Đèn tivi trong phòng khách chập chờn sáng tối, cha mẹ ôm chặt lấy đứa con, dựa sát vào nhau trên ghế sô pha.
Trong văn phòng, ông chủ bỏ lại công việc trên tay, đi chen chúc với đám nhân viên trong phòng nghỉ; trong quán bar, ca sĩ ngừng đánh đàn ghi ta trong tay, nhân viên phục vụ thôi qua lại liên miên, người pha rượu cũng bỏ chén rượu xuống; từng chiếc, từng chiếc xe bay ngừng lại bên lề đường, người người mở cửa xe, xuống xe, nhanh chóng gia nhập vào đoàn người đang đứng yên ngẩng đầu ở rìa quảng trường.
Tất cả mọi người đều yên lặng nhìn vào màn hình tivi, hình ảnh không ngừng nhấp nhoáng.
“Nhìn thấy đội ngũ bên cạnh tôi không …” Trên chiếc robot đang lao hanh về phía trước, Feric gần như hét vào màn ảnh: “Bây giờ là 7h sáng ngày 19 tháng 10 năm 2063…”
Người đứng xem đều vô cùng chăm chú, như thể sợ rằng sẽ bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nhặt nào.
Khoảng thời gian theo lời Feric kia chính là không ai có thể quên được.
Ngay trước đây vài giờ thôi, quân Đồng Minh đã tới được Thương Lãng Tinh. Cũng chính vào lúc này, bọn họ đều đã thấy được một kỳ tích là nguyên soái Lý Tồn Tín vẫn còn sống.
Ngày đó, cả Trenock đều sôi trào.
Sự vui mừng không thể nào kiềm nén được ấy cứ quẩn quanh trong tiềm thức, niềm hạnh phúc xen lẫn sự kiêu hãnh lại như một dòng diện ập tới chạy khắp từng tấc da thịt trên cơ thể, khiến cho người ta bất giác mà nổi hết da gà..
Thế nhưng, đến tận bây giờ thì họ mới hay rằng, khi họ còn đang sung sướng chúc tụng thì những chiến sĩ đầy mỏi mệt kia đã bắt đầu bước lên hành trình rồi.
“Lúc này chúng tôi đang đi theo đoàn quân này để ghi lại một chiến dịch. Chúng tôi sẽ ghi lại hoàn chỉnh mọi thứ, cũng sẽ công bố cho tất cả mọi người, để mọi người thấy, những người chiến sĩ của chúng ta đã anh dũng chiến đấu cho quốc gia này như thế nào… ”
Hình ảnh trên màn không ngừng thay đổi theo quá trình di chuyển.
Trong ánh ban mai, có một đội ngũ đang dập dờn tiến thẳng về phía tây. Ánh nắng chiếu lên tấm lưng của từng chiến sĩ, giống như đang khoác cho họ thêm một lớp áo sáng màu vàng nhạt. Rặng núi nhấp nhô trùng điệp phía trước bọn họ vẫn còn thấp thoáng lẩn khuất dưới bóng đêm mịt mù xa xăm..
“Tiếc là máy quay của chúng tôi không thể chiếu tới cảnh chiến đấu của một nhóm chiến sĩ khác. Trận chiến của bọn họ càng nguy hiểm kịch liệt hơn những gì chúng ta thấy rất nhiều… ”
Giọng nói trầm thấp của Feric khiến tâm trạng của tất cả mọi người chợt căng cứng hẳn lên …
Họ đều biết rằng Feric đang nói tới nhóm chiến sĩ đã rời khỏi đội ngũ. Những người ấy đã đi tới một nơi khác để chấp hành một nhiệm vụ gần như là chịu chết.
Những người chiến sĩ ấy không hề xuất hiện trong màn ảnh, mà bọn họ đang ở một nơi nào đó giữa rặng núi mênh mông này.
“Để yểm hộ quân chủ lực, đội cảm tử phải dẫn sư đoàn thiết giáp Jaban 2 đi, hơn nữa còn phải kéo dài được ít nhất năm tiếng đồng hồ. Nếu ai còn chưa hiểu độ khó của nhiệm vụ này thì tôi sẽ nói cho mọi người, các chiến sĩ của chúng ta sẽ phải đối mặt với kẻ địch như thế nào…” Lời giải thích bằng hình ảnh của Feric bắt đầu xuất hiện trong màn hình.
