Thông tấn hạm đội mà Selwall cần, cuối cùng cũng đã được kết nối rồi.
Bất quá, xuất hiện trên màn hình, lại không phải là chỉ huy của hạm đội Huyết Dực, mà lại là một viên thiếu tá hạm trưởng. Hắn cùng với tàu buôn vũ trang của hắn đang chạy trốn khỏi sự truy sát của hạm đội Long Hưng Hội. Hạm đội Huyết Dực số 1, số 2 và hạm đội biên chế hỗn hợp Phục Hưng Quân đóng ở cảng vũ trụ số 13 và 15 đã gặp phải sự đả kích mang tính hủy diệt.
"Bọn hắn tập kích quá bất ngờ!"
Vị thiếu tá đang nhếch nhác kia mặt xám như tro tàn: "Hạm đội Hắc Kỳ và Hoàng Kỳ của bọn hắn đã giả vờ uy hiếp tới cảng vũ trụ số 19 của chúng tôi, mọi sự chú ý của chúng tôi đều bị thu hút vào. Chờ đến khi hạm đội chủ lực của chúng tôi vừa mới rời khỏi cảng khẩu, hạm đội Thanh Kỳ đã bắt đầu tập kích..."
"Đúng là một hồi tai họa..." Trên khuôn mặt của vị thiếu ta đang mang theo hồi ức về một sự kinh khủng muôn trạng.
"Bọn hắn vậy mà lại có mười chiếc tàu buôn vũ trang cùng cấp với tàu khu trục với hệ thống vũ khí trang bị quân dụng, còn có hai chiếc tàu tuần dương. Chúng tôi vừa mới rời cảng, bọn hắn đã lập tức thực hiện Bước Nhảy tới trước mặt chúng tôi. Chiến hạm ở phía trước đã ngăn lại cửa ra vào, chúng tôi thậm chí còn không thể đánh trả. Chiến hạm tuần tra ở bên ngoài đã cố gắng liều mạng chia rẽ của bọn hắn, thế nhưng, chiến hạm của bọn hắn rất nhiều..."
Trên màn hình, vị thiếu tá đã nghẹn ngào. Hồi ức thống khổ khiến cho hắn rơi lệ đầy mặt.
Phía sau hắn, các thuyền viên đang hoảng loạn chạy tới chạy lui, tiếng hò hét vẫn không ngừng lại một chút nào. Thỉnh thoảng, thân tàu lại lay động kịch liệt, màn hình thông tấn không ngừng vặn vẹo lấp lóe, tựa hồ có thể cắt đứt bất cứ lúc nào.
Trong lòng mọi người đều đã chìm xuống đáy cốc lạnh lẽo.
Con độc xà Long Hưng Hội cuộn tròn đứng (*) đã lâu này, rốt cục cũng đã lộ ra răng nanh của nó. Thực hiện một cuộc tập kích Trân Châu Cảng, cho Bắc Minh một kích trí mạng!
(anh em tưởng tượng hình ảnh con rắn cuộn tròn đuôi rồi đứng thẳng người lên để đe dọa tự vệ ấy)
Kỳ thực, Bắc Minh vẫn luôn duy trì cảnh giác đối với Long Hưng Hội.
Thế nhưng hiện tại, các tham mưu thừa nhận, sau khi sự duy trì cảnh giác này vượt quá thời gian dự đoán, sự cảnh giác đã biến thành buông lỏng.
Bởi vậy, Bắc Minh, đã hình thành quán tính tư duy đối với Long Hưng Hội. Trong tiềm thức của tất cả mọi người đều có một cảm giác, rằng phảng phất như đám người kia sẽ vĩnh viễn duy trì trạng thái này của bọn hắn, cho đến khi Bắc Minh phát động tiến công.
Chính là sự ảo giác này đã khiến cho Bắc Minh phải bỏ ra cái giá thật thảm trọng!
