Manh Thê Phúc Hắc

Chương 83: C83: Bắt cóc còn có thể trùng hợp



Vừa đạt được chiến công vang dội, Vân Tịch vui vẻ gọi mọi người trong nhóm lại kể thành tích.

Bên này, Mạc Minh Triết theo địa chỉ của Vân Tịch đưa cho đến tìm cha mẹ mình. Thấy Mạc Kha và Nam Uyển Nhược vẫn đang hôn mê nằm trên giường, hơi thở yếu ớt nom như sắp chết vậy. Nếu không phải Vân Tịch đã nói trước cho anh họ chỉ đóng kịch thôi thì anh nhìn thôi cũng đã tin rồi.

Mạc Minh Triết gõ gõ chiếc tủ nhỏ bên giường, không mấy kiên nhẫn.

- Hai người diễn đủ rồi đó, người đã bị bắt rồi. Đám bác sĩ tay sai của Triệu quản gia cũng đã bị con cho người đưa đến đồn làm chứng cứ rồi. Dậy đi!

Mạc Minh Triết nói muốn khô hết cả họng mà hai người trên giường vẫn không có chút phản ứng gì. Anh có chút hoảng rồi.

Đừng đùa nữa chứ!

Mạc Minh Triết vừa định ấn chuông khẩn cấp gọi bác sĩ thì vợ chồng Mạc Kha đã bật dậy vươn vai, họ còn không quên oán thán.

- Nằm im trên giường bệnh mấy toàn qua người đau nhức quá đi!

Mạc Minh Triết bực mình, xù lông như con mèo nhỏ.

- Hai người không sao, vậy sao con gọi còn nằm đó không chút động đậy.

Nhìn con trai xù lông như vậy, Nam Uyển Nhược cười đến là vui vẻ.

- Lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm khác ngoài vẻ thờ ơ của con nên muốn xem lâu thêm chút đó.

Nam Uyển Nhược tự cảm thấy số mình thật khổ, sao lại đẻ ra đứa con trai lúc nào cũng chỉ mang một biểu cảm trên mặt. Cho dù lúc có hành động quan tâm người khác vẫn chỉ mang vẻ thờ ơ làm cho người ta không biết là quan tâm thật hay giả nữa.

Mạc Minh Triết ’ hừ’ một tiếng khinh bỉ rồi rời đi trước.

Mạc Yên ở Mạc phủ thấy Chu Lam hoang mang lấy thứ gì đó ở trong két sắt riêng rồi lại rời đi, cô vội lắm lấy tay Chu Lam líu bà lại.

- Mẹ, mẹ đi đâu vậy?

Chu Lam cố nắn ra nụ cười, nói không sao, bà có chuyện cần đi trước rồi gạt tay Mạc Yên ra, ôm theo đồ rời đi.

Mạc Yên chôn chân tại chỗ cười đầy chua chát. Đến sau cùng họ vẫn là bỏ rơi cô đi. Là cô hi vọng quá nhiều rồi.

Nhìn cái dáng vẻ vội vàng của Chu Lam, Mạc Yên thoáng cái liền biết Triệu Thạc đã thất bại rồi. Mạc Yên thấy Chu Lam đã đi xa, thu lại vẻ đáng thương của mình, lạnh lùng xoay người bỏ về phòng.

Thay xong quần áo, lại buộc mái tóc dài mềm mại được chăm sóc kĩ lưỡng lên, Mạc Yên tiện tay với lấy túi sách rồi nhanh chóng rời nhà.

Đám người Vân Tịch tụ họp lại phòng bệnh của Đường Dạ vừa kể chuyện vừa cười nói không lâu thì Mục Xuyên đã chạy tới báo Triệu Thạc bị một nhóm người nào đó cướp đi trên đường áp giải về đồn.

Lãnh Nam tức giận đập lên giường bệnh Đường Dạ vẫn đang nằm. Sáu người, tám con mắt nhìn về phía anh không giấu khỏi mấy phần ngạc nhiên nơi đáy mắt.

Nhận thấy hành động của mình hơi quá khích, tấm chăn đắp trên người Đường Dạ cũng theo quán tính của lực đấm lúc nãy mà tung ra. Lãnh Nam lúng túng đắp lại, vỗ vỗ người Đường Dạ.

- Làm phiền rồi, xin lỗi nha!


