Màn khoe khoang của mập mạp đã bị Markevitch cắt ngang.
Nhìn văn kiện điện tử mã hóa thông tin do Chekhov truyền về, mập mạp
chẳng thèm quản đám người Sade vẫn còn đang há mồm líu lưỡi bên cạnh
nữa, vội vã đi ra khỏi sân huấn luyện.
Có mới nới cũ, cái tác phong của này mập mạp chẳng bao giờ thay đổi. Gã
tiện nhân này chẳng thèm quan tâm gì đến bốn đại lưu phái đã như nằm gọn trong túi, trên đường đi chỉ mải tính toán trong lòng: “Mẹ ơi! Một
chiếc tàu sân bay, hai chiếc tàu chiến đấu, năm chiếc tàu tuần dương!
Cái hạm đội Salerga này chẳng phải là giấc mộng của ông đây sao? Nếu như có thể chộp cái hạm đội này vào trong tay, vậy thì cả tuyến đường tự do Mars còn không phải là tùy ông mày dương oai sao?!”.
Tưởng tượng ra cảnh chính mình chỉ huy hạm đội tung hoành ở Mars không
gì cản nổi, mập mạp đã cảm thấy kích thích muốn vãi cả *** rồi. Trong
đầu không ngừng cân nhắc nội dung trong văn kiện điện tử của Chekhov, gõ gõ ngón tay trù tính chiến hạm của hạm đội người ta, sau khi vào trong
phòng điều khiển của robot điện tử, một ý tưởng đã lóe lên khiến cho mập mạp run rẩy cả người.
“Thượng tá” Markevitch phát hiện ra sự khác thường của mập mạp, lo lắng hỏi: “Ngài không sao chứ?”
“Ta thì có chuyện gì được?” Mập mạp lại càng run mạnh hơn nữa.
"Thế ngài bị làm sao vậy” Markevitch bị dọa cho phát hoảng, thịt trên cả người mập mạp giống như tê cứng mà run rẩy không ngừng, hai mắt bốc lửa tóe ra ánh sáng xanh, thế này mà còn nói không có chuyện gì.
“Duyên phận nha, tàu sân bay!” Mập mạp nhìn chằm chằm vào bản đồ Tinh
hệ, dào dạt tình cảm mà xoa xoa tay, rất giống một con hồ ly muốn cầu
hôn với gà mái: “Truyền lệnh, tàu {Rubik}, {Hãn Phỉ} số 1, 2 và {Hãn
Phỉ} số 7, 8, 9, 10 của hạm đội số 1 tiếp tục ẩn nấp, vị trí ẩn nấp nằm
giữa tọa độ 3451.172.8963.3 và 2714.1931.6578.3, duy trì giám thị và uy
hiếp đối với không vực chiến đấu bên ngoài căn cứ của Mắt Ác Ma. Chờ
mệnh lệnh!”
“{Hãn Phỉ} số 3, 6 và 11, ẩn nấp ở không vực tọa độ 2100.754.1530.8,
chuẩn bị sẵn sàng tập kích căn cứ của Mắt Ác Ma. Chờ mệnh lệnh!”
“Hạm đội thứ hai, hủy bỏ quấy rối Hạm đội của Mắt Ác Ma, chuyển hướng
sang Tinh hệ DE-4543, tiếp cận đội hình chiến đấu của tàu sân bay hạm
đội Salerga. Phải tiếp tục ẩn nấp, chờ mệnh lệnh!”
Theo hai bàn tay của nhân viên thông tin lướt nhanh trên bàn phím ảo,
từng mệnh lệnh liên tục mà mập mạp phát ra nhanh chóng được mã hóa,
thông qua máy truyền tin mã hóa của Robot Điện Tử [Thiên Tuyến] mà gửi
vào vũ trụ mênh mông.
Trên cầu hạm vắng lặng, đang mơ hồ thấp thoáng âm thanh đặc trưng của hệ thống duy trì sự sống. Tất cả các nguồn sáng đều đã tắt, hào quang từ
Hằng tinh xa xa đang nhiễu xạ qua rìa của những hành tinh chắn trước nó, xuyên qua cửa sổ cầu hạm, tỏa ra trong cái thế giới tĩnh lặng cô quạnh
này một mảnh hào quang màu vàng nhu hòa.
(Hạm kiều: là bộ não của cả chiến hạm, là nơi điều khiển và chỉ huy
chiến hạm, . . . , bao gồm phòng chỉ huy, phòng điều khiển, sở chỉ huy
lộ thiên,. . . trước gặp từ này hình như đều dịch là cầu tàu nhưng kiểm
tra nghĩa trên baike thì hoàn toàn khác với nhĩa "cầu tàu" trong tiếng
Việt. –nd)
(không biết bác dịch nghĩ thế nào chứ em luôn nghĩ “cầu hạm” theo đúng
nghĩa của nó là phòng chỉ huy lồng kính lộ thiên ở ngoài vũ trụ, trước
xem phim thể loại khoa học viễn tưởng đều nghe thấy cái từ này mà. “Hạm” là một loại “tàu” chứ không có nghĩa là “tàu” cũng là “hạm”, vậy nên
“cầu hạm” không thể coi nghĩa giống như là “cầu tàu” được. Trước giờ em
vẫn dùng từ “cầu hạm”, cũng quên mất không giải thích cho mọi người –
bt)
Chúng quan quân có người ngồi thẩn thờ, có người nhỏ giọng nói chuyện
với nhau, cũng có người im lặng không tiếng động mà qua lại. Bất kể là
đang làm gì, thì ánh mắt của mọi người cứ qua một lúc lại sẽ đặt lên một bóng người thanh nhã yểu điệu đang đắm mình ở trong thứ ánh sáng nhu
hòa bên cửa sổ kia. Còn có một só ánh mắt si mê, thậm chí vẫn chưa từng
xê dịch một chút nào.
Thiếu tướng Hải quân vũ trụ của Liên Bang Salerga - Phương Hương, năm
nay hai mươi chín tuổi. Với một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành trời
sinh, nàng lại càng yêu kiều quyến rũ đủ để khiến cho bất kỳ người đàn
ông nào đều thất hồn lạc phách. Dù cho nàng lạnh lùng băng giá, một cái
nhăn mày một nụ cười mỉm cũng đều là câu hồn đoạt phách. Những người
theo đuổi của nàng trải rộng khắp cả quân đội Salerga, được vinh danh là Đóa hoa của Hải quân Salerga.
