Mạo Bài Đại Anh Hùng

Quyển 8 - Chương 50: Tiếp xúc



Dịch: godthai

Đội ngũ đang tiến lên trong sự trầm mặc.

Các chiến sĩ cứ thế mà đi tới, có không ít người quay đầu nhìn về phía Bắc, ở đó vẫn như cũ là một khoảng yên tĩnh. Có thể nghe được, chỉ có tiếng xào xạc giống như mưa rớt khi gió lạnh ngày đông thổi qua rừng cây.

Tô Phỉ và Feric được xếp lên một chiếc robot vận binh loại [ Carter III], lắc lư đi ở giữa hàng ngũ binh sĩ hai bên.

Đại đội robot đã tăng tốc đi tới phía trước. Sau khi liên tiếp tiêu diệt được hai sư đoàn thiết giáp Jaban, vũ khí và robot thu được đã nhanh chóng tăng cường sức chiến đấu và năng lực cơ động của đội ngũ.

Hiện tại, sư đoàn thiết giáp số 13 nguyên bản chỉ có một nửa trung đoàn thiết giáp thì nay đã được mở rộng ra tới ba trung đoàn, đây gần như chính là số lượng robot được duy trì trong thời kỳ toàn thịnh của sư đoàn. Nhất là sư đoàn thiết giáp 221, sau khi sư đoàn trưởng của bọn hắn bị đánh bại, hơn bốn trăm chiếc robot còn lại liền đầu hàng tập thể, lại thêm số lượng trước đó do bị bao vây thấy tình thế không ổn mà đầu hàng, chỉ riêng cái sư đoàn này đã cống nạp tròn một nghìn robot.

Nhìn cái chi đội trước mắt này, bất kể là Feric hay là Tô Phỉ thì đều cảm thấy tự hào ở trong lòng. Lúc ban đầu khi chạy trốn, bọn họ đã từng bị thiếu hụt vũ khí, thiếu hụt robot. Thế nhưng một đường đi tới, bọn họ không chỉ không bị suy yếu bởi vì bị bao vây càn quét, trái lại lại dần dần trở nên lớn mạnh. Thiếu vũ khí, bọn họ liền đoạt lại từ trong tay quân địch. Thiếu binh sĩ, vậy thì sẽ có vô số đội ngũ phản kháng của Trenock ùn ùn không ngừng chạy tới cái vùng núi này, gia nhập vào đội ngũ.

Đội ngũ này có một loại thần lực trời sinh! Bọn họ chính là đứa con của mảnh đất thuộc về Trenock này. Chỉ cần nằm xuống một cái trên phiến thổ địa này là lập tức là có thể khôi phục tất cả lực lượng, vĩnh viễn cũng không thể chiến thắng.

Tô Phỉ đang ngồi yên lặng, giống như các chiến sĩ mà thỉnh thoảng lại hướng ánh mắt về phương bắc.

Nàng lo lắng cho những chiến sĩ kia. Mà điều càng khiến cho nàng nghĩ không ra chính ra, đứa bé trai kia vì sao lại cũng đi lên một chiếc robot điện tử, theo cái gã mập mạp Leray đi mạo hiểm. Nó vẫn chỉ là một đứa bé!

Đây là chiến tranh sao?

Tô Phỉ lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ hỗn loạn trong đầu, nhấc máy chụp hỉnh rồi nhắm ngay vào Feric.

Feric đã bò ra ngoài khoang, cùng ngồi ở trên người robot với một đám chiến sĩ. Hiện giờ ông ta đang chỉnh trang lại đầu tóc, sau đó làm một dấu tay bắt đầu với Tô Phỉ.

Máy chụp hình mở ra, trong màn ảnh đã xuất hiện mái tóc màu xám trắng bay lộn xộn trong gió mạnh của Feric.

"Thấy được đội ngũ đang ở bên cạnh tôi chứ?" Giọng nói của Feric luôn có một cảm xúc mãnh liệt như vậy. Để duy trì giọng nói cho rõ ràng, ông ta phải lớn tiếng kêu to trên chiếc robot đang chạy như bay trong làn gió cuốn.

