Mạo Bài Đại Anh Hùng

Quyển 8 - Chương 57: Núi non hùng vĩ (1)



Thời gian đang trôi qua từng giây từng phút.

Từng nhóm máy bay chiến đấu gầm thét phóng về phía vùng núi Bắc Bộ. Các máy bay chiến đấu quay về thì nối liền không dứt mà lướt qua tầng điện ly với màng cực quang lờ mờ như sương khói, bay lượn xuyên qua khe hở giữa các chiến hạm, tiến vào trong vòng tay ôm ấp của mẫu hạm. Chỉ cần nạp đầy năng lượng, bổ sung tên lửa rồi nghỉ ngơi chốc lát, những chiếc máy bay chiến đấu vừa mới trở về này lại lập tức tiếp tục xuất phát, phóng về phía hành tinh màu lam trắng kia.

Khi sư đoàn thiết giáp số 2 của Jaban bị dẫn đi, trở ngại lớn nhất cho kế hoạch đổ bộ đã bị trừ khử!

Hệ thống phòng ngự tại thị trấn Song Khê Kiều đang nhanh chóng thành hình. Đến lúc này đừng nói là sư đoàn 2 còn đang cho rằng chủ lực ở phía đông, cho dù bọn hắn phát hiện ra điều bất thường, quay đầu lại tấn công thị trấn Song Khê Kiều thì cũng đã không kịp nữa rồi!

Sư đoàn thiết giáp số 13 và sư đoàn bộ binh cơ giới hóa số 51 đã bám rễ được xuống thị trấn Song Khê Kiều. Phối hợp với ba sư đoàn thiết giáp Phỉ Minh vừa đổ bộ xuống giữa khu nông nghiệp Frings và thành phố Đường Thai rồi hành quân từ đông sang tây, sự hiện hữu của bọn họ đã tạo thành thế giáp công tựa như hai quân cờ ở hai góc trên bàn cờ vây, bất kỳ ý đồ muốn đột phá đánh vào nào thì đều sẽ bị lạnh lùng đánh nát!

Quyền chủ động trong trận chiến đã nằm chắc trong tay quân đội Phỉ Minh.

Đến lúc này, bộ chỉ huy rốt cuộc đã có thể thấu hiểu rõ ràng toàn bộ quỹ tích chiến đấu dụ địch của tiểu đoàn thiết giáp. Đủ mọi loại nghi vấn và suy đoán xuất hiện trong đầu trong thời gian dài chờ đợi cuối cùng cũng có đáp án.

Từ trong hình ảnh mà máy bay chiến đấu truyền về, bộ tham mưu có thể suy ra chiến báo một cách rất dễ dàng.

Tiếp xúc lần đầu tiên, tiếp theo là săn giết, bỏ chạy, phục kích, ngăn chặn... Từng dấu tích chiến đấu nhìn thấy mà giật mình đã dẫn dắt mọi người đi vào một bức tranh chiến đấu sôi trào dậy sóng. Mà khi thuận theo hết thảy những vết tích này, nhìn thấy được cái khe núi bị lấp đầy bởi vô số mảnh vỡ robot dày đặc kia, mọi người đã không cách nào dùng ngôn ngữ để diễn tả tâm tình của mình.

Thảo nào sư đoàn thiết giáp số 2 đã không hề do dự mà đưa ra phán đoán rằng chủ lực Trenock nằm ở phía đông, khó trách bọn hắn phải dốc hết toàn bộ sư đoàn để truy sát tiểu đoàn thiết giáp Trenock.

Phải biết rằng, bên trong cái khe núi đó, bọn hắn đã tổn thất nguyên một tiểu đoàn đặc chủng!

Tuy rằng không có hình ảnh chiến đấu trực tiếp lúc đó, thế nhưng chỉ với tầng tầng lớp lớp các thi thể robot ở bên trong khe núi, mọi người cũng có thể cảm nhận được một bầu không khí thảm thiết ập thẳng vào mặt.

Đó là hình ảnh của hàng trăm robot vật lộn cùng với nhau, đó là hình ảnh của mặt đất rồi vách núi bị nổ thành vô số hố to hố nhỏ, cùng với hình ảnh của những mảnh vỡ rơi lả tả xung quanh, chỉ cần nhìn thôi thì cũng đã khiến cho lòng người không kìm được mà chấn động.

Đây chính là đơn vị thiết giáp tinh nhuệ nhất của Jaban đó! Ai mà ngờ được rằng, tròn một tiểu đoàn vậy mà lại bị tiêu diệt toàn bộ trong cuộc phục kích từ một lượng binh lực tương đương! Chỉ riêng phần chiến báo này, khi đưa về trong nước thì cũng không biết sẽ khiến cho bao nhiêu người điên cuồng.

