Nhan Hiểu Tinh vận
quần áo thùng thình như thường ngày, bầu ngực trắng nõn căng tràn, mùi
hương sữa phảng phất trong không khí, còn con trai cô Lãng Lãng thì đang vui mừng mở to hai mắt, hút lấy hút để dòng sữa trăng trắng, ngọt ngào.
Chức Tâm không biết mình nên nói gì, làm gì, phải phản ứng thế nào, cô chỉ đứng một chỗ ngây người ra.
Cô từng làm mẹ, lúc đó, sau bốn tháng mang thai, cơ thể cô cũng có nhiều
thay đổi, mỗi tối bầu ngực tức đến độ cô âm thầm khóc một mình, lúc ngủ, Hứa Ngạn Thâm ôm cô vô tình chạm nhẹ vào ngực, cô đau đến co rúm người
lại, Hứa Ngạn Thâm xót xa nhíu chặt hai hàng chân mày.
Lúc đó, cô phải dùng rất nhiều thuốc, sữa chảy ra được.
Là một người phụ nữ, cô biết điều đó có ý nghĩa gì.
Đột ngột phải rời "món khoái khẩu", Lãng Lãng ngây ra một giây rồi khóc váng lên.
Thằng bé khóc rất tội nghiệp, khóc đến khàn cả giọng, như thể một người mẹ
trên danh nghĩa như cô không nên xuất hiện vào lúc này.
- Chuyện này. . . là thế nào? - Chức Tâm phải cố gắng lắm mới có thể để đầu óc mình hoạt động bình thường trở lại.
Cô bảo mẫu nhỏ tuổi kiêm luôn cả nhiệm vụ vú nuôi?
Cô thật không tài nào hiểu được!
- Em. . . vừa. . . mới sinh con. . . còn chưa. . . chảy sữa, em. . . em
thấy Lãng Lãng. . . em. . . em nghĩ. . . như thế tốt cho cơ thể thằng
bé. . . - Gương mặt trắng bệch, cô bảo mẫu nhỏ giải thích.
Trực giác của phụ nữ khiến Chức Tâm phát giác có chỗ bất thường.
Nhưng rốt cuộc bất thường ở chỗ nào thì cô lại chưa nghĩ ra được.
Có lẽ là ở. . .
- Vì sao cô tự nguyện cho nó bú? - Cô thần người hỏi.
Thật là kỳ lạ, Lãng Lãng còn nhỏ xíu, cho gì nó dĩ nhiên sẽ "uống" cái đó,
nhưng vì sao Nhan Hiểu Tinh lại tự nguyện? Xã hội bây giờ, cho dù có ra
giá cao cũng ít ai chịu làm vú em như thế.
Sữa mẹ là thức ăn quý giá, cho con bú chính là thể hiện tình yêu thương cao cả của người mẹ.
Cô thật sự không hiểu, vì sao đối phương lại hoàn toàn không có bất cứ yêu cầu gì, có thể cho đi không chút tiếc nuối như vậy?
Cô
nhìn đôi mắt đó, đang cố kìm cho nước mắt không chảy ra, đáng thương,
tội nghiệp đến nao lòng, đến cả những lời trách mắng cô cũng không dám
nói ra nửa câu.
Thậm chí, ngay cả câu hỏi vừa nãy của mình, hình như lại có vẻ thật ác tâm khi vô duyên vô cớ nghi ngờ lòng tốt của người khác.
Nhưng, xã hội bây giờ, thói lừa đảo đang lộng hành, cô thật sự có thể yên tâm không?
Cô lại nhìn Lãng Lãng trong vòng tay Nhan Hiểu Tinh, sau khi khóc lả đi đã nhắm mắt cuộn tròn trong lòng cô bé, sao nhìn thế nào cũng cho người
khác cái ảo giác như hai mẹ con thực thụ.
- Đợi đã, vì sao em có sữa? Em đã từng sinh con? - Cô cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo.
Vì sao lúc đến xin việc đã không nói rõ chuyện này?
- Chị. . . - Nhan Hiểu Tinh mấp máy môi, hình như cố gắng nuốt tiếng nắc vào trong - Em . . . thật sự có khó khăn. . .
- Vậy con em đâu? - Cô chậm rãi hỏi.
- Nó. . . vừa chào đời đã bị cha nó bế đi mất rồi. . . - Mắt Nhan Hiểu Tinh đỏ hoe.
- Vì sao? - Anh ta không cần em? Câu nói này, cô không dám hỏi thẳng.
