Mãnh Thú

Chương 63: "Bữa cơm."



"Nhưng mà.... Em nghe tin của Hán Trung chưa?"

"Cậu chủ? Xảy ra chuyện gì rồi sao?"

"Họ Lộ ấy, cậu ta......"

Vài ngày trước Hán Trung được nhận lệnh cứ liên tục đến thẩm tra Lộ Mãn Huyền, nhưng gã cũng thật mệt mỏi với Lộ Mãn Huyền, bị đánh đến tàn phế như vậy vẫn không tra ra được thứ gì.

"Ngừng lại đi, đủ rồi." Hán Trung mệt mỏi rít điếu thuốc trong tay, lấy chiếc bàn cũ kĩ làm điểm tựa. Người trước mắt gã thân thể bê bết máu, từng đường roi dài trải từ cổ đến khắp ngực. Vốn dĩ gã rất thích nhìn máu tươi đổ xuống, nhưng sao lần này lại không thể cảm thấy thoải mái.

Gã đi đến trước mặt Lộ Mãn Huyền, vẻ mặt không rõ là lộ ra biểu cảm gì, bàn tay thô bạo nắm lấy mái tóc xám kéo lên để lộ ra đôi ngươi một màu xám đục.

"Mày thật sự muốn chết trong tay tao?"

Lộ Mãn Huyền hơi thở yếu ớt, khóe môi vẫn cong lên nụ cười, "Chết trong tay đại ca cũng là điều may mắn rồi."

"Mày..... Mày nếu như không phải thì nói là không phải, tao và Quân sẽ tìm cách điều tra rõ ngọn ngành. Nhưng mày ngoan cố như vậy để làm cái gì?!" Thanh âm gã gằn lên như con thú đang bị giày xéo, thống khổ và tức giận hòa lẫn vào huyết mạch. Hán Trung gào lên một cách run rẩy, trong giọng nói dường như muốn nghẹn lại đôi chút.

Lộ Mãn Huyền chỉ trơ ra, trong suy nghĩ chỉ muốn dang tay ôm lấy người trước mắt.

"Đại ca..... Anh còn nhớ lời hứa đó không?"

"?"

"Bữa cơm, cùng anh."

Tim cứ như nghẹn lại, dường như không muốn thở nữa.

Hai chữ, một lời hứa. Gã cứ bâng quơ nghĩ rằng cứ thuận miệng hứa với Lộ Mãn Huyền cho xong chuyện, nhưng không ngờ lại ở thời khắc này mà nhắc đến.

"Du Quán, thả nó ra." Hán Trung dập đi điếu thuốc trong tay, thấp giọng nói với người phía sau.

"Cậu chủ, nhưng mà....."

"Không sao, thả ra đi. Gọi người đem cơm đến đây, các người cũng lui xuống đi."

Du Quán chần chừ đứng khựng lại một chỗ, Mã Tư bên cạnh chỉ nhẹ nhàng vỗ vai gã, "Lệnh của cậu chủ, không được kháng."

"Không sợ tôi chạy trốn sao?" Lộ Mãn Huyền cũng khá ngạc nhiên, vốn dĩ tưởng rằng sau khi nói câu đó liền bị ăn đánh, nhưng không ngờ Hán Trung cởi trói cho gã thật, còn cẩn thận bày ra một mâm cơm đầy đủ thịnh soạn.

"Muốn chạy thì cứ việc, tao không cản." Hán Trung tháo xuống sợi xích cuối cùng trên người Lộ Mãn Huyền xuống, đăm chiêu nheo mắt cẩn thận nhìn từng vết thương trên người gã.

"Không thích, ở đây có anh vẫn tốt hơn." Lộ Mãn Huyền cười sảng khoái, vừa định vươn vai thả lỏng một chút thì vết thương giữa ngực lại rách toạt ra, máu tươi từng giọt chảy dài xuống nền đất bụi bặm.

Hán Trung trầm mặc cau mày, vẻ mặt càng lúc càng khó coi hơn. Gã đưa tay đẩy tấm lưng lớn của Lộ Mãn Huyền ngồi xuống ghế, còn bản thân thì lôi ra một hộp y tế. Băng gạc, thuốc khử trùng cứ thế được gã lôi ra bày bừa khắp nơi, nhưng khổ nỗi cái người khô khan này băng bó cho người khác mà như đang ướp xác.