Mà những người biết rõ về cái danh hiệu này thì đều biết, đóa hoa của
Hải quân, ý nghĩa không chỉ là về sự xinh đẹp hấp dẫn làm cho người ta
khao khát của nàng, mà còn là về truyền thuyết của người đầu tiên tốt
nghiệp với thành tích đứng đầu ba mươi hai môn học! Từ khi tiến vào Hải
quân đến nay, nàng đã dùng trí tuệ siêu việt hơn người này mà tỏa sáng
tài năng trong vô số tinh anh. Chẳng những được Thượng Tướng Tolstoi
nhận làm con gái nuôi, mà còn trở thành sĩ quan chỉ huy tối cao của Hạm
đội địa phương Tinh hệ Long Bow.
Hiện giờ, Phương Hương đang lẳng lặng đứng trước cửa sổ sát mặt đất cực
lớn của cầu hạm, ngón tay thon dài trắng nõn đang cầm một ly cà phê bằng gốm màu xanh đang bốc lên làn khói nhàn nhạy, ánh mắt lặng nhìn vũ trụ
với những ngôi sao rực rỡ. Dưới khuôn mặt nhìn như bình tĩnh, chính là
từng cơn sóng gợn đang nối tiếp trong đầu. Từng đoạn hình ảnh trong suốt mấy ngày nay dồn dập ập đến, từng cái thoáng vụt qua trước mắt nàng như một bộ phim đang chiếu.
Từ trận chiến phòng thủ ở tinh hệ Long Bow vốn nhất định sẽ thất bại kia đến nay, Phương Hương đã dẫn theo Hạm đội còn sót lại đi lưu lạc ở
tuyến đường bay tự do để tránh né sự truy lùng của Hạm đội đế quốc Sous
và Salerga.
Từng tinh hệ công cộng hoang vu, vô số Điểm Bước Nhảy Không Gian tọa độ
bí ẩn với cấp bậc khác nhau, đừng nói là một hạm đội Long Bow vừa hoảng
hốt trốn vào tuyến đường bay tự do, coi như là những hoa tiêu có thâm
niên lăn lộn ở Thế Giới Tự Do của các đội tàu buôn lậu kia, có mấy người có thể hiểu rõ được 1% của cái Hoang mạc tinh hệ này?
Dựa vào những tọa độ ít ỏi chứa trong hệ thống hướng dẫn, Hạm đội địa
phương Long Bow mình đầy thương tích chỉ có thể bay vòng quanh trong các tuyến đường bay tự do loạn như tơ vò. Với cái hạm đội đã bị Quốc Hội
coi là quân phản loạn này mà nói, tương lai là một thứ xa xôi mờ mịt đến cỡ nào!
Phương Hương không biết nên đi nơi nào. Trận chiến ngày đó, nàng vốn đã
chuẩn bị sẵng sàng hi sinh cho tổ quốc. Nếu như không phải Tolstoi đã ra tử lệnh yêu cầu nàng dẫn theo Hạm đội rời bỏ chiến đấu, vậy thì nàng đã sớm chết trận rồi. Trong những ngày phiêu bạt này, mỗi khi nhớ đến ngày đó lúc Tolstoi xả thân liều chết ở phía sau, cùng với cảnh tượng những
chiến hạm cùng nhau bỏ trốn, không biết bao nhiêu lần Phương Hương đã
trốn vào trong phòng để che đi những giọt nước mắt như mưa của mình. Vị
lão nhân mà bao người tôn kính đã mất đi, rồi tình cảnh hiện giờ của
Salerga, đều khiến cho nàng đau đớn đến không muốn sống nữa.
Thế nhưng, dù cho có bi thương đau khổ đến mức nào, nàng cũng không thể
biểu hiện ra ngoài. Nàng che đậy bản thân lại bằng một vỏ bọc kiên
cường, mỗi ngày đều ung dung trấn định chỉ huy hạm đội tìm kiếm những
tuyến đường mà tàu sân bay và tàu chiến đấucó thể đi qua được. Thế
nhưng, ở trong cái tuyến đường bay tự do như một mê cung này, cho dù có
trí tuệ cỡ nào thì cũng đều là yết ớt không chút tác dụng.
Có nhiều lần, hạm đội đã gặp phải đá ngầm trọng lực (*), đoàn sao băng,
thậm chí là lỗ đen. Càng có vô số lần, lặn lội một quãng đường dài, đến
khi xuyên qua Điểm Bước Nhảy thì mới biết phía trước là đường cùng không thể đi qua, chỉ có thể đi ngược trở lại đường cũ.
Khi còn ở căn cứ Long Bow, Quốc Hội đã cắt đứt tiếp tế. Trải qua một
trận đại chiến sinh tử, Hạm đội Long Bow lại càng là mình đầy thương
tích. Thiếu thốn thức ăn, thiếu thốn linh kiện sữa chữa, năng lượng lại
càng là dùng sạch trơn. Hạm đội hiện tại ngoại trừ chỉ có thể dùng thiết bị đẩy loại nhỏ để miễn cưỡng tiến lên ra, thì đã sớm mất đi năng lực
chiến đấu.
Nếu như không phải trùng hợp gặp đươc chiếc tàu hải tặc kia, lại men
theo tìm được đến căn cứ của bọn hắn, vậy thì Phương Hương cũng không
biết khi đó mình sẽ dẫn theo Hạm đội đi về đâu, nàng đã gần như suy sụp
rồi!
Chỉ có nhờ chút hy vọng này, sợi dây cuối cùng mà nàng níu kéo mới không bị đứt đoạn.
Để công chiếm được căn cứ Hải tặc, lấy cho bằng được tiếp tế, Phương
Hương ra lệnh mang vài khối năng lượng nén thể rắn cuối cùng của cả Hạm
đội đều tập trung lên một chiếc tàu tuần dương vẫn còn bảo tồn đầy đủ
được phần lớn sức chiến đấu. Đây là cố gắng cuối cùng mà nàng có thể
làm, nếu như chiếc tàu tuần dương này thất bại, vậy thì tất cả, cũng đều kết thúc.
“Thiếu Tướng!” Thanh âm của sĩ quan thông tin liên lạc đã cắt ngang dòng trầm tư của Phương Hương. Nàng liền quay đầu lại, nhìn thấy viên sĩ
quan thông tin liên lạc ngồi trước thiết bị thông tin mã hóa duy nhất
được cấp điện trên toàn chiến hạm đang lo lắng nhìn mình: “Tàu {Anh
Dũng} vừa truyền về tin tức, lực lượng phòng thủ của căn cứ Hải tặc
không mạnh. Thế nhưng địa thế bên ngoài lại cực kỳ khó khăn, tàu {{Anh
Dũng}} không thể kịp đột phá, hiện tại, Hạm đội chiến đấu chủ lực của
Hải tặc đã gấp rút trở về, đang phát động tấn công đối với tàu {Anh
Dũng}.”