"Chúng tôi đã đến nơi này được tròn hai giờ đồng hồ rồi." Feric nhìn qua thời gian một chút: "Bây giờ là 7 giờ sáng ngày 19 tháng 10 năm 2063. Tôi và Tô Phỉ đang đi theo đội ngũ, tới một thị trấn nhỏ có tên là Song Khê Kiều."

Ông ta quay đầu, giọng nói bởi vì ngược gió mà liền trở nên phiêu hốt: "Nhìn đội ngũ bên cạnh tôi đây, nếu như tôi không nói, mọi người có thể sẽ nhận ra rằng lão Feric của mọi người đã bị người Jaban bắt làm tù binh. Thế nhưng tôi muốn nói cho mọi người biết, đây là bộ đội của chúng ta, đây là một đơn vị của quân đội Trenock, thực sự không thêm bớt một chút nào."

"Nhìn xem, kia là robot [Linh Miêu] của Jaban, loại robot đời thứ 9 được nghiên cứu chế tạo cho cận chiến của Jaban này vô cùng nổi danh." Feric đang hô to trong gió, áo xống tung bay, xoay người chỉ vào một chiếc robot khác rồi nói: "Đó là robot [Toyama] của Jaban, phía sau [Toyama] còn có một chiếc robot cỡ trung [Chiến Tượng] nữa. Còn chiếc robot màu đen cao to hơn nữa kia, chính là robot hạng nặng [Ác Long] của Jaban..."

Ông ta quay đầu về, giang hai tay ra với màn ảnh: "... Mà hiện tại, trên người chiếc robot này của tôi đây, đều đã được in phun lên hình Sư tử thức tỉnh (醒狮 - tỉnh sư) của Trenock! Tôi phải nói cho mọi người biết, mỗi một giây một phút ở nơi đây, tôi đều cảm thấy kiêu ngạo vì cái đội quân này!"

" Hiện tại, chúng tôi sẽ đi theo cái đội quân này, tới ghi hình một chiến dịch. Chúng tôi sẽ ghi hình một cách hoàn chỉnh lại tất cả, trình chiếu cho mọi người, khiến cho mọi người biết được, các chiến sĩ của chúng ta đã tác chiến anh dũng ra sao vì cái quốc gia này."Nói xong, ông ta liền nói với Tô Phỉ: "Tô Phỉ, cô có cho rằng chúng ta sẽ được chứng kiến một kỳ tích không?"

"Có!" Tô Phỉ hồi đáp.

Feric quay đầu sang phía bắc, ông ta lẳng lặng nhìn dãy núi phía bên kia, thấp giọng nói: "Chỉ tiếc là, màn ảnh của chúng ta không thể nào chứng kiến được một nhóm chiến sĩ khác đang chiến đấu. Trận chiến của bọn họ sẽ càng nguy hiểm hơn và kịch liệt hơn thứ mà chúng ta nhìn thấy. Chung ta không thể chứng kiến. Chúng ta chỉ có thể ở chỗ này mà cầu khẩn cho bọn họ. Chúng ta tin tưởng rằng, đó sẽ lại là một kỳ tích lớn hơn nữa!"

Ông ta quay đầu lại, nhìn vào màn ảnh: "Đúng không? Tô Phỉ."

Các chiến sĩ ngồi ở trên robot, có rất nhiều người đều đã đỏ ửng viền mắt mà quay đầu đi. Bọn họ đã từng vào sinh ra tử, hiểu rõ về tình của cái tiểu đoàn thiết giáp còn hơn xa mọi người. Đó là một tiểu đoàn cảm tử. Các chiến sĩ rời khỏi hàng ngũ, từng người đều xa vời hi vọng có thể sống sót trở về. Khi bọn họ rời đi thì đều đã bàn giao lại hậu sự, để lại di thư.

Bây giờ, có mấy bản di thư đang được bao bọc dán ở nơi khuôn ngực nóng hổi nhất của các chiến sĩ.

Một lúc lâu, ngoài hình ảnh đã vang lên tiếng hô lớn một cách nghẹn ngào của Tô Phỉ.

"Đúng!"

...

"Chó má thật..."

Chiếc [Lôi Đình] màu trắng nằm úp xuống sau một dốc đồi. Trong khoang lái, mập mạp ngẩng đầu tỉ mỉ quan sát hình ảnh trên ống nhòm của robot.

