Mạo Bài Đại Anh Hùng

Quyển 7 - Chương 92: Quyết đấu kinh thiên (Thượng)



Tiếng đồng hồ điện tử đếm ngược đang vang lên gấp gáp, đèn báo hiệu màu đỏ đang nhấp nháy theo tiết tấu của tiếng đồng hồ. Hình ảnh này rất dễ tạo nên một bầu không khí cực kỳ khẩn trương.

Các khán giả trong hội trường chính đều đang ngưng thần nín thở, chỉ sợ thở ra một hơi mạnh thôi cũng sẽ bỏ lỡ mất một hình ảnh đặc sắc.

Từ khi Phỉ Quân quật khởi một cách kỳ tích ở thị trấn Prue, đến khi các đại lưu phái đều từ bỏ khu cát cứ của mình để đi về đây tìm nơi nương tựa, lại đến một hồi đại chiến cuối cùng kia, cái đoàn thể từ trên xuống dưới đều lộ ra một khí tức thổ phỉ bưu hãn này, một đường đi tới đều khiến cho mọi người kinh ngạc không biết bao nhiêu lần. Lần này thi đấu lôi đài lưu phái, nếu như không có các lưu phái thanh danh hiển hách trong Phỉ Quân tới tham dự, thực sự là rất tẻ nhạt vô vị.

Cuối cùng, bọn họ vẫn tới, mang theo sự thần bí và nghi vấn mà lên đứng ở trên cái lôi đài này.

Không có Chiến thần trong tưởng tượng, thậm chí còn không phái ra một Thống Lĩnh nào, chỉ có bốn gã cơ sĩ trẻ tuổi, dùng cái tên Hái Hoa Môn khiến cho người ta dở khóc dở cười này mà tham gia vào giải thi đấu lần này. Dự định chia rẽ Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái của người Phỉ Dương, xem ra đã hoàn toàn phá sản. Các tông chủ thì không biết đang trốn ở phương nào, còn mấy nhân tài mới nổi có tiền đồ nhất dưới tay thì lại lấy tên Hái Hoa Môn để xuất hiện, như thế cũng đã đủ để chứng minh quyết tâm theo Phỉ Quân đến cùng đen của các lưu phái này.

Mấy chục lưu phái lại lấy danh nghĩa của một lưu phái để xuất chiến, còn các đệ tử hạch tâm thì cũng không dùng cờ hiệu của bản thân lưu phái mình, chuyện này trong lịch sử một ngàn năm của giới võ thuật robot dân gian tới nay, chưa bao giờ nghe nói qua!

Bọn họ đã cho đệ tử của mình xông pha trận địa, rồi lại bỏ qua một bên tên hiệu do tổ tông truyền xuống, không biết cái gã mập mạp Leray kia đã cho bọn họ được bao nhiêu lợi ích hoặc là đã uy hiếp bọn họ tới mức nào, hoặc là cả hai đều có! Đều là nhân vật đỉnh tháp của Mars, nếu mập mạp có thể uy hiếp đến sự phát triển của bọn họ hoặc có thể khiến cho bọn họ nhất phi trùng thiên, vậy thì bọn họ có chịu bỏ ra một cái giá lớn như vậy không?

Huống hồ, không nói đến mấy cơ sĩ trẻ tuổi, kể cả những vị Chiến thần thành danh đã lâu kia, trên mặt lại vẫn cười híp mắt tỏ vẻ như không có việc gì, cũng không nhìn ra sự phàn nàn gì về cái tên Hái Hoa Môn nát bét đến cực điểm kia. Quyết định của tông chủ là một mặt, quyết định của chính bọn họ lại càng quan trọng hơn. Trận chiến giữa Phỉ Quân và Bắc Minh là do những người này dưới sự lãnh đạo của mập mạp mà đánh thắng, không có cái gì có thể vững chắc hơn được cái tình nghĩa này nữa rồi. Đều đã bị thu phục, Phỉ Dương có tỏ ra cường thế như thế nào đi chăng nữa thì có thể đoạt lại được bao nhiêu?!

