Mạo Bài Đại Anh Hùng

Quyển 8 - Chương 37: Mục tiêu, thông ass



Không biết qua bao lâu.

Mãi đến lúc hai người nắm tay nhau đi ra khỏi đầm nước, đến ngồi xuống bên bờ hồ chỗ dừng robot, khi vùi vào lòng mập mạp, trên khuôn mặt tươi cười của Mễ Lan vẫn còn hiện lên nét ửng hồng thoang thoảng say lòng người.

Nàng lười biếng nắm tay trái mập mạp, đếm năm ngón tay một cách si ngốc. Đếm đi rồi đếm lại, làm không biết chán. Tựa như đó là một trò chơi rất thú vị. Mỗi khi tay phải mập mạp làm mấy chuyện xấu trên người nàng, nàng sẽ nhẹ nhàng cắn môi, đôi mắt long lanh rực rỡ như sao trời lóe lên vầng sáng e lệ, chỉ khẽ lưu động sóng mắt thôi cũng kiều mị như muốn chảy nước.

"Mập mạp..." Giọng nói của Mễ Lan tựa như không có chút sức lực nào: "Nếu như bây giờ không đánh trận nữa, chúng ta có thể được sống vĩnh viễn ở nơi này thì tốt biết mấy."

"Đúng nha!" Giọng nói của mập mạp còn mệt nhọc vô lực hơn Mễ Lan, bộ dạng hấp hối như đèn cạn dầu.

"Đồ chết tiệt!" Mễ Lan vừa xấu hổ vừa cầm lấy tay mập mạp, nhẹ nhàng cắn một cái, gương mặt đỏ bừng, giọng căm hận: "Hừ, lần trước ngươi với Bonnie ở khách san cả một ngày, tại sao lại không thấy cái bộ dạng thừa sống thiếu chết này của ngươi!"

"Ha ha ha ha..." Mập mạp nhất thời như hồi quang phản chiếu, cười ngây ngô một hồi.

Khi phụ nữ lên cơn ghen thì sẽ không thèm quan tâm đến lý lẽ. Cho dù Mễ Lan và Bonnie đã sớm chấp nhận lẫn nhau, quan hệ tốt đến mức không phân bên nọ bên kia, thì cũng không cản trở việc nàng lấy mình ra để trút giận.

Hai người lặng lẽ ngồi ôm nhau, nhìn hồ nước phẳng lặng thỉnh thoảng lại có đuôi cá vẩy lên một đóa bọt nước. Sóng nước dập dềnh lan ra, ảnh phản chiếu trời xanh mây trắng cây xanh núi thẳm đều trở nên xao động, chỉ có lòng người là cảm thấy điềm tĩnh an bình.

"Không biết trận chiến này sẽ còn đánh tới bao giờ?" Mễ Lan thở dài một cách sâu kín.

"Đánh không bao lâu nữa đâu." Mập mạp kinh ngạc nhìn hồ nước, cánh tay ôm Mễ Lan hơi dùng sức một chút, nói theo bản năng: "Chỉ cần chiến thắng trong chiến dịch Reske, tiêu diệt Sous và Jaban, chúng ta đã thắng hơn phân nửa!"

"Hơn phân nửa!" Mễ Lan ngẩng đầu lên, nghi hoặc nói: "Đế quốc Binalter và Liên bang Naga mới là hai đại cường quốc của Tây Ước mà, huống hồ, còn cả đế quốc Deseyker nữa mà!"

"Đế quốc Deseyker đã như gã bệnh nhân giai đoạn cuối rồi, chỉ cần Sous và Jaban chiến bại, không cần đánh, chỉ hù thôi thì cũng có thể hù chết hắn!" Mập mạp rất ít khi thảo luận về vấn đề thế này với ai, song lúc này nếu như đã đề cập tới đề tài này, cũng không có gì cố kỵ, nói với giọng chẳng thèm để ý: "Số lần chúng ta giao thủ với đế quốc Deseyker còn ít sao, có lần nào để bọn hắn chiếm được tiện nghi?"

Mập mạp lấy một viên đá ném vào giữa hồ nước, làm bắn lên một đóa bọt nước, nhìn từng vòng sóng gợn nhộn nhạo, nói tiếp: "Liên bang Naga cũng không có gì đáng sợ, bọn họ là kẻ thù truyền kiếp với Cộng hòa Ryan, lần trước nếu không phải đế quốc Binalter xuất binh, sợ rằng tinh hệ Catalunya sớm đã bị đánh hạ rồi.... Đối thủ chân chính của Phỉ Minh, cho tới nay đều chỉ có một, đó chính là Soberl!"

