Mạo Bài Đại Anh Hùng

Quyển 10 - Chương 79: Lĩnh quân (2)



McKinley ngồi xuống bên cạnh mập mạp.

Cuộc đời quân nhân hơn chục năm, khiến cho vị trung niên nho nhã này có khí chất trầm ổn như hùng sư và dáng vẻ quân nhân tiêu chuẩn. Hai tay ông đặt ở trên đầu gối, phía sau lưng thẳng tắp, một đôi mắt tinh quang bốn phía dừng ở màn hình máy tính chiến thuật. Sau một lát, chậm rãi nói: "Cậu hẳn là rõ ràng nổi khổ tâm của ngài ấy.".

Mập mạp theo ánh mắt của McKinley nhìn về phía máy tính chiến thuật, im lặng không nói gì. Ngón tay vô thức gõ gõ trên bàn phím giả thuyết, nhưng không có đưa ra bất luận một chỉ lệnh nào.

Vài phút trước, Hasting ngồi ở chỗ này chỉ huy chiến đấu. Bàn tay khô gầy mà già nua của ông ta nhảy múa trên bàn phím giả thuyết, tuy rằng thong thả, lại trầm ổn mà thong dong. Dưới chỉ huy của ông, gần trăm chi hạm đội cấp A chiến đấu tại tiền tuyến, vô luận là phối hợp tác chiến yểm hộ, vu hồi bọc đánh, hay là cường công chính diện, xen kẽ đột kích, tất cả đều thu phóng như thường.

Mà hiện tại, ông lại nằm ở trong khoang trị liệu của cơ giáp chữa bệnh, sinh tử không biết.

Hồi tưởng câu hỏi cuối cùng của Hasting và tiếng cười của ông, mập mạp chỉ cảm thấy trong lòng giống như bị thứ gì đè ép làm cho khó chịu.

Hắn sao có thể không rõ ràng nỗi khổ tâm của Hasting?

Khi tiếng cười của ông già ấy chấm dứt, ngất đi, hắn đứng ở trên ghế chỉ huy, mắt mở trừng trừng nhìn Margaret ôm cổ Hasting, nhìn nhân viên y tế xông lên xé mở áo ông ấy đang mặc tiến hành cấp cứu, nhìn ông ta bị đưa vào khoang trị liệu, ngâm trong dịch thể.

Hắn phải dùng hết lực lượng toàn thân, mới có thể khống chế được mình không rời cái ghế này!

Mập mạp lý giải ông già đó.

Tuy rằng Hasting được coi là quân thần của Phỉ Minh. Thế nhưng, ông ta dù sao cũng là người, có mao bệnh tương đồng với đại đa số quân nhân.

Ông ái quốc, bao che khuyết điểm, cương quyết, coi vinh dự như sinh mệnh.

Từ ba mươi trước, ông một tay đem nước cộng hoà Payon đưa lên siêu bảo tọa cường quốc đệ nhất, bách chiến bách thắng, công đều được khắc. Luận thành tựu, ông đã đạt được đỉnh phong chức nghiệp cuộc đời của một người quân nhân.

Ông vốn dĩ có thể khoanh tay đứng nhìn tại trận chiến tranh này như ông đã kiên trì lúc ban đầu. Khiến cho cái cơ thể đã mắc bệnh nguy kịch cùng liên minh đi qua chiến hỏa; khiến cho đám quân nhân đã bị hòa bình làm hao mòn nhuệ khí bị thắng lợi tẩm bổ ngạo mạn một lần nữa nhận thức bản thân; khiến cho vô số quan quân trẻ tuổi rời đi sự che chở của ông, đứng lên trong mưa to gió lớn, cùng quốc gia bọn họ đang dục hỏa trùng sinh.

Nói như vậy, ông vẫn quân thần bất bại kia.

Chiến tích của ông sẽ trở thành truyền thuyết vĩnh hằng, tên của ông, sẽ trở thành ngôi sao sáng chói nhất trong lịch sử quân sự nhân loại!

Ai cũng không thể chỉ trích ông cái gì. Dù là học giả lịch sử hà khắc, cũng không có khả năng yêu cầu một ông già đã bệnh nguy kịch làm được nhiều hơn, tốt hơn nữa.

Đây đã là một kết cục nhân sinh hoàn mỹ!

Thế nhưng, ông từ bỏ.

Khi mọi người dần dần lý giải nổi khổ của ông; ông đã cam chịu địa vị của Lý Phật; khi thân thể của ông đã yếu ớt hơn so với lúc khai chiến rất nhiều, tiến vào lúc đếm ngược theo thời gian... Ông không để ý mình bị bêu danh trên lịch sử ở, hung hãn ra tay giải tán thượng viện của hội nghị liên hợp Phỉ Minh. Ông không để ý hình tượng của mình sụp đổ trong cảm nhận của người sùng bái, đả kích đoàn thể quan quân Payon cấp tiến, khu trục Lý Phật, trong tiếng mắng của dân chúng dẫn hạm đội quân đồng minh trong Phỉ Minh có thể vì Lý Phật sử dụng để nam hạ, cũng tại thời khắc mấu chốt nhất của Payon từ chối quay về SpringHill.

