"Ưʍ... nhẹ lại chút đi."
Linh Quân run khẽ, bàn tay rụt lại đôi chút. Thiệu Huy hút sạch máu bên ngoài mới bắt đầu thoa thuốc khử trùng. Mùi cồn nồng nặc khắp căn phòng, nồng độ cồn cao hơn so với các thuốc khử trùng khác nhưng hiệu quả nhanh hơn.
"Em xem kìa, cứ như vậy có ngày chết vì nhiễm trùng máu đấy." Thiệu Huy chau mày, bông gòn vừa thấm lên đã đầy máu, hắn nhìn mà xót cho học trò của mình.
"Thầy lại thế nữa rồi, chỉ có thầy mới dám thái độ với tôi như vậy đấy." Linh Quân nghiêng đầu nhìn Thiệu Huy mỉm cười. Chuyện Thiệu Huy xem hắn là gì, tạm thời hắn sẽ không nghĩ đến nữa. Thiệu Huy vẫn sẽ là một người thầy, một người anh em, và là một người bạn đặc biệt của hắn.
"Cuối cùng cũng nghe lời tôi rồi nhỉ?"
"Hả? Thầy nói chuyện gì cơ?"
Thiệu Huy băng bó bàn tay cho Linh Quân, quỳ xuống trước mặt Linh Quân, ngón tay chạm nhẹ vào mũi hắn mà cười trừ, "Nói xem, thích gọi là "anh" hay "thầy" hử?"
Nụ cười của Thiệu Huy, là thứ chiếm hữu Linh Quân nhiều nhất.
Linh Quân không thể nào chống lại nụ cười đểu đó, nó quá đẹp đẽ.
"Hỏi mắc cười nhỉ? Tất nhiên là gọi "anh" sẽ thích hơn rồi. Nhưng mà thầy đâu cho tôi gọi như vậy đâu." Linh Quân hơi bĩu môi, gọi như vậy khiến hắn rất khó chịu, cứ cảm giác xa cách như thế nào ý.
"Haha, em là vì vậy nên mới bày ra cái mặt đó sao? Tôi bảo em ở trường thì không nên xưng hô như vậy thôi, chứ có cấm em đâu." Thiệu Huy bật cười khanh khách, đem người kia ôm lấy thật chặt. Linh Quân hoàn toàn không phản kháng với hành động này, hắn cũng dần quen rồi.
"Con mẹ anh! Nói nhiều quá đi."
Linh Quân buộc miệng chửi, lườm lườm Thiệu Huy. Thiệu Huy cười trừ, buông hắn ra, sau đó sắp xếp lại dụng cụ y tế rồi cất vào tủ.
"Mà Thiệu Huy này..."
"Sao đấy?"
"Dung Liễn không về à?" Linh Quân nghiêng đầu nhìn Thiệu Huy, sắc mặt Thiệu Huy liền sầm lại, đóng cửa tủ rồi quay lại, chỉ gật đầu nhẹ không nói.
"Em có vẻ quan tâm cô ta nhiều nhỉ?"
"Dù sao cũng muốn cảm ơn bữa ăn thôi, cô ấy nấu ăn ngon thật đấy."
Thiệu Huy nghe đến đây muốn phụt cười, Dung Liễn làm gì mà biết nấu ăn, chuyện này hắn rõ nhất. Chẳng qua cô ta nhờ đầu bếp nấu rồi bảo là chính tay mình nấu đó thôi.
Linh Quân lăn lộn giang hồ lâu như vậy, quả nhiên chỉ có thể rõ chuyện hắc đạo.
"Ừm, rất ngon."
Thiệu Huy ậm ừ cho qua, nếu càng nói thì càng mệt, thôi thì Linh Quân nghĩ sao thì để hắn nghĩ như vậy đi.
"Ăn gì chưa?" Thiệu Huy đứng dậy, lôi từ tủ ra một bộ đồ quăng cho Linh Quân. Linh Quân đến vào giờ này, chắc chắn là ở lại qua đêm, Thiệu Huy nhìn cái áo đầy máu của hắn mà lắc đầu ngán ngẩm.