Thế nhưng, khi tỉ mỉ kiểm kê số lượng robot trong hình, trận chiến này tiểu đoàn Đao Phong của sư đoàn thiết giáp số 2 bị toàn diệt, đồng thời tiểu đoàn cảm tử cũng phải bỏ ra cái giá là tử thương quá nửa.

Tiểu đoàn cảm tử vốn có bốn đại đội, đến giờ phút này cũng chỉ còn lại hơn hai trăm chiếc robot chạy trốn dưới sự truy kích của sư đoàn số 2. Có gần ba trăm chiếc robot trong cuộc phục kích thảm khốc này đã vĩnh viễn nằm lại trong khe núi cùng với kẻ địch của mình.

Bản tin mà hai vị phóng viên chiến trường quay lại ở tiền tuyến đã được truyền về bộ chỉ huy, hiện đang được xét duyệt và tiến hành xử lý che giấu thông tin tình báo quan trọng. Khi nhìn thấy hình ảnh tất cả các chiến sĩ đều không hề do dự mà bước ra khỏi hàng lúc chọn lựa tiểu đoàn cảm tử, khi nhìn thấy ánh mắt phiếm hồng của các chiến sĩ trên robot vận tải, nghe thấy đoạn đối thoại của Feric và Tô Phỉ, trái tim của tất cả mọi người đều nặng trịu.

Thứ càng khiến cho mọi người cảm thấy lo lắng chính là, tuy rằng nhiệm vụ đã hoàn thành, thế nhưng cái tiểu đoàn thiết giáp kia lại đang bị sư đoàn thiết giáp số 2 cắn chặt không tha.

Hiện tại trong khoảng núi non phía bắc khu nông nghiệp Frings, sư đoàn thiết giáp Jaban đầy khắp núi đồi đã chia thành mấy đội ngũ, điên cuồng truy kích tiểu đoàn cảm tử đang vừa đánh vừa chạy ở phía trước. Tuy rằng máy bay chiến đấu tiếp viện đã cố gắng hết sức để kéo dài bước tiến của đội ngũ thiết giáp Jaban, thế nhưng năng lực phòng không mạnh mẽ của bộ đội thiết giáp mặt đất cùng với tình trạng điều phối giật gấu vá vai của các máy bay chiến đấu vũ trụ đã hạn chế cường độ tiếp viện đi rất nhiều.

Gần như tất cả các phi công đều được yêu cầu chấp hành nhiệm vụ tiếp viện tiểu đoàn thiết giáp, thế nhưng trong mỗi đợt xuất kích, may mắn đạt được cơ hội cũng chỉ có sáu trung đội. Sáu trung đội sáu mươi chiếc máy bay chiến đấu, đối với một sư đoàn thiết giáp sáu nghìn chiếc robot mà nói, hiển nhiên chỉ như muối bỏ biển. Điều duy nhất mà họ có thể làm, chính là liên tục hết lần này tới lần khác lao đến kẻ địch bằng tư thái dũng cảm nhất.

Theo tiến trình cuộc chiến, thế cục cũng bắt đầu rõ ràng. Ba sư đoàn thiết giáp gần khu nông nghiệp Frings nhất đã cắt đứt con đường tiến lên phía bắc của khu nông nghiệp Frings, tuyến phòng ngự ở thị trấn Song Khê Kiều đã xây dựng hoàn tất, đồng thời cũng đón lấy sự tấn công của sư đoàn thiết giáp số 59 Jaban lui về đầu tiên. Chiến đấu tuy rằng kịch liệt, thế nhưng tuyến phòng ngự đã trở nên chắc chắn không gì phá nổi.

Mà mười ba sư đoàn thiết giáp đổ bộ ở ba điểm đổ bộ khác trên vùng núi phía bắc thì đều đã xâm nhập vào vùng núi. Hai trong số đó đã bắt được tung tích đơn vị bộ đội lui về của địch, bắt đầu mở một thế công quy mô lớn. Còn một nhánh khác nhìn trên sa bàn thì cũng đã áp sát rất gần một sư đoàn khác của quân địch trong vùng rừng núi hùng vĩ này.

Trước khi giành được chiến thắng toàn diện, điều duy nhất khiến cho người ta lo lắng, chính là cái tiểu đoàn cảm tử đang trốn chạy kia rồi!

-------------

"***!" Chân trái mập mạp rảo bước tiến tới trước, chân phải gập lại tung ra một cú thúc gối hung ác, đập nát nhừ phần hông một chiếc Linh Miêu. Tiếp đó là một quyền phá hủy khoang lái robot, không chờ cho các robot Jaban xung quanh kịp bao vây, dưới chân đạp một cái, robot như hóa chim ưng mà phóng vào trong rừng cây, tung người vài cái đã bỏ lại kẻ địch sau lưng không còn hình bóng.