“Kẻ địch có bao nhiêu chiến hạm, chủng loại là gì, trang bị như thế
nào?” Phương Hương mặt không đổi sắc, thế nhưng trong lòng lại đang co
rút lại.
Nàng đương nhiên biết, tàu {Anh Dũng} chính là chiếc tàu tuần dương mà
mình phái đi tấn công cái căn cứ hải tặc kia. Ban đầu khi lên kế hoạch
tác chiến, đã dành rất nhiều thời gian để quan sát căn cứ hải tặc, xác
định cái căn cứ này không thể ngăn được sức tấn công của tàu tuần dương, Phương Hương mới được ăn cả ngã về không mà ra lệnh phát động tấn công.
Trong các kết quả đã suy xét, sự xuất hiện của hạm đội hải tặc đúng là
thứ mà Phương Hương không muốn thấy nhất. Mặc dù tàu tuần dương cỡ lớn
lớp Long Bow căn bản không sợ những chiếc tàu hải tặc bình thường này,
thế nhưng một khi bị vây công, hệ thống đẩy ở phần đuôi mà bị tổn thương vậy thì coi như xong.
“Tàu buôn vũ trang 11 chiếc, tàu bảo vệ tương đương với tàu cướp bóc 8
chiếc, tàu ngư lôi 8 chiếc, còn có...” Sĩ quan thông tin liên lạc sắc
mặt tái nhợt, hai mắt né tránh ánh mắt của Phương Hương: “Hai chiến hạm
nghi là tàu khu trục {Phoenix} vốn đã bị đế quốc Deseyker đào thải, cùng với một chiếc tàu tuần dương lớp {Bắc Cực Tinh} của đế quốc Deseyker.”
Nếu như nói, khi nghe đến mấy chiếc tàu buôn vũ trang, tàu bảo vệ thậm
chí là tàu khu trục {Phoenix} bị đào thải kia, Phương Hương vẫn chỉ là
khẩn trương mà nói. Vậy thì, sau khi nghe thấy hải tặc thậm chí còn có
một chiếc tàu tuần dương {Bắc Cực Tinh}, trong lòng của Phương Hương và
tất cả những sĩ quan ở đây chỉ còn có tuyệt vọng.
“Phóng ra vệ tinh quan sát (viễn vọng) vũ trụ tự động, mở máy tính trung ương.” Phương Hương đi lên đài chỉ huy, chậm rãi ngồi xuống, nhìn các
sĩ quan quân đội đang trầm mặc ở xung quanh, cười buồn: “Các tiên sinh,
các tiểu thư, xin hãy ngẩng đầu lên, để chúng ta được nhìn thấy trận
chiến đấu cuối cùng của Hạm đội chúng ta!”
Trong tinh không, một khối thiếp giáp nhỏ trên đỉnh của tàu chiến đấu
{Napoleon} đang lẳng lặng trôi nổi giữa không trung không một tiếng động dịch qua một bên, để lộ ra một vòng tròn trên thân tàu. Vòng tròn chậm
rãi nâng lên, một vệ tinh quan sát hình trụ tròn mở ra các tấm pin năng
lượng mặt trời, tách khỏi thân tàu, bay về phía mặt sườn của một hành
tinh phía xa. Hơn mười phút sau, hình ảnh từ chiến trường xa xa đã thông qua màn ảnh của vệ tinh quan sát, truyền về trên màn hình ảo của đài
điều khiển chính trong cầu hạm.
Hình ảnh, nhắm thẳng vào những tia sáng đang di động phía xa mà dần dần phóng to.
Chiếc tàu tuần dương cỡ lớn lớp Long Bow màu đen đã xuất hiện trong màn
ảnh. Thật là đẹp, mọi người đều đang nhìn một cách say mê. Ánh đèn từ
trên cửa sổ mạn tàu của tàu tuần dương, giữa tinh không màu đen rực rỡ
đẹp đẽ như những ngọn đèn phô bày trên sân khấu. Ánh sáng lóe lên không
ngừng của chủ pháo năng lượng, phó pháo và tháp pháo xoay tròn của tàu,
thì lại càng rực sáng chói mắt như một ngọn lửa.
Nó đang di chuyển, vẫn chiến đấu bất khuất mặc dù đây là một trận chiến đã nhất định thất bại.
Bên cạnh tàu tuần dương {Anh Dũng} là hơn mười chiếc chiến hạm to nhỏ khác nhau của hải tặc.
Những chiến hạm của hải tặc giống như một đàn linh cẩu đang chảy nước
dãi, gắt gao vây quanh tàu {Anh Dũng}. Trong tinh không bọn hắn đang đan xen lên xuống trái phải qua lại lộn xộn, thỉnh thoảng lại gần tàu {Anh
Dũng}, lại thỉnh thoảng né tránh. Bom đạn từ bốn phương tám hướng mãnh
liệt bắn về phía tàu {Anh Dũng}. Lồng năng lượng của tàu đang lập lòe
giữa lửa đạn, nó tựa như một con sư tử rơi vào giữa vòng vây của đàn
linh cẩu, mặc dù chật vật, nhưng vẫn hùng tráng.
Đàn linh cẩu đang bào mòn sự kiên trì của nó, tàn phá ý chí và sức lực
của nó. Mà làm cho nó khó chịu nhất chính là, trước mặt của nó, lúc nào
cũng luôn có một con mãnh thú to lớn không kém gì nó đang ẩn nấp giữa
đàn linh cẩu như hổ rình mồi.
Tàu tuần dương lớp {Bắc Cực Tinh}! Nếu như là trước kia, tàu {Anh Dũng}
có thể không chút ngại ngần mà xé chiếc chiến hạm cùng cấp già cỗi của
Deseyker này thành mảnh nhỏ. Thế nhưng hiện tại, năng lượng chưa đến một nửa mức dự trữ cơ bản, lại thêm hơn chục chiếc chiến hạm lớn nhỏ bao
vây xung quanh, khiến cho tàu {Anh Dũng} giờ chỉ như con thú bị dồn vào
chân tường.
“Cho dù thất bại...” Phương Hương ngưng mắt nhìn vào màn ảnh, nhẹ nhàng
nói: “Bọn họ cũng là những dũng sĩ của chúng ta. Không phải sao?”
Bên tai, truyền lại một hồi nghẹn ngào.
