Nói xong, hắn kiêu ngạo hướng về chỗ đậu xe mà đi.
Ý Ý dừng lại cước bộ, trong đầu toàn là tiếng ong ong.
Tám mươi vạn......
Cách nói chuyện của người nói dù cho không giống nhau đi nữa, nhưng giọng điệu như không có gì thế này, giống như bị cô vứt bỏ thứ gì đó chỉ đang tám đồng tiền vậy.
Cô dừng lại một chút, quay đầu liền hướng thùng rác chạy đến.
Mới vừa đi được hai bước, bỗng nhiên bị một cái tay túm lại, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai:
- Em dám đi nhặt cái khăn đó đưa cho tôi, tôi sẽ nhét nó vào miệng em.
...... Làm sao hắn biết được.
Ai nha, kia chính là tám mươi vạn lận đó, cô vừa mới thâm hụt hai mươi vạn, hiện tại lại thiếu tám mươi vạn, cô làm sao nói rõ với cái vị ở nhà đây.
- Nhưng mà cái đó đến tám mươi vạn......
- Không cần em bồi thường.
Lời này...... Sao không sớm nói a.
Cũng không biết có phải sợ cô hồ nháo làm bậy hay không, Nam Cảnh Thâm túm cô theo, một đường đi thật nhanh, lực đạo túm sau cổ cô một chút cũng không giảm. Ý Ý cảm thấy cái cổ bị đè rất chặt. Cô cuống quít đạp đạp hai chân, tay trở ra phía sau, sờ soạng vài cái mới bắt lấy được tay hắn, nói:
- Buông tôi ra, tôi tự mình đi được.
Người đàn ông cước bộ chậm lại, rồi đứng yên tại chỗ.
Ý Ý đưa lưng về phía hắn, hắn ngừng lại, nhưng cô không có dừng, đạp đạp vài cái đụng vào lòng ngực hắn.
Nam Cảnh Thâm nắm lấy cánh tay cô.
Cô vừa cúi đầu xuống, lại bị khuôn mặt đẹp trai của hắn hấp dẫn, quay người đi nhìn trộm. Dưới ánh đèn đường hiện rõ khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông, con ngươi đen như mực tàu, tản ra ánh sáng lạnh, đang từ trên cao nhìn xuống cô.
Trong nháy mắt Ý Ý thành thật lại, ngoan ngoãn dừng lại, mím môi không nói gì.
Nam Cảnh Thâm hút một ngụm thuốc, trong không khí mát lạnh phảng phất mùi thuốc lá. Hắn híp mắt lại, cách một tầng sương mù nhìn cô, cái loại ánh mắt này, làm cho người ta rất có áp lực nha.
Sau đó hắn tắt điếu thuốc đi, ném vào thùng rác phía sau, đi đến chỗ ghế lái.
- Còn thất thần làm cái gì, lên xe.
Ý Ý thất thần đáp lại:
- A.
Nhấc làn váy đi mau đến chỗ xe, ngồi vào ghế phụ.
Trên đường về nhà, cô cố gắng đem thân mình lùi vào trong ghế, đèn hai bên đường rất sáng, nhưng bên trong xe lại có khoảng tối nho nhỏ che phủ cô, làm dịu đi cảm giác thẹn thùng trong lòng cô.
Ở trước mặt người đàn ông xa lạ này tiểu tiện, loại ấn tượng này, có thể tốt được sao......
Xe dừng lại trước cửa biệt thự, Ý Ý vội vàng nói cám ơn, cởi bỏ dây an toàn, nói tạm biệt, mở cửa xe vọt lẹ, ngay cả sắc mặt hắn thế nào cũng không dám xem.
Cô rất xấu hổ, bước chân vừa nhanh vừa loạn, bỗng nhiên có ánh sáng chiếu đến, cô híp mắt, liền đứng tại chỗ bất động.
Từ biệt thự, có một chiếc màu trắng xe có rèm che đi ra, đang muốn hướng cửa quẹo vào, đột nhiên dừng lại.
Ý Ý híp mắt nhìn, một thân ảnh cao lớn từ trong xe đi xuống, bước nhanh hướng về phía cô, ánh sáng chiếu vào trên mặt người đó, cô liếc mắt một cái nhận ra, phản xạ có điều kiện rụt cổ lại chột dạ.
- Phu nhân, cô đã đi đâu?
Bạc Tư đi đến đứng trước mặt cô, thần sắc ngưng trọng hỏi.
Ý Ý nhìn hắn, pha trò:
- Đi dự hôn lễ nha.
- Hôn lễ đã kết thúc từ lâu rồi, thiếu phu nhân đi tiếp bạn của thiếu phu nhân, tôi không đi theo. Nhưng lâu như vậy mà thiếu phu nhân còn chưa về, tôi đang muốn đi tìm cô đây.
Lời nói mạnh mẽ, như đang phang vào đầu Ý Ý.
