Tại căn cứ Scardivo ở thị trấn Prue, bầu trời quang đãng không một gợn mây.
Dưới ánh mặt trời, hai chiếc tàu vận tải hình thoi một cao một thấp lơ
lửng trong không trung, đang hạ dần xuống mặt đất theo sự chỉ dẫn của lá cờ trong tay nhân viên dẫn đường. Tiếng ầm vang to lớn của thiết bị
phản trọng lực đang bao trùm không gian bãi đáp, làm rung chuyển cả hàng rào lưới chung quanh, tạo nên những gợn sóng tầng tầng như trên mặt
nước.
Trên bệ vận chuyển bên ngoài bãi đáp đã chất đầy các loại vật tư. Mấy
chục chiếc robot đang chuyển từng container hàng không lên băng chuyền
của bãi nâng hàng hóa. Trong con đường bên dưới bệ vận tải, hàng trăm
robot vận tải và xe tải hạng nặng đang xếp thành hơn mười hàng dài,
giống như một đàn kiến đang di chuyển dưới một gốc cây đã bị chặt cụt
thân, ra sức qua lại vận chuyển.
Mập mạp đứng trước cửa sổ, buồn chán nhìn ra bãi đáp đến nửa ngày, lại
rút một điếu thuốc, uống hai chén nước, ăn một cái bánh ga-tô, chui vào
toa-let, lăn qua lăn lại đến lúc không còn gì để làm thì mới bất đắc dĩ
ngồi lại vào ghế nhìn danh sách vật tư trên máy tính, tiếp tục rầu rĩ.
(cái đạ mấu nhà nó, sao giống đang tả mình lúc dịch hoặc biên truyện thể nhỉ - nb)
Cùng với sự lớn mạnh của Phỉ Quân, nhiệm vụ của bộ phận hậu cần cũng
ngày càng nặng nề. Trước khi chưa mở được con đường vật tư mới, việc làm sao để sử dụng hợp lý thiết bị và vật tư hiện có chính là vấn đề quan
trọng nhất của Phỉ Quân. Ở phương diện này, đám quái nhân khoa học vốn
chưa bao giờ có khái niệm tiết kiệm hiển nhiên là không thể xử lý.
Vì thế mà công tác này đương nhiên rơi vào đầu mập mạp. Thế nhưng, từ
một danh sách vật tư khổng lồ, muốn phác thảo ra một lưu trình công
nghiệp cải tiến chiến hạm và robot hoàn chỉnh cho Phỉ Quân mà không bị
lãng phí, có thể nói dễ thế sao.
Nhìn vào danh sách, mập mạp vô cùng tưởng niệm tới Rắm Thối.
"Này..." Helen ôm một chồng văn kiện điện tử đi vào văn phòng, huơ huơ
trước mặt mập mạp đang ngây ra : "Đây là danh sách vật tư mới nhất..."
Mập mạp vẫn ngây người như trước.
Helen lườm mập mạp một cái, vuốt gọn mớ tóc màu vàng kim như sóng cuộn ở trước trán ra sau tai, bước tới trước bàn xử lý thông tin bằng hợp kim
màu trắng hình giọt nước, cúi xuống nhét từng văn kiện điện tử vào rãnh
quét thẻ.
Bời vì liên quan tới tư thế, thế nên bóng lưng Helen lúc này càng hiện
ra một sự hấp dẫn mê người, vô cùng kinh tâm động phách. Mái tóc vàng
kim như sóng cuộn hất qua vai. Vòng eo mảnh dẻ tại nơi bờ mông cong tròn xuất hiện một đường uốn lượn đột khởi đẹp đẽ kiêu hãnh, bởi vì đang
khom người nên trong chiếc váy mỏng manh mềm mại đang bao phủ bờ mông mơ hồ có thể thấy được đường nét hằn lên của chiếc “quần chip”. (dùng từ
“bờ mông” nhưng vẫn cảm thấy thô tục thế quái nào ấy, anh em vào pic
bình luận để góp ý sử dụng từ nào cho thích hợp nhé. Lại nói, cái tên
Helen làm mình nhớ đến Helen trong thần thoại Hy Lạp, mẹ nó, cải trắng
lại để cho lợn ăn rồi – nb)
"Mông a. . . . ." Hai mắt mập mạp vô thần: "Mông, mông!" (*Nguyên văn là “Thí Thí”, vừa nghĩa là Rắm Thôi vừa nghĩa cái mông, mập gọi Rắm Thối
nhưng lại khiến Helen hiểu nhầm)
Thân thể Helen thoáng chốc liền cứng đờ. Đồ lưu manh chết bầm này!