"Ban nãy đến bar uống chút rượu thôi." Linh Quân chụp lấy cái áo, gãi gãi đầu. Bây giờ mới sực nhớ là từ trưa đến giờ hắn chưa bỏ bụng thứ gì, bụng đang cồn cào lên đây.
"Tôi nấu chút gì cho em, để như vậy sẽ đau bao tử." Linh Quân thoáng ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên Thiệu Huy nói sẽ nấu ăn cho hắn, thật đặc biệt a.
"Không cần phiền đâu, ban nãy tôi thấy anh có cầm theo túi đồ ăn, ăn cái đó được rồi."
"Không được. Đêm khuya ăn thức ăn nhanh sẽ đau bụng."
Thiệu Huy lườm Linh Quân, hắn lập tức im bặt. Linh Quân ngoan ngoãn thay đồ rồi cùng xuống nhà với Thiệu Huy. Hắn thoáng nhìn xung quanh, mọi người đều đã đi ngủ hết rồi, căn nhà tĩnh mịch bao trùm bởi không gian rộng lớn ngút ngàn.
"Để tôi giúp anh." Linh Quân chen chen vào bếp, liền bị Thiệu Huy đẩy ra không thương tiếc. Thiệu Huy bảo hắn ra bàn ăn ngồi, không cần giúp.
"Chậc, anh xem thường tôi nấu ăn à?"
Linh Quân ngồi trên bàn, đung đưa chân qua lại. Bóng lưng Thiệu Huy rộng lớn, cực kì săn chắc và ấm áp. Khí thái đàn ông ngút ngàn sau bờ vai, từ đằng sau có thể cảm nhận được sự nam tính của Thiệu Huy, một sự nam tính không cưỡng lại được.
"Đừng quấy, ngồi yên đó là được."
Thiệu Huy vớ lấy tạp dề, đeo vào ngang hông. Linh Quân lẳng lặng nhìn tấm lưng lớn của Thiệu Huy, hắn bỗng thấy mình thật nhỏ bé. Chưa bao giờ hắn được kẻ khác bảo vệ, từ trước đến nay chỉ có Linh Quân bảo vệ người khác, cảm giác Thiệu Huy mang lại cho hắn quả thật không quen.
"Đây.... Ăn xem vừa miệng không?" Thiệu Huy mang ra một chén súp nóng, đặt lên bàn. Linh Quân liền ngửi ngửi, mùi thơm lan tỏa đến tận đầu óc.
Linh Quân đưa một muỗng đến miệng thử, chợt nhận ra hương vị này.
"Cái này... chẳng phải là súp bào ngư sao?"
Linh Quân múc lên một miếng bào ngư rõ to, tuy rằng hắn đói thật nhưng Thiệu Huy có cần chuẩn bị đồ ăn sang đến mức này không.
"Bổ cho khí huyết, ăn đi." Thiệu Huy cầm muỗng đút vào miệng Linh Quân, miếng bào ngư muốn trôi tọt xuống họng Linh Quân, hắn phải vỗ vỗ ngực mấy cái mới tiêu hóa được.
"Ực! Nhưng mà thật sự không quen ăn mấy thứ này đâu."
"Không ăn thì tôi đem cho chó ăn đấy." Thiệu Huy đứng dậy, định cầm chén súp mang đi liền bị Linh Quân níu lại, một phát giật lại chén súp bào ngư ôm vào.
"Ăn thì ăn, tôi ăn được chưa!? Bào ngư mà Thiệu thiếu gia đây cũng muốn cho chó ăn là sao?"
Linh Quân càm ràm, vừa nói vừa ăn. Tuy mặt mày hắn một đống như vậy nhưng thực chất là ăn rất ngon, tay nghề của Thiệu Huy quả không tệ, hắn ăn hết không chừa miếng nào.