- Anh ta có vợ rất. . . - Nhan Hiểu Tinh cúi đầu, nói rất nhỏ rất nhỏ
Nhưng Chức Tâm vẫn nghe thấy.
- Anh ta nỡ chia cắt hai mẹ con em như thế sao? - Cô không thể tin được.
- Vợ anh ta. . . không thể sinh con. . . anh ta để lại một số tiền, cho người đến bắt con ngay tại bệnh viện. . .
Vậy thì tìm cô bé để sinh một đứa con, rồi lại không cần cô? Chức Tâm cảm
thấy không còn lời nào để nói về tư cách đạo đức của người đàn ông này.
- Em rất buồn. . . em rất thương con, không muốn rời xa con. . . lại. . . - Nước mắt cô bé tuôn rơi lã chã.
Chức Tâm thở dài, rút khăn giấy ra đưa cho cô bé.
- Cho nên, em mới xem Lãng Lãng như đứa bé đó, dồn tình cảm cho nó? - Cô chỉ có thể đoán như thế.
Cô bé do dự vài giây rồi gật đầu - Chị. . . em xin lỗi. . .
- Không có gì phải xin lỗi cả - Chức Tâm cố nặn ra nụ cười, cô chỉ cảm thấy, cảm giác này thật lạ, thật lạ.
Cô thậm chí không biết, có nên tin cô bé hay không.
Chỉ cảm thấy, trong câu chuyện này hình như có mắt xích nào đó không đúng.
- Em tạm thời đừng cho Lãng Lãng bú nữa, chị không thích - Cô lạnh lùng dặn dò.
Nhan Hiểu Tinh vừa kinh ngạc vừa tủi thân nhìn cô, thái độ đó như thể cô là người ngoài hành tinh tàn nhẫn vậy.
Cô cũng không biết mình bị sao nữa, cô không thích, cô thậm chí sợ. . .
Lãng Lãng còn quá nhỏ sẽ nhận lầm người khác là mẹ nó.
Cô
sao thế này? Vì sao trong lòng không thấy thoải mái, cảm giác giống như
bị người khác chen vào thế giới riêng của mình vậy?
Chẳng lẽ, cô quá đề phòng trước lòng tốt của người khác ư? Nhưng bình thường, cô đâu phải là người như vậy.
. . . . . .
Ra khỏi nhà với lòng ngổn ngang, cô vẫy một chiếc taxi.
- Tài xế làm phiền anh, đến đài phát thanh - Vừa nói ra địa chỉ, cô lập tức đổi ý - Không, đến đường Thắng Lợi.
Bao nhiêu năm nay rất nhiều chuyện cô đều quen dựa vào Hứa Ngạn Thâm, cô muốn nghe ý kiến của anh.
Cô rất ít khi đến công ty anh nhưng cô tiếp tân ở đại sảnh vẫn nhận ra cô ngay.
- Bà Hứa đến tìm Phó tổng ạ?
Người trước kẻ sau, tiếp đón rất ân cần, niềm nở.
Cô luôn giữ nụ cười lịch sự trên môi, sau đó bước vào thang máy chuyên dụng, lên thẳng tầng hai mươi tám.
Cô chỉ là một cô gái bình thường được gả vào nhà giàu sang.
May mà mẹ cô sáng suốt, bắt Hứa Ngạn Thâm phải hứa sau khi kết hôn không ở
chung với gia đình nhà chồng, mới tránh được không ít phiền phức, hai
người nhờ vậy mới có được cuộc sống của một đôi vợ chồng bình thường.
Tầng hai mươi tám là văn phòng của Hứa Ngạn Thâm, nhưng cô biết mục tiêu phấn đấu của anh là tầng ba mươi mốt.
Cửa thang máy mở ra, cô vừa bước vào đã cảm nhận được không khí bận rộn ở đây.
- Cô Vương, giá mà cô đưa ra Hứa phó tổng chúng tôi không thể chấp nhận được. . .
. . . . . . . .
- Cậu ta là ngôi sao lớn 'hot' nhất hiện nay ư? Có đùa không đấy? Nếu cậu ta tiếp tục không hợp tác với sự sắp xếp của công ty quản lý, chúng tôi sẽ cô lập cậu ta, xem ai còn dám nói nữa không?!
Tiếng điện thoại không ngừng reo, nhóm trợ lý bận tối mặt tối mày.
Cô đi thẳng vào phía trong.
- Bà Hứa - Có người nhanh mắt đã nhìn thấy cô, cất tiếng chào cô.