Trên màn hình, hai chiếc [Lôi Đình] của Hargrove và Menton cũng đã khởi động màu vỏ ngoài ngụy trang, màu sắc của robot dung hợp với hoàn cảnh một cách hoàn mỹ. Bọn họ ở cách đồi dốc của mập mạp không đến một km. Ở cách đó không xa bên cạnh bọn họ, năm chiếc robot [Linh Miêu] Jaban đã biến thành hai ba đống xác tàn cháy bùng lăn lóc trên mặt đất.

Đó là một tiểu đội điều tra mở đường của sư đoàn thiết giáp số 2 Jaban, chỉ mất một phút đồng hồ, cái tiểu đội này đã bị hai vị Chiến thần đánh chết.

Lúc này, quân tiên phong của sư đoàn thiết giáp số 2 Jaban bị tiếng nổ lớn thu hút đã ngừng lại ở ngoài ba km, có điều, bọn hắn lại cẩn thẩn không di động sang phía bên này như dự tính của mập mạp, mà lại dừng tại chỗ cảnh giới đợi lệnh, hai cánh triển khai thành đội hình chiến đấu, đồng thời lại phái hai tiểu đội trinh sát khác đi thăm dò về phía bên này.

Đối với hành động không chịu mắc lừa này của bọn hắn, mập mạp rất muốn phỉ nhổ.

"Qua đây, nào nào, qua đây nào..."

Phía sau, mấy chục chiếc robot đang lẳng lặng ẩn nấp ở trong khu rừng dưới chân núi, nhiều robot hơn thì lại ẩn nấp ở trong gò núi nhấp nhô phía xa hơn.

Các chiến sĩ đều yên lặng nhìn vào chiếc robot đang nằm úp sau gò đồi của mập mạp và các Chiến thần phía sau hắn.

Bọn họ nghĩa bất dung từ mà đi ra khỏi hàng ngũ, đến nơi đây, không chỉ bởi vì quốc gia cần sự hi sinh của mình, mà còn bởi vì cái gã mập mạp đã từng dẫn dắt mình tạo nên kỳ tích trước mắt này.

Thế nhưng, không ai biết được, đối mặt với quân địch hùng mạnh như vậy, thiếu tướng mập mạp sẽ đánh như thế nào?!

" Thối Thối, chủ lực của quân địch còn cách nơi này bao nhiêu km?" Mập mạp mở máy liên lạc khu vực, gửi tín hiệu liên lạc đồng bộ với các sĩ quan. Rất nhanh, màn hình ảo của đài điều khiển tự nhiên chia thành mười khối vuông. Đám người Anthony, Lý Vệ Quốc và các sĩ quan cấp đại đội tiểu doàn đi theo hắn đều đã xuất hiện ở trên màn hình.

" Chính diện chúng ta chỉ có một tiểu đoàn địch, chủ lực của bọn hắn hiện tại cách chúng ta gần nhất chỉ có 10 km. Bốn trung đoàn không có phân tán, tuy rằng đội ngũ bởi vì địa hình mà kéo ra tương đối dài, thế nhưng tuyến cảnh giới ở hai cánh mở ra rất rộng, bảo hộ vô cùng kín kẽ. Mặt khác, hiển nhiên bọn hắn đã biết được chuyện sư đoàn 231 bị tiêu diệt, vị trí tiến tới hiện tại của bọn hắn là phía cánh của chủ lực quân ta, đã bắt đầu có các nhóm nhỏ bộ đội trinh sát di động thăm dò về phía thị trấn Song Khê Kiều..."

Trên màn hình thông tấn, Rắm Thối với vẻ mặt nghiêm túc đang cầm một chiếc bút mà chỉ trỏ trên bản đồ, bộ dạng trẻ con phối hợp với giọng điệu của nó, thoạt nhìn thì vô cùng quỷ dị.

Mập mạp xuất ra bản đồ địa hình từ máy tính, mau chóng giả lập tính toán từ tình báo thời gian thực mà Rắm Thối phát tới.

Trên tình báo thời gian thực, sư đoàn thiết giáp số 2 Jaban tiến về phía nam đang giống như một con kiến mập với cái râu thăm dò thật dài. Tiểu đoàn mà mình vừa mới tiếp xúc trước mặt đây chỉ là một nhánh của cái râu, mà ở vị trí ngoài mấy km phía sau cái tiểu đoàn này, vẫn còn có một tiểu đoàn nữ. Hai cái tiểu đoàn này đang dùng tốc độ cực nhanh để tiến về phía nam, sau khi mình cố ý đánh rắn động cỏ thì mới ngừng lại được.