"Soberl..." Mễ Lan nhẹ nhàng lẩm bẩm cái tên làm cho cả Phỉ Minh đều kinh hồn táng đảm này. Cái tên này đại biểu cho trí tuệ quân sự có thể sánh vai cùng Hastings, đai biểu cho chiến hạm phủ kín trời đất cùng với bộ đội thiết giáp như cơn sóng thần của đế quốc Binalter. Mỗi một lần nhắc tới, đều có thể tạo nên cảm giác áp bách cực lớn.

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên lại nghe mập mạp nói oang oang: "Ông đây sớm muộn cũng phải thông nát ass hắn!"

Mễ Lan phì cười, hung hăng cấu một cái lên hông mập mạp: "Mập mạp chết tiệt... Ngươi nếu dám làm vậy, sau này đừng nghĩ tới chuyện đụng vào người ta!"

Mập mạp bị véo cho méo mặt méo mày, không ngừng phân bua xin tha: "Bà cô của tôi ơi, nhẹ nhẹ cái, ta cũng đâu nói lấy tiểu bảo bối mà ngươi yêu thích nhất để đi thông, ta nói là dùng súng...."

Mễ Lan xấu hổ không biết đâu mà lần, nắm đấm như mưa rơi lên người mập mạp: "Cái gì mà tiểu bảo bối mà ta yêu thích nhất, mập mạp chết tiệt, ngươi cái đồ lưu manh, thông... cái gì chứ, ngươi kiếm đâu ra cái ham mê thối tha này..."

Hai người cười đùa một trận, qua một lúc lâu, Mễ Lan an tĩnh lại nằm trong lòng mập mạp, hỏi: "Mập mạp, nói thật, chúng ta lúc nào có thể trở về Leray?"

"Nhớ nhà rồi hả?" Mập mạp khẽ dùng cằm nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Mễ Lan.

"Ừm.." Mễ Lan tựa như con mèo nhỏ cuộn mình lại, dịu dàng nói: "Ba mẹ ta đều ở Galypalan, hiện tại thế cục ở bên kia rất không tốt, ta sợ..."

"Bọn hắn không đánh vào được tinh hệ Newton được đâu, yên tâm đi." Mập mạp an ủi: "Đánh xong Reske, tinh vực Đông Nam chính là của chúng ta. Đến lúc đó, chúng ta có thể quay về Leray rồi..."

Hắn cúi đầu nhìn Mễ Lan: "Một Leray không còn chiến tranh!"

"Thật ư?" Mễ Lan kinh hỉ vạn phần nhìn chằm chằm vào mập mạp, đột nhiên cảm thấy nhịp tim mình đang gia tốc.

Mễ Lan trước giờ chưa từng hoài nghi mập mạp. Nàng tin tưởng hắn, tựa như tin tưởng vào khoa học. Trong lòng cô gái đơn thuần này, mập mạp chính là một định luật khoa học quan trọng nhất cơ bản nhất trong đời nàng!

Nếu mập mạp nói Leray không còn chiến tranh, vậy thì Leray sẽ không còn chiến tranh!

Mập mạp nghiêm túc gật đầu.

Mễ Lan nở nụ cười, bật cười khanh khách thành tiếng.

Nụ cười của cô gái tựa như một đóa hoa tươi nở rộ, bắt đầu từ cái mũi nhỏ nhắn thuôn dài khẽ nhăn lại, kéo khóe miệng lên tạo thành một đường cong đáng yêu. Khi nàng vừa hạnh phúc vừa ngạc nhiên mà lấy tay che mũi theo thói quen, mỗi một sợi tóc của nàng đều nhộn nhạo dậy lên sức sống tự nhiên nhất và xinh đẹp nhất, cùng với sự vui sướng phát ra từ sâu trong tâm linh.

"Mập mạp, ngươi mà dám gạt ta thì ngươi chết chắc rồi."

Cô gái dùng cánh tay trắng nõn như ngọc, ôm lấy cổ mập mạp, áp sát mũi mình lên mặt hắn, cười khanh khách không ngừng.

Mễ Lan thật sự rất vui vẻ.

Bốn năm chiến tranh sớm đã khiến cho nàng cảm thấy mệt mỏi từ tận đáy lòng.

Nàng không biết khi nào chiến tranh mới có thể kết thúc, vấn đề này, có lẽ chính là vấn đề mà các thiếu nữ như nàng đang hỏi nhiều nhất mỗi ngày trong cái thời đại này. Thế nhưng điểm khác biệt chính là, các cô gái khác không biết được đáp án, mà nàng lại biết.

