Mạo Bài Đại Anh Hùng

Quyển 3 - Chương 54: Một chút thời gian



Cuộc bình thẩm cuối cùng cũng kết thúc kết thúc, Công ty Thánh Kỵ Sĩ trở thành người thắng cuộc, còn Christina chẳng những có được lời hứa của Reinhardt, mà còn có cơ hội được trực tiếp gia nhập Thần Thoại quân đoàn.

Mặc dù chỉ là nhân viên nghiên cứu, nhưng như vậy là đủ rồi! Sự ưu ái và bảo hộ của Reinhardt dành cho những nhân tài khoa học kỹ thuật ai ai cũng biết, chứ đừng nói là nhân tài khoa học kỹ thuật trực thuộc quân đoàn. Huống hồ, việc bảo vệ một tướng quân đã hạ đài, cả ngày ở trong thư phòng đọc sách xem báo, đối với Reinhardt mà nói quả thực là quá dễ dàng, vả lại hắn với Gordon tuy không tính là bằng hữu, nhưng tuyệt đối không phải là kình địch!

Việc phát động thanh tẩy không phải là do James hiếu sát, thực ra đây là phương pháp tốt nhất để bảo đảm sự sạch sẽ của quân đội. Thời gian Russell nắm giữ Bộ Tổng Tư lệnh đã quá dài, nếu muốn tiêu trừ được ảnh hưởng của ông ta, vậy nhất định phải tiến hành thanh tẩy. Dĩ nhiên, James tuyệt đối sẽ không tự mình hạ lệnh, chỉ cần một cái ám chỉ, tự nhiên sẽ có rất nhiều người tranh nhau đi làm cái công việc máu me đầm đìa này.

Gordon không phải là người của Russell, điểm này James biết rất rõ, nếu như ông ta tự mình chấp hành thanh tẩy thì Gordon nhất định sẽ không nằm trong phạm vi xử lý. Nhưng mà chuyện này lại chỉ có thể giao cho người khác đi làm, người này, bình thường đều sẽ là người kế nhiệm ở Bộ Tổng Tư lệnh, mà người kế nhiệm nếu muốn khống chế quân đội, dĩ nhiên không thể không sử dụng những thủ đoạn tàn nhẫn, kể cả là người tiền nhiệm, hễ có thể xử lý là xử lý, đơn giản, hiệu quả.

Hơn nữa, dù sao Gordon cũng là người vứt bỏ tinh hệ Newton, cho nên tuy James có thể không tán đồng việc xử lý Gordon, nhưng không có nghĩa là ông ta sẽ ngăn cản. Dù sao trong chiến tranh, ở Bộ Tổng Tư lệnh cung chỉ cần có một tiếng nói mà thôi.

Bây giờ tình thế đang rất vi diệu, quân đội và hoàng thất đã có khoảng cách, Russell phản bội, Gordon mất chức, Heylinger phải ngồi chơi xơi nước, gần như chỉ sau một đêm Bộ Tổng Tư lệnh đã mất đi linh hồn. Mà người chủ mới Stephen lại chưa hoàn toàn nắm vững được quân đội, bởi vì hắn vẫn chưa có được đủ những chiến tích để làm thuộc hạ kính phục.

Cho nên, người có khả năng chấp hành thanh tẩy nhất chỉ có Reinhardt. Bởi vì hắn vừa có thể khiến quân đội kính phục, lại cũng vừa có được sự tín nhiệm của hoàng thất. Hắn hoàn toàn có thể thực hiện yêu cầu của hoàng đế, làm cho Bộ Tổng Tư lệnh trở nên sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, dọn sạch con đường cho Stephentiếp quản hoặc để cho hoàng đế James ngự giá thân chinh.