Lãnh Nam giả bộ ho khụ khụ mấy tiếng coi như lấy lại chút thể diện.

- Chuyện bắt người để anh, mấy hôm nay mọi người đều mệt rồi, nghỉ ngơi đi!

Diệp Cẩn Dao không nghĩ ngợi gì gật đầu đồng ý không khỏi khiến người khác ngờ vực.

Hôm nay…Diệp Cẩn Dao dễ nói chuyện như vậy sao?

- Chị em bọn em phải về nhà một chuyến, mai là người nhà bọn em kết thúc chuyến du lịch rồi.

Diệp Thiên lên tiếng giải thích.

À. Thì ra là vậy?

Làm họ còn tưởng Diệp Cẩn Dao đụng đầu vào đâu nên tâm tính thay đổi cơ.

Diệp Thiên dùng chiếc moto của mình chở Diệp Cẩn Dao về nhà. Luồng gió nóng của mùa hè từng đợt lướt qua họ, chạm vào da thịt khiến con người ta cảm thấy tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào.

Ánh sáng vàng trong đêm của thành phố London hoa lệ, đầy sức sống, thành phố tấp lập những đôi bạn trẻ nắm tay nhau cùng đi dạo. Diệp Cẩn Dao ngồi phía sau hai tay bám lấy chiếc eo thon gọn của Diệp Thiên, vừa tự mình ngâm nga một đoạn nhạc ngẫu hứng cho khuây khỏa.

Thấy chị mình có nhã hứng như vậy, Diệp Thiên liền tăng tốc nhanh hơn một mạch tiến thẳng tựa như sự phiêu bạc của gió, chẳng màng tới thế sự.

Vừa về đến nhà đã có người giúp việc ra giúp đỡ dắt xe vào hầm để xe, Diệp Cẩn Dao và Diệp Thiên cùng lúc mở cửa vào. Vừa vào đã thấy Diệp Ly và Cố Thiên Thành ngồi đợi hai người họ ở phòng khách sẵn.

Có lẽ đã rất lâu rời không gặp nhau, ngoại trừ gọi điện báo không về thì cũng chưa nói chuyện đàng hoàng, tử tế được bữa nào kể từ khi xảy ra chuyện tai nạn mà vừa nhìn thấy nhau, trong lòng mỗi người đều có rất nhiều cảm xúc đan xen, có nhiều điều muốn hỏi đến mức có thể đóng thành một quyển sách ’ hàng vạn câu hỏi vì sao?’ luôn rồi.

Diệp Cẩn Dao mỉm cười. Cô lên tiếng trước.

- Anh, chị! Bọn em về rồi.

Thấy Diệp Cẩn Dao vẫn tươi vui như vậy, trong lòng Diệp Ly không khỏi cảm thấy phần nào nhẹ nhõm.

- Chị, chúng ta đi chợ đêm đi. Vừa dạo chút vừa mua đồ về để mai nấu!

Diệp Cẩn Dao lon ta lon ton như một đứa trẻ kéo Diệp Ly đứng dậy, giục cô ấy đi thay đồ. Cố Thiên Thành đương nhiên phải tự giác đi theo.

Đẩy Diệp Ly đến tận phòng của cô ấy rồi Diệp Cẩn Dao mới yên tâm về phòng mình thay đồ. Cô nhìn khuôn mặt ủ rũ của mình trong gương tự giác lấy tay kéo kéo má cho cơ mặt giãn ra, lại nặn ra một nụ cười.

Đi dạo hơn ba mươi phút thôi ba chị em nhà họ Diệp này sắp khuôn được cả chợ đêm về rồi. Diệp Cẩn Dao đang đi bỗng quay lại nhìn Cố Thiên Thành đang chật vật xách đồ.

Cô cười cười.

Cố Thiên Thành bỗng sững người một lúc. Nụ cười của nhóc quỷ này lại định giở trò gì đây.

Cảm giác bất an dâng trào trong lòng khiến Cố Thiên Thành bất giác đổ mồ hôi lạnh.

- Anh rể vất vả rồi! Nhưng anh được không đó?


Cố Thiên Thành nhẫn nhịn không dám phản bác.

Câu ’ anh được không đó’ là có ý gì hả?

Nhịn.

Anh nhịn.