Sắc mặt nàng đỏ bừng, nắm tay chống lên bàn làm việc, vành môi cắn chặt, khuôn mặt hiện lên nét cười như có như không, trong lúc sóng mắt lưu
chuyển, nàng quay đầu lại: "Ta đẹp không?"
Mập mạp híp hai mắt, cảm giác nao nao, theo vô thức dùng ánh mắt cực kì
chuyên nghiệp đem quần áo của Helen lột cả đi rồi quét qua một lần, sau
đó liền gật gật đầu.
"Vậy. ." Helen quay thẳng người lại, khuôn mặt vẫn giữ nét cười nhẹ, ý
vị khó mà nói nên lời: "Ta gả cho ngươi có được hay không?"
Hai tay nàng chống hông, bộ ngực càng lộ ra vẻ cao ngất như núi, vệt ửng hồng trên khuôn mặt càng khiến cho nàng thêm quyến rũ động lòng người.
Đệ nhất mỹ nữ Leray, thế nhưng lại chính là do toàn dân công nhận đấy nhé.
Không khí như đọng lại, mập mạp nghẹn họng.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Helen quờ tay ra sau lưng cầm lên một tấm
văn kiện điện tử, sau đó lại buông xuống, rồi lại cầm lên, tựa hồ như
đang do dự điều gì đó. Trong im lặng, ánh mắt của nàng từ từ lấp lánh,
hơi thở cũng có chút gấp gáp.
"Ngươi muốn làm gì?" Ánh mắt mập mạp trở nên cảnh giác. Hắn nghiêng
người liếc xéo qua, đưa tay ôm ngực: "Ta là đã có bạn gái rồi!"
"Bốp!"
Một bóng đen vụt tới.
Mập mạp ngã ngửa ra sau, máu mũi phun trào, một tấm văn kiện điện tử cũng rơi xuống sàn.
Helen nổi giận đùng đùng, nện giày cao gót cồm cộp đi ra khỏi văn phòng.
Tấm văn kiện, cuối cùng cũng đã được đánh ra!
Gã mập mạp này thực sự muốn chết!
Tô Khắc Chu vừa lúc lướt qua Helen đang trong cơn giận dữ.
Ông ta đi vào phòng, thấy mập mạp đang bưng mũi thì tỏ ra kinh dị: "Làm sao vậy?"
"Ài.. . ." Mập mạp thấy Tô Khắc Chu liền thở dài, vành mắt nhất thời
liền đỏ lên: "Bị người qua cầu rút ván còn chưa nói, ngay cả người Leray cũng không thích ta. Chúng bạn xa lánh... Làm sao mà qua nổi tháng ngày này đây! Nhớ lúc trước, nếu như không phải ta... . ."
"Ngừng ngừng!" Tô Khắc Chu hận không thể đấm thêm một quyền vào cái mũi
đang chảy máu ròng ròng của mập mạp, lập tức xua tay nói: " Hôm nay cậu
đừng lảm nhảm nữa, đổi cách nói khác đi!"
Mập mạp để mặc cho máu mũi chảy, ngây ngô nhìn Tô Khắc Chu, hai người cứ thế mắt to nhìn mắt nhỏ.
Chiến tranh lưu phái kết thúc, đến nay đã qua được một tuần.
Sau khi chiến dịch chấm dứt, Phỉ Quân lại càng bận rộn hơn so với giai
đoạn chiến đấu trước kia. Dưới sự chỉ huy của mập mạp, Phỉ Quân đã bành
trướng đến con số hai mươi vạn người, tập trung hết tâm sức vào trong
đại chiến dịch “Tranh mua vật tư”.
Bất kể là bộ đội thiết giáp chủ lực, hạm đội vừa mới tiếp quản từ tay
Bắc Minh, sư đoàn bộ binh đang tụ tập chỉnh đốn huấn luyện hay là vô số
lưu phái tới đầu hiệu cùng với hàng vạn thanh niên Mars vừa mới gia nhập Phỉ Quân… Tất cả đều đã biến thành các đoàn xe, hạm đội vãng lai trên
các con đường cái, các thành phố cảng lớn, cùng nhau ra vào hàng vạn nhà kho trung tâm, khu công nghiệp và căn cứ của các thế lực lớn nhỏ trải
rộng khắp Mars. Mỗi người đều cầm theo một cái bao tải, nhìn vào đâu
cũng đỏ hết cả mắt.