Nước mắt tràn mi, tràn ra từ hốc mắt của Phương Hương. Nàng nắm chặt lấy tay vịn trên ghế ngồi. Trên màn ảnh tàu {Anh Dũng} vẫn đang tử chiến,
dường như hiện lên bóng dáng của lão Tolstoi. Vị lão nhân ấy đang nắm
chặt nắm đấm, hô to ‘Salerga vạn tuế’.
“Xin lỗi!” Phương Hương đã không còn cách nào duy trì được ngụy trang
bên ngoài của mình. Nàng gập người, hai tay ôm mặt, gào khóc với hình
bóng của vị lão nhân kia: “Con xin lỗi!”
Các sĩ quan đều rơi nước mắt, nhìn lên bóng dáng xinh đẹp trước mắt này. Trên hành trình này, bọn họ làm sao không biết được trên đôi vai gầy
yếu kia đang đè nặng một gánh nặng nặng trĩu!
Bọn họ cũng không oán trách bất cứ quyết định nào mà nàng đưa ra. Trong
cùng tình huống như thế, không ai có thể làm được tốt hơn nàng.
Đây là lựa chọn chung của mọi người. Từ một khắc khi quyết định chống cự ở Tinh hệ Long Bow, bọn họ cũng đã ý thức được tương lai của mình. Đó
là một con đường nối thẳng đến chết chóc, cô độc mà gập ghềnh. Thế nhưng dù vậy thì thế nào? Salerga sẽ không là một quốc gia mềm yếu. Ở đây, có một nhóm người vẫn luôn thẳng tắp sống lưng!
Mỗi người trong hạm đội đều vô cùng tự hào vì bản thân mình chính là một thành viên trong đám người ấy!
Tàu {Anh Dũng} đã bị trúng đạn. Vòng bảo vệ màu đỏ đậm, đã không thể bảo vệ nổi được nữa rồi. Một phát đạn năng lượng bắn ra từ chủ pháo của tàu tuần dương hải tặc đã xuyên qua lớp thiết giáp của chiến hạm, để lại
một lỗ thủng lớn trên thân tàu. Tàu {Anh Dũng} đảo lái, tiếp tục nã
pháo.
Một viên sĩ quan quỳ thẳng xuống. Nước mắt đang chảy trên khuôn mặt anh
tuấn, anh ta nắm chặt hai tay mà cầu khẩn cho các chiến hữu của mình.
Thời gian từng chút trôi qua, tàu {Anh Dũng} vẫn kiên cường chiến đấu.
Các sĩ quan mặt đầy nước mắt, cắn chặt môi, siết chặt nắm đấm. Có nhiều
người đã xoay đầu đi, không đánh lòng nhìn tiếp.
Đột nhiên! Một tia sáng thẳng tắp bắn ra từ một góc trên màn ảnh, xuyên
qua phần đuôi của một chiếc tàu buôn vũ trang của hải tặc như xuyên qua
cả lịch sử trăm vạn năm, dẫn theo hơn mười tia sáng hoặc to hoặc nhỏ lao vào giữa đàn chiến hạm. Các vụ nổ lóe lên rực sáng như pháo hoa, trong
nháy mắt như chiếu sáng khắp cả vũ trụ.
Phương Hương ngây ngẩn đứng nhìn màn hình. Bên góc trái, một chiếc chiến hạm kỳ lạ với kích cỡ của một chiếc tàu tuần dương đã lộ ra chiếc sừng
nhọn dữ tợn đang phản xạ ánh sáng lập lòe của nó.
**********************
Tinh cầu Thường Thanh Đằng(*) ở Tinh hệ Catalunya (**) là một tinh cầu di dân cấp đặc biệt của Liên Bang Naga.
(*ivy, cây trường xuân, thuộc họ dây leo, định để tên tiếng Anh nhưng cảm giác thế quái nào ấy Mà có ai nhớ đến truyện Cô bé bán diêm không nhỉ, nhà của cô bé trồng loại cây này thì phải - bt)
(*cái tên này khá là quen thuộc nhỉ
Cái tinh cầu này 30% là biển nước ngọt trong lục địa, với hơn tám trăm
triệu loài thực vật, cho dù là ở cả xã hội loài người thì đều là nổi
danh lừng lẫy. Cho đến nay, tinh cầu Thường Thanh Đằng không chỉ có nền
công nghiệp phát triển mà còn là thắng cảnh mà những du khách nghỉ phép
đều muốn đến thăm, được gọi một cách hình tượng là Thiên đường màu xanh.
Mà giờ phút này, thiên đường đã biến thành địa ngục.
Trên bầu trời, năm chiếc chiến hạm màu đen đang nhanh chóng hạ xuống từ trên tầng khí quyển.
Thân tàu hợp kim cứng rắn vô cùng đang phản xạ lại những tia sáng lạnh
như băng dưới ánh mặt trời. Thiết giáp bọc ngoài nặng nề giống như một
khối tranh khảm kim loại khổng lồ, phối hợp với nòng pháo dữ tợn và thân tàu có tạo hình góc cạnh rõ ràng, làm nổi bật lên sự lạnh lùng và sức
mạnh của chúng.
Tầng khí quyển bị ma sát làm hiện lên một vầng màu đỏ ở phần đầu và đáy
tàu, bao phủ xung quanh lồng năng lượng màu lam. Năm chiếc chiến hạm như thể năm viên sao băng rơi phóng thẳng về phía mặt đất.
Thượng tướng cấp 1 của Cộng hòa Ryan - Lỗ Nam (*) đang đứng trên cầu hạm của chiếc tàu khu trục {Calf}(**) mà ông ta đang đi, ánh mắt màu đen
như đang có điều suy nghĩ, không chút di động mà nhìn chằm chằm vào mặt
đất đang không ngừng mở rộng về phía đường chân trời theo độ cao của
chiến hạm dần dần hạ thấp.
(*có thể là Ronan)
(**con bê)
Trong tầm mắt, cái hành tinh được xưng là Thiên đường màu xanh này cũng không thấy đẹp đẽ vui mắt gì cho lắm.
Những ngọn núi, bình nguyên vốn được thực vật che phủ rậm rạp chằng
chịt, giờ phút này rất nhiều chỗ đã bị bắn phá thành một đống bừa bãi.
Xen lẫn giữa màu xanh lục mênh mông là vô số khoảnh bùn đất lộ ra đỏ
vàng lẫn lộn, nhìn xuống từ trên không hết sức bắt mắt.
Hiển nhiên, đó là những nơi từng bị pháo năng lượng và tên lửa cày qua,
hoặc là bị những đàn robot như một cơn hồng thủy càn quét qua. Ở trên
cái tinh cầu khắp nơi đều là lửa đạn này, cái vết nhơ xấu xí này đang
nhanh chóng lan tràn, theo các chiến hào xung quanh thành thị, các tuyến đường giao thông quan trọng ngang dọc và lửa đạn có mặt ở khắp nơi mà
lan rộng ra.