"Tôi tự làm được rồi, anh không cần....." Lộ Mãn Huyền nhếch chân mày, cố gắng kiềm giọng xuống, cũng bởi vì người trước mặt gã đổ thuốc sát trùng như đổ nước lên người gã, lại còn thô bạo dùng bông gòn dặm vào như dặm phấn em bé.

"Câm cái miệng chó của mày đi, tao tự làm."

"Nhưng đại ca à..... tôi đau." Gã cắn răng nhịn xuống tiếng rên, chỉ nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng của Hán Trung. Hán Trung ngừng động tác, ánh mắt đáng sợ nhìn gã đăm đăm.

"Ây, thật ra..... cũng không đau lắm." 

Hán Trung dừng động tác thô bạo của mình lại, vứt cho Lộ Mãn Huyền cuộn băng cứu thương. Gã quay mặt đi, lại theo thói quen châm thêm một điếu thuốc, rít một hơi rồi nhả ra một hơi khói trắng toát, "Tự làm đi."

Lộ Mãn Huyền vểnh môi tủi thân tự mình băng bó, xong xuôi lại đăm chiêu nhìn hình ảnh vô lo vô nghĩ của người trước mắt. Hán Trung dựa vào tường, hai mắt nhắm chặt, bờ môi hờ hững cứ chậm rãi nhả từng hơi khói trắng. Thoáng chốc lại thoải mái mà duỗi chân ra, bày ra vẻ phong lưu hết mức.

"Ăn đi."

"Không ăn."

Hán Trung bực bội chau mày mở mắt, chân duỗi ra đạp thẳng vào ghế của Lộ Mãn Huyền, "Mày đừng có được nước làm tới với tao. Một là ăn, hai là tao xích mày lại như cũ."

"Nhưng mà chẳng phải đã hứa là ăn cùng nhau sao? Đại ca, anh cũng phải ăn....."

"Được rồi tao ăn! Tao ăn là được phải không?! Tɦασ con mẹ mày phiền vãi chó!"

Hán Trung dập đi điếu thuốc chưa rít đã hơi, bởi vì rít thêm một chút nữa gã sẽ sặc khói mất. Cái tên lưu manh trước mắt gã cứ bày ra điệu bộ như cún con đòi mẹ, đôi mắt xám đục ngày nào ánh lên sắc xám trong tựa mặt trăng huyền bí.

Lộ Mãn Huyền thấy gã cầm đũa lên liền cười tươi, nhanh tay ăn hết chén này đến chén khác, bao tử cứ như không đáy mà ăn như một chiến hạm.

Hán Trung ăn một cách chậm rãi, dù gì gã cũng được dạy cung cách ăn uống từ bé, cha của gã nhiều lúc phải dẫn theo gã gặp gỡ đối tác làm ăn, cho nên việc cẩn trọng quy củ trên bàn ăn cũng đã thấm nhuần vào máu gã.

"Mày vẫn không chịu nói ra sao?"

"Chưa phải thời điểm thích hợp. Nếu nói ra rồi, tôi còn được gặp anh nữa không?"

"Tao và mày vốn không thân thiết, là tự mày bám lấy tao thôi."

"Đại ca nói nghe đau lòng thật. Bởi vì có lẽ đây là bữa cơm đầu tiên và cuối cùng tôi được cùng anh ăn trọn vẹn rồi." Lộ Mãn Huyền nói nửa đùa nửa thật, trong câu nói hòa lẫn chút chua xót. 

Hán Trung trầm mặc một lúc, sau lôi ra một bộ đồ tươm tất cùng với một xấp tiền đưa cho Lộ Mãn Huyền, "Đi đi, tao không giam lỏng mày nữa."

"Anh đừng đùa, tên cao thủ họ Linh đó không dễ dàng buông tha cho tôi đâu. Vả lại, tôi đã nói rồi, chết trong tay anh cũng được. Chỉ cần không phải chết vất vưởng đầu đường xó chợ đã là may mắn lắm rồi."

"Chuyện của Linh Quân tao sẽ tự tay giải quyết. Bây giờ tao trả tự do cho mày, muốn đi đâu thì đi, làm gì thì làm. Mày có chạy về bên cạnh nhị thiếu gia của mày tao cũng sẽ không nói gì."