Còn có điều gì đáng được vui mừng hơn điều này sao?!

Nghĩ đến không bao lâu nữa, Leray sẽ không còn chiến tranh. Nghĩ đến cha mẹ của mình, nghĩ tới một cuộc sống tươi đẹp yên bình trong tương lai, một cảm giác mừng rỡ như điên tựa như núi lửa đã phun trào ra từ đáy lòng của nàng, khiến cho nàng không cách nào khống chế được tâm tình của mình.

Nàng muốn cười, rất muốn cười, cười đến muốn khóc.

Trong cái thời loạn thế được bữa nay lo bữa mai này, vô số lần cầu khẩn rốt cuộc đến lúc này đã biến thành một hy vọng đưa tay có thể chạm đến.

Đáp án do mập mạp nói ra, đặt trong mắt người khác thì có thể không đáng một đồng. Thế nhưng đối với Mễ Lan mà nói, nàng lại không chút do dự mà tin tưởng với tất cả thâm tâm. Nàng chỉ là một nhà khoa học, nàng không hiểu chính trị và cũng không hiểu về chiến tranh, thế nhưng nàng biết, mập mạp sẽ không lừa gạt mình!

Cái tên kia có lẽ có chút háo sắc, có chút nói chuyện không đâu, có chút hèn mọn, có đôi khi có chút nhát gan, thậm chí có chút bại hoại. Thế nhưng, trong cuộc chiến tranh cuốn phăng tất cả loài người này, hắn đã chiến đấu ngay từ khoảnh khắc đầu tiên.

Ở tinh hệ Galileo, ở tinh cầu Millok, ở Gatralan, ở Mars, ở tinh hệ Long Bow, rồi ở Thương Lãng tinh này... Ai có thể tưởng tượng được, trong những chiến dịch liên miên đó, trong màn khói lửa thuốc súng khắp ngõ ngách đó, trong những tiếng nổ tung như sấm dậy đó, trong ngọn lửa nuốt chửng tất cả đó, gã mập mạp không khác gì một gã tiểu thị dân Leray bình thường này làm sao có thể vượt qua được!

Hắn có lẽ có chút thiên tài, có chút may mắn, thế nhưng thứ chân chính chống đỡ cho hắn đến tận bây giờ, chính là trách nhiệm mà hắn chưa bao giờ chịu buông bỏ. Hắn luôn sáng tạo nên kỳ tích - một loại kỳ tích thuộc về tiểu thị dân!

Nghĩ đến vừa rồi khi ở trong suối nước nóng, trên thân thể béo tròn của bắn là vô số vết thương rậm rạp chằng chịt, tiếng cười của Mễ Lan liền biến thành tiếng khóc ủy khuất không gì sánh được.

Trong những vết thương đó, có cái chỉ còn là những vết nhàn nhạt, là lưu lại từ Millok và Gatralan lúc trước. Một mảng lớn trên lưng, lại là lưu lại ở Mars.... Mập mạp chết tiệt, bởi vì cứu Helen, vậy mà lại để một quả đạn pháo nổ thành như vậy!

Mỹ nữ đệ nhất Leray... Cái tên lưu manh này!

Bị Mễ Lan ôm lấy mà cười đến nửa ngày, sau đó lại lau khuôn mặt đầy nước mắt rồi cuối cùng lại vừa đánh vừa cấu véo trên lưng, mập mạp liền quay đầu nhìn qua một con gà trống năm màu sặc sỡ đang dẫn theo mấy con gà mái ngạo nghễ đi dưới tàng cây, ánh mắt u oán không gì sánh được.

Lòng dạ phụ nữ, tâm lý học nghiên cứu không ra, phải dùng đến khí tượng học. Nghĩ đến cuộc sống tương lai sẽ phải đối mặt với mấy người phụ nữ rồi phải tiến hành mấy cuộc dự báo thời tiết cực đoan, con mẹ nó còn để cho người ta sống nữa hay không!

Vẫn là búp bê bơm hơi tốt nhất!

Ánh tà dương như lửa, cảnh sắc bên bờ hồ bất tri bất giác lại có một hương vị mới.

Cảm nhận được tình cảm vui buồn sầu bi không che giấu chút nào trong lòng Mễ Lan, dòng suy nghĩ của mập mạp dần lan tràn phiêu đãng không mục đích.