Lỗ Nam bỗng cảm thấy có chút trào phúng. Ở thời đại hòa bình, phá hủy
như vậy là đủ để cho cả xã hội loài người phát động một cuộc vận động
bảo vệ môi trường với thanh thế cực lớn. Trong số đó nói không chừng còn có cả chính ông ta, một người theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường có đam
mê du lịch và leo núi.
Mà hiện tại, sẽ chẳng có ai thèm quan tâm đến những thứ này nữa. Quyên
góp hoặc tuần hành để bảo vệ môi trường hay làm ầm ỹ lên chỉ vì chặt bỏ
một cái cây, những chuyện như thế này chỉ có thể xảy ra ở thời kỳ hòa
bình. Còn khi chiến tranh đến, ngay cả chính con người cũng đều ngã rạp
thành từng mảng vào trong vũng máu giống như từng mảng lúa bị gặt xuống, như thế thì ai còn đi quản sống chết của mấy cái cây thực vật này nữa.
Bất kể là người dân của Liên Bang Naga hay Cộng hòa Ryan, hiện tại cũng
chỉ quan tâm tới một vấn đề duy nhất – Đó là ai có thể chiến thắng trong chiến dịch Thường Thanh Đằng đầy then chốt này!
Vài chiếc máy bay chiến đấu bọc thép xuất hiện ở ngoài cửa sổ chính
diện to lớn của cầu hạm. Chúng nhẹ nhàng xoay mình một cái, nhanh chóng
bay đến song song với chiến hạm, không một tiếng động hình thành đội
hình hộ tống.
Viên phi công dẫn đầu đội mũ bảo hiểm màu trắng và thiết bị hỗ trợ điều
khiển dạng kính mắt màu đen, xuyên qua khoang lái trong suốt, thoải mái
làm một cái quân lễ với Lỗ Nam.
Lỗ Nam nhấc tay trả lễ, xoay người xuống khỏi đài điều khiển. Những máy
bay chiến đấu này xuất hiện chứng tỏ căn cứ mặt đất đã không còn xa nữa. Đồng thời cũng chứng tỏ, quyền khống chế bầu trời trên hành tinh này
còn chưa hoàn toàn rơi vào tay của Cộng hòa Ryan.
Đây sẽ là một cuộc chiến đầy gian khổ!
Là tổng chỉ huy tiền tuyến của Cộng hoa Ryan, Lỗ Nam hẳn là nên ở yên
trong phòng chỉ huy trên tàu sân bay chỉ huy {Alpha Lion}(*) của hạm đội hỗn hợp số 3 Ryan.
(*nguyên văn là头狮, đầu sư, sư tử đầu đàn, Alpha Lion, tiện thể bổ túc
ngoại ngữ cho anh em luôn, trong tiếng Anh con đầu đàn là “the alpha”
nhé, mềnh cũng vừa mới tìm học được xong - bt
Sở dĩ ông ta tự mình đến hành tinh Thường Thanh Đằng này, chính là vì
cục diện trước mắt của Lục quân dưới mặt đất đang rất không tốt chút
nào. Mà đối thủ mà ông ta đang đối mặt kia lại đang ở ngay chính trên
tiền tuyến của Thường Thanh Đằng, chỉ huy quân đội Liên bang Naga tung
hoành ngang dọc trên mặt đất Thường Thanh Đằng rộng lớn.
Đó là kẻ được xưng là Danh tướng đệ nhất của Liên bang Naga - Lavinia Baning!
Trong mắt Lỗ Nam, vị Thượng Tướng tốt nghiệp Học viện Hải quân Liên bang Naga, nổi danh với phong cách chiến thuật cẩn thận chặt chẽ, đánh chắc
tiến chắc này, chính là một đối thủ đáng để tôn kính. Trong vài tuần
nay, ông ta đã chứng minh được bản thân bằng cây gậy chỉ huy trong tay
của ông ta.
Ban đầu, theo sự thất bại liên tiếp của Liên bang Naga trong mấy chiến
dịch lớn, bọn họ đã phải từ bỏ hai Tinh hệ ở phía đông Catalunya. Hạm
đội của Cước cộng hòa Ryan thì gần như là sát theo đuôi mà đuổi theo tàn binh của Liên bang Naga tháo chạy vào tận Tinh hệ Catalunya.
Vào lúc ấy, hạm đội với sĩ khí ngất trời của quân đội Ryan đang ùn ùn
như phô thiên cái địa, ở phía sau, chính là từng chiếc tàu vận tải cỡ
lớn chở đầy các Sư đoàn Thiết giáp và Sư đoàn bộ binh cơ giới hóa đang
sẵn sàng quét ngang ba tinh cầu di dân của Catalunya. Đối mặt với quân
đội của Liên bang Naga đã tháo chạy gần như toàn bộ, cả Cộng hòa Ryan
đều lạc quan cho rằng, quân đội Ryan có thể bình định ba cái tinh cầu di dân của Catalunya trong một hồi trống!
Thế nhưng không ngờ, tổng tham mưu trưởng ba quân (lục quân, không quân, hải quân) mới nhận chức của Liên bang Naga là Baning, khi vừa đến tiền
tuyến Catalunya, đã ổn định ngay được thế cuộc. Ông ta chỉ huy hạm đội
khu Đông Bắc vừa được vội vàng bổ sung đã gắt gao chốt cứng lại được
điểm Bước Nhảy Không Gian!
Trận không chiến thảm khốc đó, dù bây giờ nhớ lại Lỗ Nam vẫn cảm thấy ớn lạnh. Đó không còn là chiến đấu nữa rồi, mà là dùng chiến hạm, dùng
tính mạng con người để ném vào địa ngục.
Ba hạm đội, đã tranh thủ cho Baning được ba ngày thời gian!
Trong ba ngày này, ông ta liều mạng tập hợp tàn binh, liều mạng điều
động binh lực rải rác ở các nơi trong Liên bang Naga rồi mạnh mẽ đưa vào chiến trường. Loại chiến thuật chịu chết này khiến cho Cộng hòa luống
cuống tay chân. Bọn họ không biết những đơn vị bộ đội mới đây còn đang
bỏ chạy toán loạn này sao giờ lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình,
hơn nữa lại trở nên hung hãn như biến thành một người khác như vậy.