Trước mắt mấy trận quyết đấu, các cơ sĩ Phỉ Quân đều đã dễ dàng hạ gục được đối thủ của mình, thuận lợi tiến vào nhóm mười sáu. Tuy rằng đẳng cấp của đối thủ chỉ xấp xỉ bọn họ, thế nhưng, một trận chiến giữa Bazz và Parkinson, cùng với ba người còn lại khi đối mặt với các đổi thủ ngang cấp thì đều tỏ ra dễ dàng. Điều này đã đủ để nói rõ, mấy vị cơ sĩ trẻ tuổi này không phải đến để làm nền.

Không phải đến làm nền, lẽ nào mấy vị cơ sĩ trẻ tuổi này đã có đủ thực lực để chiến thắng đám người Kilburn và Nakagawa Daiki, giành chức quán quân?!

Cái suy nghĩ này thực sự quá là điên cuồng rồi. Trong nội tâm mọi người mặc dù đều có suy đoán như vậy, thế nhưng không ai dám công khai nói ra. Mâu thuẫn logic đang khiến cho bọn họ nghi hoặc về mục đích chân chính của mấy vị cơ sĩ trẻ tuổi mà Phỉ Quân phái ra này. Người thường xem náo nhiệt, trong nghề mới xem môn đạo.

Trong khi các khán giả bình thường còn đang kinh thán về việc Bazz đánh chết Parkinson như gió đổi chiều, còn đang thảo luận về động tác sai lầm của Parkinson là ngẫu nhiên hay là cái bẫy của Bazz thì các đại lưu phái trong các gian vip trên khán đài đã trở nên náo động.

Thi đấu lôi đài nhiều năm trước, những cơ sĩ trẻ tuổi này cũng đã tham gia. Thực lực và đặc điểm kỹ thuật của bốn người, thậm chí tính cách và phong cách điều khiển của bọn họ, các đại lưu phái có thể nói là đã rõ như lòng bàn tay.

Thế nhưng, tất cả những sự quen thuộc này, tới ngày hôm nay vậy mà đã hoàn toàn biến thành xa lạ!

Không nói đến Long Thái, Bộ Binh và Bazz, chỉ cần nhìn thiếu tông chủ Cosmo của Huyễn Ảnh Lưu thôi, cũng đã đủ để nói lên vấn đề.

Vòng đấu trước, Cosmo đánh với một Kỵ Sĩ robot cấp 1 của một lưu phái robot hạng 2, thi đấu chưa đến ba phút, gã cơ sĩ kia bởi vì không theo kịp tiếp tấu nên đã bị Cosmo nắm được sơ hở. Một cú Thượng Bộ Trùng Quyền (tiến bước tung đấm) đơn giản đã phá hủy khớp hệ thống truyền lực nơi bụng của robot, đành phải thất bại.

Sau khi thi đấu kết thúc, rất nhiều cơ sĩ lưu phái đã vọt tới khu tuyển thủ để tìm hiểu tin tức. Theo lời của gã cơ sĩ, hắn lại không cảm thấy kỹ thuật của Cosmo có cái gì đặc biệt, chỉ bất quá là nhanh một chút, động tác cũng chính xác hơn một chút. Thế nhưng, bất kể hắn có dốc hết sức như thế nào, đều không thể ngăn cản được!

"Mỗi một động tác của hắn đều có một loại ma lực!" Gã cơ sĩ này cuối cùng đã nói như vậy.

Hình dung như vậy, vậy mà lại sử dụng ở trên một lưu phái đã lụi tàn xuống trở thành một lưu phái hạng 3 như Huyễn Ảnh Lưu, khiến cho mọi người lập tức đều có một cảm giác sai lầm.

Mọi người đều biết, tất cả các kỹ thuật của Huyễn Ảnh Lưu đều đã bị các đại lưu phái nghiên cứu thấu triệt, thậm chí công khai ở trong quy phạm điều khiển robot. Mấy trăm năm qua, một lưu phái hoàn toàn không có kỹ thuật truyền thừa hạch tâm, lại càng không có tiến bộ kỹ thuật, khi thi đấu các nhóm lúc trước đều bị coi là lót đường, ngay cả cơ sĩ thiên tài Cosmo của bọn họ giành được tư cách Kỵ Sĩ robot cấp một cũng gian nan vô cùng, thế nào tới bây giờ lại "từng động tác như có ma lực"?!

