Mãnh Thú

Chương 11: "Ghen sao?"



"Làm sao? Sợ tôi sẽ quyến rũ mất cô vợ xinh đẹp đó của thầy à?"

Linh Quân nhíu chân mày, hắn thích thú thúc khuỷu tay vào người Thiệu Huy. Vẻ mặt Thiệu Huy có chút khó coi, hắn thở hắt một hơi kiềm nén.

"Sao đấy? Nói trúng tim đen rồi đúng không?" Linh Quân vẫn tiếp tục đùa. Đùa vài câu nữa vẫn không thấy Thiệu Huy phản ứng lại, vẫn trầm ngâm im lặng, hắn thoáng chút bực bội.

Từ nãy đến giờ, hắn cứ như bị tự kỷ.

"Chậc, tôi đùa đấy. Tôi là hạng người gì chứ? Linh Quân tôi đây tuy lăn lộn trong giang hồ, từng làm qua không biết bao việc dơ bẩn, nhưng tuyệt đối không đụng vào hoa đã có chủ đâu. Nên là thầy đừng trưng ra vẻ mặt đó nữa."

Linh Quân thoáng ngỡ ngàng.

Đầu hắn va mạnh vào khung kính, toàn thân đều bị Thiệu Huy kiềm chặt vào ép vào một góc. Linh Quân ngạc nhiên nhìn Thiệu Huy ngay trước mắt, Thiệu Huy gần như mất kiểm soát, đôi môi phát ra những tiếng thở nặng nề. Hắn tựa đầu mình vào hõm ngực Linh Quân, thanh âm khàn khàn vang lên: "Tôi đã nói với em, tôi không giỏi chịu đựng, tốt hơn hết, em đừng khiến tôi đi quá giới hạn."

"Mẹ nó..."

Linh Quân cảm thấy tình huống này, thật sự tiến thoái lưỡng nan, buộc miệng buông ra mấy tiếng chửi thề.

Thiệu Huy trong lòng hắn không chút động đậy, Linh Quân chỉ cảm thấy hơi thở nặng nhọc kia phả vào người mình. Hắn im lặng để Thiệu Huy tựa vào một lúc lâu.

"Trễ rồi." Linh Quân đập nhẹ vào tấm lưng Thiệu Huy. Thiệu Huy vội buông hắn ra, trở về ghế ngồi. Vẻ mặt Thiệu Huy đã đỡ hơn trước, nhưng vẫn không nói không rằng, lẳng lặng nổ máy xe. 

Cả hai cứ thế tiến thẳng đến trường trung học Bắc Hải. Linh Quân là học sinh mười hai, đối với một học sinh bình thường thì đây là năm quan trọng nhất cuộc đời, bởi vì nó quyết định tương lai sau này, thành hay bại, tất đều chỉ vỏn vẹn trong một năm mười hai ngắn ngủi.

Linh Quân cũng không ngoại lệ.

Năm nay, hắn muốn học hành đàng hoàng, hắn không muốn cứ suốt ngày bảo lưu kết quả học tập như vậy nữa. Linh Quân ước rằng bản thân chỉ cần như những người khác thôi. Ngày đi học, tối lại về với gia đình, cùng gia đình ăn những bữa ăn ấm cúng. Nhưng Linh Quân là ai chứ? Đâu phải muốn là được. Hắn muốn vứt bỏ giang hồ, giang hồ lại không muốn vứt bỏ hắn. Đặc biệt là Ha Quáng Xuất, ông dễ dàng để hắn ra đi vậy sao? Đại Lục này tiếng tăm Linh Quân lừng lẫy không ai không biết đến, nếu hắn đột ngột từ bỏ con đường hắc đạo, bao nhiêu thị phi đều rước vào người hắn hết.

Còn nữa, phần vì đối với hắn, tình nghĩa rất quan trọng. Hắn không thể nói dứt là dứt, cái tình đặt lên đầu hắn, Linh Quân chỉ lo rằng, nếu hắn ra đi, KJ có được bình yên không, những kẻ dòm ngó thế lực của KJ có thừa cơ thả câu để khiến KJ sụp đổ không?

Tất cả, tất cả hắn đều nghĩ đến. Vì vậy hắn vẫn chưa thể từ bỏ con đường này dễ dàng được.

Linh Quân bước xuống xe, Thiệu Huy cũng bước xuống, cái đôi chân dài thẳng tắp kia quả đúng là của một người đàn ông cao đến tận 1m87 như hắn. Gương mặt ấy vẫn trầm tĩnh, mái tóc được vuốt ngược ra sau khoe trọn vẻ đẹp thiên bẩm trời phú của Thiệu Huy. Thiệu Huy xem ra là vẫn chưa nhận thức vẻ đẹp của hắn mê người đến mức nào, cho đến khi người bên cạnh hắn dùng chân đá nhẹ vào hắn một cái, cười nói: "Hôm nay, đẹp lắm."