Thế nhưng, mất đi một tiểu đội trinh sát cũng không dời được sự chú ý của cái đội ngũ này qua đây, ánh mắt bọn hắn vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào vị trí của chủ lực. Mục tiêu của sĩ quan chỉ huy địch rất rõ ràng. Thế cục hiện tại của cả vùng núi bắc bộ, bọn hắn cũng tương tự nhìn thấu rất rõ. Tuy rằng bọn hắn còn chưa tiếp xúc với chủ lực của Trenock, thế nhưng bọn hắn đã nhận định ở tại thị trấn Song Khê Kiều!

Chủ lực còn chưa có đi xa, sức cơ động của quân địch thì bất cứ lúc nào cũng đều có thể cắn tới.

Mập mạp nhíu chặt đầu mày, từng ký hiệu giả lập được vẽ ra, di động, tính toán, xóa đi. Chương trình giả lập đang mau chóng giải toán, hai đội ngũ một lớn một nhỏ giống như hai con rết đang quần chiến với nhau, mỗi giây mỗi phút đều đang biến ảo...

Muốn giữ chặt đối thủ ở nơi này ít nhất bốn năm giờ đồng hồ, vậy thì nhất định phải khiến cho sĩ quan chỉ huy quân địch đưa ra phán đoán sai lầm!

Sau một lát, mập mạp lại mở tín hiệu liên lạc đồng bộ trên máy tính robot, dùng bút điện tử vẽ một vòng tròn tại vị trí cách đây 6 km trên con đường tiến lên của quân địch, đường cong đồng thời xuất hiện trên máy tính robot của tất cả các sĩ quan.

" Bazz, Bộ Binh, Mountbatten... Ba người các ngươi cùng với thiếu tá Lý Vệ Quốc dẫn theo đại đội 1 đến nơi này, quét sạch bộ đội cảnh giới bên cánh của quân địch, động tác nhanh nhẹn hung hãn một chút. Chủ lực địch không động, các ngươi liền cứ thế ngược hướng càn quấy ở rìa ngoài. Bọn hắn vừa động, các ngươi liền lập tức bỏ chạy."

"Rõ!"

Mập mạp lại vẽ một vòng tròn tại vị trí một hẻm núi phía sau vòng thứ nhất.

" Cosmo, Weatherill, Long Thái, ba người các ngươi cùng với thiếu tá Bàng Lợi dẫn tho đại đội 2 đến nơi này, yểm hộ cho đại đội 1 hành động. Chủ lực địch không động, các ngươi liền không động. Chủ lực địch vừa động, các ngươi lập tức di động về phía tọa độ 3299.8450.2, chặn cái đỉnh núi có độ cao 132.2 ở cửa hẻm núi này."

"Rõ!"

Mập mạp vung tay lên, theo từng đợt tiếng động rất nhỏ ở trong khu rừng phía sau gò núi, hai đại đội đang khởi động hình thức tiềm hành liền mau chóng đi vòng qua gò núi, di động về phía đông bắc.

Chỉ có đánh cho quân địch một cú thật đau thì hắn mới có thể thực hiện bước đầu tiên làm sai lệch phán đoán của quân địch!

Dục vọng khiến cho người ta đi tới, đầu tiên tất phải khiến cho hắn trở nên điên cuồng.

Ông đây liền quấy cho bọn hắn phát điên!

-------*-------

----------oOo----------

Lời dịch giả: À hừm, về lời của tác giả ở chương trước. Nói chung một câu chuyện hay thì phải có đầy đủ các chi tiết, các chi tiết giúp cho câu chuyện thêm phần phong phú và sinh động hơn, cũng giúp cho chúng ta hiểu rõ hơn về các nhân vật và cốt truyện. Đây cũng là một điểm để phân biệt giữa một tác phẩm mỳ ăn liền và một tác phẩm "chất lượng".

À hừm... Buồn ngủ quá, thôi để khi khác nói, hẹn anh em vào một ngày không xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.