Hội trường chính nhất loạt im lặng. Mấy trăm nghìn người, khi nghe thấy tiếng đếm ngược liên tiếp nhau kia đều đang cảm thấy tim đập dồn dập.

Người Phỉ Dương đã hoàn toàn tức giận rồi, mục đích mà bọn họ để cho bốn gã cơ sĩ của Phỉ Quân tiến vào nhóm 16, chính là để cho bọn hắn phải bỏ ra một cái giá lớn. Ba Kỵ Sĩ robot cấp 2 cùng với một Kỵ Sĩ robot cấp 1 đánh với một Chiến thần robot cấp 1, hai cùng robot cấp 2 và một Thống Lĩnh cấp 1. Danh sách thi đấu trắng trợn không kiêng nể gì như vậy cũng chỉ có người Phỉ Dương mới làm ra được!

Sân đấu trong hội trường chính đã từ mười sáu cái hợp lại thành tám cái. Ánh mắt của khán giả đều tập trung ở sàn đấu số 1, số 2, số 3 và số 4. Bất kể mục đích mà Phỉ Quân phái bốn gã cơ sĩ trẻ tuổi này xuất chiến là gì, mặc kệ bọn họ đã có năng lực để khiêu chiến Chiến thần hay chưa, hiện tại, đều đã tới thời khắc công bố đáp án.

"Đông!"

Đèn đỏ đã sáng lên, thi đấu bắt đầu!

Trên sàn đấu số 1, Chiến thần robot cấp 3 của Tuyệt Sát Lưu, Harriman đã dẫn đầu phát động công kích.

Chỉ thấy chiếc [Huy Hoàng] màu vàng kim được sơn lên hai con rồng đen đang khom lưng quỳ gối, toàn bộ thân thể liền giống như một cây cung bị kéo đến cực hạn. Theo hai chân dậm ra một tiếng ầm vang, robot liền giống như một viên đạn pháo rời nòng, lao nhanh về phía chiếc [Du Hiệp] đang ở ngoài một trăm mét. Trong tiếng rít xé gió, nhấc chân chính là một cú đá cao!

Harriman và Parkinson là bạn tốt nhiều năm, mà đối thủ của hắn lúc này lại chính là Bazz!

Dùng một phương thức trực quan nhất, một cú đá cao này đã thể hiện ra được thực lực mạnh mẽ của Chiến thần cấp 3 Harriman.

Tuyệt Sát Lưu xếp thứ nhất ở Mars, hắn xếp thứ hai ở Tuyệt Sát Lưu!

Robot cao 7m, chân dài chính là 3m8. Cả chân máy được bao bọc bởi vỏ ngoài đẹp đẽ láng mượt, chỉ có ở trong khe hở chỗ khớp động cơ mới có thể thấy được thoáng qua xương đùi bằng kim loại cứng cáp kiên cố và thanh truyền lực đang co duỗi với tốc độ cao.

Lúc này, trong cú đột tiến với tốc độ cao của robot, chân máy đang giống như một cây roi dài đột nhiên quất ra. Ở phần cuối của cẳng chân, được tạo thành từ năm khối kim loại đặc ruột dưới đáy có đinh chống trượt cùng với cần nối, bàn chân đang giống như mũi roi của cây roi. Lớp không khí ngăn cản đã bị cú đá này quất cho đột nhiên nổ bùm một tiếng. Các khán giả bốn xung quanh còn chưa nghe thấy tiếng khí nổ vào tai thì cú đá cao kia đã bắn thẳng tới đầu của [Du Hiệp].

Kỹ thuật của Tuyệt Sát Lưu từ trước đến nay thiên về nắm bắt cơ hội, một kích trí mạng mà thành danh. Xuất thủ một chiêu đã đánh chết đối thủ cũng không hề hiếm thấy. Harriman ôm hận xuất thủ, một cú dá này thực sự đã đạt tới đỉnh cao mỗi giây sáu mươi nhịp của Chiến thần cấp 3. Người ở bên cạnh xem ra, nhanh đến mức chỉ thấy một cái ảo ảnh. Đừng nói là tránh né, cho dù muốn nhìn rõ thì cũng không được!