Cô cười cười.
Người đó hiểu ra ý cô ngay, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Nhân viên làm việc ở tầng này đều là những cao thủ rất có năng lực trong công việc.
Chỉ có. . .
Cô nhìn qua lớp cửa kính, thấy em chồng Hứa Tâm Ngữ đang bị ông xã thân
yêu của cô nghiêm khắc khiển trách, cúi gằm mặt, nước mắt lăn dài.
Cô ngồi xuống chiếc ghế sô pha ngay cửa.
Một lúc sau, Hứa Tâm Ngữ đi ra, hai mắt đỏ hoe hệt như một chú thỏ trắng nhỏ.
- Haizzz, anh trai lại hung dữ với em rồi à? - Cô thở dài.
Cô còn nhìn thấy chồng mình tức giận đập xấp tài liệu lên đầu em gái.
Chồng cô tính tình cứng rắn, không phải ai cũng có thể làm việc dứt khoát, vô tình như anh, Tâm Ngữ chắc phải chịu áp lực không nhỏ.
Nhưng, chỉ có duy nhất một đứa em ruột thịt cùng cha cùng mẹ, Hứa Ngạn Thâm
sao không thương cho được chứ? Nếu không thương, anh đâu có nhất quyết
phải giữ bên cạnh mình như thế.
- Chị dâu! - Hứa Tâm Ngữ nhìn cô, rất ngạc nhiên.
Đúng vậy, tính ra, đã hơn một năm rưỡi cô không đặt chân đến văn phòng của anh rồi.
- Chị dâu, sao chị lại đến đây? - Chỉ là kinh ngạc đến độ để rơi cả giấy tờ xuống đất thì có khoa trương quá không?
- Chị đến kiểm tra chuyên cần, làm em hết hồn hả? Anh ấy có phải đang tư
tình với người phụ nữ khác trong đó không? - Cô buột miệng nói đùa - Để
chị phát hiện thì anh ấy chết chắc!
Cửa kính văn phòng trong suốt có thể nhìn thấy rõ mồn một người bên trong đang cực kỳ chú tâm vào công việc.
Hứa Ngạn Thâm là một cấp trên nghiêm khắc, luôn lấy mình làm gương, trong công việc điều đó lại càng được thể hiện rõ hơn.
Chỉ có trước đây lúc cô đến thăm, anh mới kéo màn sáo cửa, để cô có không gian riêng tư.
- Không có, không có! Sap có thể thế được? Anh từ trước đến giờ chưa bao
giờ nhìn mấy nữ minh tinh lấy một cái! - Nhưng em chồng cô sao lại kích
động thái quá đến thế, nhạy cảm đến thế?
- Tâm Ngữ, em đang đổ mồ hôi lạnh đấy à?
Văn phòng có bật điều hòa, cô còn thấy hơi lạnh, Tâm Ngữ sao nóng đến mức độ ấy nhỉ?
- Chị dâu, em. . . - Ánh mắt có tật giật mình.
Cô bỗng nhớ ra Tâm Ngữ hình như rất lâu rồi không tìm cô đi mua sắm, lúc
cô bị sảy thai, Tâm Ngữ có đến thăm cô, an ủi cô, khóc còn nức nở hơn cả cô. Nhưng bắt đầu từ hè năm ngoái, Tâm Ngữ hình như không đến tìm cô
nữa.
Rõ ràng, tình cảm giữa cô và Tâm Ngữ rất tốt, Tâm Ngữ
tính tình ngây thơ, trong sáng, gặp chuyện gì cũng thích hỏi han ý kiến
của chị dâu.
- Tâm Ngữ, lần trước đi dạo chị có mua một
chiếc đầm rất hợp với em, hôm nào đến nhà chị mặc thử nhé - Cô mỉm cười, không có ý ép buộc.
Tiểu nha đầu lớn lên rồi, thể nào chẳng có tâm sự, đợi có cơ hội thuận tiện, cô sẽ hỏi cô bé sau.
- Dạ, chị dâu - Tâm Ngữ lại cảm thấy xấu hổ, không dám ngước mặt lên.
- Chị vào gặp anh trai em đây - Cô thân thiện xoa xoa đầu Tâm Ngữ, an ủi
cô - Ngạn Thâm tính khí không tốt, đôi khi thô lỗ, cộc cằn nhưng thương
thì mới cho roi cho vọt mà - Nếu là người khác, đuổi việc là xong.
Mắt Tâm Ngữ càng giống chú thỏ con hơn.
