- Cô Thẩm, tôi đã xem qua hồ sơ của cô, kết qủa vòng sơ thẩm có đến 99,9% thất bại, sẽ không được phán quyết ly hôn.
Nghe luật sư Hà Huyên Na phán định kết quả, cô bần thần người.
Cô biết khả năng thắng kiện là rất thấp nhưng không nghĩ lại thấp đến vậy.
- Điểm đầu tiên, dù rất nhiều tài sản của Hứa Ngạn Thâm là sau khi kết
hôn mới có nhưng thu nhập của cô rất rõ ràng, toà án sẽ nhận thấy toàn
bộ tài sản là do một tay chồng cô nỗ lực làm ra. Nếu cô chỉ ở nhà lo
việc nội trợ, thì còn có thể nói là của chồng công vợ, đòi anh ta phải
chia tài sản, nhưng tình thế hiện giờ, cô là người đề nghị ly hôn trước, muốn phân chia tài sản thực sự. . . - Luật sư Hàn nhún vai - . . . rất
khó.
- Sao lại có thể như thế! - Phi Phi siết chặt nắm đấm, bất bình.
Không được chia tài sản với Hứa Ngạn Thâm, món nợ khổng lồ của nhà Chức Tâm phải làm thế nào đây?!
Cô mím môi, bình tĩnh nói - Tôi cũng đã từng suy nghĩ chuyện này, nếu
thật sự không có cách nào, tôi tự nguyện từ bỏ quyền phân chia tài sản.
Nghe cô nói thế, luật sư Hà thở phào - Nếu cô tự nguyện từ bỏ quyền phân
chia tài sản, thì sự việc sẽ đơn giản hơn một chút, tỉ lệ thắng trong vụ ly hôn này sẽ tăng lên.
- Điểm thứ hai, nghe nói nhà cô nợ tiền bị đơn, hơn nữa lại không có khả năng chi trả? - Luật sư Hà tiếp tục hỏi.
Hít một hơi thật sâu, cô gật đầu - Đúng vậy.
- Lý do khiến cô đề nghị ly hôn là tình cảm rạn nứt, nhưng bị đơn lại
kiên quyết phủ nhận. Nếu chuyện nợ tiền giữa nhà cô và bị đơn không được giải quyết thì cô sẽ chịu thiệt rất nhiều trong vụ kiện này.
- Tôi hiểu, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết - Rất nhiều lúc, cô cảm thấy cuộc sống thật bất lực.
Nhưng, cô nhất định phải kiên cường, cô phải thoát khỏi cuộc hôn nhân này.
- Điểm thứ ba, tôi đã nộp đơn xin tìm bằng chứng, nhưng bằng chứng của
chúng ta không đủ - Luật sư Hà phân tích tình hình - Cô Thẩm, cô từng
nói, Hứa Lãng là con riêng của chồng cô? Nhưng, thứ mà quan tòa thấy
được là thủ tục nhận nuôi Hứa Lãng rất đầy đủ, về mặt luật pháp, đứa bé
chính là con trai của cô.
- Hứa Lãng rõ ràng là con của Hứa Ngạn Thâm với người phụ nữ khác lén lút sinh ra, còn đổ vấy cho Chức
Tâm của chúng tôi! - Phi Phi nổi giận.
Luật sư Hà nhìn cô - Cô Thẩm, xin hỏi cô có bắt quả tang chồng cô lên giường với người phụ nữ khác không?
Cô lắc đầu.
- Cho nên trong tay cô không có bất kỳ chứng cứ nào?
- Đúng - Cô gật đầu - Trước mắt là như vậy.
- Chỉ còn một tuần là phiên toà sẽ mở, cô có chắc mình sẽ có được bằng
chứng xét nghiệm ADN giữa ông Hứa và Hứa Lãng không? - Luật sư Hà lại
hỏi.