"Nói mớ cái gì vậy? Cái gì đẹp?" Thiệu Huy ngạc nhiên nhìn Linh Quân vẫn đang mỉm cười.

"Không có gì đâu." Linh Quân chân nhấc viên sỏi trắng dưới chân, đùa nghịch lăn chúng qua lại.

"Điên à? Tối qua bị thương ở lưng chứ có phải ở đầu đâu?"

"Ở lưng, nhưng chạm đến dây thần kinh rồi." Vẻ mặt Linh Quân quá nghiêm túc làm Thiệu Huy bật cười, hắn đánh nhẹ vào bên hông của Linh Quân, nheo đuôi mắt lại.

"Quân tử trời sinh cứng rắn, không dễ lay động đâu a." Linh Quân xoay người né cú đánh của Thiệu Huy, ngẩng cao đầu nói. Chỉ là hắn muốn Thiệu Huy cảm thấy dễ chịu đôi chút, khiến Thiệu Huy cười là được.

"Được rồi, tôi thua em, vào lớp đi."

Lần đầu tiên trong lịch sử Bắc Hải, Linh Quân cười nói với một ngoại đạo nhân.*

*ngoại đạo nhân: ý chỉ những người không thuộc hắc đạo, khác thân phận.

Hôm đó, Hán Trung đột nhiên đến lớp 12A.

Không biết Hán Trung nói gì với Linh Quân, chỉ biết sau đó Linh Quân xin phép Thiệu Huy cùng Hán Trung ra ngoài một lát.

Trước giờ Linh Quân đều tự tiện ra khỏi lớp hoặc cúp tiết, chẳng nói chẳng rằng, thậm chí đến cả xin phép cũng không.

Thiệu Huy khẽ nâng kính, gật đầu. Linh Quân liền kéo tay Hán Trung lên sân thượng của Bắc Hải.

"Tiểu Quân, nhẹ tay chút."

Hán Trung khó chịu xoay cổ tay, mặc dù thân hình to lớn nhưng võ nghệ và tài năng của gã chưa sánh được với Linh Quân.

Linh Quân buông tay Hán Trung, tiến gần đến lan can sờn cũ, mái tóc được gió thổi tung trở nên rối bời.

"Tìm tôi có việc?"

Giọng nói của Linh Quân, lúc nào cũng trở nên lạnh băng như vậy. Mỗi khi gặp người trong đạo, hắn luôn dùng ngữ âm như vậy để giao tiếp, ngay đến Ha Quáng Xuất cũng thấy rờn rợn khi nghe thấy âm thanh này.

"Chuyện tối hôm đó, tao thật sự..."

"Tôi biết, cậu sẽ không gϊếŧ tôi."

Linh Quân bật cười quay lại. Hắn đâu phải dạng người thù lâu, chỉ cần anh em lên tiếng xin lỗi, hắn sẵn sàng bỏ qua tất cả. Vả lại, Hán Trung còn là một người anh, một vị trưởng bối, xét về phương diện, Linh Quân phải xem trọng Hán Trung.

"Má nó! Tao còn tưởng mày giận thật chứ!"

Hán Trung cũng bật cười, khoác vai Linh Quân thoải mái. Linh Quân đưa cho gã một điếu thuốc, Hán Trung lập tức moi ra bật lửa, châm vào. Cả Hán Trung lẫn Linh Quân đều thích hút thuốc như vậy.

"Tôi đâu phải đàn bà ẻo lã hễ gặp chuyện là giận dỗi đâu chứ. Nhưng lần sau cậu chủ đừng như vậy, rất nguy hiểm."

Linh Quân hút điếu thuốc, cánh tay khoác lên người Hán Trung.

"Tôi biết cậu tính tình nóng nảy, nhưng ở trong hắc đạo này, nó có thể là điểm yếu chí mạng của cậu. Chỉ cần sơ sót, bọn cớm kia sẽ điều tra ngay những vụ án chết người có liên quan đến tổ chức của chúng ta. Cục cảnh sát địa phương thì không nhằm nhò gì, đối với quan hệ ngoại giao của ngài Ha chắc chắn sẽ bịt miệng được bọn chúng. Nhưng nếu đụng phải cảnh sát quốc gia, chúng ta không dễ dàng sống sót đâu."

Linh Quân hiểu rõ đạo lý này, đôi lúc, phải biết kiểm soát tâm và đánh giá chính mình.

Nhưng là chính hắn, làm trái đạo lý bản thân đưa ra.

"Rồi rồi, tao nghe mày, được chưa? Nhưng mà, tao mới nghe được một chuyện."

"Chuyện gì?" Linh Quân dùng hai ngón tay kẹp điếu thuốc, phun ra một ngụm khói.