Lời vừa rồi cũng không phải là mình nói lung tung để dỗ dành Mễ Lan. Một năm trước trong thang máy ở căn cứ hải tặc Râu Đỏ, bản giả lập mà mình làm, mình chưa bao giờ nói qua với bất cứ ai. Toàn bộ vũ trụ không có ai biết, cmn sẽ có một tên mập mạp ngu ngốc không biết sống chết, lấy chiến cuộc toàn vũ trụ ra để giả lập, còn gồng hết gân đầu gân cổ lên, liều mạng tiến lên vùng vẫy giành sự sống vì cái kế hoạch này!

Bản giả lập ban đầu đang từng bước dần tiến gần đến hiện thực!

Ở Cảng tự do Mars, bản thân có một quân đoàn thiết giáp tinh nhuệ nhất toàn vũ trụ. Ở tinh hệ Long Bow, hạt giống lực lượng vũ trụ Leray không chỉ khôi phục lại sự sống, hơn nữa còn ngày càng lớn mạnh hơn so với trước.

Đây là sức mạnh trong tay, mà toàn bộ chiến cuộc, rốt cuộc cũng đưa tất cả khả năng đều tập trung vào cái tinh hệ Reske này!

Trong một năm này, những thứ nằm ngoài kế hoạch giả lập cũng có không ít, có cái là may mắn, có cái là bất hạnh. Ngoài may mắn nhận được sự ủng hộ của Phương Hương, chiếm được kết tinh khoa học kỹ thuật dân gian của Mars, chiếm được hạm đội cấp Tượng, chiếm được tín nhiệm của Margaret và tình hữu nghị của người Trenock, Leray lại bất hạnh phải trải qua một cuộc phản loạn!

Cuộc phản loạn đó tựa như một nước cờ của một tên điên. Nước cờ này đã làm mất đi Hamilton, mất đi hạm đội chủ lực của Brown và Sneyder, mất đi thông đạo trung ương Leray. Thế nhưng lại vì một liên bang Leray hẳn là phải chết, nhổ bỏ đi những con cờ dư thừa, dọn ra không gian, cung cấp cướp cờ và tiêu điểm mới, có khả năng bắt đầu lại..

*Cướp (Ko) thuật ngữ cờ vây, tiêu điểm: Giao điểm của hai đường trên bàn cờ vây.

Một năm này quả thật quá kinh tâm động phách. Mỗi một phút mỗi một giây đều có hàng loạt quả cân từ trên không không ngừng rơi xuống hai bên cán cân cân bằng, cuối cùng, bàn cờ này vẫn nằm trong vòng những ký hiệu giả lập kia!

Tinh vực Atlantis vẫn còn, hạm đột hạt giống vẫn còn, còn đội ngũ của mình, cũng đã thành hình!

Đột phá thị trấn Ôn Tuyền, tại vùng núi này, mình đã ở thế vững như Thái Sơn. Không bao lâu nữa, Phỉ Quân sẽ hoàn thành xong cải tạo và huấn luyện chỉnh hợp, sẽ chính thức bước lên sân khấu.

Reske đã trở thành một tử huyệt của phe cánh hai bên, tất cả các lực lượng đều dồn vào nơi này, chờ đợi đến sau một tràng đại chiến để quyết định kết cục của chiến cuộc Đông Nam, quyết định tương quan lực lượng mạnh yếu của hai bên. Một trận chiến này, cũng không ai dám lơ là, phe cánh hai bên tất nhiên là sẽ dốc hết toàn lực. Nhìn như một chiến dịch cục bộ, thế nhưng thực tế lại là cuộc va chạm lực lượng của cả thế giới loài người.

Trong cuộc va chạm như vậy, Phỉ Quân sẽ xuất thế ngang trời! Béo gia nín lâu như vậy, nhịn lâu như vậy, cứ thế ngồi nhìn đám lưu manh đánh nhau tranh giành mỹ nữ, đó không phải là phong cách của tiểu ác bá trong truyền thuyết!

Đương nhiên, xông lên trước màn lửa đạn làm anh hùng là chuyện Béo gia không bao giờ làm, đánh lén đánh bất ngờ mới là chuyên môn của Béo gia! Béo gia vất vả lắm mới đợi được đến cơ hội này, tất nhiên phải ở chỗ này chơi ra một trận ra trò tới nơi tới bến!

Cái gì mà Jaban Sous, cái gì mà Ôm-bờ-ra-đi đời số 3, cái gì mà Ni-cô-lát-sờ đời số 5, cmn đều đánh cho thành tàn đời hết!(*)

(Mập mạp xuyên tạc tên vua O’Brady III của Jaban và Nicolas V của Sous=))

Béo gia ngày hôm nay cũng chơi hùng tráng!