Lộ Mãn Huyền im lặng nhìn bộ quần áo trên tay, lại nhìn vẻ mặt tiều tụy của Hán Trung, nhất thời không hề muốn đi. Bởi vì sự tình hiện tại gã vẫn chưa thể nói rõ ngọn ngành, đành phải khiến mọi người chịu khổ đôi chút.

"Được, tôi đi."

"Đúng, nên đi đi. Đừng bám lấy tao như thằng ngốc nữa, đi khỏi đây đi. Chuyện mà tao có thể làm cho mày chỉ có vậy."

Lộ Mãn Huyền khó khăn thay quần áo, đội mũ lưỡi trai vào. Vẫn dưới ánh trăng tỏ ấy, đôi ngươi xám ánh lên một sức hút lạ thường. Lộ Mãn Huyền đứng trước mặt Hán Trung, cẩn thận quan sát gã một cách đầy tỉ mỉ.

"Mày nhìn cái quần gì?"

"Khắc ghi từng đường nét trên gương mặt anh. Để sau này lỡ đâu tàn phế vẫn có thể nhận ra anh." Lộ Mãn Huyền hít lấy một hơi, to gan chạm lên gương mặt Hán Trung. Nhưng Hán Trung lại không có chút phản ứng nào, chỉ bắt lấy bàn tay gã đang lướt trên gương mặt mình mà cong lên nụ cười, "Nếu có bản lĩnh thì sau này tìm tao tính chuyện. Tao không phải đức Phật, không thể cho không người khác thứ gì được."

"Vậy là tên cẩu đó trốn thoát rồi?! Mẹ nó.... Khụ!"

"Đang ăn đừng có kích động như vậy. Nước đây." Thiệu Huy nhìn dáng vẻ ho khan của Linh Quân thì chỉ từ tốn đẩy cho hắn ly nước. Người này từ khi nào lại học cái thói nóng nảy của cậu chủ mình như vậy chứ.

"Còn chìa khóa thì sao? Chúng ta đã có chứng cứ trong tay rồi, nhưng chìa khóa ở đâu cũng không rõ tung tích. Bây giờ thả tên Lộ cẩu đó ra, nhỡ hắn chạy đi mách với Quách Lâm thì làm thế nào?"

"Hán Trung làm vậy chắc cũng có tính toán riêng. Quách Lâm bề ngoài như thế nhưng thực chất lại khó đối phó vô cùng. Bởi vì cậu ta trước sau đều có quan hệ cực tốt với những tổ chức phạm tội luôn ngoài vòng pháp luật, điển hình là tổ chức Minh Dã."

Linh Quân nghe đến hai chữ này liền chau mày khó chịu, cốc nước trong tay khẽ run.

"Minh Dã? Tại sao lại quen biết được với Minh Dã? Tổ chức đó vốn là tổ chức buôn bán cần sa nổi tiếng của Myanmar, trên dưới chúng tôi đều biết đến, cũng phải vài phần dè chừng. Thủ lĩnh Minh Dã là Chu Bác Tử, hắn nổi tiếng là không dễ thân thiết gì....."

"Tôi chỉ nghe người khác nói lại, Chu Bác Tử được Quách Lâm cứu một mạng từ cha của cậu ta. Nghị sĩ Quốc hội Quách Tấn Vương luôn muốn bắt trọn tổ chức này để làm vang danh ông ta, đồng thời cũng giúp ông ta đến gần với vị trí Tổng thống. Ông ta có đến chết cũng không ngờ rằng, đứa con trai yếu ớt đó của mình lại ở sau lưng đâm cho ông ta một nhát chí mạng."

"Thế nên.... Khả năng Minh Dã hợp tác với Quách Lâm là vì thủ lĩnh Minh Dã có tình cảm với Quách Lâm?"