Mà cho dù là Stephen không quan tâm đến ảnh hưởng sau này, tự mình chấp hành thanh tẩy, Reinhardt cũng có năng lực thuyết phục James lưu lại Gordon, Stephen tất nhiên cũng sẽ phải nhìn mặt Reinhardt mà hành sự. Russell đi rồi, Reinhardt chính là quân đội đệ nhất nhân, không ai có thể ngồi bàn luận ngang hàng với hắn, kể cả chủ quản tương lai Stephen cũng không thể.

Christina đã có được kết quả tốt nhất, còn đám kỹ sư mơ mộng của công ty Thánh Kỵ Sĩ cuối cùng cũng đã hiểu ra, vị mỹ nữ đạm nhã như tiên này tuyệt không phải là một nhân vật đơn giản, người ta là sinh viên xuất sắc của Đại học quân sự Tanvir, thậm chí còn là quý tộc quen biết cả quân đoàn trưởng Reinhardt, làm gì có cửa cho mình đũa mốc đòi chòi mâm son.

Chỉ có mập mạp khịt mũi, thầm nghĩ trong lòng, cô nàng bề ngoài thoạt nhìn thành thục hiểu biết, lạnh nhạt ôn uyển này thật ra khi đã động lòng xuân thì ăn đứt cả đám tiểu cô nương khác.

*************************

Stephen rời khỏi phòng họp, mặc dù/ hắn đã cố gắng kiềm chế, nhưng lửa giận vẫn càng cháy càng cao! Hắn và Lieb Scott đã phải ngồi đợi suốt một giờ đồng hồ mới có thông báo của Thần Thoại quân đoàn rằng, Reinhardt không tới được, hắn ta đang phải kiểm tra một chiếc robot cải tiến mới

“Hoang đường!” Stephen trở về phòng làm việc, cơn tức giận cuối cùng cũng bùng nổ, hắn gầm lên như sấm:“Một vị hoàng tử cùng một vị đại tướng phải đợi hắn suốt một giờ, vậy mà hắn nói không tới là không tới. Reinhardt, hắn nghĩ hắn là ai chứ? Cái đồ chó săn của George!”

Reiter im lặng đứng bên cạnh, hắn hiểu rõ hơn ai hết, gã em họ bề ngoài tỉnh táo trầm ổn này của hắn thực tế là một người hay giận dỗi, thế nên từ trước tới nay mỗi khi Stephen phát hỏa hắn chưa từng khuyên can, chỉ có để Stephen xả được cơn tức, hắn mới có thể thực sự tỉnh táo lại.

Thực tế Stephen hiểu rất rõ, Reinhardt chỉ trung thành với hoàng đế, vô luận là mình hay George, hắn cũng không hề coi trọng. Nhưng bây giờ, khi Stephen đã là chủ Bộ Tổng Tư lệnh mà hắn vẫn cứ khinh thường như vậy thì làm sao Tam hoàng tử của chúng ta có thể nuốt trôi được con tức này.

Trút xong cơn giận, Stephen chán nản ngồi phịch xuống ghế salon, bây giờ, quyền chủ động đã không còn nằm trong tay hắn. Tình thế ở Galileo càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng Lieb Scott vẫn chủ trương rút lui, rút lui. Mặc dù biết rút lui như vậy là yêu cầu chiến lược, nhưng sự chất vẫn của James vẫn cứ mang đến cho Stephen môt áp lực rất lớn. Bố cục mà Lieb Scott đang bày ra có một khuyết điểm trí mạng với hắn, đó chính là tốn quá nhiều thời gian.

Hoàng thất đã bắt đầu manh nha có khuynh hướng bất mãn với Lieb Scott, nếu còn tiếp tục rút lui, Stephen không biết James còn có thể cho hai thầy trò hắn cơ hội hoàn thành bố cục chiến lược này hay không. Huống hồ, bố cục chiến lược này được tiến hành dựa trên việc mất đi một lượng lớn các khu vực không chế, nhưng dù sao đi nữa bây giờ Stephen cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục, hắn và Lieb Scott đã bị buộc trên cùng một chiếc thuyền, không thể xuống được nữa rồi.

