Gã mập mạp này coi đây là đâu, là nhà trẻ sao? Ăn hiếp bạn, chỉ cần cúi đầu nhận sai một câu là xong xuôi êm đẹp?
Carolina đã từng gặp qua rất nhiều người thân bạn bè, con cái họ khi nhận sai cũng giống như cái bản mặt của gã mập trước mắt này!
Chỉ cần ngươi vừa quay đầu đi, hắn có thể lập tức tái phạm ngay việc làm sai của mình! Mà khi ngươi lại bắt được hắn một lần nữa, hắn sẽ lại rất dứt khoát mà cúi đầu một lần nữa, trả lời ngươi bằng một câu con sai rồi! Xoay người đi, hắn lại đâu lại vào đấy. Lại bắt, hắn vẫn như heo chết không sợ nước sôi mà lại một câu con sai rồi! Một ngày giày vò ngươi đến vài chục lần là ít!
Bướng bỉnh cũng tốt, mà hay quên cũng được, đó đều là trẻ nhỏ ngây thơ. Còn cái gã mập mạp này, vậy mà lại tỏ ra vô tội, không biết xấu hổ mà dám trắng trợn sắm vai em bé ở trước mặt mình?
Làm sao hắn có thể vô sỉ đến như vậy chứ!
Carolina cho dù có ngu xuẩn hơn nữa thì cũng có thể nhìn ra rõ ràng, trên cái vẻ mặt hối lỗi sâu sắc của gã mập mạp kia, kì thực lại mang theo hai phần trào phúng và tám phần bỡn cợt. Vẻ mặt này phối hợp với cái câu "Sai rồi!" há mồm liền ra, giòn tan như củ lạc kia, càng khiến cho người ta phẫn nộ hơn so với việc hắn nhổ nước bọt vào Salmon hay đá vào hạ bộ của Jason ở ngay trước mặt mọi người.
Hắn căn bản không hề coi quân đội Phỉ Dương và bản thân mình ra gì!
Carolina giờ phút này chỉ cảm thấy ngực mình như đang bị một tảng đá lớn đè lên, đến tiếng thở cũng méo cả đi, đầu óc trống rỗng, tay chân lạnh ngắt.
Mập mạp là thiếu tướng Leray, cùng một cấp bậc với bà ta.
Cho dù bà ta là tổng chỉ huy của cánh quân Mars, thế nhưng, mối quan hệ giữa bà ta và mập mạp chỉ có thể xem như là quan hệ hợp tác của hai quân đồng minh, căn bản không có cấp trên cấp dưới gì. Ngoại trừ ở phương diện công tác và chỉ huy tác chiến, quyền hạn của bà ta lớn hơn một chút, có quyền chỉ đạo cho quân đoàn 1 của mập mạp ra, ở phương diện hành chính, mập mạp chỉ chịu điều động từ bộ chỉ huy liên quân.
Trước đây ở Gatralan, ngay cả Fischella cũng không có biện pháp nắm tóc của gã mập mạp này. Bây giờ, mình càng không có thủ đoạn nào để khống chế hắn.
Tinh cầu Mars rơi vào tay ai, hắn căn bản không hề quan tâm. Phỉ Quân sớm đã bị hắn ném đến chỗ nào không hay biết. Ở chỗ này, hắn chính là một gã "tư lệnh không quân". Vừa không cần mặt mũi, vừa không cần mạng. Lại thêm giao tình giữa hắn và thượng tướng Trenock Trương Bằng Trình, hắn tự nhiên liền biến thành một đống cứt chuột nằm ngay giữa cầu thang.
So với cái tên vô lại này, còn có kẻ nào lại càng khiến cho người ta ức chế và tức giận hơn được nữa?
Một cảm giác cực kỳ bất lực đã ập lấy Carolina. Trong chốc lát, vô số biện pháp xử lý mập mạp xẹt qua trong đầu, vậy mà không có một cách nào có thể thực sự thi hành được.
Bất quá, Carolina, chung quy cũng không phải là một sĩ quan ngây ngô mới chân ướt chân ráo ra khỏi trường quân đội.