Cô lại lắc đầu - Thực ra, tôi không biết Lãng Lãng
hiện giờ đang ở Mỹ hay đã về nước - Bây giờ, bảo cô gặp Lãng Lãng, lấy
mẫu xét nghiệm ADN là một việc không hề dễ dàng.
- Vậy trước mắt là không thể rồi - Luật sư Hà gạch bỏ khả năng ngoại tình.
- Cô Thẩm, tôi nghĩ ông Hứa chắc không dùng bạo lực với cô đúng chứ? - Luật sư Hà chiếu theo trình tự, lại hỏi.
- Đúng vậy, kết hôn năm năm, anh ta đối xử với tôi rất tốt, chưa từng đánh tôi - Cô không muốn gièm pha bất kỳ ai.
- Theo luật pháp của Trung Quốc chỉ cần không có bạo hành, một bên không
đồng ý ly hôn, thì kết quả sơ thẩm chắc chắn sẽ không được phán quyết ly hôn - Luật sư Hà cho cô biết trước kết quả.
Cô không ngờ, ly hôn lại phức tạp đến vậy.
- Luật sư Hà, vậy phải làm sao?
- Kể từ khi phán quyết có hiệu lực, sáu tháng sau, nếu cô lại nộp đơn xin ly hôn lên toà một lần nữa, chúng ta âm thầm thu thập được đầy đủ bằng
chứng, thì khả năng được phán quyết ly hôn sẽ rất lớn.
Thế thì quan hệ vợ chồng giữa cô và Hứa Ngạn Thâm lại kéo dài thêm sáu tháng nữa?!
Cô hơi thất vọng.
- Được! Nếu tôi thua kiện lần này, tôi sẽ đợi nửa năm nữa để nộp đơn tiếp - Đành thế mà thôi.
- Nghe nói đối phương cũng đã mời luật sư danh tiếng, tôi rất kỳ vọng vào biểu hiện của luật sư đối phương trong trận chiến ly hôn trường kỳ này - Luật sư Hà mỉm cười tự tin.
Bước ra khỏi văn phòng luật sư, tâm trạng cô rất nặng nề.
- Chức Tâm, cười lên đi, chỉ nửa năm thôi mà! - Phi Phi an ủi cô.
Cô cười nhạt - Không sao, nửa năm này, tớ sẽ cố gắng sống thật tốt!
. . . . . . . .
Chỉ là, cô không thể ngờ, "nửa năm" chỉ là khởi đầu cho hàng loạt chuyện không thuận lợi tiếp theo.
. . . . . . . .
- Cô Thẩm, rất xin lỗi, sau một tuần quan sát, chúng tôi cảm thấy cô
không thích hợp với công việc này - Trưởng phòng nhân sự rất ái ngại nói với cô - Cô Thẩm, thật ngại quá, cô không qua được thời gian thử việc.
Cô lại thất nghiệp.
* * *
Lần đi công tác này gần 2 tháng, vừa về nước, anh đã phải vùi đầu vào một núi công việc.
Anh rất bận, bận đến nỗi thức khuya dậy sớm, bận đến nỗi không thấy cả ánh
mặt trời, bận đến nỗi. . . không có thời gian để suy nghĩ một số chuyện
muộn phiền.
- Hứa tổng, giám đốc nghệ thuật của công ty
băng đĩa Kim Tinh đến thăm, bà ấy muốn bàn với ông một số điều khoản chi tiết về vấn đề sử dụng bản quyền một ca khúc của công ty chúng ta.
- Mời bà ấy vào.
Một lát sau, văn phòng của anh vọng đến tiếng giày cao gót, anh không ngẩng đầu lên, tiếp tục xử lý công việc của mình - Tôi rất bận, cô chỉ có năm phút.
Một phút, hai phút. . . năm phút trôi qua, trong văn phòng vẫn im phăng phắc.
Anh nhíu mày, ngước mắt lên.