Trầm tư một lúc, Stephen quyết định đi tìm Lieb Scott, hắn muốn thương lượng với ông thầy của mình một chút, có lẽ dốc sức giành lấy một thắng lợi cục bộ sẽ có tác dụng tốt cho hắn. Nếu như sắp phải chết khát thì cho dù có là nước bẩn cũng phải uống, ít nhất cũng phải kéo được cái bát nước bẩn đó lại gần với mình. Hắn đứng dậy đi tới phòng làm việc của Lieb Scott, nhưng lại không biết rằng tại Trung Quốc ở Trái Đất cổ có một câu ngạn ngữ, gọi là “ẩm đam chỉ khát”.

Đam, không phải là nước, mà là độc dược.

********************

Ở phòng kỹ thuật công ty Thánh Kỵ Sĩ, mọi người đang kinh ngạc tột độ nhìn gã mập mạp đang ra sức lắc đầu.

Mập mạp nói như chém đinh chặt sắt:“Không đi, đánh chết tôi cũng không đi, vào Thần Thoại quân đoàn thì còn gì là tự do nữa, làm gì cũng bị hạn chế! Tôi không phải là vịt, tôi là Thiên Sơn hùng ưng, nhất định phải được vươn cánh trên bầu trời cao xanh thẳm, tự do chính tính mạng của tôi!”

Christina thực chỉ muốn phi lên một cước đá chết cái đồ hùng ưng béo tròn này. Người này không biết rốt cuộc là ngu thật hay là không biết liêm sỉ nữa, hắn nói ra câu nào là người ta phải phun hết cả cơm ra câu đó.

Nàng đành cười nói:“Thần Thoại quân đoàn là đội quân ưu tú nhất của Đế quốc, mỗi một người trong đó đều là ngàn người chọn một, thông qua vô số lần sát hạch và thẩm tra mới có thể vào được......”

Mập mạp liền đáp:“Những chuyện này có liên quan gì tới tôi? Những gã ở trong tù chẳng phải cũng đã trải qua tầng tầng thẩm hạch, thậm chí còn cả tầng tầng xét xử, ai nấy đều là một tay hảo thủ giết người phóng hỏa, đều là nhân vật vạn người chọn một, nơi đó cô có muốn đi không?”

Mập mạp cãi chày cãi cối, khiến cho Christina á khẩu không trả lời được.

Công ty Thánh Kỵ Sĩ dù sao cũng là công ty dân dụng, nếu muốn có được chỗ đứng trong Phòng Nghiên cứ của Thần Thoại quân đoàn, đương nhiên phải có biểu hiện và trình độ kỹ thuật xuất sắc, mà cái gã có kỹ thuật xuất chúng và kinh nghiệm phong phú này tuyệt đối là một cây Định Hải Thần Châm. Ở trước mặt những chuyên gia kỹ thuật quân sự, ngay cả Christina cũng cảm thấy không đủ tự tin, cho nên người duy nhất có thể chấn trụ những người này chỉ có thể. là người đã đưa ra phương án cải tiến [ Kim Cương ] – Trương Nguyên.

Nhìn vẻ mặt quyết tâm của mập mạp, Christina linh cơ chợt động, nói:“Nếu anh thật sự không chịu đi, những người theo đuổi Bonnie nhất định sẽ rất cao hứng vì đã ít đi được một đối thủ cạnh tranh nguy hiểm.”

“Bonnie? Ai là Bonnie?” Mập mạp ngơ ngác hỏi.

Christina nhếch mép:“Cô nàng tóc đỏ...”

Mập mạp hiểu ngay ra, đau khổ do dự hồi lâu, cuối cùng bèn nói:“Hùng ưng trên trời thật cô độc biết bao...... Mẹ kiếp, thôi đành đi vậy!”