Quân Ryan dùng toàn lực phát động tấn công, cố gắng đạt được bước tiến
mới. Thế nhưng, theo thời gian trôi qua, đến khi quân tiếp viện của Naga như thủy triều ập đến Catalunya, toàn thể quân bộ Ryan đều đã tiếc nuối mà thở dài ra một hơi.
Bọn họ biết, cơ hội tốt nhất đã vọt mất rồi!
Từ đó, hai bên hình thành trạnh thái giằng co dọc theo dãy núi Bass trên tinh cầu Trường Thanh Đằng. Mà trạng thái giằng co này, trên ý nghĩa
nào đó thì so với quyết chiến toàn lực thì lại càng tàn khốc hơn! Hai
bên không ngừng đưa quân vào, biến từng điểm chiến lược trọng yếu trở
thành từng cỗ máy xay thịt trong chiến tranh.
Ai cũng không làm gì được nhau, thế nhưng ai cũng không thể yếu thế được!
Đã đánh tới mức này, ai không trụ nổi trước thì người đó sẽ sụp đổ hoàn
toàn. Sự sụp đổ này sẽ giống như chuỗi Domino, kéo theo toàn cục sụp đổ!
Một sư đoàn đủ biên chế bị ném lên tiền tuyến, đánh chưa xong lại ném
lên tiếp một sư đoàn. Một sư đoàn không đủ thì hai sư đoàn, ba sư đoàn!
Nếu trận địa bị địch nhân chiếm được thì liền phát động phản công không
ngừng không nghỉ. Dù có phải dùng mạng người nhồi kín thì cũng phải đoạt lại được trận địa!
Sự giằng co này tàn khốc đến mức khiến cho người ta phát điên. Từ khi
hai bên bắt đầu hình thành tình trạng giằng co ở dãy núi Bass, tiếng
pháo trên tiền tuyến chưa có giây phút nào ngừng nghỉ. Mà hai nước điên
cuồng tụ tập binh lực và viện trợ về Catalunya, cũng chưa từng ngừng
lại. Tất cả mọi người đều đang liều mạng cố gắng giành chút ưu thế về
binh lực, tìm cơ hội cho trận quyết chiến cuối cùng. Quyết chiến đến sớm một ngày thì cái cuộc sống hành hạ con người này sẽ kết thúc sớm một
ngày!
Không ai muốn đánh như vậy, thế nhưng, cũng không ai dừng lại được.
Giờ phút này Liên bang Naga đã không còn đường lui. Vứt bỏ Tinh hệ
Catalunya cũng đồng nghĩa với việc vứt bỏ gần tỉ dân số, 35% sức sản
xuất công nghiệp và 40% lượng tài nguyên khoáng sản cung cấp trong cả
nước. Điều này chính là không thể nào chấp nhận được. Vì vậy, dù là dốc
sức cả nước, được ăn cả ngã về không, bọn họ cũng phải biến nơi này
thành một phòng tuyến thép ngăn cản bước tiến của quân Ryan.
Mà đối với Cộng hòa Ryan mà nói, đây cũng là thế đã đâm lao phải theo lao rồi.
Chiến tranh không có chỗ cho người ta đổi ý. Đối diện với họ là những
sư đoàn bộ binh thiết giáp và hạm đội vũ trụ tinh nhuệ nhất của Liên
bang Naga. Cái quốc gia kia đã dốc ra toàn bộ sức lực. Một khi để cho
bọn họ tạo thành thế phản công, Cộng hòa Ryan không những sẽ phải vứt bỏ hai Tinh hệ mà trước đó đã phải hi sinh thật lớn mới chiếm lĩnh được,
thậm chí, sẽ vì sự mất mát về tinh thần và quân lực mà từ nay về sau
không gượng dậy nổi.
Lỗ Nam và Baning đều không có lựa chọn nào khác. Được lựa chọn để trở
thành người chỉ huy của trận chiến tranh quốc gia này, bọn họ đều hiểu
rất rõ ràng thứ mà mình sắp phải đối mặt là gì. Cũng bởi vậy, hai người
đã rất ăn ý mà cùng lựa chọn đến nơi gần nhau nhất, dùng hành động để
nói cho quân đội của chính mình: dù là đánh giằng co như hiện tại hay là quyết chiến toàn lực trong tương lai, đó đều là một cuộc tử chiến!
Chiến hạm rất nhanh đến được căn cứ trung ương ở ngoại ô phía Tây thành phố New Barcelona lớn nhất của Trường Thanh Đằng.
Trong ánh mắt mong ngóng trông chờ của mấy chục sĩ quan Ryan đứng chờ ở
sân bay, tàu khu trục {Calf} chậm rãi hạ xuống trong tiếng ầm vang của
thiết bị phản lực.
Cánh cửa nặng nề của khoang tàu vận tải mở ra, Lỗ Nam dưới sự hộ tống của ba tham mưu quân sự đi xuống thang cuốn tự động.
Vị trí trung tâm của căn cứ trung ương là một căn cứ quân sự khổng lồ
của Liên bang Naga. Hiện tại, quân đội Ryan đã cho bố trí ở hai đầu nam
bắc của căn cứ này hai chiếc tàu vận tải cỡ lớn đã hoàn toàn khai triển.
Dùng tàu vận tải cỡ lớn khai triển làm căn cứ là cách làm thường thấy của quân đội các nước hiện nay.
Sau khi tàu vận tải được khai triển, bên trong là doanh trại, sân huấn
luyện, kho vũ khí và kho máy bay chiến đấu mặt đất, còn bên ngoài là bãi đỗ robot, đường băng phóng máy bay chiến đấu và hệ thống phòng ngự do
lồng năng lượng, vỏ thiết giáp, tháp phóng tên lửa và tháp đại bác tạo
thành.
Căn cứ như vậy chẳng những có được sức phòng ngự mạnh mẽ mà còn dễ dàng
cho di chuyển. Theo từng bước tiến của quân đội mặt đất mà căn cứ đều có thể giữ vững khoảng cách với tiền tuyến! Đương nhiên, việc này cần phải có sự khống chế hoàn toàn đối với không trung.
Lỗ Nam đứng trên thang cuốn quay đầu nhìn cảnh tượng bận rộn xung quanh trong căn cứ.
Cách đó không xa, từng đội binh lính vũ trang đầy đủ, men theo đường dẫn màu vàng bên cạnh sân bay mà xếp hàng tuần tra. Hai chiếc robot chuyển
hàng quân dụng màu xanh một trước một sau, dáng đi như đang di chuyển
trên đường cái, kéo theo một chiếc xe tải thật dài chứa đầy vũ khí đạn
dược, hướng thẳng cửa vào của chiếc tàu vận tải cỡ cực lớn cao vút tầng
mây.