Cảng vũ trụ của Cảng Tự Do Mars, tổng cộng có một trăm cái. Các cảng vũ trụ xếp hạng ở trước hai mươi (*) bao trùm hai mươi mốt không vực trên toàn bộ tinh cầu. Còn các cảng vũ trụ khác, thì đều được xây dựng xoay quanh chúng một thời gian sau đó. Các cảng vũ trụ khác trong phạm vi khống chế của cảng vũ trụ số 13, cảng vũ trụ số 15, cùng với hai cảng vũ trụ khác, chính là cảng khẩu nối tiếp của càng hàng không số 1 thành Trung Tâm.
(để là "top 20" thì có vẻ quen thuộc hơn, nhưng thôi giữ là "trước hai mươi" cho nó thuần Việt - nd
Selwall quay người, ngơ ra nhìn Fellay: "Nếu như Long Hưng Hội vận chuyển lục quân thông qua cảng vũ trụ số 13, bọn hắn sẽ mất bao nhiêu lâu?"
" Một giờ." Thanh âm của Fellay đã trở nên có chút khàn khàn: " Nếu như bọn hắn sớm có dự mưu mà nói, chỉ cần một giờ, bọn hắn có thể thông qua cảng hàng không số 1 để tập kết binh lực hai trung đoàn thiết giáp. Trong vòng năm giờ đồng hồ, bọn hắn có thể vận chuyển năm trung đoàn thiết giáp cùng với mười trung đoàn bộ binh thông qua cảng hàng không số 1!"
"Vậy còn chúng ta thì sao?" Selwall hỏi: "Thành Trung Tâm không phải chỉ có mỗi một cảng hàng không mặt đất, nếu như bây giờ chúng ta tập kết tất cả các bộ đội ở các cảng, mất bao nhiêu lâu là có thể quay về?"
Fellay không nói gì.
Vấn đề này, chính là không cần phải trả lời. Không nói đến những càng hàng không loại nhỏ kia chỉ có một phần mười năng lực vận chuyển của cảng hàng không số 1, chỉ riêng thời gian cần để tập kết bộ đội và tiếp viện, phải cần ít nhất hai giờ đồng hồ! Quan trọng hơn chính là, những cảng hàng không này đều nằm trong phạm vị tấn công của hạm đội Long Hưng Hội!
Hiện tại chủ lực hạm đội Huyết Dực đã gặp phải sự đả kích trí mạng. Trước mắt hạm đội đóng quân ở cảng hàng không Mars, số lượng lại ít tới đáng thương. Bọn hắn còn đang phải chờ hạm đội ở các tuyến đường hàng không khác tới cứu trợ, làm sao có thể thực hiện sự đổ bộ hàng không với quy mô lớn như vậy.
Như muối bỏ biển, cái thành ngữ từ xa xưa này khiến cho miệng Fellay phát đắng. Sa bàn điện tử ở trước mặt đang giống như một bàn cờ bị đối thủ vây chết.
"Ngươi cũng xứng đọ tính toán với ta..."
Thanh âm của mập mạp không ngừng quanh quẩn trong đầu Fellay. Cảm giác thất bại bao vây khiến cho hắn không thở nổi.
Nhớ lại tất cả những sự việc xảy ra trong ngày hôm nay, Fellay không thể không thừa nhận, ở lĩnh vực mà mình am hiểu nhất, mình đã thất bại thảm hại! Cái gã mập mạp kia mới chân chính là cao thủ tính toán. Bắt đầu từ đường Perfume, hắn vẫn luôn dắt mũi mình đảo quanh. Mình đã sớm tiến vào tiết tấu điều khiển của hắn, bị hắn dẫn dụ tư duy. Cho đến khi hắn đánh tới cảng hàng không số 1 thì mình vẫn còn đang tưởng rằng, dưới sự áp bức của trọng binh của mình, hắn sẽ hành động giống như những căn cứ mà hắn tập kích ven đường kia, đánh xong liền chạy.
" Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Thấy Fellay nhìn chằm chằm vào sa bàn điện tử mà không nói lời nào, Selwall liền xoay người hỏi tham mưu ở bên cạnh nói: "Bộ đội tiếp viện cảng hàng không số 1 còn cần bao nhiêu thời gian mới đến được?"
" Năm mươi phút." Tham mưu nhìn qua thời gian một chút, lại nhìn vào bản đồ điện tử nói: "Tiểu đoàn thiết giáp Huyết Ảnh số 1 và một tiểu đoàn thiết giáp đang phụng mệnh quay về từ khu phía nam có khoảng cách gần nhất với cảng hàng không số 1, chính là đang chạy tới với tốc độ cao nhất."
" Kết nối với trung đoàn bộ binh cơ giới đóng ở cảng hàng không số 1, nói cho trung đoàn trưởng của bọn hắn, chống đỡ được qua năm mươi phút, hắn chính là anh hùng của Bắc Minh, hắn muốn cái gì ta cho bọn hắn cái đó!" Selwall nhắm mắt lại, thanh âm giống như đang bật ra khỏi hàm răng: " Nói cho hắn, cho dù chết, hắn cũng phải chết ở trên trận địa cho ta, bất cứ hành vi lui bước nào đều sẽ phải chịu trừng phạt nghiêm khắc! Thủ vững thì chính là Thiên đường, còn không, thì chính là địa ngục!"
" Vô ích." Fellay đang trầm mặc liền mở miệng nói: "Cảng hàng không số 1 sẽ không chống đỡ được thời gian dài như vậy, bộ đội thiết giáp của chúng ta đuổi tới được cũng không làm nên được chút tác dụng nào."
Fellay hít vào một hơi thật sâu, đứng dậy. Tuy rằng sự tự phụ hình thành nhiều năm qua của hắn đã khiến cho hắn không thể tiếp nhận thất bại như vậy, thế nhưng, là một chỉ huy hợp cách, hắn hiểu rõ, tất cả các tâm tình cá nhân đều phải gạt bỏ ra ngoài!
" Chúng ta hiện tại, cần phải đổi không gian lấy thời gian." Trên khuôn mặt lạnh lùng của Fellay không có một tia biểu tình: "Tuy rằng tạm thời đối mặt với trắc trở, thế nhưng đừng quên, bộ đội của chúng ta vẫn còn đang phát động cuộc tiến công cuối cùng vào thị trấn Prue của Phỉ Quân, bất cứ lúc nào đều có thể đột phát! Cho dù đem thành Trung Tâm tặng cho địch nhân, chỉ cần chủ lực của chỉ cần chúng ta vẫn còn, chỉ cần chúng ta có thể đánh hạ được thị trấn Prue, tiêu diệt chủ lực Phỉ Quân, vậy thì cái bàn cờ này, chúng ta vẫn không thua được."
"Thời gian Long Hưng Hội đổ bộ hàng không xuống cảng hàng không số 1 vẫn còn một giờ nữa." Ngón tay của Fellay kéo dài về phía cảng Lille trên sa bàn điện tử: " Sau một giờ, cho đến trước khi hạm đội mà chúng ta phái đi đồn trú ở trên tuyến đường bay và viện quân của đế quốc Sous đến, chúng ta sẽ phải đối mặt với một hồi chiến đấu gian khổ. Từ từ lần lượt chống cự, bố trí phòng vệ lớp lớp! Chỉ cần có thể ngăn chặn được sự tấn công của Long Hưng Hội, chúng ta có thể lui lại về cảng Lille, rồi đánh hạ thị trấn Prue, cuối cùng hình thành cục diện giằng co nam bắc!"
Phân tích của Fellay khiến cho tinh thần của tất cả mọi người đều hơi rung lên.