Christina đỏ mặt đi ra khỏi phòng kỹ thuật, không ngờ bản thân lại dùng mỹ nhân kế để dụ dỗ mập mạp, nàng cảm thấy thật sự xấu hổ, nhưng nếu không dùng chiêu này mà cứ cố thuyết phục suông, nàng sợ mình sẽ không nhịn được mà múa đao chém chết cái đồ háo sắc ra vẻ đạo mạo này.

Còn mập mạp thì đang thầm nghĩ:“Thần Thoại quân đoàn ơi, các ngươi cứ điều tra đi, không phải là ta cố ý xâm nhập vào, thật sự là có người bức bách dụ dỗ, chẳng qua là ý chí của ta hơi thiếu kiên định mà thôi, một chút tật xấu ấy mà.”

*********************

Reinhardt cẩn thận đọc tài liệu về Trương Nguyên, bản tài liệu này không giống như là kết quả điều tra của Bộ Tình báo Đế quốc, nhìn nó như là bản khai lý lịch khi xin việc hơn.

Trong ảnh, mập mạp đang cười, nhìn qua có ba phần ngu ba phần ngốc, còn có vài phần ngây ngô thành thật. Thông tin trong tài liệu chỉ có vài dòng miêu tả sơ sơ, còn lại tất cả đều là ba chứ “Đã chứng thật” cùng chữ ký của nhân viên Bộ Tình báo. Đối với một cô nhi mười tuổi đã bắt đầu lưu lạc đầu đường xó chợ, vừa mới trở về từ nước ngoài, bản tài liệu này thật sự quá đơn giản, đơn giản tới mức làm cho người ta cảm thấy có chút mùi vị không tầm thường.

Reinhardt khẽ mỉm cười, bản tài liệu này đã phải trải qua tầng tầng lớp lớp thẩm tra, cái gì cần điều tra đều đã điều tra, tất nhiên là không có vấn đề gì rồi.

Mặc dù Trương Nguyên mười tuổi đã lưu lạc đầu đường, bất quá người này cho tới bây giờ chưa được tiếp xúc với nhiều người, chỉ biết đi ăn xin, niềm yêu thích lớn nhất chính là thu thập đồ cơ giới và linh kiện điện tử tr, hai mươi tuổi đi Tatania, dùng toàn bộ số tiền tích cóp được làm học phí, học tập hệ thống kiến thức về duy tu cơ giới. Bộ Tình báo điều tra rất kỹ, ngay cả mấy tấm ảnh khi còn bé cũng moi ra được, mặc dù khi đó hắn rất gầy ốm, nhưng vẫn có thể nhìn ra những nét giống bộ dáng bây giờ.

Nhớ đến bộ dáng của mập mạp ở sân thử nghiệm, Reinhardt lắc đầu tự cười mình, hắn quyết định tin tưởng vào vị thiên tài cơ giới này, tính cách và kinh nghiệm của người này đơn giản như vậy, dáng vẻ chậm chạp, vừa nhát gan sợ việc lại vừa điên cuồng si mê cơ giới, đích xác không có gì đáng để hoài nghi. Huống hồ, Reinhardt tự tin, ở trong Thần Thoại quân đoàn, dưới ánh mắt của hắn, không một ai có thể che dấu được thân phận thực.

Reinhardt ngẩng đầu lên, nhìn Bonnie đang ngồi đọc tạp chí trên ghế salon, nghiêm trang nói:“Bonnie này, anh vừa nghe nói một chuyện vô cùng thú vị đấy.”

“Hả?” Bonnie vẫn không dời mắt khỏi tạp chí.

“Em lại vừa có thêm một người theo đuổi cuồng nhiệt nữa đấy.” Khóe miệng Reinhardt lộ ra một nụ cười tà ác:“Là một nam sĩ vô cùng ưu tú, có lẽ, là người ưu tú nhất trong số những người mà anh từng gặp đấy.”

“Ai cơ?” Bonnie ngẩng đầu lên đáp. Khi hai người ở chung một chỗ, Bonnie luôn có thể làm cho Reinhardt cảm thấy thoải mái, nàng biết Reinhardt lúc nào là bằng hữu thân mật, lúc nào là tướng quân của Đế quốc.