Mười mấy giây sau, mập mạp đã đuổi kịp bộ đội phía trước.

Hai trăm hai mươi ba chiếc robot màu đỏ tựa như đàn nai con bị dọa giật mình, nhảy nhót chạy trốn giữa vùng rừng núi rậm rạp. Trên thân của rất nhiều robot đều là các vết thương chằng chịt, còn có rất nhiều robot khi chạy thì bất ngờ mất thăng bằng mà ngã nhào xuống đất, sau khi lăn lộn mấy vòng lại lảo đảo đứng lên tiếp tục chạy trốn ---- Trải qua quá trình chiến đấu kịch liệt và chạy trốn liên tục, phần lớn chiến sĩ đều đã mệt đến gần như không điều khiển nổi robot.

Ở một đầu khác sau triền núi đang truyền đến một loạt những tiếng robot gầm vang như sấm nổ. Mặt đất run rẩy dưới bước chân nặng nề của robot. Sư đoàn thiết giáp số 2 Jaban tựa như một đám sư tử điên cuồng đỏ bừng cả mắt đang theo sát không bỏ phía sau lưng.

Trên không trung, mấy chiếc máy bay chiến đấu Trenock gầm thét lướt qua. Tiếng nổ tung kịch liệt truyền đến từ sau lưng.

Mập mạp biết, những phi công đồng minh này đã dốc hết toàn lực để trì hoãn tốc độ truy kích của quân địch, cũng vì đó mà đã bỏ ra hy sinh cực lớn. Trên đoạn đường này, đã có ít nhất hơn hai mươi chiếc máy bay chiến đấu bị phá hủy giữa làn hỏa lực phòng không của bộ đội thiết giáp Jaban.

Cúi đầu nhìn qua màn hình ảo của máy tính trên đài điều khiển robot. Theo tín hiệu mà Thối Thối phát ra, có hai tiểu đoàn thiết giáp Jaban đã từ cánh trái đội ngũ này đi vòng tới vị trí song song, nếu như tiếp tục men theo dãy núi này mà tiến tới, một khi chuyển hướng sang phía tây theo khe núi, vậy thì sẽ đâm đầu vào tấm lưới mà quân Jaban giăng ra.

Mập mạp thuận tay túm lấy một bình nước, trút hết lên đầu, lắc lắc mạnh mấy cái, đỏ mắt mà nhanh chóng tính toán.

Từ lúc tiếp xúc với sư đoàn thiết giáp số 2 đến giờ đã qua ba tiếng đồng hồ. Trải qua một trận chém giết thảm thiết trong hẻm núi trận địa 132, lại trải qua quãng đường chạy trốn này, tỷ lệ thương vong của tiểu đoàn cảm tử lên đến sáu thành. Cuối cùng coi như nhiệm vụ dụ địch đã đại công cáo thành. Thứ mà bản thân mình bây giờ phải suy tính, đó là làm cách nào để dẫn hơn hai trăm chiến sĩ robot này sống sót thoát khỏi truy kích của địch!

Những chiến sĩ bên cạnh này, mỗi người đều là hảo hán có nhiệt huyết. Từ đầu đến cuối vẫn không có bất kỳ người nào lùi bước, cũng không một ai oán giận. Bọn họ chỉ yên lặng mà đi theo mình, yên lặng mà hy sinh.

Vừa nghĩ tới mười mấy chiến sĩ ngã xuống trên quãng đường chạy trốn từ hẻm núi tới đây, mập mạp lại hận nghiến răng nghiến lợi.

Dựa theo tính cách của hắn, nếu có kẻ nào đuổi cho mình chạy đến vắt chân lên cổ như thế này, tuyệt đối không tránh khỏi sẽ tìm hết mọi cách để làm thịt sĩ quan chỉ huy của đối phương. Có điều suốt đoạn đường này vừa đánh vừa chạy, chiếc robot đầu chó kia của đối phương lại vẫn luôn nằm trong vòng bảo hộ của trọng binh phía xa. Mấy lần mai phục dụ địch của hắn và mấy vị Chiến Thần Phỉ Quân đều chưa một lần nào có thể tiếp cận được nhóm chỉ huy của đối phương.

Gã sĩ quan chỉ huy của đối phương dường như biết rõ sự lợi hại của robot màu trắng, luôn bảo vệ bản thân vô cùng cẩn thận!

Bất kỳ chiến thuật sách lược gì, bất kỳ âm mưu quỷ kế gì, bất kỳ kỹ xảo chỉ huy gì, dưới sự truy kích theo kiểu nghiền ép này đều không có đất dụng võ.