Ở trong cái hoàn cảnh quân đội, nói đơn giản thì đơn giản, nói phức tạp thì phức tạp của này, dù chỉ là nghe quen tai nhìn quen mắt thôi cũng đã đủ xây dựng nên cho bà ta một sự sắc xảo tương đối. Nếu như không phải tên mập mạp này quá mức đáng ghét, Carolina căn bản còn không cần phải thay đổi sắc mặt một chút nào.
Nếu đã không có quyền xử lý mập mạp, ở trước mặt các quan binh Phỉ Dương, bà ta chỉ có thể giấu tất cả những sự phẫn nộ và điên tiết vào đáy lòng, lập tức mặt không đổi sắc mà thuận theo lời nói của mập mạp: "Vậy là cậu đã nhận sai, tốt lắm, chuyện này ta sẽ chiếu theo đúng sự thật mà báo lên bộ chỉ huy liên quân. Từ giờ trở đi, tạm thời đình chỉ mọi.......”
Carolina không muốn dây dưa với mập mạp.
Sous sắp triển khai hành động quân sự nhằm vào tuyến đường bay Tự Do Mars. Nếu muốn ngăn chặn quân Sous ở ngoài tuyến đường bay Mars, công tác chuẩn bị còn rất nhiều việc phải làm. Việc khống chế tinh cầu Mars, cũng đã tới thời khắc mấu chốt. Mặc dù đã có Trình Chí Hiên bày mưu tính kế, thế nhưng, nếu muốn chỉnh đốn lại hàng ngàn lưu phái và thế lực, đó thực sự không phải là một chuyện dễ dàng.
Carolina không trông mong đám người Mars này có thể gánh vác được chuyện gì, tác dụng trông chờ của đám quân đội mới chiêu mộ chẳng qua cũng chỉ là giữ gìn trị an trên tinh cầu mà thôi. Bà chỉ hi vọng rằng sau lưng của mình có thể duy trì yên ổn là được. Nếu không, với thù trong giặc ngoài, Phỉ Dương còn muốn đặt chân ở phiến tinh vực này quả thực là quá khó khăn.
Carolina thậm chí có chút hối hận. Bà ta cảm thấy, nếu như không phải Fischella đã nhúng tay vào trước khi mình đến nơi này, bà ta cũng sẽ không nghe theo ý kiến của Trình Chí Hiên mà tạo ra cục diện đối đầu như bây giờ.
Cái tâm trạng này, chính là đã sinh ra sau hành động thất bại vừa rồi của hạm đội B15.
Tuy nhiên, với tư duy cường thế nhất quán từ trước đến nay mà xem, bà ta không cho rằng lấy hạm đội Trenock ra làm con tốt thí để giữ lại hạm đội B15 thì có lỗi gì. Có điều, đối với mối quan hệ vừa căng thẳng lại vừa không tín nhiệm của người Trenock với quân Phỉ Dương hiện tại, bà ta vẫn cảm thấy có chút chán nản. Điều mà bà ta sợ nhất chính là, có tiền lệ của B15, Trenock hoặc đám Phỉ Quân của gã mập khó đảm bảo sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Ngoại trừ bản thân quân đội Phỉ Dương ra , Carolina không dám tin tưởng cái gọi là quân đồng minh của bất cứ quốc gia nào!
Hiện tại, bà không có dư thời gian để dây dưa với cái gã mập mạp này. Ném hắn sang một bên, chỉ cần hắn không cản trở gì, chờ đến khi Phỉ Dương giành chiến thắng trong cuộc chiến bảo vệ tuyến đường bay Tự Do, hoàn toàn nắm giữa được cái tinh cầu này, vậy thì sẽ có rất nhiều thời gian để tính sổ với hắn!