Trong sân huấn luyện xa xa, tiếng động cơ robot gầm rú, tiếng hô khẩu
lệnh trong khi luyện tập của binh lính, tiếng robot tuần tra ra vào đang hỗn tạp cùng một chỗ tạo thành một tràng ồn ào náo động.
Đi xuống khỏi cầu thang, mấy chục tướng lĩnh cao cấp đứng chờ cách đó không xa giờ phút này đều đã bước nhanh tiến lên chào đón.
Đi ở trước nhất là bạn nối khố của Lỗ Nam, Phó tổng tham mưu trưởng của
Bộ tham mưu tập đoàn quân(*) số 1 Ryan - Trung tướng Warren Connally.
(*): Gồm nhiều Quân đoàn hoặc Sư đoàn.)
Nhìn thấy Connally bước lên chào đón, bước chân Lỗ Nam đột nhiên liền chậm lại một chút.
Làm việc chung nhiều năm với Connally, Lỗ Nam biết, Connally là kiểu
quân nhân thiết huyết dù trời có sập xuống thì mặt cũng không đổi sắc.
Thế nhưng lúc này, sắc mặt Connally lại đang tái nhợt cực kỳ. Đôi môi
hơi mỏng mím chặt, sắc mặt hết sức nặng nề.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?” Sau khi trả lễ với các sĩ quan tới chào, Lỗ Nam nắm chặt lấy bàn tay Connally đưa tới.
“Từ rạng sáng hôm này tới giờ, quân đội Liên bang Naga đã phát động mấy
chục cuộc tấn công vào phòng tuyến của ta. Sáu giờ trước, Sư đoàn thiết
giáp số 139 của Cộng hòa Phỉ Dương đóng ở Hải Tử Lĩnh phía Đông dãy
Bass, dưới sự tấn công của một đơn vị liên quân của Binalter và Liên
bang Naga, đã bị diệt toàn quân! Tôi đã phái ra sư đoàn thiết giáp 105
và sư đoàn thiết giáp 331 xông lên đó, còn cộng thêm cả bốn sư đoàn bộ
binh cơ giới hóa hoàn toàn đóng ở dọc sông Essien cũng đồng thời hành
quân khẩn cấp tới Đông tuyến, thế nhưng mười phút trước, chúng ta đã
nhận được tin tức, sư đoàn 105 và sư đoàn 331 bị đánh tan! Địch nhân
chẳng những nuốt sống hai sư đoàn thiết giáp của chúng ta, hơn nữa lại
còn trực tiếp phá vỡ phong tỏa tại chỗ của bốn sư đoàn bộ binh, hiện tại đang dọc theo sông Essien bọc đánh Tây tuyến!”
Connally nói xong, dường như có chút đứng không vững.
Sắc mặt Lỗ Nam đã biến thành một mảnh tái nhợt, ông ta đỡ lấy Connally
hỏi vội: “Sư đoàn thiết giáp 139 của Phỉ Dương là sư đoàn thiết giáp cấp A được trang bị robot {Thiên Phạt} đời thứ chín! Làm sao họ có thể bị
giết sạch một cách không chút tiếng động như vậy được? Địch nhân rốt
cuộc đã tập trung bao nhiêu binh lực ở Hải Tử Lĩnh?!”
Môi Connally run rẩy, dùng một ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm vào Lỗ
Nam. Ngập ngừng một lúc mới phun ra một câu: “Sư đoàn thiết giáp 23 và
74 của Liên bang Naga, cộng thêm một tiểu đội của sư đoàn thiết giáp số 9 đế quốc Binalter!”
Đợi một lúc lâu, Lỗ Nam mới khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, ngập ngừng hỏi: “Hết rồi?”
“Đã hết!” Connally liếm liếm đôi môi khô nứt, dùng giọng nói khàn khàn
nói: “Chính cái tiểu đội robot của đế quốc Binalter kia chịu trách nhiệm chủ công. Sư đoàn thiết giáp 139 của Phỉ Dương trụ được bốn giờ, hai
sư đoàn của chúng ta dựa vào sáu cao điểm bên cạnh bờ sông thay nhau
ngăn cản, cũng chỉ trụ được ba giờ! Hiện tại, bọn họ đang nhanh chóng
bọc đánh hậu phương trận tuyến của chúng ta, quân đội của Liên bang Naga ở chính diện cũng đã phát động tấn công toàn diện lên một dải dọc dãy
Bass, bộ đội của chúng ta đã không thể rút lui được nữa!”
Nói xong, Connally vẫy tay một cái, một vị tham mưu liền cầm một chiếc
máy ghi chép chiến trường tới, gắn nó vào một chiếc máy chiếu cầm tay
mini, bật chốt khởi động.
Một tia sáng đỏ chiếu ra từ máy chiếu, lập lức xòe ra thành hai như hình cánh quạt, nhanh chóng xoay tròn. Sau khi từng chùm sáng đủ mọi màu sắc biến mất, trên màn hình ảo liền xuất hiện một cảnh tượng chiến đấu.
Đối diện với trận địa trải đầy robot {Thiên Phạt} đời thứ 9 của Phỉ
Dương, hàng nghìn robot Liên bang Naga dưới sự dẫn đầu của chín chiếc
robot không rõ chủng loại của Binalter đang phát động tấn công. Chín
chiếc robot chạy ở trước nhất này có mũ giáp và giáp vai hình chiếc lá
giống như những chiến binh Sparta thời cổ đại*. * DG: Thấy cũng tò mò và tìm thử thì thấy Sparta làm gì có giáp vai (?)
Thân hình thon gầy của bọn họ cũng chớp động, lao cực nhanh lên bờ dốc
dựng đứng, thỉnh thoảng lại nhảy nhót tránh né, xạ kích, che chở lẫn
nhau, rất nhanh đã xông vào giữa trận địa.
Nhìn những robot trong màn hình ảo, trong nháy mắt, sắc mặt của Lỗ Nam liền xám như tro tàn.
*****************************
“Robot đời thứ mười hai của Binalter, được lấy tên là {Tài Quyết Giả}
(Kẻ phán xét, Arbiter). Lần đầu tiên xuất hiện ở tinh cầu Thường Thanh
Đằng, dùng binh lực một tiểu đội, phối hợp với hai sư đoàn thiết giáp
của Naga tấn công chính diện đồng thời tiêu diệt toàn bộ sư đoàn thiết
giáp 139, đánh tan sư đoàn thiết giáp 105, 331 của Ryan, đánh tan sư
đoàn bộ binh cơ giới hóa hoàn toàn số 11, 275, 39 và hai trung đoàn của
sư đoàn 16. Bọc đánh Tây tuyến, Nam tuyến của dãy Bass, phối hợp với tập đoàn quân số 3, tập đoàn quân số 5 của Naga phá vỡ phòng tuyến của quân Ryan.”