Trước mặt, người phụ nữ ngồi đối diện với anh, tóc uốn lọn, khuôn mặt xinh
tươi kết hợp với bộ đồ công sở lịch sự toát ra một vẻ nữ tính khó nói
thành lời.
Rất quen.
Nếu, tóc dài biến thành tóc ngắn, nụ cười xinh tươi biến thành phóng khoáng thì. . .
Quả nhiên, vừa lên tiếng đã lập tức lộ vẻ dữ dằn - Hứa Ngạn Thâm, nếu anh
dám nói không nhận ra em, em sẽ lập tức đánh vào đầu anh!
Cô trở nên dữ dằn hơn rồi.
- Ồ, em là Hạ Hà, hai mươi năm không gặp, suýt chút nữa nhận không ra
thật - Anh nói giọng bình thản, không tỏ vẻ ngạc nhiên.
-
Nhận không ra à? Chúng ta là thanh mai trúc mã, hơn nữa còn từng yêu
nhau ba tháng cơ đấy! - Cô gái đập bàn cái rầm tỏ ý bất mãn, còn kê sát
vào mặt anh - Còn nữa, hai mươi năm? Anh lấy con số không chính xác đó ở đâu ra vậy hả? Năm năm trước, lúc anh kết hôn, em rõ ràng có đến tham
dự! Nuốt tiền mừng cưới của người ta xong, anh lại giũ giũ đầu quên
luôn!
Anh lùi ra một chút, giữ khoảng cách với cô.
Tuy họ đã từng rất thân mật với nhau, là mối tình đầu của nhau, là lần đầu
tiên của nhau, nhưng tất cả đều đã là quá khứ rồi. Anh không thích quá
thân mật với phái nữ.
- Em không phải đang ở Pháp sao? -
Anh khẽ hỏi - Lần này về chuẩn bị tiếp quản cơ nghiệp của gia đình à? -
Điểm này không giống cô chút nào.
Năm mười tám tuổi, Hạ Hà
sang Pháp, từ đó đến nay chưa trở về lần nào, lần này, sao lại đột ngột
về nước? Hơn nữa còn với tư cách là giám đốc nghệ thuật công ty băng đĩa Kim Tinh.
- Chơi mệt rồi, chạy mỏi rồi, điên đủ rồi, nghĩ
tới cha mình đã đến tuổi xế chiều, đột nhiên cảm thấy hổ thẹn thế là em
quay về - Biểu hiện trên mặt cô rất hồ hởi, rất sinh động - Em muốn xây
dựng một sự nghiệp đàng hoàng, để không thấy có lỗi với cha mẹ!
- Thôi đi! - Hứa Ngạn Thâm không tin.
Nếu cô có lòng xây dựng sự nghiệp thì sẽ không chỉ ngồi ở vị trí giám đốc
nghệ thuật, vì cô "điên" như thế, Hạ gia mấy năm nay chỉ có duy nhất một hy vọng là tìm được một người xuất sắc cho cô, để tiếp quản cơ nghiệp
đồ sộ nhà họ Hạ.
- Á, lại bị anh đi guốc trong bụng rồi à? - Hạ Hà cười ha ha - Hứa Ngạn Thâm, em nghe nói anh sắp ly hôn rồi, sắp
bị người ta đá rồi, nên vội vàng mua vé máy bay về xem tuồng!
Mặt anh sa sầm.
- Hồi đó, anh đá em gọn lẹ như thế, em đã từng nói rồi đúng không, anh
nhất định sẽ bị quả báo! - Bộ dạng Hạ Hà xem ra rất khoái chí - Xem ra
em thất tình chừng đó năm, làm hình nhân trù ếm anh, vừa châm kim vừa
nguyền rủa, rốt cuộc rồi ông trời cũng mở mắt!
Nói rồi cười lớn trên nỗi đau của người khác, mới cười được một nửa thì một cây bút
máy "binh" rơi trúng đầu cô không chút khách khí.