Ý Ý sợ hãi, ngoài miệng lại vẫn kiên cường nói:
- Tôi lớn rồi, có chuyện mới phải ra ngoài thôi mà.
Bạc Tư nghiêm ngặt nói:
- Tứ gia đã quy định, trước 10 giờ đêm phải về nhà, nếu có chuyện gì, phải gọi điện thoại báo cho tôi một tiếng.
- Đã biết đã biết......
Mấy cái này đã nghe đến tám trăm lần rồi, cô hoài nghi cái lỗ tai của mình đã sớm mọc cái kén rồi.
- Tứ gia tứ gia, xưng hô như này có gì tốt, sao mọi người cứ thích kêu cái tên nghe như ông cụ non này vậy nhỉ.
- Cái gì?
Tuy rằng nhịn không được mà cúi thấp đầu nói nhỏ, nhưng vẫn bị Bạc Tư nghe được, Ý Ý cuống quít xua tay, nói:
- Không có gì, không có gì.
Cô kỳ thật rất sợ Bạc Tư. Từ khi vào biệt thự, Bạc Tư vẫn luôn làm tài xế kiêm vệ sĩ cho cô. Chung quy, Ý Ý cảm thấy, gương mặt cân xứng này, cùng sức hút đàn ông, không nên làm lái xe, rất là không trọng dụng nhân tài.
Bình thường bọn họ không quan tâm cô đang nói cái gì, cảm thấy được trên người hắn có oán hận rất nặng, cũng không biết là oán cái quái gì, mặc dù đối với cô cho tới bây giờ đều là sắc mặt tốt xấu chuyển biến bất thường, nhưng rất tận chức tận trách, không thể xoi mói ra được một chút sai lầm nào, nhưng vẫn cảm thấy có chút quái dị nào đó.
Cô hơi giương mắt lên, trộm dò xét sắc mặt hắn, lại phát hiện Bạc Tư đang nhìn chằm chằm vào gì đó, cả người giống như là chấn động, trong con mắt ít khi có cảm xúc kia, rõ ràng có chút nhiệt khí.
Như là chờ mong, như là muốn nói lại thôi, tổng thể mà nói, ánh mắt nhìn như thấy người mình cung kính.
Ý Ý theo tầm mắt hắn nhìn ra sau, liếc mắt một cái nhìn thấy người đàn ông vô thanh vô tức đứng đó.
Cô kinh ngạc nhảy dựng lên, lại rất nhanh ổn định lại mình, rồi cố gắng nặn ra nụ cười nói:
- Nam tứ gia, anh còn chưa đi sao?
Nam Cảnh Thâm đã sửa sang lại cái áo sơmi trắng trên người cùng quần tây, cà- vạt chỉnh tinh tế, hai tay để ở túi quần, cổ tay áo được xắn lên đến gần khuỷu tay, trên cổ tay phải đeo cái đồng hồ màu bạc xa xỉ, toàn thân toát lên hơi thở quý tộc, tự nhiên mà làm mọi người thần phục.
Hắn cao to, lông mi cong, một đôi mắt đen, liếc mắt khinh thường nhìn cô:
- Đưa đến tận cửa nhà, không định mời tôi vào ăn một chút gì à?
- Hay là......
Ý Ý kỳ thật rất muốn cự tuyệt, gót chân đã lùi hơn nửa bước, trộm nghĩ muốn hướng ra phía sau Bạc Tư trốn đi.
Khóe mắt lơ đãng liếc một cái, Bạc Tư vẫn đang nhìn chằm chằm Nam Cảnh Thâm, đêm tối, thấy không rõ biểu tình trên mặt hắn, nhưng ẩn ẩn có thể cảm giác thấy có chút kích động.
- Tứ gia......
Hắn nhẹ giọng nói, nhỏ đến mức đến cả Ý Ý ở bên cạnh cũng không nghe thấy.
Rất nhanh có cái tay nhỏ bé kéo ống tay áo Bạc Tư, nhẹ nhàng lay động hai cái.
- Bạc Tư, đã trễ thế này, nhà của chúng ta hình như...... còn đồ ăn chứ?
Quả thật mặc kệ lúc nào cô về nhà, trong phòng bếp lúc nào cũng có đồ ăn Trung Quốc hoặc Tây, tùy thời đều có thể ăn. Tứ gia từng phân phó qua, ai dám làm cô đói bụng liền bị đuổi việc. Quan hệ giữa Ý Ý cùng nhóm người hầu trong nhà rất tốt, nhiều lúc cô không có cảm giác ngon miệng, cũng sẽ vì họ mà ăn một vài miếng.
Cô sợ Bạc Tư lỡ miệng, lúc mắt hai người chạm nhau, cô nháy mắt ra hiệu, ý trong mắt tràn đầy cự tuyệt.
- Như thế nào, không tiện sao?
Một tiếng cười khẽ, theo gió lạnh phiêu tán trong không gian.