Chính ở trong lúc dồn toàn lực tranh mua này, Phỉ Quân từ một kẻ nghèo
kiết xác trong nháy mắt đã trở thành một gã nhà giàu mới nổi. Đủ loại
vật tư cuồn cuộn chảy tới, thông qua tàu vận tải chở về căn cứ số 1 và
số 2. Ngay cả khu công nghiệp Bắc Bộ của thành Trung Tâm cũng bị khoắm
sạch.
Ở đây tuy rằng là trung tâm của tuyến đường bay tự do Mars, hiện đang sở hữu một số lượng lớn nhân viên, vật tư và sức sản xuất mà Phỉ Quân cần, thế nhưng mập mạp hiểu rõ rằng đó chỉ là miếng bánh lót dạ khi đói
lòng. Một khi hạm đội Sous phục hồi lại tinh thần rồi kéo binh tới Mars, vậy thì Phỉ Quân có mạnh mẽ tới đâu thì cũng chỉ là cá trong chậu.
Nằm yên ở chỗ này chịu đòn, Béo Già không ngu mà đi làm – Cắn một miếng
rồi bỏ chạy, đây mới là tín niệm mà hắn chưa bao giờ dao động qua. Ngay
từ ban đầu, hắn cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ tự khóa mình ở Cảng Tự Do
Mars.
Cái gì mà Bộ chỉ huy liên quân Phỉ Minh, cái gì mà cánh quân Mars, cái
gì mà Long Hưng Hội, cái gì mà chính quyền Mars, có ngoắt ngoáy xoắn
quẩy thế nào thì Béo Gia cũng không hùa vào giúp vui đâu. Béo Gia nhát
gan, sợ bị máu tươi dây vào người. Phỉ Quân chỉ cần trốn ở chỗ người
khác tìm không được, chơi trò đánh lén hại ngầm là được rồi. Cả ngày cẩn thận nhỏ nhẹ tim đập bình bịch, mấy cái thể loại lo lắng hãi hùng này
là dễ bị táo bón lắm, vạn nhất ảnh hưởng đến cái gì đó thì Béo Gia làm
sao mà sống đây?
Chỉ có thằng ngu mới mộng ước làm thổ hoàng đế ở cái tinh cầu này!
Hiện tại, căn cứ số 1 của Phỉ Quân đã xây dựng xong, những phần xây dựng thêm của căn cứ số 2 cũng đang được tiến hành. Chủ lực và nhân viên của bộ phận chế tạo Bộ Nghiên cứu Hậu cần Phỉ Quân đã sớm tập trung ở căn
cứ số 1. Ở lại thị trấn Prue, ngoại trừ một số ít bộ binh và tân binh
chưa hoàn thành xong chỉnh đốn huấn luyện ra thì không còn ai khác. Việc vận chuyển vật tư máy móc cũng đã bước vào giai đoạn cuối, tinh cầu
Mars sạch trơn như bị nạn châu chấu tràn qua, cũng không còn thứ gì có
thể mua vào được nữa.
Việc chuyển dời quy mô lớn này dĩ nhiên là khiến cho Long Hưng Hội chú
ý. Mấy ngày nay, Tô Khắc Chu hầu như mỗi ngày đều đến thị trấn Prue báo
danh một lần, quấn chặt lấy mập mạp, thăm dò kế hoạch của Phỉ Quân, rất
hoang mang với sự biến mất khó hiểu về vật tư và nhân viên của Phỉ Quân. Ngay ngày hôm qua, hạm đội Thanh Kỳ của Long Hưng Hội còn nỗ lực theo
dõi tàu vận tải của Phỉ Quân, kết quả là bị Barbarossa chỉ huy hạm đội
số 2 ngăn chặn.
Tô Khắc Chu biết bản thân đã xem thường Phỉ Quân. Hạm đội “Phá Toái U
Linh” đang cướp bóc tứ phương, chuyên môn ra mặt cho người Leray hiển
nhiên là có quan hệ mập mờ với gã mập mạp luôn phủ nhận là thủ lĩnh của
bọn hắn này. Lại thêm hạm đội Râu Đỏ vừa nghênh ngang tiếp quản hạm đội
của Bắc Minh, có thể nói rằng, thực lực của Phỉ Quân tuyệt đối vượt trên Long Hưng Hội!