Lục quân Jaban được gọi là đội lục quân mạnh nhất, vệ đội Hoàng gia số 1 lại là đội quân tinh nhuệ nhất trong lục quân Jaban, còn sư đoàn thiết giáp số 2 thì càng là kẻ có hung danh hiển hách nhất trong vệ đội Hoàng gia số 1…
Đàn ông thì nắm chặt tay, đàn bà thì che miệng lại.
Đó là kẻ địch mà một tiểu đoàn thiết giáp cần phải đối mặt sao?!
“… Xét về binh lực, sư đoàn thiết giáp số 2 Jaban có bốn sư đoàn, tổng cộng có mười sáu tiểu đoàn, ngoại trừ tiểu đoàn điện tử, tiểu đoàn công binh cùng với bộ đội hậu cần… ra, về đơn vị tác chiến thì có đầy đủ mười ba tiểu đoàn, cùng với đó là sáu ngàn chiến sĩ robot được chọn lựa kĩ càng từ trong Jaban lục quân! Nói cho đúng thì chiến sĩ của chúng ta sẽ phải đối mặt với kẻ địch đông gấp mười hai, mười ba lần! ”
Trong những hình ảnh được chèn vào, Feric cũng bỏ tập số liệu trong tay xuống. Ông ta nhìn về màn hình rồi nói một cách đầy nặng nề: “Có lẽ sẽ có người cảm thấy đó không phải là một sự chênh lệch quá lớn. Xưa nay cũng đã quá quen với chiến tích lấy ít địch nhiều rồi. Thế nhưng mọi người nên nhớ rằng, sư đoàn thiết giáp số 13 chỉ là một sư đoàn thiết giáp Trenock cấp hai, còn sư đoàn thiết giáp Jaban lại là tinh nhuệ trong bộ đội cao cấp của Jaban!”
Hình ảnh trở lại lại nhấp nhoáng như lúc ban đầu. Giọng nói của Feric ở bên ngoài màn ảnh vẫn không hề dừng lại: “Hãy ghi nhớ thật kĩ tên của cái tiểu đoàn này. Không phải tiểu đoàn số 1, không phải tiểu đoàn số 2, không phải tiểu đoàn số 3, mà là tiểu đoàn cảm tử!”
Khi nhìn sang những chiến sĩ đang lặng yên trên màn hình bên cạnh Feric, nhìn những thanh niên dù chết cũng không hề lùi bước trước mặt kẻ địch lại đang lo lắng cho đồng đội đến đỏ mắt kia, tất cả người xem đều bỗng cảm thấy một nỗi nghẹn ngào dâng lên khoang mũi.
Họ nhớ tới lúc bắt đầu chương trình với từng cái tên được đặt trong khung đen!
Đội cảm tử cũng không phải là cái gì xa lạ gì với bọn họ. Đã có quá nhiều bộ phim điện ảnh nói về đề tài kiểu chủ nghĩa anh hùng như thế rồi. Trong thời bình, nó quả thực chỉ là để giải trí. Thế nhưng tới cái thời đại chiến tranh này, tất cả những điều đó thực sự đã xảy ra trước mắt mỗi người. Đó không phải phim điện ảnh, không phải biểu diễn, mà là sinh mạng của mấy trăm chiến sĩ!
Mà đa số bọn họ, cuộc đời này xem như cũng đã ngưng lại!
Chương trình vẫn còn tiếp tục. Feric cuối cùng vẫn giữ lời mà tiếp tục đưa màn hình tới một khung ảnh ghi lại tình hình một nhóm quân.
Đó là hình ảnh ghi lại từ một tổ máy bay chiến đấu. Mặt đất đang phóng vụt qua dưới cánh máy bay, hình ảnh hiện lên trong màn hình chẳng khác nào một tầng sóng biển màu lục đang nhấp nhô.