"Hôm trước tao nghe Mã Tư nói đã nhìn thấy mày qua đêm tại nhà của tên thầy giáo Thiệu Huy kia, Mã Tư nói hôm đó mày đụng độ nhóm người RS, bị bọn chúng đánh trọng thương. Vết thương sao rồi? Có sâu lắm không?"

Hán Trung sực nhớ chuyện hôm đó, sau khi gã phát điên với Linh Quân, tự bản thân gã cũng thấy tội lỗi nên đã nhờ Mã Tư theo sát Linh Quân. Mã Tư là anh em dưới trướng Hán Trung, cũng là anh em tốt của Linh Quân. Tối hôm đó Mã Tư thấy Linh Quân bị đánh như vậy, gã trong lòng căm phẫn chỉ hận không thể chạy ra chém chết tên đầu sỏ Dương Huấn một nhát. Nhưng gã chỉ kịp rút ra con dao ra thì Linh Quân đã một phát ngắm thẳng thái dương Dương Huấn mà bắn không trượt phát nào. Linh Quân nổi tiếng là xạ thủ đáng gờm nhất hắc đạo, trình độ cầm súng không ai có thể qua nổi hắn.

"Không sâu lắm, băng bó lại rồi." Linh Quân lại đưa điếu thuốc lên miệng, rít một hơi dài, đuôi mắt nhắm nghiền lại. Hắn cảm thấy da mặt khoan khoái, làn gió mát dễ chịu khiến tâm tình hắn cũng tốt lên theo.

"Nhờ tên thầy giáo họ Thiệu đó?"

"Ừm." Hắn trả lời, miệng vẫn ngậm điếu thuốc, phát ra một chữ trong cuống họng.

"Vậy thì tao nợ hắn một ân huệ rồi. Bởi vì hắn cứu mày, cho nên Hán Trung tao sẽ không đá động gì đến hắn."

Hán Trung không cần hứa, Linh Quân cũng không để bất cứ ai động vào Thiệu Huy.

Chiều hôm đó, không hiểu vì lý do gì mà Linh Quân nhất quyết đứng đợi Thiệu Huy tan làm.

"Tôi bảo về rồi mà? Em còn đứng đây làm gì?"

Thiệu Huy gỡ chiếc kính xuống, trông hắn lúc đeo kính thật sự rất điển trai, còn phảng phất khí thái thư sinh nho nhã. Linh Quân tựa lên bàn, vẫn đong đưa chân dưới đất, kiên nhẫn chờ Thiệu Huy xong việc.

"Có việc." Hắn chỉ buông hai chữ.

"Việc gì?"

"Đàn ông hỏi nhiều không tốt, biết có việc là được." Linh Quân nhảy phốc xuống, tiến đến Thiệu Huy lườm một cái. Thiệu Huy dùng tay đẩy trán Linh Quân ra, sắp xếp lại ngăn bàn rồi đứng dậy nhìn Linh Quân.

"Nhìn cái gì? Linh Quân tôi đẹp cả cái Đại Lục này cũng biết hết rồi, thầy không cần khen."

"Dẹp cái thói tự mãn đấy đi, chẳng qua em chưa gặp được người đẹp hơn mình nên mới nói thế."

Sau này Linh Quân không dám công nhận mình đẹp nữa.

Linh Quân cùng Thiệu Huy ra về. Linh Quân tự nhiên ngồi lên xe, cài dây an toàn, gương mặt lộ rõ vẻ thích thú.

"Nói đi, việc gì?" Thiệu Huy quay người bỏ chiếc cặp tài liệu ra sau, tiện tay bỏ cặp của Linh Quân ra sau luôn.

"Về nhà thầy đi."

"Nghiện nhà tôi rồi à?"

"Điên! Có việc là việc ở nhà thầy đấy."

"Hay lại định gặp Dung Liễn nữa? Thích cô ta rồi?" Thiệu Huy sầm mặt, hắn quay mặt ra ngoài, tránh né ánh nhìn đầy châm chọc của Linh Quân.

"Đấy, thầy lại ghen như thế nữa rồi. Tôi không có thích cô vợ của thầy đâu."

Mãi đến sau này, Linh Quân mới biết Thiệu Huy ghen vì cái gì.

"Câm đi!" Thiệu Huy buồn bực buông một câu, nhưng hắn vẫn điềm tĩnh sửa lại dây an toàn cho Linh Quân.

"Tôi chỉ là sang nhà thầy trả chiếc áo này thôi, ngoài ra không còn ý nào khác."

Linh Quân chỉnh lại tư thế ngồi, hắn dùng tay kéo nhẹ cổ áo sơ mi ra, có thể thấy rõ vùng cổ săn chắc của hắn. Từng đường gân đều rất nam tính và mạnh mẽ, so với những đàn ông phong trần ngoài kia, Linh Quân không hề kém cạnh.