Hai hạm đội của Trenock đã tiến vào tuyến đường bay chính Đông Nam để
tiến hành tranh đoạt tuyến đường bay với hạm đội Sous, thế cục gấp gáp
như lửa sém lông mày. Mà Cảng Tự Do Mars, hiển nhiên chính là cứ điểm
quan trọng mà hạm đội Sous phải nắm trong tay. Bọn hắn sẽ không cho phép sự tồn tại của bất kỳ thế lực nào có thể gây ra uy hiếp ở bên sườn và
phần đuôi của mình, đây cũng chính là nguyên nhân mà bọn họ duy trì giúp đỡ cho Bắc Minh.
Trước đó, Tô Khắc Chu vẫn luôn cho rằng lực lượng vũ trang của Phỉ Quân
sẽ nằm chết ở thị trấn Prue. Một khi đế quốc Sous đế quốc tiến công vào
Cảng Tự Do thì Phỉ Quân sẽ không thể chạy thoát. ngoại trừ chống lại ra
thì bọn họ không có lựa chọn nào khác.
Thế nhưng ai mà biết được qua trận chiến ở thành Trung Tâm, Phỉ Quân đã
bắt tù binh được toàn bộ Bbộ chỉ huy Bắc Minh, từ đó nhân cơ hội nắm
trong tay tuyến đường bay trải khắp Mars vốn thuộc sở hữu của hạm đội
Bắc Minh.
Khi thuyền viên của các đội tàu vận tải, đội tàu hộ vệ và đoàn buôn nằm
dưới tay của các đại lưu phái tập trung ở thị trấn Prue mặc theo chế
phục màu xanh lam của Phỉ Quân mà leo lên hơn một nghìn chiến hạm các
loại, Tô Khắc Chu biết rằng đã không thể bắt đội quân này ở phía trước
đứng mũi chịu sào như trước nữa rồi!
Long Hưng Hội muốn hoàn thành mệnh lệnh của quân bộ Trenock, giữ được
Cảng Tự Do Mars thì nhất định phải chân thành hợp tác với Phỉ Quân.
Thế nhưng, điều Tô Khắc Chu ngàn vạn lần không hề ngờ được chính là, Phỉ Quân không chỉ có hạm đội mà còn có căn cứ không biết là ẩn giấu ở nơi
nào! Gã mập mạp trơn tuột còn hơn cá chạch ở trước mắt này căn bản là
không hề nghĩ qua cái gì gọi là chân thành hợp tác. Hắn kiếm đủ tại Cảng Tự Do Mars rồi liền quay người chuồn thẳng, trắng trợn khiến cho người
ta uất nghẹn!
Tức giận nhất chính là việc mỗi lần ông ta đến đây, còn chưa kịp mở
miệng thì gã mập mạp này đã lu loa lên mắng to rằng Đồng Minh Hỗ Trợ lưu phái không biết xấu hổ, qua sông chặt cầu, vắt chanh bỏ vỏ, không xem
thiếu tướng Phỉ Minh vào trong mắt, không nghĩ cho đại cục, tầm nhìn hạn hẹp. Vừa mắng, hắn vừa vỗ ngực thề thốt sùi bọt mép rằng bản thân cũng
muốn đấu với Sous tới cùng, cũng muốn cùng tồn vong cùng với Long Hưng
Hội!
Sắc mặt vô lại của hắn khiến người ta tức chết. Buồn cười cho Trình Chí
Hiên gần đây vẫn một mực liên lạc với Fischella để tìm cách thế nào tiếp thu Phỉ Quân. Qua vài ngày nữa sợ rằng ngay cả gã mập mạp này cũng chạy mất tăm. Hạm đội Sous một khi đến, đứng mũi cũng chỉ có Long Hưng Hội!
Chính vì thế mà khi vừa nhìn thấy mình đến thì mập mạp đã chuẩn bị tố khổ, Tô Khắc Chu liền nổi trận lôi đình.
"Quân đồng minh hiện nay đã bị Tây Ước áp chế ở tinh vực Đông Nam, trung ương tinh vực Leray đã bị địch nhân chiếm lĩnh. Ba đại đế quốc Sous,
Jaban và Deseyker đã gắn kết thành một mạch với nhau. Hiện tại, quân
đồng minh cho dù là ở tinh vực Atlantis của người Leray các cậu, ở tinh
vực Small Pyreness của Gatralan hay là ở hai nước Tartanya và Pudituoke
thì cũng đều đang phải đối mặt với sự uy hiếp của trọng binh Tây Ước."