- Chị dâu. . . xin lỗi, thật sự xin lỗi. . .
Giọng cô bé rất nhỏ, cô chỉ nghe loáng thoáng, cảm thấy khó hiểu.
Haizzz, cô em chồng này của cô, tính tình nhát gan, làm việc gì cũng rụt rè,
chẳng giống chút nào với tính cách cái gì cũng rõ ràng, dứt khoát của
Hứa Ngạn Thâm.
. . . . . .
Anh đang vùi đầu vào công việc thì có người nhẹ nhàng bước vào phòng.
Anh cũng không buồn ngẩng đầu lên, không được sự cho phép của anh mà dám bước vào văn phòng chỉ có hai người.
Cô em gái chẳng được tích sự gì của anh là một trong số đó.
Năng lực của Tâm Ngữ rất yếu, tính cách lại nhu mì, yếu đuối, nếu anh không
chỉ bảo nó, chẳng biết chừng có ngày sẽ bị người ta ăn tươi nuốt sống.
Một tách cà phê đặt trước mặt anh.
- Đem xấp tài liệu này ra ngoài! Chỗ nào cần bổ sung trong hội nghị anh
sẽ làm giúp cô, đừng để người khác cười vào mặt! - Anh nghiêm nghị ngước mắt lên.
Lại nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười.
- Được! - Cô cầm lấy tập tài liệu, vờ quay người định đi ra.
Một cánh tay giơ ra kéo cô lại, cô loạng choạng rồi ngã vào vòng tay ấm áp.
Tất cả màn sáo trong văn phòng đều chậm rãi đóng lại bằng điều khiển từ xa.
Người bên ngoài không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Cô cười rạng rỡ ngồi lên đùi anh - Sắc mặt anh lúc này. . . - Cô giả vờ sợ hãi, run lập cập một cách vô cùng khoa trương - Dù có trả em mấy triệu
tệ một năm, em cũmg không làm thư ký cho anh!
Anh liếc cô một cái - Em cho anh lương mấy triệu tệ một năm, anh sẽ để em nuôi! - Anh mắng người khác cũng rất sỗ sàng.
Hiện giờ toàn bộ công ty vẫn trong tay Hứa Cẩn Lễ, không chia cổ phần, thực
quyền toàn bộ đều nằm trong tay cha, anh và những anh chị em khác đều
chỉ là người làm công ăn lương mà thôi.
- Tâm Ngữ đã hai
mươi lăm tuổi rồi, anh cứ động cái là mắng mỏ, lòng tự trọng của con bé
sẽ bị tổn thương! - Cô lựa lời khuyên nhủ.
Anh thừa nhận, có lúc anh cố ý mắng Tâm Ngữ rất hung dữ, vì có một số việc, áp lực đè lên người quá nhiều.
Tâm Ngữ lại chẳng được tích sự gì.
Mùa hè năm ngoái. . .
- Anh. . . những sinh viên này. . . đều có nhan sắc, đều còn trinh tiết. . . Mẹ muốn anh chọn một người làm nhân tình. . .
- Việc chị dâu sảy thai, không thể giấu ba được nữa rồi. . .
. . . . . . . .
- Thâm, đang nghĩ gì vậy? - Cô vòng tay ôm lấy cổ anh.
Anh định thần, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của vợ, tim thắt lại,
anh che mắt cô lại bằng bàn tay rắn chắc, thô ráp của mình.
Không để cô tiếp tục nhìn anh bằng ánh mắt đầy tin tưởng ấy được.
- Nó mà có lòng tự trọng gì?! - Anh cười lạnh lùng, biết rõ em gái luôn
phải chịu tính khí thô lỗ của mình nhưng lại chẳng oan chút nào, nhưng
vẫn không kìm nổi giọng chế giễu - Ngoài có một ông anh tính tình chẳng
giống ai ra, lòng tự trọng ấy mà, chỉ là một loại công cụ để người nhà
họ Hứa chà đạp lẫn nhau! - Rất nhiều lần đấu đá trong nhà họ Hứa anh đều không cho con bé tham dự, bảo vệ con bé rất tốt.
- Thâm, làm việc đã không vui vẻ sao còn ở lại đây làm gì? - Cô để mặc anh che mắt, thở dài.
Chồng cô có năng lực, cho dù không dựa vào người khác, cũng hoàn toàn có thể tạo nên sự nghiệp vẻ vang của riêng mình.
- Đây là giang sơn nhà họ Hứa, anh chỉ muốn ở đây! - Anh nói chắc như đinh đóng cột.