Thấy mãi mà Reinhardt vẫn không nói lời nào, Bonnie liền nhíu mày làm bộ uy hiếp, nàng rất hiếu kì, không biết rôt cuộc người có thể khiến Reinhardt phải khen ngợi là ai đây.

Reinhardt nhìn vẻ mặt đáng yêu của Bonnie, cười ha ha:“Người đó là nhân viên phòng nghiên cứu mới của quân đoàn, tên là Trương Nguyên, em đã từng gặp cậu ta rồi đấy.”

“Trương Nguyên? Em đã từng gặp?” Vẻ mặt nghi ngờ của Bonnie làm cho Reinhardt càng thêm vui vẻ. Chỉ có trao đổi với cô bạn thân từ nhở này mới có thể dễ dàng như vậy, cả hai đều biết người kia thích điều gì, làm sao mới có thể làm cho đối phương vui vẻ, làm sao mới có thể trêu chọc đối phương, làm thế nào để có thể phối hợp đến mức thiên y vô phùng.

“Đúng! Em đã từng gặp qua rồi.” Reinhardt khẽ gợi ý :“Là kỹ sư của công ty Thánh Kỵ Sĩ ấy.”

Ánh mắt Bonnie trở nên có chút cổ quái, nàng liếc nhìn Reinhardt:“Ý anh là cái gã......”

“Oh yeah! Đúng thế! Chính là cái gã kỹ sư vừa béo vừa trắng đó đấy!” Reinhardt đang ôm bụng cười sặc sụa thì một quyển tạp chí đã không chút khách khí bay vụt tới. Hắn cuống quít cúi đầu né tránh, nhăn nhở nói:“Làm gì vậy? Em cũng phải thừa nhận anh chàng đó đúng là một thiên tài, hơn nữa, tuyệt đối là người ưu tú nhất trong số những gã béo mà anh từng gặp qua.” Hắn nhún vai,“Đấy, anh đâu có nói sai.”

Bonnie vênh mặt không thèm nhìn hắn, bộ dáng vô cùng giận dỗi. Reinhardt lo lắng nói:“Theo anh được biết, anh chàng này căn bản là không muốn gia nhập Phòng Nghiên cứu robot của Thần Thoại quân đoàn chúng ta.” Hắn cười hềnh hệch mấy tiếng rồi nói tiếp:“Nếu như không nhờ có siêu cấp mị lực vô kiên bất phá của em, vị thiên tài cơ giới này rất có thể đã đoạn tuyệt với chúng ta rồi. Bonnie ơi, em thật sự là quá xinh đẹp, quá......”

Reinhardt nhin ánh mắt đã không giấu được sự vui vẻ của Bonnie, nói:“Cho nên, anh quyết định phải ghi nhận công lao này, nói đi, em muốn có phần thưởng nào.”

Bonnie cố gắng cắn môi, rốt cuộc cũng phải bật cười. Nàng liếc xéo Reinhardt một cái, chìa tay ra nói:“Như vậy... Tướng quân, phiền ngài tự mình đem quyển tạp chí kia lại đây cho tôi. Mặt khác, thay tôi cảnh cáo cái gã béo kia, nếu hắn làm cho tôi mất hứng, cẩn thận tôi sẽ đánh cho hắn thành một người còn béo hơn bây giờ đấy.”

Reinhardt mỉm cười nhặt cuốn tạp chí lên, lắc đầu nói:“Không không không! Bonnie à, anh sẽ không đi nói với cậu ta những lời như vậy đâu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Biết đâu, có khi dần dần em lại phát hiện ra những ưu điểm của cậu ta đấy.”

Bonnie giật lấy tờ tạp chí rồi tiếp tục đọc, cũng không ngẩng đầu lên mà nói:“Em ghét những gã béo.