Ăn xong Linh Quân thở một hơi dài căng bụng, thật sự hắn ăn rất ngon miệng. Thiệu Huy ngồi đợi hắn ăn xong, đem chén dĩa đi rửa. Linh Quân chưa từng nghĩ, Thiệu Huy cũng thạo việc nhà đến vậy.
"Lên phòng ngủ đi, tối nay tôi sẽ ngủ ở phòng cho khách."
"Ngủ chung đi." Linh Quân thản nhiên nói.
"Không tiện." Thiệu Huy ngắt lời, úp chén lên kệ rồi quay lại nhìn Linh Quân lắc đầu.
"Đừng như vậy, giường nhà tôi nhỏ như thế mà tôi với anh cũng cùng ngủ được đó thôi."
"Để tôi xem lại đã."
Không phải Thiệu Huy lo giường không đủ rộng, giường của Thiệu phủ có thể chứa đến tám người vẫn vừa, nằm ngang nằm dọc cũng đều rất thoải mái.
Chỉ là Thiệu Huy sợ lúc Linh Quân ngủ hắn không biết hắn sẽ làm gì Linh Quân.
"Xem lại cái gì chứ? Chúng ta cũng ngủ chung rồi, cái chuyện đêm đó cũng làm rồi, chẳng phải đã là anh em với nhau rồi sao?"
Linh Quân chống nạnh nhìn Thiệu Huy. Tuy hắn không rõ mình xem Thiệu Huy là như thế nào, nhưng hắn thật sự muốn trở thành anh em với Thiệu Huy.
Mặc dù đã được Yến Mạn và Hán Trung cảnh báo, nhưng hắn mặc kệ.
Thiệu Huy thở dài, ngón tay đẩy nhẹ trán Linh Quân, âm thanh trầm đặc rót vào tai người nghe một cách đầy quyến rũ, "Bởi vì "cái chuyện đêm đó" nên tôi mới phải xem lại đây."
"Chậc, chỉ là giải quyết nhu cầu cá nhân của nhau thôi, có gì đâu."
Linh Quân xem chuyện đêm ở nhà hắn làm cùng Thiệu Huy là rất bình thường, chỉ là nhu cầu sinh lý của một thằng đàn ông thôi, đâu có gì to tát.
"Tôi chỉ sợ không biết mình có thể kiềm chế nổi với em hay không? Em biết tôi không giỏi chịu đựng mà nhỉ?"Tông giọng Thiệu Huy hạ xuống, hắn dùng hai ngón tay đặt lên cằm Linh Quân, nở một nụ cười ranh mãnh. Trêu ghẹo thiếu niên này đối với hắn chính là thú vui tao nhã.
"Tóm lại là, anh cứ ngủ phòng của anh đi. Nếu không muốn ngủ cùng tôi thì tôi sang phòng khác ngủ vậy." Linh Quân tạch lưỡi một cái, hắn không hẳn lo sợ câu nói đó của Thiệu Huy, hắn chỉ đơn giản nghĩ đó là một trò đùa.
Một trò đùa đầy thú tính.
"Hình như tôi nuông chiều em quá nhỉ? Được, em muốn ngủ cùng tôi thì ngủ. Tôi cũng muốn xem mèo nhỏ hư hỏng em làm gì tôi đây?"
"Đệt! Mèo nhỏ con mẹ anh!" Linh Quân thuận chân cho Thiệu Huy một cước vào đầu gối, Thiệu Huy liền chau mày khuỵu gối xuống, khẽ kêu đau.
Cho chừa tên Thiệu Huy đáng ghét, mèo nhỏ cái gì chứ, Linh Quân đường đường được ví như sói hoang, vậy mà Thiệu Huy coi hắn là mèo nhỏ, rồi còn "mèo nhỏ hư hỏng" nữa chứ.
"Ây, mèo nhỏ hư thật đấy." Thiệu Huy vẫn tiếp tục đùa.
"Tôi cho anh về gặp ông bà cố nội bây giờ!!"
Cuộc đời Linh Quân chưa bao giờ phải khẩu chiến với một người hăng hái đến vậy. Đến cùng thì hắn chỉ nói vài ba câu thôi, nhưng ở cùng với Thiệu Huy khiến Linh Quân nói nhiều hẳn ra.