Người bình thường chỉ xem đây là một cú đá cao, còn các cơ sĩ Tuyệt Sát Lưu mới hiểu được, một cú ra chân này vốn là tuyệt học của Harriman --- Lưu Tinh Truy (Đuổi sao băng - nghe hàn lâm v~, mỗi tội không dùng tay mà dùng chân, thô thiển vcc

Điểm mấu chốt của một chiêu này không nằm ở cách thức ra chân mà ở thân thể tốc độ khi tiến lên của robot, ở cái chữ "truy" (đuổi) kia! Quán tính lao tới của robot cùng với tất cả sức lực do động cơ bản thân robot và động tác của máy móc sinh ra đều theo cú ra chân này mà tập trung ở đầu ngón chân. Hai hình thế điều khiển cấp 5 và một chỉ pháp (điều khiển bằng ngón tay) cấp 3, thứ được sinh ra, chính là sức bật vượt không gian trong nháy mắt.

(***, một cú đá bình thường mà cũng lắm chuyện, nguyên văn: 高边腿, cao biên thối, anh em tưởng tượng đơn giản chỉ là một chân đứng làm trụ còn chân kia thì đá lên cao)

Một cước định càn khôn?!

Trong gian vip số 9, mập mạp và mấy vị Chiến thần của Phỉ Quân đều lộ ra một nụ cười khinh miệt.

[Du Hiệp] ngửa đầu, cong lưng về phía sau, ra chân! Cú đá của [Huy Hoàng] hầu như ép sát sạt qua khuôn mặt của [Du Hiệp], mà [Du Hiệp] đang ngửa về phía sau thì bất chợt hất hai chân một trước một sau lên như độc xà.

Một cước đá thẳng vào mặt của robot màu vàng kim, mà một cước khác thì lại thâm độc chĩa về phía giữa háng của robot vàng kim.

"Bành!" Trong tiếng ầm vang truyền đến, hầu như đồng thời, các robot ở ba sân đấu khác cũng mau chóng đụng vào nhau.

Sân số 2 là Long Thái cùng với Thống Lĩnh robot cấp 1, Joseph. Khi Bazz ngửa về phía sau rồi song phi ở sân đấu số 1, chiếc [Du Hiệp] do Long Thái điêu fkhieenr cũng đã đánh ầm trời với chiếc [Cự Võ Sĩ] (Giant Warrior, võ sĩ khổng lồ) do Joseph điều khiển.

Cuồng Lưu là lưu phái hạng 2 của Mars, nổi tiếng bởi các đòn tấn công kích. Nhất là ở đầu trận đấu, thế công như thủy triều thường khiến cho rất nhiều cơ sĩ trở tay không kịp. Mặc dù chống lại Tuyệt Sát Lưu và Phá Sơn Lưu cũng có thể đánh ngang tay.

Là tông chủ của Cuồng Lưu, năm nay năm mươi tuổi, Joseph đã đắm chìm ở trong kỹ thuật robot hơn ba mươi năm, bất kể là kinh nghiệm hay là kỹ thuật, thậm chí là tốc độ tay thì đều đang đứng ở trạng thái đỉnh. Là chủ lực được Trình Chí Hiên khâm điểm, Joseph hiểu rõ, nếu trận này đánh thắng, mặc kệ quán quân cuối cùng là ai, Cuồng Lưu đều sẽ thay thế vị trí của các lưu phái như Minh Tâm Lưu, Hắc Long Đạo, chen chân vào trong hàng ngũ các lưu phái hạng nhất ở Mars.

Chỉ cần có Phỉ Minh, những lưu phái trong Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái kia cũng chỉ có thể mở mắt trừng trừng mà nhìn Cuồng Lưu một bước lên mây!

Dưới sự thúc dục toàn tâm toàn ý đi đầu hiệu, hắn vừa ra tay đã dốc kiệt toàn lực.

Mà Long Thái, trong Phỉ Quân cũng nổi tiếng với phong cách cứng cỏi, mặc dù kỹ thuật của Minh Tâm Lưu là gắn kết mềm mại kéo dài, biến ảo khéo léo tinh vi, với tính cách hung mãnh của hắn cũng có thể đánh cho tóe lửa! Kỹ thuật của Minh Tâm Lưu vào tay hắn phong cách liền biến đổi, vô cùng sắc bén, lại giàu sức tấn công. Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn được đặc biệt coi trọng ở trong Minh Tâm Lưu.