*********************

Hoàng cung đế quốc Gatralan vôn được thiết kế rất sáng sủa, nhưng ở trong thư phòng của hoàng đế thì lại rất hôn ám. Lúc này, hoàng đế James đang ngồi trên chiếc ghế gỗ đàn hương, tựa lưng vào tấm đệm nhung Telisia êm ái. Đây là một người đàn ông vóc dáng trung bình, hình thể thon gầy, khuôn mặt sắc cạnh như được đẽo bằng đao sắc, dưới đôi lông mày rậm là đôi mắt sắc bén hữu thần. Đại quyền độc bá gần ba mươi năm khiến ông ta hình thành nên một thứ khí thế ưng dương hổ thị, ai nhìn thấy đều sẽ không tự chủ sinh ra tâm lý kính sợ. Sự kính sợ này, không phải chỉ bởi vì địa vị, mà là một sự kính sợ thực sự từ sâu trong tim.

Mỗi một người từng gặp qua James đều sẽ có cùng một loại cảm giác, người đàn ông này, cho dù có không phải là hoàng đế thì cũng vẫn cứ vĩnh viễn cao cao tại thượng, dõi mắt nhìn xuống chúng sinh. Không có lý do gì cả, ông ta chính là người như vậy.

Bây giờ, vị hoàng đế này đang chuyên chú nhìn vào báo cáo chiến cuộc Galileo trên màn hình ảo, một lúc lâu sau, cuối cùng lão nhẹ nhàng thở dài một hơi, cất tiếng hỏi một vị học giả già đứng bên cạnh:“Phillip tiên sinh, ta muốn nghe thử ý kiến của ngươi.”

Phillip khom người, thấp giọng nói:“Bệ hạ, thế cục này, thần nhìn không rõ.”

James nhướng đôi mày rậm, quay đầu ngạc nhiên nói:“Sao?” Trầm mặc một lát, lão đứng dậy bước đi vài bước, thở dài nói,“Ngay cả ngươi mà cũng nhìn không rõ, Russell, cái đồ tạp chủng này đang muốn làm gì đây?”

Phillip liền nói:“Russell giỏi dùng kỳ binh, thủ đoạn biến hóa đa đoan, nhưng lúc này trên chiến trường Lucerne lại đang đánh chắc tiến chắc, kết hợp áp lực ở Tây bán cầu cùng mở rộng khu vực Tượng Sơn, binh lực, trang bị dưới khả năng vận tải khổng lồ của Leray không ngừng được đưa vào, từng bước đánh lấn các khu vực do quân ta không chế. Điều này rất khác tư tưởng chiến lược vốn có của hắn. Thần nghi ngờ, hắn đang giấu một đòn sát thủ.

James gật đầu nói:“Đây chính là điều mà ta lo lắng nhất. Russell tuyệt đối không đơn giản như vậy, kinh nghiệm tác chiến của hắn rất phong phú, đồng thời cũng hiểu quá rõ Gatralan.” Lão quay đầu nhìn chằm chằm vào Phillip, nói,“Người này, đúng là một kẻ khiến ta ăn không ngon, ngủ không yên!”

Phillip một trong số rất ít người ở Gatralan có thể giữ được sự bình tĩnh trước khí thế cường liệt của James, ông ta trầm mặc một hồi, gật đầu nói:“Đúng vậy, thưa bệ hạ. Theo chiến lược chiến thuật mà nói, ở Gatralan tuyệt không có đối thủ của hắn, trong đó bao gồm tất cả Bộ Tổng Tư lệnh, thần, và Reinhardt.” Hắn dừng một chút nói tiếp,“Có lẽ, Lieb Scott cũng không phải là đối thủ của hắn.”

“Hả?” Tinh quang trong mắt James đại thịnh:“Ngươi cho là như vậy sao?”

Phillip gật đầu đáp:“Đúng vậy, thưa bệ hạ.”

James lãnh đạm nói:“Vậy nói thử lý do của ngươi đi.”