Đáng tiếc, lời nói như nhịn một bụng tức của Carolina đã bị giọng nói lạnh lùng của mập mạp cắt đứt. Lúc này, trên mặt mập mạp đã không còn nhìn ra sự chất phác và vô tội thường ngày một chút nào, mà là, một vẻ châm chọc không nói nên lời: "Thiếu tướng Carolina, ta nói một câu ta sai rồi, chẳng qua cũng chỉ là đùa vui một chút thôi, ngài sẽ không tưởng là thật đấy chứ?"
Trên sân huấn luyện lặng ngắt như tờ, im lặng tới mức một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Ngươi hoang tưởng rồi. Đây là ý tứ của mập mạp!
Carolina phải gồng hết sức mình thì mới có thể giữ được bình tĩnh. Thế nhưng, trên khuôn mặt cắt không còn giọt máu vẫn đang lộ ra sự tức giận của bà ta.
"Ta chỉ luận bàn một chút với các chiến sĩ mà thôi..." Mập mạp cười lạnh một tiếng, thong thả nói: "Khi so đấu thực chiến, khó tránh khỏi sẽ bị thương, chuyện này rất bình thường mà. Vừa nãy vị trung tá này cũng đã nói qua, huấn luyện cận chiến của binh sĩ Phỉ Dương các người đều là dựa trên cơ sở thực chiến. Thụ thương đã là chuyện cơm bữa, tùy tiện nằm ở khoang điều trị mấy tuần là xong. Ta nghe mà thấy bội phục sát đất...."
Nhìn vẻ mặt xanh xám của Carolina, mập mạp không có chút dấu hiệu muốn dừng lại nào, vẻ châm trọc trên mặt lại càng đậm: "Vậy nên, chúng ta mới luận bàn cận chiến một trận, tuy rằng có mấy chiến sĩ bị thương, thế nhưng, tôi còn được thấy phong cách không sợ chết không sợ đau và kỹ thuật cận chiến cao siêu của các chiến sĩ Phỉ Dương. Bọn họ đều là tinh anh trong đám binh sĩ, là quân nhân điển hình! Huống hồ, đừng nói đây là một cuộc luận bàn, cho dù là chúng ta đang thực sự đánh nhau, ngài chuẩn bị báo lên bộ chỉ huy liên quân thế nào đây?"
Mập mạp dừng lại một chút. Giữa đám người đang câm lặng, hắn nhướn một cái lông mày khiêu khích với Carolina đang mặt mày xanh mét: "Lẽ nào.... Ngài lại nói với bộ chỉ huy liên quân, mười hai gã bộ đội đặc chủng tinh nhuệ của Phỉ Dương đã vây công một mình tôi, lại bị tôi đánh ngược lại. Vậy thì khó đỡ quá, có phải không? Huống hồ, bộ chỉ huy liên quân cũng sẽ không tin tưởng đâu. Ngài xem tôi hào hoa phong nhã, thân thể lại vừa gầy vừa yếu, vai nâng tay đỡ gì cũng chẳng được...."
Miệng liến thoắng một hồi, mập mạp bỗng nhiên khinh thường mà nhíu mày một cái, gương mặt nghiêm túc, có chút do dự mà lấy ngón tay chỉ vào mắt Carolina, nghiêng đầu tránh ra thật xa đằng sau nói: "Thiếu tướng, ngài ở đây.... có gỉ mắt."
Giọng nói của mập mạp gần như truyền ra khắp sân huấn luyện. Tất cả các binh sĩ Phỉ Dương bất tri bất giác đều đưa mắt nhìn về Carolina. Carolina dù sao cũng là một phụ nữ, vừa nghe xong lời mập mạp nói, lập tức mặt mày đỏ bừng mà theo bản năng đưa ngón út lên dụi dụi khóe mắt. Thế nhưng dụi tới dụi lui, cái gì cũng không có.....
"Đủ lắm rồi!" Tất cả lửa giận trong lòng Carolina rốt cuộc cũng đã bùng nổ. Gã mập mạp này làm gì có nhìn nhầm gì, hắn nhất định là cố ý. Hắn ngậm máu phun người chỉ hươu bảo ngựa cưỡng từ đoạt lý.... Hắn không chút cố kỵ đùa bỡn tất cả những người Phỉ Dương đang có mặt ở trên sân này!