“Đây là hình ảnh từ một tổ máy bay chiến đấu. Thời gian trên đó là 9h40 sáng ngày 19. Phi công của chúng ta nhớ rất rõ ràng, bởi lẽ bọn họ vẫn luôn chờ trên bầu trời, trong thời khắc này mới nhận được tín hiệu dụ địch thành công của tiểu đoàn cảm tử. Khi ấy bọn họ mới dùng tốc độ cao nhất để lao về nơi có tín hiệu truyền tới.”
Lời giải thích của Feric mang theo một sự kích động không thể nào che giấu nổi. Dù cho đây chỉ là lời giải thích sau khi chuyện đã xảy ra được vài ngày, thế nhưng ông ta lại như được trở lại cái buổi sáng của ngày 19 tháng 10 kia.
Màn hình nâng lên khỏi khung cảnh mặt đất đang trôi vụt qua, được phóng to ra, rồi chiếu thẳng lên xác của một chiếc robot Jaban đang nằm trên sườn núi. Nó cứ nằm một cách đơn độc ở đó, hơn nữa còn bị cháy đen, rõ ràng là đã bị đốt cháy kịch liệt. Cỏ cây bốn phía đều đã bị thiêu sạch, làm lộ ra tầng đất nâu sậm.
Ngay sau đó hình ảnh lại thay đổi, lại có những bộ xác robot khác xuất hiện.
Xác hỏng càng lúc càng nhiều, cứ thế kéo dài mấy cây số lên phía bắc. Cuối cùng, một gò núi nhỏ bị nổ cho trụi lủi cùng với một khe sâu giống như khu nghĩa địa của robot ở phía sau gò núi đã xuất hiện trước mắt mọi người.
“Còn nhớ những cái tên mà tôi vừa nhắc tới hay không, còn nhớ những cái tên đã được đánh dấu trong khung đen kia hay không??”
Bên ngoài màn hình, giọng nói của Feric đã trở nên nghẹn ngào.
“Nhìn khe sâu kia đi, những chiến sĩ hi sinh đều đã yên nghỉ tại đó. Nhìn thấy những chiếc robot màu đen bên cạnh họ không, tôi cho mọi người biết, những người thanh niên trẻ tuổi của Trenock này đã ngoan cường kiềm giữ quân địch ở nơi này đấy!”
Giọng Feric đã run rẩy đến mức không thể kiềm nén nổi, tốc độ nói lại càng lúc càng nhanh, tâm tình lại càng thêm kích động: “Chỉ trong trận đánh này, họ đã diệt sạch tiểu đoàn đặc chủng Đao Phong tinh nhuệ nhất của sư đoàn thiết giáp số 2 Jaban, cũng chỉ trong trận đánh này, bọn họ đã nhổ sạch răng nanh của sư đoàn thiết giáp số 2, phá tan đi thần thoại của cái gọi là đệ nhất cường quân, khiến quân địch phải chảy máu, khiến quân địch phải điên cuồng, khiến chúng không hề do dự mà triển khai truy kích với họ!”
“Từ dụ địch cho đến diệt địch, tổng cộng đã có 261 chiến sĩ của tiểu đoàn cảm tử ngã xuống, thế nhưng, bọn họ lại giết chết được 471 chiến sĩ tinh nhuệ bậc nhất của Jaban, khiến cho tiểu đoàn Đao Phong tinh nhuệ nhất của Jaban từ đây bị xóa tên!” Giọng nói của Feric đã trở nên nghẹn ngào: “Tôi cảm thấy kiêu ngạo vì bọn họ. Bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, bọn họ đã dùng mạng sống của chính mình để bảo vệ lời thề của cái quốc gia này!”
Người xem cứ ngẩn ngơ mà nhìn vào màn hình. Họ đều đã bị những hình ảnh xuất hiện trên đó làm cho kinh hãi đến ngây dại. Nhìn những thi thể robot quấn lại với nhau trên màn hình phóng to của một tổ quay khác, nhìn cảnh tưởng thảm khốc giống như địa ngục, tâm tình của rất nhiều người đều đã sụp đổ trong nháy mắt.
“Chúa ơi!” Một người phụ nữ trung niên vùi đầu vào ngực chồng mình mà khóc.
“Ầm!” Một vị khách trong quán rượu đập mạnh tay lên mặt bàn quầy rượu, cắn chặt răng, cả người run rẩy.