Ba chị em được một phen cười đã bụng. Lâu lắm rồi bọn họ mới được đi chơi với nhau như vậy.

Cố Thiên Thành bị đem ra làm cho cười không khỏi giận dỗi.

- Không đùa anh nữa!

Diệp Thiên vẫy vẫy tay, trong khi Cố Thiên Thành và Diệp Ly chưa hiểu gì thì bỗng từ đằng sau Cố Thiên Thành có một cảm giác áp lực đè nén. Anh từ từ quay đầu lại thì đập vào mắt là một người đàn ông cao to, mặc bộ vest đen còn đeo kính râm trông rất đáng sợ.

- Anh cầm đồ về trước đi, không cần lo cho chúng tôi!

Anh vệ sĩ lấy đồ từ tay Cố Thiên Thành rồi rời đi một cách chóng vánh. Nhìn một màn xuất hiện rồi biến mất của vệ sĩ, Cố Thiên Thành bỗng cảm giác như mình bị biến thành trò hề. Anh tức giận nắm tay thành quyền.

- Mấy đứa dám lôi anh làm trò cười à?

Cố Thiên Thành đuổi Diệp Cẩn Dao và Diệp Thiên cắm đầu chạy, Diệp Ly bật cười với cảnh trước mắt rồi cũng nhanh chóng đuổi theo.

Đám người này, lớn đầu rồi mà cứ như mấy đứa trẻ con vậy!

Đuổi nhau khắp chợ mệt rồi họ liền tấp vào một quán lẩu. Nhìn khói trắng nghi ngút bốc lên từ nồi lẩu, mùi thơm từ thịt và các loại rau khiến người ta không khỏi ch ảy nước miếng.

- Nóng, nóng, nóng!

Diệp Cẩn Dao như chú mèo tham ăn miếng thịt vừa chín liền thổi phù phù vài cái đã cho vào miệng. Vì thế độ nóng làm lưỡi bỏng rát, Diệp Cẩn Dao vội lấy tay quạt quạt cho bớt nóng.

Mọi người lại được phen cười đùa vui vẻ.

Hôm sau vừa sáng sớm mấy chị em liền sửa soạn đến sân bay đón người nhà. Bởi vì thân phận hiện tại mà Diệp Cẩn Dao và Diệp Thiên đều phải đeo khẩu trang và kính râm.

Diệp Cẩn Dao khó chịu than phiền.

- Đau khẩu trang khó chịu quá! Thật phiền phức.

Theo thường lệ, Diệp Thiên lại giáng cho Diệp Cẩn Dao một cú trời giáng vào đầu. Diệp Cẩn Dao đau đớn ôm đầu, vừa hay đúng lúc ba mẹ kéo vali đi ra ngoài. Diệp Cẩn Dao liền rươm rướm nước mắt chạy lại, nhảy vổ lên người mẹ mách lẻo.

- Mẹ, Diệp Thiên đánh con!


Mộc An Tinh đẩy Diệp Cẩn Dao ra, thở dài.

- Con kiến đi kiện củ khoai.

Diệp Cẩn Dao bĩu môi. Cô cũng không diễn nữa, cho vệ sĩ đi theo mang hành lí của người nhà về trước. Còn cả nhà cô đi quanh quanh thành phố London, đến những địa danh nổi tiếng.

Đến tầm trưa lại lên mạng tra xem gần đó có nhà hàng nào được nhiều lượt đánh giá cao vào liền vào ăn.

Trong lúc đợi thức ăn được mang lên, Diệp Cẩn Dao đã nói muốn đi vệ sinh, nếu thức ăn có mang lên thì ăn trước đi, cô quay lại nhanh thôi.

Nhưng bữa ăn đã diễn ra quá nửa thời gian rồi mà vẫn chưa thấy Diệp Cẩn Dao về. Sở Nhiên sung phong đi tìm nhưng bị Diệp Thiên cản lại, nói để cô ấy đi tìm còn Sở Nhiên cứ ở lại ăn cơm đi.

Cơn đau toàn thân khiến Diệp Cẩn Dao không muốn cũng phải tỉnh lại. Toàn thân chỗ nào cũng đau nhức, cô nghi ngờ đám bắt cóc cô bạo hành cô như gói hàng mà ném qua ném lại a.

Bàn tay của Diệp Cẩn Dao bị trói sau lưng dần nắm lại thành quyền.