Cái tháng ngày này, đúng thật là không có cách qua nổi!

Trong tay cũng chỉ có hai trăm người, mà phía sau thì lại là tròn một sư đoàn truy đuổi! Muốn dựa vào chút người này để đẩy lùi được quân địch thì thật không khác gì kẻ mơ nói mộng. Đến đây thì đã không thể tiếp tục men theo con đường này mà chạy tiếp nữa rồi. Bộ đội bọc đánh của quân địch ở phía tây chính là chạy theo đường thẳng, hiện đã sớm chờ sẵn ở phía trước. Thế nhưng nếu muốn chạy về vùng núi phía đông nam của thành phố Bắc Quan, địa thế lại hiểm ác hơn nơi này nhiều. Bị quân địch sau lưng đuổi kịp cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi!

Trốn chết đến đây, vậy mà đã có cảm giác sơn cùng thủy tận trời đất không lối!

Tiếng bước chân phía sau ngày càng gần, điểm sáng trên rada hầu như đã dán sát sau đuôi. Đống thịt trên khuôn mặt mập mạp đang run rẩy, nghiến răng nghiến lợi mà kéo cần điều khiển. Chiếc robot màu trắng chợt dừng bước, hai chân dậm đất, máy đẩy phụ trợ bỗng nhiên khởi động. Cùng lúc đó, chín vị Chiến Thần Phỉ Quân khác cũng đồng thời vọt người về phía sau. Mười chiếc robot tựa như đạn pháo rời nòng bắn về phía sau.

Chỉ thấy bóng trắng lóe lên, tiếng kim loại va chạm binh binh bang bang dày đặc không ngừng. Đám robot Jaban vừa xông lên sườn núi liền loạn thành một đống. Mười chiếc robot màu trắng tung hoành ngang dọc quyền đám cước đá, trong lúc nhất thời tựa như chiến thần thần hạ phàm.

"Đi! Hướng bên phải, lên núi!" Mập mạp liều mạng hét lên trong kênh thông tin cho bộ đội sau lưng mau chạy, vừa mở máy phóng đại âm thanh, nhảy nhót chửi ầm lên: "Thằng đầu chó đằng sau kia, Jaban các ngươi chỉ bằng chút bản lĩnh đó mà cũng dám xưng là cường binh lục quân số một. Cái con mẹ các ngươi ấy, tặng cho các ngươi bốn chữ: Cóc biết xấu hổ!"

Nói xong, mập mạp lại hung hăng nhổ một ngụm nước bọt: "Phi!"

Máy phóng đại âm thanh mở hết công suất, giọng nói đinh tai nhức óc vang vọng trong khe núi.

Vừa nghe thấy mấy lời này, hầu như tất cả cơ sĩ Jaban đều biến sắc mặt. Tiểu đoàn Đao Phong bị diệt sạch vốn đã là thất bại mà tất cả mọi người không thể nào chấp nhận được, mà giờ phút này đối thủ lại còn lớn lối chửi chung hết cả toàn bộ đế quốc Jaban, ngụm nước bọt đầy sự khinh thường cuối cùng kia lại càng như một lưỡi đao hung ác cứa vào trái tim tất cả mọi người.

Vệ đội Hoàng gia số 1 từ trước đến nay chưa bao giờ gặp phải sỉ nhục như vậy!

Mập mạp vửa chửi xong, con ngươi đảo láo liên, làm bộ ngoài mạnh trong yếu thử dò xét: "Có bãn lĩnh thì bước ra solo với ông mày!"

"Đến bước đường cùng rồi sao?" Một giọng nói thản nhiên vang lên từ một chỗ cách đó không xa: "Chờ ta bắt được ngươi, ta sẽ cho ngươi cơ hội này!"

"Ngu ngốc, có bản lĩnh thì tới mà bắt! Nói cho chú biết, chủ lực của bọn anh đã tới thị trấn Song Khê Kiều rôi, ha ha ha ha, các chú mắc lừa rồi." Con ngươi mập mạp đảo càng lúc càng nhanh, đao laser của robot múa thành một màng sáng xanh lam giữa lòng địch.

"Ta đã biết ta bị lừa..." Giọng nói kia, mang theo một sự dữ tợn: "Ta sẽ chịu trách nhiệm vì sai lầm của mình. Có điều, trước lúc đó, dù cho phải truy đuổi tới chân trời góc biển, ta cũng sẽ giết chết ngươi!"

Một cước đá bay một chiếc robot trước mặt, mập mạp quay đầu chạy thẳng, cái bọn địch nhân khốn kiếp này không thèm chịu mắc lừa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.