Dùng những ý nghĩ vĩ đại máu nóng sôi trào trong đầu để dời đi sự chú ý khỏi cơn đau đớn bên hông, mập mạp trong lúc đang nghiến răng nghiến lợi tự sướng đạt đến cao trào, chợt nghe "Tít.." một tiếng, trong khoang lái rộng mở của robot truyền đã đến âm thanh máy liên lạc. Ngay sau đó, trong máy khuếch đại âm thanh liền xuất hiện giọng nói của Rắm Thối: "Mập mạp, xảy ra chuyện rồi, con mẹ nó, trở về mau!"

Đã xảy ra chuyện?! Mập mạp bị dọa run một cái, cúc hoa thít lại, nhảy cẫng lên như lửa cháy mông, vội vàng chạy đến chỗ robot.

"Xảy ra chuyện gì?!"

"Điền tướng quân, tôi là Bùi Lập Đồng..." Trong máy liên lạc truyền ra giọng nói ngưng trọng khác thường của Bùi Lập Đồng,: "Vừa rồi ở trên Thiên Võng của địch, chúng ta phát hiện ra người Jaban đang tập trung bộ đội, chuẩn bị bao vây toàn bộ vùng núi phía bắc. Hơn nữa, bọn chúng hiện đang tiến hành ra tay với tất cả bình dân ở những thành trấn có phản kháng! Đã có ít nhất là bốn mươi nghìn bình dân bị tàn sát."

Cái gì?! Mập mạp chỉ cảm thấy một ngọn lửa giận chưa bao giờ có chợt bùng lên, từ tận đáy lòng xộc thẳng lên đỉnh đầu!

"Mập mạp, đây là biểu đồ trạng thái bây giờ."

Rắm Thối cấp tốc truyền đến một tấm bản đồ điện tử. Trên địa hình mô phỏng của bản đồ, tổng cộng hai mươi sư đoàn thiết giáp và hai mươi sư đoàn bộ binh đang hình thành bốn mươi mũi tên giăng khắp bốn phương tám hướng, dần dần tập trung về phía vùng núi phía bắc.

Tuy rằng vùng núi phía bắc rộng lớn vô ngần, bốn mươi sư đoàn này chẳng khác gì một nắm rơm rạ lưa thưa ném vào trong bồn tắm, thế nhưng mập mạp biết, chỉ cần bộ đội bị phát hiện một cái, những cọng rơm rạ tán loạn này sẽ lập tức biến thành từng cây trường thương xuyên thẳng vào tim!

Chỉ huy của đối phương hiển nhiên đã quyết tâm giải quyết dứt điểm trong lần hành động này. Vì thế, hắn không tiếc tàn sát các thành trấn để làm mồi nhử, không tiếc vận dụng binh lực vượt quá 40% trên toàn bộ quân đồn trú ở Thương Lãng tinh!

Vận dụng binh lực cỡ này trên một Thương Lãng tinh rộng lớn, điều đó đồng nghĩa với việc nếu muốn nắm toàn bộ Thương Lãng tinh trong tay, binh lực phòng thủ ở những khu vực khác sẽ yếu kém đến một mức độ tương đối nguy hiểm, rất có thể sẽ khiến cho phản kháng ở các nơi nở rộ. Nếu như gặp phải quân phản công Phỉ Minh đổ bộ xuống, cũng không cách nào chiếm được ưu thế chiến lược tuyệt đối trong thời gian ngắn.

Lẽ nào gã chỉ huy Jaban đáng chết này không biết rằng, tối đa là hai ba ngày nữa, phản công của Phỉ Minh sẽ đến. Mũi tấn công chủ lực sẽ lựa chọn Thương Lãng tinh hay là Lôi Phong tinh trước tiên, đến giờ vẫn còn là một câu đố không ai có thể giải đáp.

Một khi lựa chọn đổ bộ lên Thương Lãng tinh, hắn làm sao mà bố trí binh lực được?!

Chỉ vì hai sư đoàn mà dùng đến tận bốn mươi sư đoàn, tàn sát bình dân, cái tên chỉ huy Jaban này đúng là một kẻ điên!

Đinh một tiếng vang nhỏ, một bức ảnh đã được truyền đến.

Thấy bức ảnh này, Mễ Lan liền vội che kín hai mắt lại, mà mập mạp, thì lập tức lạnh băng cả người. Toàn thân cao thấp chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

Ông mày nhất định phải thông nát ass tên ác ma này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.