Cãi nhau một hồi mệt muốn đứt hơi, hai người quyết định tạm chiến. Lúc đó đồng hồ cũng chỉ điểm mười một giờ đêm rồi, ngày mai trường học có tổ chức hội thao, Linh Quân lại tham gia nên phải đi ngủ sớm.
"Tham gia mục nào vậy?" Thiệu Huy sắp xếp lại chăn gối cho Linh Quân, quay sang hỏi hắn.
"Bơi sải 200 mét nam." Có đôi lúc hắn và Thiệu Huy lại nói năng trọc lóc với nhau như vậy, hắn cũng không để tâm nhiều.
"Chơi lớn vậy." Thiệu Huy nằm lên giường, lười nhác lấy điện thoại ra xem lịch thi, phần thi của Linh Quân nằm giữa, có cả Hán Trung tham gia cùng. Linh Quân phớt lờ Thiệu Huy, đi xung quanh phòng tìm thứ gì đó.
"Tìm gì?" Thiệu Huy buông điện thoại, ngạc nhiên nhìn Linh Quân đang lục tung đồ của mình lên.
"Bật lửa, có không? Tôi muốn hút một điếu."
Linh Quân giơ điếu thuốc lên cho Thiệu Huy xem, Thiệu Huy liền moi ra bật lửa ném cho hắn. Linh Quân chụp lấy, đi ra ngoài ban công châm lửa. Hắn ngồi tựa mình vào ghế gỗ, hướng mắt lên bầu trời đêm. Điếu thuốc phả làn khói xám mờ ảo, cứ thấp thoáng che lấp gương mặt hắn. Linh Quân phả ra một hơi thuốc, lẳng lặng ngắm nhìn bầu trời đêm. Ngũ quan hắn soi rõ dưới ánh trăng vàng, khắc lên những thăng trầm hắn đã phải chịu đựng. Thiệu Huy im lặng nhìn hắn, bất giác muốn ôm người kia vào lòng. Linh Quân là một con sói đơn độc, một con sói hoang đi đường riêng của nó, con đường của nó không có kẻ ngoại lệ. Hắn lăn lộn trong giang hồ từ rất sớm, những phút giây bình yên đối với hắn khó hơn mò kim đáy biển. Vì vậy rất hiếm khi Thiệu Huy có thể nhìn thấy bộ dạng thoải mái thật sự của Linh Quân.
"Hút nhiều không tốt cho hô hấp đâu, hạn chế lại đi."
"Thi thoảng mới thế thôi, nhưng hút nó cảm thấy tâm trạng rất thoải mái, không phải muộn phiền nữa."
Linh Quân hạ điếu thuốc, đôi mắt nhắm nghiền đầy mệt mỏi. Ban công buổi đêm mang hơi phả lành lạnh bên gáy, hắn khẽ rùng mình, dụi tắt điếu thuốc rồi đi vào trong.
"Hắt xì!" Linh Quân run người, hắn nhanh tay đóng cửa ban công, mới ra ngoài có một tí mà nhiễm lạnh mất rồi.
"Cứng đầu." Thiệu Huy nhìn hắn cằn nhằn nhưng đôi tay dần duỗi ra đem Linh Quân ôm vào lòng, vuốt nhẹ tấm lưng hắn. Linh Quân cảm thấy dễ chịu đôi chút, hắn khẽ cười.
"Bệnh thì có anh lo cho tôi mà, sợ gì chứ."
"Tôi không thể lo cho em cả đời được...."
Thiệu Huy cáu thật sự, Linh Quân có thể không xem trọng tính mạng của mình, nhưng đừng để Thiệu Huy lo lắng mãi như vậy. Linh Quân nhìn nét mặt đầy nghiêm nghị của Thiệu Huy, khẽ cắn môi. Hắn nhẹ nhàng trèo sang chỗ bên cạnh Thiệu Huy, ngoan ngoãn nằm xuống.
Đêm đó, Linh Quân sốt cao.