Đích xác, Bắc Minh vẫn còn chưa thất bại! Ở thành Trung Tâm, vẫn còn chín trung đoàn bộ binh và bốn tiểu đoàn thiết giáp bao gồm cả tiểu đoàn Huyết Ảnh số 1! Ở năm thành phố cảng lớn khác, vẫn còn binh lực tổng cộng sáu trung đoàn thiết giáp cùng với mười trung đoàn bộ binh. Ở tiền tuyến thị trấn Prue và cảng Bering, vẫn còn năm trung đoàn thiết giáp và hai trung đoàn biên chế hỗn hợp của Bắc Minh!
Thành lập trận địa ngăn chặn, yểm hộ chủ lực lui lại về cảng Lille, bất quá chỉ là một cuộc di dời chiến lược mà thôi! Chỉ cần có thể chống cự được đến khi viện quân Sous đến, những thứ mất đi, đều có thể cầm lại được! Chỉ cần có thể tiêu diệt được cái họa tâm phúc lớn Phỉ Quân này, trận chiến này, sẽ không tính là thua!
" Mệnh lệnh!" Fellay mau chóng hạ lệnh nói: "Sư đoàn bộ binh cơ giới số 3, sư đoàn bộ binh cơ giới số 5, từ phía Tây sông nội thành, tây nam cảng hàng không số 1 xây dựng trận địa ngăn chặn, yểm hộ chủ lực rút lui!"
"Rõ!" Một viên tham mưu ưỡn ngực cúi chào, mau chóng đi truyền đạt mệnh lệnh.
" Mệnh lệnh tiểu đoàn Huyết Ảnh số 1, tức khắc thu về, từ phía tây bắc cảng hàng không số 1 thành lập trận địa ngăn chặn, yểm hộ di dời vật chất căn cứ..."
" Mệnh lệnh, tiểu đoàn thiết giáp số 3, số 5 rút về từ khu công nghiệp Bắc Bộ, tức khắc thay đội lộ tuyến di chuyển, vượt qua đường cái tài nguyên số 5 hành quân gấp về phía km E1005 đường cái tài nguyên số 3, trước buổi trưa ngày mai thành lập tuyến ngăn chặn yểm hộ chủ lực thứ hai!"
" Mệnh lệnh, trung đoàn robot số 1 và số 2 Dũng Sĩ phải tham gia tiến công từ thị trấn Prue lúc 10h đêm, đại đội mũi nhọn Huyết Ảnh từ số 1 đến số 9 nhập vào biên chế của trung đoàn biên chế hỗn hợp chuẩn bị sẵn sàng trước giờ chiến đấu. Hỏa lực dự định tăng lên hai cơ số, yêu cầu một lần phải thành công."
" Mệnh lệnh...."
Thanh âm của Fellay càng lúc càng nhanh, từng mệnh lệnh liên tiếp được hạ xuống, các tham mưu bên cạnh ưỡn ngực ngẩng đầu, lớn tiếng lĩnh mệnh.
Trong lúc nhất thời, trong tiếng mệnh lệnh quyết đoán như súng liên thanh và tiếng trả lời lớn của các tham mưu, vẻ lo lắng trước đó đã biến mất, toàn bộ bộ chỉ huy Bắc Minh sĩ khí dâng cao.
Long Hưng Hội muốn hình thành ưu thế binh lực đối với Bắc Minh, ít nhất cũng phải ba giờ sau rồi, sợ cái quái gì! Có sự ngăn chặn của sư đoàn bộ binh cơ giới số 3 và số 5, có sự phối hợp phòng ngự của tiểu đoàn 1 Huyết Ảnh, có tiểu đoàn 3 và 5 Huyết Ảnh thành lập tuyến ngăn chặn thứ 2 chếch đến đường cái tài nguyên số 3, còn sợ địch nhân cắn trym nữa sao?! Đợi đến khi đánh hạ được thị trấn Prue, viện quân Sous đổ bộ đường không xuống Mars, Bắc Minh vẫn còn là vị chúa tể của cái thế giới này!