Tiếng quát lớn của Carolina khiến cho mọi người ở đây trong lòng đều hơi rùng mình một cái, lại nghe bà ta cắn răng gằn từng chữ: "Thiếu tướng Điền Hành Kiện, ngài sẽ phải lãnh tất cả trách nhiệm về cử chỉ của mình!"
"Tốt thôi. Được rồi, nhanh gọi quân y đi, trung tá Jason, sinh hoạt sau này chỉ sợ sẽ không tự gánh vác được." Mập mạp tựa như không hề để lời nói của Carolina trong lòng, không thèm đếm xỉa mà đi tới bên cạnh Jason, gật đầu với hắn một cái nói: "Cái phương diện đó, sau này nếu không được thì đừng miễn cưỡng. Phu nhân nếu có cái gì cần giúp đỡ, tìm ta là được rồi. Ta coi như là giúp đỡ người bị thương."
Nói xong, mắt thấy Jason vừa mới tỉnh lại lại một lần nữa lâm vào hôn mê, mập mạp mặc vào quân phục, khoát khoát tay, cứ như vậy mà nghênh ngang rời đi.
Nhìn ánh mắt uất hận giận dữ muốn bể phổi chĩa vào bóng lưng mập mạp rời đi của Carolina, Margaret không nhịn được mà liền thở dài ở trong lòng. Nàng biết rằng, lần này, Carolina và gã mập mạp Leray kia đã triệt để kết thù với nhau.
Margaret xem ra, thân là một trong những học sinh của Hastings, tài năng của Carolina ở phương diện hậu cần đúng là rất xuất sắc. Mà phương diện chỉ huy tác chiến và chỉnh đốn bộ đội, năng lực của bà ta cũng tương đối cao. Thế nhưng, tính cách của bà ta, lại đã khiến cho bà ta không thể nào trở thành một vị lãnh đạo tiêu chuẩn có thể nắm trong tay một chiến khu được.
Trong mấy ngày nay, Margaret thấy rất rõ ràng, Carolina đúng là rất tập trung bảo vệ lợi ích của Phỉ Dương. Có điều, sự bảo vệ này lại có vẻ rất nhỏ nhen. Một tầm nhìn hạn hẹp, đôi khi sẽ gây hiệu quả trái ngược. Cái chủ nghĩa yêu nước cố chấp và sự ngạo mạn phiến diện này của Carolina, đã định trước cho bà ta không thể nào hợp tác được một cách chân thành với quân đồng minh.
Bà ta không biết, loại tâm lý này của bà, từ mười năm trước đã cần phải vứt bỏ.
Trong mắt người bình thường, Phỉ Dương vẫn còn đang đứng đầu vũ trụ. Thế nhưng, bản thân mình đã đi theo bên cạnh Hastings được một thời gian dài, hiểu được càng nhiều nội tình, Margaret lại biết được, từ mười năm trước, Phỉ Dương đã không còn cách nào có thể ngăn cản được đế quốc Binalter.
Ba mươi mấy năm qua, kinh tế của đế quốc Binalter đã bùng nổ với một tốc độ khó có thể tưởng tượng. Còn kinh tế của Phỉ Dương, ngược lại lại càng ngày càng sa sút. Nhất là trong mười năm gần đây, nếu như không có ông ngoại Hastings đã chỉ huy hạm đội Phỉ Dương ngang dọc vũ trụ, dùng các biện pháp khác để bù đắp chênh lệch về kinh tế, vậy thì Phỉ Dương đã sớm chắp tay dâng lên vị trí cường quốc số một vũ trụ cho đế quốc Binalter rồi!
Hiện tại, tài nguyên của các quốc gia đã cạn kiệt đến mức báo động.
Cuộc chiến này, bất luận như thế nào cũng phải đánh.
Carolina còn chưa hiểu được, chỉ dựa vào Phỉ Dương thì không thể nào giành chiến thắng được trong trận chiến này.
Cho dù Phỉ Dương có quân thần Hastings, cũng không thể!