Đến giờ phút này thì tất cả đều đã hiểu tại sao một người vẫn luôn kiên trì sử dụng ống kính máy quay của mình để đi ghi ghi lại chân thực tất cả như ông bạn già này, vậy mà lại không hiềm việc sẽ bị nghi ngờ, không hiềm việc danh tiếng xây dựng mấy chục năm của mình sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, mà lại sử dụng hình ảnh ghi hình của quân đội trong chương trình kỳ này.
Tất cả, đơn giản là khiến cho người ta đau như xé rách tim gan!
Từng cái tên nằm trong khung đen đang cuộn lên trong màn hình. Mà trên nền màn hình, lại là từng bóng người rời khỏi hàng ngũ.
Rất nhiều người đã không còn ngồi yên được nữa.
Bọn họ mang theo nước mặt chứa chan mà vội vã lao ra khỏi nhà, lao ra khỏi văn phòng, lao ra khói quán bar…
Người ở gần thì chạy nhanh dọc theo đường phố, kẻ ở xa thì gấp rút lên xe bay, hối hả nhập vào dòng xe tấp nập.
Trong thời khắc ấy, nhân viên trong các hàng hoa đều kinh hãi nhận ra rằng mình giống như đang bị đánh cướp. Dòng người cuồn cuộn với vành mắt đỏ hồng kia đã vơ lấy hoa, quăng lại tiền, rồi lại tiếp tục chạy nhanh đi. Chỉ chốc lát sau, trong các cửa hàng hoa đều đã hoàn toàn trống không.
Trước cửa tòa nhà quân bộ, lính gác yên lặng đứng nghiêm, mắt không hề chớp, tấm lưng thẳng tắp.
Từng bó, từng bó hoa tươi liên tiếp được đặt lên trước cửa.
Trước tấm bia kỉ niệm anh hùng trên quảng trường Thắng Lợi, trước cột thông báo danh sách các binh sĩ tử trận, vô số ngọn nến đã được thắp lên, vô số vòng hoa tươi đã được chất chồng. Rất nhiều cô gái sau khi đặt hoa xuống thì liền lặng yên đứng sang một bên, nhìn dòng tên của những chàng trai trẻ tuổi mãi mãi không bao giờ già đi được nữa trên danh sách kia, chợt bật khóc như mưa. (lệ với chả nhân ������)
Chương trình vẫn tiếp tục, màn hình biến đổi liên tục, robot Jaban đông như thủy triều đang truy sát hai trăm chiếc robot màu đỏ.
Máy bay chiến đấu của Trenock điên cuồng phát động tấn công nhằm kéo dài màn truy kích của người Jaban. Trên màn ảnh đầy rẫy là ánh sáng lòa cùng những đám mây hình nấm xen lẫn trong những tiếng nổ và tiếng pháo rền vang.
“Những thứ tôi đã ghi lại rồi đưa tin, có lẽ chỉ là một phần rất nhỏ trong cuộc chiến tranh tàn khốc này. Và có lẽ, cũng vẫn còn có vô số đội quân cảm tử như thế này.” Giọng nói của Feric lại đặc biệt rõ ràng giữa tiếng nổ rầm trời: “Thế nhưng, thứ mà tôi có thể mang tới cho mọi người, đó chính là phần quan trọng nhất trong chiến dịch mà tôi đã trải qua.”
“Hiện tại, chiến dịch vẫn chưa kết thúc, đội quân cảm tử vẫn đang chạy trốn khỏi sự truy đuổi của kẻ địch. Điều duy nhất tôi có thể làm, đó là nói cho mọi người biết, và cùng với mọi người cầu nguyện cho bọn họ!”
Khi chương trình sắp sửa kết thúc, hiện lên trong hình ảnh cuối cùng đó là một cô gái mặc trang phục nghiên cứu màu trắng đang ngồi lặng im trên một hòm đạn rỗng trong một công sự đơn sơ.
“Hắn sẽ trở về thôi!” Trong hình ảnh bỗng vang lên giọng nói bất thình lình của Feric.
Lại thêm hai tiếng cười trong trẻo đồng thời vang lên.
“Hắn sẽ trở về!” Tiếng cười của Tô Phỉ ở bên ngoài màn ảnh.