Khởi động của hai người chỉ hơi chậm chút ít so với Harriman. Có điều, Harriman là tiến nhanh sút chân (đan biên cấp tiến), còn bọn hắn thì lại xông về phía nhau. Nếu nói về trong nháy mắt khi giao thủ, bọn hắn va chạm robot còn trước cả Harriman và Bazz.

Chỉ thấy trên sân đấu số 2, bóng dáng của chiếc [Cự Võ Sĩ] màu đen cao to nhưng không hề ì ạch, quyền cước gạt gió, hết mở lại khép. Mỗi chiêu mỗi thức đều đem khí thế tấn công của Cuồng Lưu phát huy tới cực hạn. Cả robot mang theo sự áp bức mãnh liệt, cuốn tới chiếc [Du Hiệp] do Long Thái điều khiển như cuồng phong.

Mà Long Thái cũng không hề tỏ ra yếu kém, [Cự Võ Sĩ] là bão cát cuồng phong, chiếc [Du Hiệp] của hắn thì lại là cát bay đá chạy.

Chỉ giao thủ trong nháy mắt, [Du Hiệp] đã đá ra mười tám cú đá, đánh ra hai mươi cú đấm. Tốc độ tấn công quyền cước kia khiến cho khiến cho người ta có cảm giác như một khẩu súng máy đã xả đạn.

Trên khán đài, khán giả chỉ có thể nhìn thấy một vệt ánh sáng màu xanh đang quay xung quanh cơn cuồng phong màu đen. Hoặc là qua lại tán loạn nhanh như chớp, hoặc là ngưng trệ ở giữa không trung biến ảo hình dạng, quyền cước đánh vào nhau căn bản là không nhìn thấy bóng dáng, chỉ có thể nghe thấy tiếng kim loại loang choang vang lên gấp gáp chói tai.

Hai chiếc robot một đen một xanh đều là vừa ra tay đã tung ra toàn lực, kỹ thuật sử dụng lại càng có tính thưởng thức (toàn vệt với chẳng bóng rồi hoa mắt không nhìn thấy thì xem cái c*t gì? Xé cmn vé đi về). Mục tiêu của quyền cước robot đều là chỗ yếu hại, đánh tất phải đỡ, chiêu nào chiêu nấy trí mạng. Hơn mười chiêu qua đi, cũng là càng đánh càng nhanh, càng ngày càng hung hiểm, song phương đều như đâm lao phải theo lao, chỉ cần có một chút sai lầm thì lập tức chính là tan xương nát thịt.

Trên sân đấu số 3, Bộ Binh và Nakagawa Daiki thì lại là một tình cảnh khác.

Nakagawa Daiki là Chiến thần robot cấp 3 của Thái Lưu, cũng là tay chân số một của Cooper. Bởi vì cháu trai Nagakawa Yuu của lão bị mập mạp ngay trong ngày đầu tiên nhận chức quán trưởng phân quán thị trấn Prue đã ra nặng tay chặt đứt cột sống trực tiếp hạ gục, có thể nói rằng thù hận với Phỉ Quân đến axit cũng không tẩy nổi! Tự tay báo thù chính là tâm nguyện lớn nhất của Nakagawa Daiki cho tới nay.

Có điều, thất bại trong chiến tranh lưu phái khiến cho lão hiểu ra, muốn bắt tù binh mập mạp ở trong chiến tranh rồi rút gân lột da hắn là chuyện không có khả năng. Điều này cũng đã đả kích lão vô cùng lớn. Cũng may mà trời không tuyệt đường người, sự xuất hiện của người Phỉ Dương đã khiến cho Thái Lưu tạm thời thở ra một hơi. Mà sự có mặt của cái người ở đế quốc Binalter kia cùng với ước định của đế quốc Sous thì lại càng khiến cho lão một lần nữa thấy được hi vọng.