Cô muốn kiện, phải kiện, nhất định phải kiện.

Diệp Cẩn Dao liếc trái liếc phải quan sát.

Ở đây bừa bộn những đống cát, đá và một vài dụng cụ xây dựng, chắc có lẽ là công trường bỏ hoang hoặc đang làm dở. Nơi này rất kín đáo, chỉ có một ô cửa sổ nhỏ phía xa, hoàn toàn không nhìn được cảnh tượng xung quanh.

Mấy ngày ở hoàng cung cô đã xem rất nhiều tài liệu được các vị quan chức cấp cao đưa lên hình như hoàn toàn không có công trình nào đang xây dựng dở. Vậy có lẽ đây là ở vùng ngoại ô hoặc ở đâu đó đại loại vậy. Nhưng có một điều chắc chắn không phải ở trung tâm thành phố.

Cô nhớ lại lúc mình đang đi vệ sinh có một cô gái rất xinh đẹp ngồi ôm mặt khóc ở trước bồn rửa tay. Vốn cô chỉ định ra đưa cho cái khăn tay coi như an ủi, ai ngờ vừa lên tiếng gọi cô ấy liền bị một luồng điện giật cho ngất đi.

Diệp Cẩn Dao nhìn vết kìm điện ở đôi chân không khỏi đau lòng cho chính mình. Từ nhỏ cô đã nghịch như cướp, chân có bao nhiêu là vết thâm, hiện tại khó khăn lắm mới dưỡng cho trắng nõn như bây giờ. Giờ thì hay rồi, hai vết thâm to chà bá thế kia phải dưỡng mất mấy ngày rồi.

Bỗng Diệp Cẩn Dao phát hiện ra còn một người phụ nữ khác cũng bị trói trong phòng. Bóng lưng quay về phía cô nên không nhìn thấy mặt. Nhưng Diệp Cẩn Dao bỗng thấy bóng lưng này có chút quen quen.

Cô có hết sức lết người lại gần. Vừa đến nơi Diệp Cẩn Dao đã mệt bở hơi tai, hơi thở cũng gấp gáp hơn bình thường.

Không nhìn không sao, vừa nhìn thấy mặt người phụ nữ cũng bị bắt cùng mình Diệp Cẩn Dao liền bị dọa đến nhảy dựng lên.

- Tiểu Tịch Tịch. Tiểu Tịch Tịch!

Người bị bắt vậy mà lại là Vân Tịch???

Diệp Cẩn Dao nhỏ giọng gọi Vân Tịch, dùng cằm lay lay vào tay cô ấy. Cuối cùng Vân Tịch như cảm nhận được có người gọi mình, mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

Gương mặt kiều diễm của Diệp Cẩn Dao dí sát mặt Vân Tịch làm cô tránh không khỏi có sự kinh ngạc.

Thấy Vân Tịch đã tỉnh lại, Diệp Cẩn Dao ngồi ngay ngắn. Vân Tịch cũng cố hết sức bật người ngồi dậy, tròn mắt nhìn Diệp Cẩn Dao.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Vân Tịch lúng túng phá vỡ cục diện ngượng ngùng trước.

- Haha, trùng hợp thật đấy?

Trùng hợp cái con khỉ khô á!

Bắt cóc còn có thể trùng hợp được sao? Ăn cơm ngoài chợ chắc mà còn trùng hợp gặp nhau.

Vân Tịch nói xong không khỏi muốn tự mình đào lỗ chui vào.

Diệp Cẩn Dao nhìn ra sự chột dạ của Vân Tịch, cô ngước nhìn cô ấy, mỉm cười.


- Đúng là trùng hợp thật!

‘…’

‘…’

Haha, hai người nhìn đối phương rồi lại cố nhịn cười. Ở ngoài chắc có người, hiện tại mà cười lớn sẽ bị phát hiện, chỉ có thể nhịn mà thôi.

Bỗng bên ngoài có tiếng lạch cạnh, Diệp Cẩn Dao và Vân Tịch vội vã nằm xuống giả vờ hôn mê. Qua một lúc sau hai người đồng thời cùng cảm thấy như có người vác mình lên, theo từng bước chân cơ thể lúc lên lúc xuống làm cho họ cảm thấy rất buồn nôn.