Thiệu Huy im lặng nhìn hắn, không nói gì thêm, một phát phóng thẳng đến khu biệt phủ Thiệu gia. 

Thiệu gia là quý tộc thuộc tầng lớp hoàng gia, Thiệu gia là hoàng tộc bên ngoại của vương hậu cuối cùng Trung Quốc Uyển Dung. Mặc dù nhà Thanh đã sụp đổ hơn mười năm, nhưng những ưu đãi dành cho hoàng thất vẫn được giữ vững. Gia tộc Thiệu không sinh sống ở Trung Quốc, người ta chỉ biết Thiệu gia thông qua báo chí, rằng gia tộc giấu tên này an cư lập nghiệp tại vùng đất ngoại Ba Tư, thế lực Thiệu gia không cần nhờ cậy vào vương hậu Uyển Dung vẫn có thể hùng mạnh đến bây giờ.

Thiệu gia có duy nhất một đích tử, người đó chính là Thiệu Huy.

Kể từ khi sinh Thiệu Huy, Thiệu gia đã quyết định quay trở về Đại Lục, cho người xây dựng biệt phủ. Biệt phủ rộng lớn bao gồm mười lăm căn biệt thự kiểu dáng khác nhau, tất cả đều được đứng tên Thiệu Huy. Căn biệt thự Thiệu Huy đang ở chỉ là một trong số ít trong biệt phủ.

Thiệu gia được như bây giờ, phải nhắc đến một người, nhưng vẫn chưa tiện nói ra.

Biệt phủ Thiệu gia chẳng khác nào cung điện hoàng gia thời hiện đại.

Cánh cổng sắt cao vời vợi, dài đến mức không biết nó dừng ở điểm nào. Chính giữa cổng khắc một con đại bàng bằng vàng nguyên chất, tung cánh uy vũ giữa biệt phủ rộng lớn. Linh Quân thoáng ngỡ ngàng, ở thời đại này còn có một nơi hoành tráng như vậy sao.

Người bảo vệ hạ thanh song sắt, ra hiệu ra chiếc xe đen hạ cửa kính. Thiệu Huy đưa mặt ra ngoài, người bảo vệ lập tức cúi đầu, cánh cổng sắt to lớn được mở ra.

Mảnh sân trước nhà Thiệu Huy, Linh Quân nghĩ chắc cũng gấp năm gấp sáu lần căn nhà hắn đang ở. Ban sáng hắn không nhìn kĩ "nhà" của Thiệu Huy, vừa lên xe lập tức gây chuyện chọc tức Thiệu Huy, chỉ nghĩ rằng Thiệu Huy cũng là con nhà giàu như ai kia, nhưng thật ra hắn đã lầm. 

Thiệu Huy đích thị là quý tử hoàng tộc, hắn mang trong mình dòng máu hoàng gia!

"Thiệu... gia?"

Linh Quân nheo mắt nhìn tấm bảng vàng khắc tên Thiệu gia được treo ngay cửa chính, trong lòng hắn nể phục không dứt. Thiệu Huy có vẻ bề ngoài phong trần, Linh Quân cũng từng nghĩ chắc chắn gia thế Thiệu Huy thuộc tầm không vừa, nhưng không ngờ lại quá sức tưởng tượng của hắn như vậy.

"Được rồi, xuống xe thôi." Tiếng động cơ xe ngừng hẳn, Thiệu Huy gỡ dây an toàn cho mình, quay sang nhìn Linh Quân. Hắn ngạc nhiên nhìn Linh Quân vẫn bất động như tờ, không chút động tĩnh.

Thiệu Huy cứ nghĩ Linh Quân ngủ rồi, hắn rướn qua người Linh Quân, đưa tay gỡ dây an toàn.

Tiếng động làm Linh Quân giật mình quay lại, Thiệu Huy đã sẵn trước mặt. Đây là lần đầu tiên hắn được soi rõ tầm mắt vẻ đẹp của Thiệu Huy đến vậy. Đôi mắt, sống mũi, làn da, đôi môi, và thậm chí cả hơi thở nóng bỏng ấy, nhiều năm sau hắn vẫn không quên được.

"Xin lỗi, tôi cứ tưởng em ngủ nên mới tháo giúp em."

"À ừm, cảm ơn." Lần này Linh Quân không mắng lên với Thiệu Huy, hắn hạ giọng cảm ơn rồi mở cửa xe ra ngoài.

Linh Quân chờ Thiệu Huy ra khỏi xe, nhận lấy chiếc cặp từ tay Thiệu Huy, hắn vẫn im lặng.

"Vào thôi."

"Thầy Thiệu!" Linh Quân bỗng lên tiếng, Thiệu Huy có chút ngạc nhiên, quay người nhìn hắn.

"Làm sao đấy? Sắc mặt khó coi này là sao? Chẳng lẽ, vết thương..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.