Toàn bộ bộ chỉ huy mau chóng vận chuyển, gạt ra được đám sương mù dày đặc, bọn hắn phải ra sức giành lấy một cái kết cục khác!
Bỗng nhiên, một thanh âm đã khiến cho động tác và bước chân của tất cả mọi người đều ngưng đọng lại rồi. Mọi người hoảng sợ nhìn xung quanh, cố gắng tìm ra trên khuôn mặt của đồng bạn một vẻ mặt khác biệt. (vãi cả tả)
Thế nhưng, bọn hắn đã phải thất vọng rồi. Từ những ánh mắt nhìn nhau kinh hoàng kia, bọn hắn xác định, đó không phải là ảo giác của mình, đó là tiếng cảnh báo thê lương của căn cứ!
"Hú....." Cảnh báo trong bộ chỉ huy, sau một giây trì hoãn rốt cục đã phát ra một tiếng rít chói tai như bị điên. Ánh sáng đỏ đang liều mạng di động trên khuôn mặt của mỗi người.
" Tham mưu trưởng..." Vị tham mưu vừa mới báo cáo về việc hạm đội bị tập kích kia lại một lần nữa đứng lên từ đài điều khiển.
Sắc mặt của hắn tái nhợt, thân thể không kìm được mà lung lay, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể té ngã: "Cửa căn cứ đã bị robot của Phỉ Quân công kích...."
Lại là Phỉ Quân! Fellay chỉ cảm thấy đầu óc của mình giống như bị một cây gậy giáng xuống, sao trời bay loạn: "Tham mưu trưởng..." Tham mưu thông tấn cũng đứng lên từ trước đài điều khiển: "Chỉ huy của Phỉ Quân muốn trò chuyện với ngài!"
" Fellay! Ngươi rửa cái mông mà chờ đó, lão tử tới rồi!" Trong chớp mắt khi máy thông tấn kết nối, đã ầm vang lên tiếng rú của mập mạp.
Tu.... Không đợi mọi người phục hồi lại tinh thần, thông tấn đã lại bị cắt đứt.
"Choang!" Một tách cà phê bay vào góc tường, vỡ nát tung tóe.
******************************
Trình Chí Hiên đứng ở trong đại sảnh tháp điều khiển của cảng vũ trụ số 13, xuyên thấu qua tấm cửa sổ sát đất 360 độ, nhìn về phía tinh cầu Mars đang choán hết tầm nhìn ở bên trái, thấp giọng cảm thán.
Hắn thích cảm giác đứng ở trên cảng vũ trụ. Một bên, chính là tinh cầu khổng lồ mà Long Hưng Hội sắp nắm được trong tay. Mà bên kia, lại là vũ trụ mênh mông sâu thẳm.
Giống như một con cá ma dẹt, cảng vũ trụ số 13 đang lơ lửng trên quỹ đạo của Mars một cách lặng lẽ. Đây là một con quái vật bằng sắt thép khổng lồ hoàn toàn do con người xây dựng. Đứng ở trên đài điều khiển có thể bao quát toàn bộ cảng vũ trụ, Trình Chí Hiên luôn luôn cảm khái về sự nhỏ bé của con người, đồng thời tán thán về sức sáng tạo vĩ đại của con người.
Nhìn chiếc tàu vận tải với hai cánh đang lóe sáng ánh đèn báo hiệu tránh va chạm trên dưới, dưới sự kéo đi của cánh tay máy dẫn dắt tự động mà biến mất khỏi hành lang chuyển tiếp ngoài cảng khẩu, Trình Chí Hiên quay đầu lại, nhìn Tô Khắc Chu đang nhắm mắt dưỡng thần nói: "Thật không thể tin được, tất cả những thứ này lại tới tay dễ như vậy."