Phillip ngẩng đầu nhìn ánh mắt của hoàng đế:“Lieb Scott tuyệt đối là một nhà quân sự vĩ đại, đồng thời cũng là một tay cờ cao minh, nếu như cuộc chiến tranh này, đội quân mà ông ta chỉ huy là quân đội của Liên bang Naga, Russell sẽ không có được chút lợi thế nào, nhưng mà bây giờ......”

James khoát tay áo nói:“Ngươi không cần phải nói nữa, ta sẽ nói nốt giúp ngươi!” Lão đi tới trước bản đồ tinh vực Đế quốc Gatralan trên tường, lạnh lùng nói:“Lieb Scott là một chỉ huy giỏi, nhưng lại phải điều khiển một đội quân mà ông ta không quen thuộc, không thể nào biết người biết ta, ngay từ đầu đã bị đặt ở thế hạ phong. Nếu như Russell không phạm phải bất cứ sai lầm nào, thì với thực lực quân sự trước mắt của chúng ta, cho dù là danh tướng như Lieb Scott mà muốn giành được chiến thắng trong cuộc chiến này cũng là một chuyện vô cùng khó khăn. Trong tình thế này, điều ông ta cần nhất chính là một người phụ tá có thể nắm vững hoàn toàn thuộc hạ trong tay, mà điểm này, hiển nhiên không phải là điều Stephen có thể làm được !”

James quay đầu nhìn chằm chằm vào Phillip, lạnh lùng nói:“Phân tích của ngươi quả rất có đạo lý, nhưng, ngươi cho rằng nếu George vào Bộ Tổng Tư lệnh thì sẽ làm được sao?” Thấy Phillip không nói lời nào, lão hừ lạnh một tiếng nói tiếp,“Ngươi là thầy giáo của George, chẳng nhẽ Lieb Scott không phải là thầy của Stephen? Nếu như đổi lại là Stephen phối hợp với ngươi, ngươi vui lòng chứ?”

Phillip sợ hãi cúi đầu, ngay từ đầu ông ta đã biết mình không thể gạt được James, mà cho tới bây giờ ông ta cũng chưa từng giấu diếm. Nếu muốn sống tốt, vậy chỉ có một cách làm an toàn nhất, đó là thỉnh thoảng ở trước mặt James giở chút thủ đoạn nhỏ, để cho hoàng đế phát hiện ra, như vậy hoàng đế sẽ chỉ vờ tức giận nhưng trong lòng lại chỉ mỉm cười, đây chính là pháp môn giúp ông ta tồn tại được ở trong cái thư phòng này. Nếu như có một ngày James phát hiện ra lão đã không nhìn thấu được Phillip nữa, vậy thì cũng là lúc Phillip phải xuống lỗ rồi. Vị hoàng đế mãnh hổ này, tuyệt đối không cho phép trước mặt mình lại xuất hiện thêm một Russell thứ hai nữa.

James nhìn vẻ bối rối của Phillip, hơi nhếch mép:“Ta không có trách cứ ngươi, dù sao ngươi cũng là vì George, huống hồ phân tích của ngươi cũng rất có đạo lý.” Lão ngồi xuống ghế, mấy ngón tay gõ nhịp lên bàn, nói:“Có lẽ, nên cho bọn họ thêm một chút thời gian. Lieb Scott tuyệt không phải là loại nhân vật dễ dàng bị Russell khống chế, thứ ông ta cần, chỉ là thời gian mà thôi.”

Phillip đứng thõng người, trong lòng thầm nghĩ:“Thời gian? Với tính cách của ông, sau khi xem qua đoạn phim kia thì còn có thể cho Lieb Scott bao nhiêu thời gian chứ?”

Nhớ tới đoạn phim không hề đề cập chút gì tới Lieb Scott, nhớ tới khuôn mặt bình tĩnh của Russell, Phillip bỗng cảm thấy không rét mà run.

“Russell, ngươi học được thứ chiêu số âm hiểu như thế này từ khi nào vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.