Hiện tại, cái gã mập mạp kia đang ở trong gian phòng vip số 9. Nakagawa đã không kiềm chế được mà nhìn qua nơi đó mấy cái. Giải thi đấu lôi đài robot lần này, lão đã sớm nín nhịn lâu rồi, chỉ cần chờ tới khi kế hoạch của Cooper được thi hành, cái gã mập mạp kia sẽ trở thành cá trong chậu. Mà hiện tại, chính là thời khắc khiến cho đám cơ sĩ dưới tay gã mập trở thành chút lãi trả cho hành vi của hắn!

Nakagawa Daiki vừa ra tay chính là sát chiêu!

Sau cuộc chiến tranh lưu phái, tốn hết công sức kiếm được một chiếc robot chiến đấu thế hệ mới được cải tiến từ robot tư nhân [Thiên Kỳ] của công ty Okezie, Nakagawa Daiki lúc này đang phô diễn ra một cú đảo chân bước rộng đột tiến hình vòng cung hình thế cấp bốn. Sau khi song chưởng thu về sau thắt lưng, dưới chân liền dậm mạnh sải bước một cái, nhoài người rụt cổ, song quyền tung ra một chiêu Oanh Sơn Pháo. (văn vẻ viết như c*t)

Một chiêu này có thể nói là nhanh như sao băng, các khán giả ở trên khán đài chỉ có thể nhìn thấy bóng ảnh màu đỏ của [Thiên Kỳ] chợt lóe lên, giây tiếp theo đã tới trước người chiếc robot màu xanh, cong chân lao tới, tư thế nhoài người xuất quyền phảng phất như ngay từ đầu đã bày ra ở đó. (vâng, lại "chỉ có thể nhin thấy XXX lóe lên")

Một quyền này khiến cho tất cả các khán giả đang quan sát sân đấu sô 3 đều không thể kiềm chế được mà phải bật thốt lên một tiếng hô. Chỉ có điều, tiếng hô kinh ngạc này lại không phải dành cho Nakagawa Daiki.

Ngay khi Nakagawa Daiki bước nhanh tung quyền, chiếc [Du Hiệp] mập mạp do Bộ Binh điều khiển liền giống như một sợi bông yếu ớt không hề chịu lực trong quyền phong cực mạnh của [Thiên Kỳ], chỉ cách đầu cú đấm gần 20cm mà bị thổi bay về phía sau. Một tiến một lùi, khi cú đấm của [Thiên Kỳ] lao tới mức cực hạn, bóng ảnh màu xanh vẫn đang phiêu đãng trước nắm đấm liền lóe lên (vâng), lập tức xuất hiện ở bên cạnh [Thiên Kỳ]. Trong tiếng kinh hô, [Du Hiệp] một chưởng đánh xuống!

Bộ binh là Kỵ sĩ cấp 2 của Hắc Long Đạo?!

Nếu như hắn thực sự chỉ là Kỵ Sĩ cấp 2 mà nói, như vậy, một cú bay lơ lửng và lắc người này ít nhất cần tốc độ tay sáu mươi nhịp mỗi giây, trong giây lát phải hoàn thành hai động tác điều khiển đổi hướng liên tiếp cấp ba bằng ngón tay, hắn làm sao có thể làm được?!

Trong kỹ thuật của Hắc Long Đạo có rất nhiều tuyệt học tinh diệu, thế nhưng, chưa có ai từng thấy qua bộ pháp như vậy! Rất nhiều cơ sĩ lúc đó đều đã dùng tay mô phỏng động tác của Bộ Binh trên đầu gối, thế nhưng, bất kể có điều khiển như thế nào, bất kể có tưởng tượng tốc độ tay của mình thành bao nhiêu nhịp mỗi giây, bọn họ cũng suy luận không ra được cái kỹ thuật điều khiển này của Bộ Binh.

Cái bóng ảnh màu xanh kia không phải là robot, mà là một âm hồn!

Hoàn toàn không ngờ được một Kỵ Sĩ cấp 2 lại có thể tránh được đòn tấn công của mình, đồng thời lại còn có thể phát động đòn phản công sắc bén hơn nữa, Nakagawa Daiki trong lúc nhất thời liền kinh hãi đến đầu đầy mồ hôi lạnh.