Mập mạp biết, tất cả cái này đều là bởi vì mình.

Khi Hasting tuyển định mình làm người thừa kế, ông nghĩa vô phản cố bị người hiểu lầm, phê bình thậm chí chửi bới. Ông đem cơ giáp đời thứ mười hai trang bị cho Phỉ Quân, đem hạm đội Mị ảnh giao cho mình, ngân sách bảy vạn ức, vì mình mà làm tất cả những gì có thể!

Mà trận chiến đấu này trước mắt, là tài phú cuối cùng ông ấy lưu lại cho mình.

Từ khi chiến đấu tiến vào giai đoạn giằng co, mập mạp rõ ràng, thân thể ông già ấy thật ra căn bản không cách nào chống đỡ được cường độ chiến đấu như vậy. Ông và Soberl giao thủ, ngay từ đầu cũng là một bài học nhằm vào mình. Cái này cũng là nguyên nhân ông vì sao phải đợi mình trở về mới khai chiến!

Ông đem kinh nghiệm chỉ huy suốt đời truyền thụ cho mình. Mà nỗ lực của ông, là ông không muốn trả giá nhất -- thất bại!

Nghĩ tới đây, bên tai mập mạp dường như lại vang lên tiếng cười ha ha của Hasting. Hắn hoàn toàn rõ ràng, khi hắn nói ra hai chữ "Lui lại" này, đã định trước kết quả giao phong của trận này, ông già ấy có bao nhiêu khó chịu, lại có bao nhiêu vui mừng.

Ông dùng chút thanh danh bất bại cuối cùng của bản thân, hoàn thành bài giảng này. Mà đứa học sinh ông dạy dỗ, dùng hai chữ "Lui lại", chứng minh nỗ lực của ông không có uổng phí.

McKinley lẳng lặng nhìn mập mạp bên cạnh. Có thể là do mập quá, thượng tướng Leray trẻ tuổi thoạt nhìn, so với tuổi thật còn nhỏ hơn nhiều.

McKinley đã từng tại trường hợp khác biệt nhìn thấy qua hắn. Ông gặp qua người này tròng mắt loạn chuyển, trên kênh thông tin chỉ vào mũi Lý Phật mắng lớn; cũng gặp qua người này vẻ mặt dữ tợn cầm theo súng ngắm đại khai sát giới tại trung tâm thành phố vũ trụ Heidfeld, càng bình thường thấy nụ cười của hắn mang theo vẻ mặt hàm hậu mà nịnh nọt, vâng vâng dạ dạ tại trước mặt Hasting.

Mà hiện tại, người tuổi trẻ lại cúi đầu, viền mắt đỏ lên. Thần thái ấy bị ảnh hưởng bởi đại thế trầm trọng.

"Có nắm chắc không?" McKinley không tiếng động thở dài, dời đi đề tài.

Suất lĩnh cái chi quân đồng minh này cũng không phải một chuyện dễ. Mặc dù là lui lại, mập mạp cũng phải đối mặt rất nhiều trắc trở. Thậm chí có thể nói, hiện tại lui lại so với tác chiến chính diện còn muốn trắc trở hơn. Dù sao, tại trước mặt danh tướng như Soberl, chỉ cần có một chút kẽ hở sẽ là vạn kiếp bất phục.

"Không có." Mập mạp lắc đầu, ngẩng đầu nhìn máy tính chiến thuật, hít sâu một hơi nói: "Bất quá, ông ta nếu đem vị trí này giao cho tôi, tôi vô luận như thế nào cũng không có thể khiến cho ông ta thất vọng.".

"Đừng có gấp, cũng đừng cho mình áp lực quá lớn." McKinley vỗ vỗ vai mập mạp.

Từ đầu đến cuối, ông đều đứng ở bên cạnh Hasting và mập mạp, đã tận mắt thấy Hasting dạy cho mập mạp tất cả.

Ông không rõ ràng vì sao Hasting xa xỉ đến mức dùng trận chiến có một không hai này làm lớp học, lại chỉ dạy cho mập mạp chiến thuật cơ bản nhất; cũng không biết mập mạp có thể từ đó học được bao nhiêu. Bất quá, cái này nếu là Hasting lựa chọn, như vậy, ông cần làm cũng là tín nhiệm và chấp hành.

" Chỉ huy chiến tranh kỵ nhất thấp thỏm lo lắng. Thứ nguyên soái các hạ dạy cho cậu, cậu cần thời gian tiêu hóa." McKinley nói: "Nhớ kỹ, tại bên cạnh cậu còn có tôi, có Russell tướng quân và tất cả tướng lĩnh đi theo nguyên soái. Chúng tôi đều là người ủng hộ của cậu! Vô luận lúc nào!".

Mập mạp ngẩng đầu, nhìn con mắt của McKinley, khóe miệng chậm rãi câu dẫn ra một đường vòng cung.