Tô Khắc Chu thong thả dạo qua dạo lại, nói nhanh: " Hai đại chiến khu
một nam một bắc đều đã bị Tây Ước chia cắt, bất kể là bên nào thất thủ
thì cũng là tai nạn đối với Phỉ Minh!"
Tâm trạng của Tô Khắc Chu khá kích động: "Hiện tại có thể trông cậy vào, cũng chỉ có chúng ta. Trenock đã phản công Reske, chỉ cần nắm giữ được
tuyến đường bay chính và thông đạo hậu cần Tây Ước thì căn cứ Sous tại
Salerga và căn cứ Jaban ở tinh hệ Bermuda của bọn hắn sẽ nằm dưới sự uy
hiếp của chúng ta! Bọn hắn cũng không dám toàn lực dụng binh! Cậu chẳng
lẽ lại không hiểu những đạo lý này sao?"
Mập mạp vê hai tờ giấy nhét vào mũi để ngăn máu chảy, thành thật gật đầu với Tô Khắc Chu.
"Nếu cậu biết, vậy sao cậu còn làm như vậy?" Tô Khắc Chu nhìn mập mạp
với hai lỗ mũi nhét hai ống giấy trắng dài y như con voi biển, ức chế
không có chỗ phát tiết, cả giận nói: "Đừng nói cho ta biết là Phỉ Quân
không do cậu quản, cậu như thế này thì chính là đang làm tổn hại cho đại cục.."
"Vậy.. ." Mập mạp nở nụ cười: "Tôi khiến cho Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái
nghe lời trở thành bộ đội trực thuộc của các ngài, đi ra chỗ xung yếu
chịu trận, vậy mới đúng là lấy đại cục làm trọng phải không?"
Hắn thở dài, buông tay nói: "Tôi cũng muốn như thế lắm, thế nhưng người
ta đâu có nghe. Lần trước tôi nổi giận, đã vỗ bàn với bọn hắn, nói ban
đầu nếu không phải là tôi. . ."
Mắt thấy trên trán Tô Khắc Chu đã nổi gân xanh, mập mạp liền không tình nguyện mà ngậm miệng lại.
Trong phòng, nhất thời liền trở nên trầm mặc.
Một lúc lâu, Tô Khắc Chu rốt cục thở dài, ngồi xuống ghế sô pha. Ông ta
biết, chưa nói tới việc Long Hưng Hội từng khoanh tay đứng nhìn thị trấn Prue, chỉ nói tới chính sách chiến tranh ban đầu của Trenock thì tên
mập mạp Leray này chắc là cũng có cả vạn lý do để trốn sang một bên.
Tinh vực trung ương Leray đã bị công phá, nói cái gì mà Tây Ước tiến
công Atlantis Gatralan thì cũng chỉ là mượn cớ mà thôi. Nói đến cùng,
nắm giữ tuyến đường bay chính lúc này mới là chiến lược đúng đắn của
Cộng hòa Phỉ Dương và Trenock.
Gã mập mạp này dù thế nào cũng không có khả năng ném đi lực lượng mà hắn đã rất vất vả tích góp từng tí một, càng đừng nghĩ tới việc bảo hắn đi
đối kháng chính diện với Sous.
" Đừng nói những chuyện khác nữa, ta biết rồi. Các cậu có ý kiến là vì
ban đầu chúng ta đã khoanh tay đứng nhìn." Tô Khắc Chu lấy ra một phần
tin tức tình báo của Trenock chuyển tới, đưa cho mập mạp: "Ta chỉ hy
vọng cậu có thể nói một câu chắc chắn, một khi chiến tranh nổ ra trên
tuyến đường bay, các cậu có thể mặc kệ sống chết hay không."
" Thật sự là tôi đã chuẩn bị cùng tồn vong với Long Hưng Hội." Mập mạp
nhìn qua văn kiện một chút, lấy tay kháp cằm, ồm ồm nói: " Thế nhưng cái đám khốn kiếp kia thật sự rất ngang ngạnh, ngay cả lục thân cũng bất
nhận... ."
Đang nói, đột nhiên có một viên tham mưu của Phỉ Quân đã gõ cửa đi vào.
"Tướng quân!" Viên tham mưu thấy Tô Khắc Chu ở trong văn phòng nhưng vẫn xem thường bỏ qua một bên, bước nhanh tới chỗ mập mạp, đưa ra một văn
kiện, tức giận nói: "Đây là thông cáo và mệnh lệnh mà Phỉ Minh vừa mới
phát ra."
Tô Khắc Chu liếc sang, nhất thời cảm thấy trong đầu như nổ tung.