[Thiên Kỳ] quay người đón đỡ một cách chật vật không chịu nổi, bước chân đảo một cái, tư thế robot khi né tránh một chưởng như sét đánh của Bộ Binh muốn xấu xí bao nhiêu thì xấu xí bấy nhiêu. Mặc dù như vậy, vai phải của [Thiên Kỳ] cũng vẫn bị đầu ngón tay của chiếc robot màu xanh đảo qua. Chỉ nghe thấy một tiếng cắt kim loại chói tai, vỏ ngoài trên cánh tay của [Thiên Kỳ] từ vai cho đến khuỷu tay đã bị cắt ra một cái lỗ lớn hình trăng lưỡi liềm!

[Thiên Kỳ] liên tiếp lui lại gần năm mươi mét, thế nhưng, không đợi cho nó đứng vững, [Du Hiệp] đã vô thanh vô tức dán lên mặt đất mà bắn tới, hai tay liên hoàn quơ lên, liền giống như một chiếc cưa điện đang vung vẩy cắt về phía phần eo của [Thiên Kỳ].

Hai tay chuyển động vẽ ra một bóng sáng hình quả trứng, góc độ của bóng sáng lúc xiên lúc thẳng, hình dạng lúc tròn lúc dẹt, trong tiếng vun vút khi vận động tốc độ cao của cánh tay cùng với tiếng nổ vang của động cơ robot, khán giả rõ ràng có thể nhìn thấy được, quỹ tích của bàn tay đang lưu lại tàn ảnh trên võng mạc, chính là đầu của một con rồng ánh sáng!

Kỹ thuật cấp Chiến Thần đã bốn mươi năm chưa xuất hiện trong nhân gian của Hắc Long Đạo --- Long Khiếu (rồng gầm)!

Chiến đấu từ sân đấu số 1 đến số 3 đã khiến cho khán giả không thể rời mắt. Thế nhưng, trận đấu được mọi người quan tâm nhất, vậy mà lại chính là trận chiến giữa cơ sĩ thiên tài của Huyễn Ảnh Lưu Cosmo, cùng với Chiến thần robot cấp 1 của Mars, Kilburn, ở sân đấu số 4.

Trước ngày hôm nay, đối với mỗi một cư dân Mars mà nói, khi cho hai người kia quyết đấu ở trong một sàn đấu thì hoàn toàn là một câu chuyện cười. Nếu như còn có người cố gắng dùng trận quyết đấu này để lập bàn cá độ mà nói, như vậy, gia sản có nhiều mấy đi chăng nữa thì cũng sẽ thua sạch sẽ không còn! Kết quả của cuộc thi đấu chính là không cần phải dự đoán. Ngay cả kẻ ngu ngốc có chỉ số thông minh dưới 50 thì cũng biết đặt tiền ở bên cửa nào!

Trên thực tế, diễn biến thi đấu ngay từ đầu cũng tiến lên theo quỹ tích dự đoán của khán giả.

Với vỏ ngoài màu vàng kim và hai nắm tay sơn lên hình hai con rồng vàng, chiêu thức của chiếc [Huy Hoàng] cũng không hề hoa lệ và cũng không hề sắc bén, thế nhưng, chỉ cần như vậy cũng đã đánh cho chiếc [Du Hiệp] do Cosmo điều khiển không có sức đánh trả.

Người điều khiển của [Huy Hoàng] chính là Kilburn, là Chiến thần cấp 1 đứng đầu ở tinh cầu Mars!

Đã từng có vô số người đã giao thủ với lão.

Thế nhưng, cảm giác chung của mọi người vẫn chỉ có một --- Kilburn, là một ngọn núi!

Một ngọn núi nặng nề, cao tuyệt, không thể vượt qua!

Từng chiêu từng thức của lão đều không có sai lầm, đều chuẩn xác giống như sách giáo khoa! Sẽ không quá nhanh, cũng sẽ không quá chậm. Sẽ không quá mạo hiểu, cũng sẽ không quá bảo thủ.

Khi cơ sĩ của một lưu phái đến kỹ thuật cũng đã trở thành kỹ thuật công khai mà phải đối mặt với một người như vậy, vậy thì sẽ có cảm giác như thế nào?!

Cosmo, đang đau khổ chống đỡ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.