Mặc dù chỉ là một nụ cười, McKinley lại cảm giác được, mập mạp chết tiệt lái một chiếc cơ giáp đổ nát khiêu chiến toàn bộ đoàn cơ giáp thợ săn Deseyker, tại Thương Lãng tinh rơi lệ đầy mặt đầu hàng lại đem quan chỉ huy kẻ địch đánh một trận, đã trở về.

"Như vậy..." Mập mạp đang chuẩn bị nói, đột nhiên, bên cạnh truyền đến một trận ầm ĩ lớn.

Mập mạp quay đầu liếc mắt theo phương hướng tiếng ầm ĩ truyền đến, nói với McKinley, "McKinley tướng quân, sợ rằng có vài người suy nghĩ không như ngài!".

McKinley kinh ngạc quay đầu lại, thấy một đám tướng lĩnh Phỉ Minh, đã không để ý hiến binh ngăn lại, đi nhanh tới.

Dẫn đầu, chính là Balas và Fujii.

"McKinley tướng quân," Vừa đi đến trước mặt, Balas tự động loại bỏ mập mạp trên ghế chỉ huy, nói với McKinley: "Nguyên soái các hạ xảy ra chuyện gì?".

"Nguyên soái thân thể không khỏe, tổ chữa bệnh đang tiến hành trị liệu. Tình huống cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm." McKinley hơi nheo con mắt lại, ánh mắt đảo qua trên mặt các tướng quân thần sắc bất thiện, trong miệng nhàn nhạt nói, "Hiện tại chính là thời kì giao chiến với quân địch, về bệnh tình của nguyên soái, chờ chiến đấu kết thúc rồi nói sau.".

" Thời kì chiến đấu?" Balas lạnh lùng cười: "Tôi muốn hỏi tướng quân một chút, nếu là thời kì chiến đấu, vì sao đem chúng tôi ở lại đại bản doanh, không cho chúng tôi trở lại chỉ huy tác chiến?".

Balas nói, nhất thời đưa tới các tướng lĩnh Phỉ Minh đồng thanh phụ họa.

"Phải, giữ chúng tôi ở lại chỗ này là có ý gì?".

"Chúng tôi phạm vào tội gì?".

"...".

Toàn bộ đài chỉ huy nhất thời hỏng mất.

"Các tướng quân," Nhìn tất cả trước mắt, McKinley mặt trầm như nước, giận dữ quát lớn nói: "Mời chú ý lời nói và hành động của các người. Hiện tại không phải thời gian thảo luận vấn đề này. Các người phải làm, là đứng ở trên vị trí của mình, đợi chiến đấu kết thúc".

"Chiến đấu?" Fujii cười lạnh một tiếng trong đám người kia ra: "Ai chỉ huy chiến đấu?".

Hắn quay đầu chuyển hướng mập mạp, mặt mang vẻ khinh thường nhìn từ trên xuống dưới, biết rõ cố hỏi nói: "Là vị Điền tướng quân này sao?".

"Phải!" McKinley sắc mặt nghiêm túc, nói như đinh đóng cột.

McKinley vừa dứt lời, chỉ thấy Fujii ngẩng đầu, dùng ngữ khí càng thẳng thắn hơn so với ông nhanh chóng lớn tiếng nói: "Xin lỗi, tôi từ chối thừa nhận quyền chỉ huy của hắn!".

Fujii nói, giống như một quả bom lọt vào nước sâu, trong lúc nhất thời nhấc lên sóng gió động trời.

Từ chối thừa nhận quyền chỉ huy, cái này hầu như cũng là người Ryan đang công khi tuyên bố thoát ly liên quân đông nam!

Bầu không khí, trong lúc nhất thời trở nên dị thường khẩn trương.

"Fujii!" Không riêng người bốn phía trừng to mắt ra, ngay cả Marcia cũng hoàn toàn không ngờ rằng Fujii sẽ làm như vậy, hắn đứng ở bên cạnh Fujii, thấp giọng nói: "Cậu sao...".

"Tôi không có ý thoát ly liên quân," Fujii nhàn nhạt nói: "Đừng nói tôi bây giờ còn ở đại bản doanh, người ta ra một mệnh lệnh là có thể thu thập tôi. Cho dù tôi ở hạm đội của mình, tôi cũng không nghĩ tới muốn trong lúc này dẫn dắt hạm đội thoát ly liên quân.".

Hắn nhìn quanh bốn phía, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên mặt hàm hậu của mập mạp, lạnh lùng cười: "Tôi chỉ là từ chối thừa nhận quyền chỉ huy của vị Điền tướng quân này mà thôi.".

"Vì sao?".

Mọi người nghe tiếng quay đầu lại, đã thấy mập mạp ngẩng đầu, vẻ mặt hiếu kỳ.

"Bởi vì ngươi không xứng thay thế Hasting nguyên soái tác chiến với Soberl!" Fujii mặt lạnh như sương nói, "Vô luận như thế nào, tôi cũng sẽ không đem quyền chỉ huy liên quân đông nam, rơi vào trong tay một tên tiểu nhân vì bảo tồn thực lực của chính mình, không bắn một súng một pháo vì quá sợ hãi, khiến liên quân hiện tại bị động như vậy!". ------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.