"Cũng có thể là vậy. Minh Dã trước giờ không liên thủ với người khác, luôn như con chim đại bàng cô độc giữa bầu trời của chúng, ngoại đạo không được phép bước vào. Lộ Mãn Huyền được thả ra cũng không biết là chuyện tốt hay xấu, nhưng phía Quách Lâm đã rục rịch chuẩn bị mở màn ván cược này rồi. Minh Dã cược lấy đi cả KJ và RS, còn Quách Lâm cược lấy đi trái tim của em. Cậu ta không thể có được trái tim em như mong muốn, thì sẽ khiến em cùng cậu ta tắm máu xuống suối vàng. Linh Quân, chuyện này thật sự rất nguy hiểm, em...."

Thiệu Huy nhận được một cái chạm nhẹ lên khóe môi, xúc giác cảm nhận được rõ rệt sự chai sạn trên từng ngón tay gầy guộc. Linh Quân thở dài một hơi, cười trừ ra, "Không sao, tôi sẽ không sao. Cho dù thứ để kết thúc ván cược này là mạng của tôi, tôi cũng sẽ đổi."

Thiệu Huy nhìn hắn đầy nghiêm túc, cái nhìn với đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp hắt lên tia nghiêm nghị, lại tràn trề lo lắng, "Tôi còn chưa chết thì ai cho phép em chết. Người lớn hơn phải đi trước, không có chuyện tôi để em đi trước đâu."

"Hahaha được rồi ông chú à, tôi cũng đâu chết liền được đâu. Chỉ là..... Mạng của anh quá quan trọng với tôi, tôi không cam tâm." Hắn cười phì, duỗi tay xoa loạn tóc Thiệu Huy. Lại thấy người bên cạnh quá đỗi im lặng, ngạc nhiên nhìn sang. Thiệu Huy chỉ cúi gằm mặt, từng lọn tóc nhàn nhạt như từng tia ánh mai che lấp đi đôi ngươi, che lấp đi nỗi phiền muộn.

"Vậy thì.... Tôi chỉ cần nộp mạng là xong. Chẳng phải đó là điều Quách Lâm mong muốn nhất sao? Tôi là cái gai lớn nhất trong mắt cậu ta, cậu ta hận vì người em yêu là tôi, không phải cậu ta. Nếu đã vậy...."

?!

Linh Quân đè chặt lưng Thiệu Huy lên ghế, bàn tay duỗi ra túm lấy cổ của hắn mà bóp chặt. Đôi mắt giận dữ nổi đầy tia máu li ti, dường như tất cả trào phúng đều được phun trào.

"Anh chết là được sao?! Muốn chết lắm sao? Mẹ nó anh muốn cưỡng ép tôi yêu cái thằng súc sinh kia hả?! Tɦασ bố nó tôi thà chết chứ không yêu cái thứ cầm thú đó!"

"Linh.... Linh Quân." Thiệu Huy không có chút phản kháng, mặt đã phiếm hồng vì ngạt, chỉ lộ ra nụ cười như ánh mai, chợt khiến cho ngọn núi lửa kia tắt ngấm.

Linh Quân thất thần buông hắn ra, hắn liền ngồi dậy ho sù sụ vài cái. Thiệu Huy hít một hơi sâu, hai tay đan lại trước mặt, thấp giọng, "Tôi xin lỗi."

"Mẹ..... Xin lỗi là xong à?"

"Em muốn tôi làm gì, tôi đều làm cho em."

"Phải sống."

"Hả?"

"Anh nhất định phải sống, sống cho thật tốt. Cho dù đến cuối cùng ván cờ này thành hay bại, cho dù tôi có mất mạng hay không, anh vẫn phải sống."

Chút ước mong nhỏ nhoi này của tôi, mong rằng anh sẽ thành toàn cho tôi.

"Được, tôi hứa với em. Sẽ sống thật tốt, dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra."

Tháng sáu mưa nhiều, những cơn mưa cũng thật đa dạng và biến hóa khôn lường. Khi thì mưa phùn, khi thì lại mưa nặng hạt. Cũng giống như lòng người vậy, hệt như một bản nhạc, sẽ có lúc thăng lúc trầm. Sóng gió nổi lên thật cuồng bạo, nhưng rồi mây đen cũng tan, mặt biển cũng lặng. Đến cuối cùng vẫn là ánh mai sưởi ấm tâm can, đến cuối cùng vẫn là chính mình tự tạo ra hạnh phúc cho riêng mình.

"Linh Mạc Vũ, ông dạo này thế nào rồi?"