- Này, đồ đàn ông thô lỗ! - Cô ôm đầu, đứng phắt dậy, tỏ vẻ hung hãn.
Lúc còn nhỏ, mỗi lần tức giận anh thường ném bút vào người cô, cái tật này sao vẫn chưa sửa nhỉ?!
- Thứ nhất, anh không ly hôn - Mặt lạnh tanh, anh giơ ngón tay có đeo nhẫn cưới ra cho cô nhìn cho rõ.
Nhẫn cưới vẫn tồn tại, hôn nhân của anh vẫn tồn tại.
- Thứ hai, anh ghét nhất là bị người ta đem ra làm trò cười!
Nếu không phải nghĩ đến chuyện cả hai cùng lớn lên bên nhau, anh đã đuổi cô ra ngoài từ lâu rồi.
- Bàn chuyện chính đi - Anh cộc lốc cắt ngang cuộc trò chuyện về cuộc sống riêng của mình.
- Anh đúng thật là mười năm như một, chẳng có chút thay đổi nào hết! - Hạ Hà thở dài - Ông cụ non, anh có cần phải nghiêm trang như thế không?
Phụ nữ có lúc cần được ngon ngọt dỗ dành, sao anh không đi học ông anh
hai của anh đi?! - Lúc còn rất nhỏ, Hạ Hà đã rất thích gọi anh là ông cụ non, vì mỗi lần anh tỏ ra nghiêm túc, cô lại cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Anh nhíu mày, những lời mật ngọt sởn gai ốc đó, nếu anh có thể nói ra được thì đã đi dỗ dành Chức Tâm từ lâu rồi.
Phụ nữ rốt cuộc muốn gì chứ?
Anh nhướng môi, sau vài giây mâu thuẫn, cuối cùng cũng dằn cái tôi của mình xuống, định thỉnh giáo vài câu.
- Đừng có mà hỏi em! Anh lấy lý do không muốn yêu xa, đá em ngon ơ, em
đến giờ vẫn còn căm giận đây! Em không độ lượng thế đâu! - Hạ Hà phất
tay, cắt đứt ý định của anh.
- Nhưng, em có thể khẳng định với anh, anh đã có lời với tất cả các đơn vị lớn nhỏ trong ngành này,
tuyệt đối không được tuyện dụng Thẩm Chức Tâm, ai dám giúp cô ấy, là
chống đối lại với anh, tuyệt đối không thể làm việc chung! - Đến cả công ty băng đĩa của cô cũng đã nhận được "uy hiếp" rồi - Anh tưởng, vợ anh
không có nguồn thu nhập, bắt buộc phải trở về trong vòng tay anh sao?
Hứa Ngạn Thâm, thứ anh cần rốt cuộc là một cái xác hay một trái tim? Em
không thể không nói, kinh nghiệm tình trường của anh chỉ là con số
không, thật xuẩn ngốc hết sức!
Mặt anh sầm xuống.
Anh biết mình không biết yêu đương, anh biết mình không biết lấy lòng phụ
nữ. Trước đây Chức Tâm cái gì cũng thuận theo anh, họ mới sóng yên biển
lặng, bây giờ, anh thật sự không tìm ra phương hướng.
Nhưng cho dù như thế thì đã làm sao? Anh không cần người khác phải dạy đời anh, đặc biệt là bạn gái cũ.
Nhìn biểu hiện không mấy hứng thú của anh, lại khiến cô cười sặc sụa - Hứa
Ngạn Thâm, thật ra lần này em về nước còn có một mục đích khác, em về để boxout(*)! Em chính là đợi anh thất bại, đợi anh ly hôn, sau đó sẽ vui
sướng thông báo cho anh biết em là đối tượng xem mắt đầu tiên của anh!
(*)Boxout: thuật ngữ trong môn bóng rổ, dùng để chỉ động tác che chắn không cho
đối phương nẩy bóng hoặc vào vùng cấm địa để cướp bóng.