Mà đám bắt cóc này cũng rất chuyên nghiệp, sợ họ tỉnh dậy giữa đường liền bịt mắt họ lại.

Diệp Cẩn Dao không khỏi có chút đánh giá cao bọn họ. Có lẽ đám người này đều là lính đánh thuê chuyên nghiệp.

Qua một lúc lâu sau, Diệp Cẩn Dao nghe thấy tiếng khởi động xe, cô không khỏi tò mò muốn biết họ đưa cô đi đâu, mục đích gì.

Còn người đứng sau là ai, cả Diệp Cẩn Dao và Vân Tịch không cần đoán cũng biết là ai làm.

Người hận họ đến mức bất chấp thân phận hiện tại của họ mà bắt cóc như này cũng chỉ có thể là Triệu Thạc.

Diệp Cẩn Dao nhắm mắt, tập trung hết sức lực vào những giác quan có thể hữu dụng ở hoàn cảnh hiện tại như thính giác, khứu giác để phán đoán tình hình.

Lại qua một lúc lâu, Diệp Cẩn Dao nghe thấy tiếng sóng đánh, tiếng chim hải âu kêu. Qua đoán tám chính phần là họ chuẩn bị ra biển.

Đám người kia vừa đi vừa bàn tán, nhưng khổ nỗi họ bị đặt xa quá chả nghe được cái con khỉ mốc gì cả.

Diệp Thiên đi tìm người xong quay lại mặt không biến sắc, thản nhiên.

- Bên chỗ công ty có chút vấn đề cần giải quyết, chị ấy đi trước rồi, giờ con cũng cần phải qua đó mọi người cứ ăn rồi đi chơi tiếp đi, lát con cho người qua.

Diệp Thiên nói xong những điều cần nói thì xoay người rời đi. Cô vừa quay người khuôn mặt vốn điềm đạm liền trở lên u ám.

Rời đi khỏi nhà hàng liền có một người nhìn y chang Mục Xuyên đợi sẵn ở trước cửa.

- Mục Dã, câu điều tra sao rồi!

Mục Dã bị điều đi hộ tống gia đình cô đi du lịch, hôm nay vừa theo họ về. Bởi vì muốn đi theo nên Mục Dã chưa từng cách xa họ quá bán kính 200 mét.

Mục Dã ở phòng bên cạnh ăn trưa, khi Diệp Thiên đi tìm Diệp Cẩn Dao đã gọi Mục Dã đi cùng. Vì thế hiện tại anh ấy mới có mặt ở trước cửa đợi.

- Satan, Mục Xuyên vừa báo lại Nelly đại nhân cũng mất tích rồi, hiện tại Neil đang phát điên muốn tìm người, anh ấy sắp cản không nổi rồi.

Diệp Thiên đau đầu xoa xoa thái dương. Hết người này lại đến người khác gây chuyện, đúng là không có lúc nào yên thân mà.

Poseidon ở bên này vừa nghĩ được cách liền bị Mục Xuyên phản đối, sự tức giận hiện rõ trên gương mặt anh tuấn kia.

Mục Xuyên sắp không tìm được lí do từ chối nữa thì bỗng điện thoại của Poseidon reo lên như cứu anh ấy một mạng. Sự hạnh phúc thể hiện rõ ràng sâu trong đáy mắt dù cho Mục Xuyên vẫn đang tỏ ra bình tĩnh.

Poseidon vừa bắt máy đã bị Diệp Thiên chửi cho một trận kịch liệt. Cảm thấy chửi đủ rồi Diệp Thiên mới nói chờ cô ấy về rồi gặp mặt bàn kĩ đối sách, còn Poseidon gọi Lãnh Nam đến, hai người ngoan ngoãn đợi ở đó cho cô.

Rất nhanh Diệp Thiên đã cùng Mục Dã từ ngoài trở lại tổ chức. Cô và Mục Dã một mạch đi thẳng tới phòng họp mà Poseidon, Lãnh Nam và Mục Xuyên đợi sẵn.

Vừa vào đến cửa Diệp Thiên đã đi thẳng vào chỗ ngồi, kéo ghế, ngồi nghiêm chỉnh ngay cả một động tác thừa cũng không có. Cô đi thẳng vào vẫn đề chính mà không nói vòng vo, dưa thừa bất cứ điều gì.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.