"Kiên trì vững chắc..." Tô Khắc Chu mở con mắt, mỉm cười: "Không phải vẫn là luôn như vậy sao?" (*)
(*Chỗ này có một đoạn tự sướng về dân tộc cá Trê nóc của hai lão này, ẩn dụ cho một dân tộc mà ai-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, nói rằng chiến thắng này là nhờ "truyền thống xyz nào đó từ xa xưa" của dân tộc Trê nóc chứ chả đả động gì đến mập mạp, nhận vơ vcc, và cũng chẳng liên quan đến mạch truyện, thằng tác giả đôi khi cũng bị ấm đầu, ngứa mắt nên sửa lại toàn bộ, nếu anh em có hứng thú đọc nguyên văn thì có thể đi tìm CV)
"Có lẽ vậy." Trình Chí Hiên cảm thán nói.
" Bao nhiêu cuộc chiến tranh, chúng ta vẫn cứ như thế này mà tiến tới..." Tô Khắc Chu rót cho Trình Chí Hiên một tách trà, lại rót đầy vào cho tách trà của mình, dùng một ngữ khí chậm rãi hồi tưởng nói: " Nói đến... Tôi cuối cùng lại nhớ đến người mẹ của tôi."
"Bà không tính là đẹp, có chút gầy, rất thích ăn mặc đẹp, tính cách cũng có chút hấp tấp..." Thần tình của Tô Khắc Chu vô cùng ôn nhu: "Tôi khi còn bé là út trong nhà, cha cũng mất sớm. Mẹ tôi làm quản lý trong cảng, gặp phải thời gian bận rộn, tăng ca suốt một ngày một đêm. Công việc xong, chính là lại chỉ bảo tôi và anh chị làm bài tập, rồi chăm sóc ông ngoại và ông bà nội của tôi. Một nhà tám miệng ăn, tất cả các gánh nặng đều là bà một người gánh vác. Gánh vác chính là mấy chục năm, mà tôi vẫn chưa bao giờ thấy bà kêu khổ kêu mệt bao giờ. Tôi thật không biết, trong thân thể của bà, thế nào lại có được sức lực mạnh mẽ như vậy."
"Sau đó thì sao?" Trình Chí Hiên hỏi: "Mẹ của ngài ấy..."
"Đưa tiễn ông bà về nơi chín suối, rồi lại nhìn thấy đứa con út là tôi lập gia đình xong, bà liền đi du lịch." Tô Khắc Chu cười khổ một tiếng: "Tìm một người bầu bạn, chu du các quốc gia. Hàng năm trở về xem qua chúng tôi một lần. Khi chúng tôi có con, bà liền không đi nữa, giúp bồng bế hai năm, về sau khi ngồi ở trên ghế mây xem hài, liền cười mà xuôi tay rồi. Năm ấy, bà tám mươi chín tuổi."
" Báo cáo...." Sĩ quan phụ tá của Tô Khắc Chu đi vào trong phòng khách, cúi chào nói: "Trung đoàn đột kích số 1 và số 2 của sư đoàn thiết giáp đã lên chiến hạm sẵn sàng, xin cho chỉ thị."
Tô Khắc Chu và Trình Chí Hiên quay đầu, nhìn nhau cười.
"Đến lúc phải xem chúng ta rồi! Nếu như Bắc Minh muốn đổi không gian lấy thời gian, chúng ta sẽ để cho bọn hắn biết, không gian của bọn hắn đã thiếu thốn một cách nghiêm trọng rồi!" Trình Chí Hiên làm một cái kính lễ với Tô Khắc Chu, cười nói: "Không được hoàn mỹ chính là, danh tiếng lại để cho cái gã mập mạp kia đoạt đi."
" Không quan hệ." Tô Khắc Chu hoàn lễ, cười nói: "Đi tới đâu, hắn vẫn là người gốc Trenock! Vinh quang, cũng vẫn là của chúng ta."