Đã mười mấy năm rồi hắn không gọi lên ba tiếng này, cũng chút nữa quên mất họ của hắn là do ai mà ra. Đã rất lâu rồi từ lúc hắn được tắm trong máu của cha và ả đàn bà bẩn thỉu đó, cũng chút nữa quên mất cha hắn chết là do hắn.

Linh Quân cầm một bình rượu được ủ lâu năm, hương rượu nồng đậm thơm thoang thoảng. Hắn nhẹ nhàng rót xung quanh tấm bia mộ đã phủ đầy rong rêu. Bia mộ được dựng lên sơ sài ở một nơi vắng vẻ trên đồi núi, giữa bia khắc nguệch ngoạc vài chữ.

Họ Linh, tên Mạc Vũ. Mất ngày X/Y/Z

"Dạo này tôi luôn có một suy nghĩ, rằng năm đó tôi lựa chọn gϊếŧ ông có phải là điều đúng đắn không? Có phải tôi đã cho ông chết quá dễ dàng, đến mức ông quên bẵng đi ông đã bị chính đứa con trai duy nhất của mình đâm một nhát vào tim?"

Linh Quân ngửa cổ nốc một hơi dài đầy sảng khoái. Ánh chiều tà hắt lên góc mặt của hắn, hắt lên từng đau đớn hắn đã một mình trải qua.

"Nhưng tôi nghĩ mình làm đúng rồi. Bởi vì ông là cầm thú, ông tàn nhẫn với mẹ con tôi thế nào, còn nhớ không? Cứ hằng đêm hằng đêm, khi ông trở về lúc rượu chè no nê, ông đã lôi mẹ tôi ra sau vườn, vùi đầu bà ấy vào bãi đất dơ bẩn. Bà ấy vì tôi, cũng vì bà mà nhẫn nhịn ông, chịu đựng bị ông đánh đập không khác một con súc sinh. Cây gậy đánh bóng chày ông tặng tôi lúc nhỏ nghiễm nhiên trở thành cây roi giáng xuống đầu tôi, mặc dù tôi chả làm gì cả. Tôi luôn làm theo mọi thứ ông yêu cầu, từ quỳ gối cho ông thỏa thuê trút giận đến mức ngất đi, từ phải chà chân cho ông đến khi bàn tay phồng rộp tôi đều làm cho ông....."

Một tiếng xoảng vang lên trong không trung khiến bầy quạ gần đấy hoảng loạn bay đi, khung cảnh chợt hỗn độn và rợn tóc gáy. Bình rượu vỡ toang trước mắt, người đàn ông loạng choạng đứng dậy, bắt đầu cười một cách điên rồ.

"Hahaha ông nói ông không muốn sống nữa mà?! Tôi cho ông chết chẳng phải là con có hiếu hoàn thành di nguyện của cha sao? Nhưng ông ngu lắm, Linh Mạc Vũ ông đúng là đồ ngu! Ả đàn bà mà ông mê đắm, ả đàn bà mà ông ăn nằm đó lại ở sau lưng ông ngủ với bao nhiêu thằng đàn ông khác nữa. Ả ta lúc nào cũng bò đến nhà tôi gây chuyện, không đập đồ thì cũng cướp tiền để vui chơi cùng ông. Con điếm rác rưởi đó, chết cũng đỡ chật đất!"

Hắn không hối hận.

Giây phút đó đã thẳng tay đâm một nhát thật mạnh vào tim của cha hắn, cũng tặng cho ả đàn bà kia hai phát súng thật đẹp, thật hoàn hảo. Hắn vì ai mà mất đi nhân tính, vì ai mà bị dồn đến bước đường cùng như vậy.

Người phụ ta, ta phụ cả thế gian.

"Tôi biết những người mà tôi gϊếŧ, thật sự không hoàn toàn là kẻ xấu. Nhưng người đời có một câu, thà gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót. Tôi không gϊếŧ họ, họ cũng sẽ tìm cách gϊếŧ chết tôi."

"Dường như tôi sắp nhận được báo ứng rồi. Ván cược này chính là ván cược cuối cùng của tôi, được ăn cả, ngã về không. Linh Mạc Vũ, chống mắt lên mà xem cho kĩ, xem xem đứa con bất hiếu này của ông có đến gặp ông sớm một chút được không....."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.