“Cho tới hết ngày 11 tháng 6, sư đoàn thiết giáp 23 và sư đoàn thiết
giáp 74 của Liên bang Naga đã chiến đấu đẫm máu suốt 48 giờ, đánh tan 6
sư đoàn thiết giáp liên quân của ta, đánh xuyên phòng tuyến núi Bass.
Dưới sự vây công của quân chi viện Ryan, mất hai phần năm quân số, sau
đó bị ép phải hợp quân với tập đoàn quân số 3 của địch, lùi ra khỏi một
dải dãy Bass để nghỉ ngơi chỉnh đốn. Chín chiếc {Tài Quyết Giả} của
Binalter không tổn thất một chiếc nào, trước mắt còn đang tiếp tục tác
chiến. Số lượng robot quân ta trực tiếp thương vong trong tay những
robot này đã lên đến gần hai trung đoàn.”
Quân Bộ Phỉ Minh, Hasting một bên đẩy cần điều khiển trên tay vịn xe lăn nhanh chóng đi dọc theo lối đi nhỏ, một bên mặt không biểu tình mà lắng nghe viên tham mưu đang bước nhanh bên cạnh báo cáo. Xe lăn ngừng lại
trước cánh cửa hợp kim chịu lực tự động, sau khi một tia sáng xanh quét
qua, cánh cửa tự động liền mở ra.
“Thông báo mở cuộc họp Bộ Tác Chiến, ngay bây giờ!” Hasting cũng không
quay đầu mà ra lệnh. Xe lăn chạy vào, cánh cửa tự động lại khép kín lại.
Sau vài phút, bộ tác chiến, bộ tham mưu và mấy chục tướng lĩnh cao cấp đã vội vàng chạy đến phòng hội nghị.
Đến khi một gã tham mưu cuối cùng đi vào phòng hội nghị và ngồi xuống,
không có bất cứ lời nói mở đầu nào, giọng nói của Hastings liền vang lên trong phòng hội nghị.
“Ta ra lệnh! Tập đoàn hạm đội hỗn hợp số 5 lập tức chấp hành kế hoạch
tác chiến số 121, phát động tấn công vào Không vực số A79 của Tinh hà
Carleston, cần phải dốc hết sức quét sạch hạm đội số 21, 34 đang ở trong không vực của địch!”
“Mệnhlệnh, Tập đoàn hạm đội hỗn hợp số 1 lập tức tiến đến tinh hệ Noah
của tinh hà Carleston, phối hợp với tập đoàn Hạm đội hỗn hợp số 4, chấp
hành kế hoạch tác chiến số 7, tiêu diệt tập đoàn hạm đội hỗn hợp số 9
của địch. Mở ra thông đạo tấn công trực tiếp tới lãnh thổ Binalter!”
“Mệnh lệnh, hạm đội số 35 lập tức khởi hành, cùng với tổng cộng mười ba
sư đoàn thiết giáp cấp B và ba mươi sư đoàn bộ binh cơ giới hóa hoàn
toàn của lục quân số 8, 9, 107, 109 đuổi gấp tới Cộng hòa Ryan, đóng
quân ở tinh hệ Mũi Hảo Vọng của Ryan, tiếp ứng quân Ryan rút lui.”
“Mệnh lệnh quân viễn chinh Đông Nam, tập đoàn quân số 1 hợp quân với tập đoàn quân số 2 toàn lực hỗ trợ phòng ngự Tinh vực trung ương Leray,
trước ngày 1 tháng 12, tận sức ngăn cản liên quân Sous và Jaban ở bên
ngoài thông đạo Leray. Fischella thăng làm Tổng chỉ huy Quân viễn
chinh!”
“Mệnh lệnh, toàn quân tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu cấp 1, quân khu Tây Nam, quân khu Tây Bắc, lập tức dựa theo kế hoạch tác chiến số 2 tập hợp quân đội, chuẩn bị sẵn sàng tham dự tấn công đế quốc Binalter!
Thông báo với Bộ Chỉ Huy Liên Quân, một giờ sau triệu tập hội nghị tác
chiến qua điện thoại. Mặt khác, lập tức kết nối điện thoại với tổng
thống Trenock cho ta, ta muốn đích thân nói chuyện với ông ta!”
Hasting đột nhiên phát ra một đống mệnh lệnh, tựa như từng quả bom
nguyên tử nổ tung trong phòng hội nghị. Các tướng quân trầm mặc như nước mà nhìn nhau, ai cũng không biết tại sao Hasting lại ra lệnh phát động
tấn công quy mô lớn vào lúc này.
“Còn có ai có ý kiến gì không?” Hasting nhìn quanh bốn phía.
“Ngài Nguyên soái...” Một vị Thượng Tướng bộ binh rốt cuộc đã không nhịn được liền đứng lên hỏi: “Tại sao lại lựa chọn phát động tấn công vào
lúc này, nó đường không phú hợp với lợi ích quốc gia!”
Vị Thượng Tướng lời vừa ra khỏi miệng đã cảm thấy hối hận, sắc mặt trở
nên lo lắng bất an. Có lẽ là do bị kích thích quá lớn, quá mức xúc động, nên chính ông ta cũng không nghĩ rằng mình có thể nói chuyện với
Hasting bằng giọng điệu chất vấn như vậy.
Trong phòng hội nghị lặng ngắt như tờ.
Một lúc lâu sau, Hasting khoát khoát tay áo, không giải thích gì. Ông
điều khiển xe lăn đi về phía cửa, bình thản nói: “Chúng ta là quân nhân, mặc kệ chính trị. Bất cứ quyết sách quân sự nào đều phải dựa vào thế
cục lúc ấy nơi ấy mà có thay đổi phù hợp, vấn đề vừa hỏi, ta không thể
trả lời. Chấp hành đi!”
Tướng lĩnh và quan quân trong cả phòng đứng lên, đưa mắt nhìn Hasting rồi rời đi.
Trong khoảng khắc đó, bọn họ đột nhiên cảm thấy bóng lưng của vị chiến
thần bất bại này đã lộ ra già nua mỏi mệt đến chừng nào! Cái ý nghĩ này
đều lóe lên trong đầu của mỗi người bọn họ, thế nhưng cũng không ai nói
ra.
Từ xa xa, mơ hồ truyền đến giọng nói như lẩm bẩm tự nói của Hasting: “Nhưng nó phù hợp với lợi ích của loài người!”