Mọi người nhìn vào hình ảnh còn đọng lại trên ti vi, thật lâu vẫn không muốn rời đi.
"Hắn sẽ trở về." Lời đối thoại của hai cô gái với Feric cứ thế vang vọng quanh quẩn trong đầu mọi người.
Hình ảnh kết thúc hiển nhiên đã được chọn lựa kỹ càng. Người quay phim đã lựa chọn góc độ vô cùng tốt, khi hình ảnh đang chuyển động ngừng lại vào ngay khoảnh khắc này, liền mang tới một cảm giác hào hùng khoáng đạt. Là một tấm ảnh chụp, cũng là một bức tranh, một bức tranh sơn thủy vẩy mực.
Đội ngũ trên gò núi kia, cùng với những chiến sĩ bê bết khói thuốc súng đầy người kia, đã tạo thành cảnh nền cho hình ảnh. Gần hơn một tầng, tia nắng ban mai le lói chiếu ra từ trong tầng cây, từng người chiến sĩ không màng sinh tử mà bước ra khỏi hàng ngũ. Hình ảnh tuy rằng tĩnh, thế nhưng thần thái của họ lại sinh động đến dường nào. Ở phía trước nhất của tiểu đoàn cảm tử đang ngẩng đầu ưỡn ngực, ở nơi trung tâm của hình ảnh, đó là một bóng lưng đồ sộ như núi.
Nhìn bóng lưng này, lại nghĩ tới câu nói kia, mọi người đều không ngừng suy tư.
Đây hiển nhiên là vị sĩ quan chỉ huy của nhánh bộ đội này, anh ta mặc quân phục khác với người Trenock, hắn là một gã thiếu thướng.
Thế nhưng, anh ta là ai?!
*******SPECIAL KIND OF HERO*******
Cột chặt nút thắt trên cổ áo, mập mạp nhảy ra khỏi robot, nhìn quanh bốn phía một chút, len lén châm một điếu thuốc như một tên trộm.
Khói thuốc dạo quanh một vòng trong phế phủ, lại thở ra, dần tiêu tán vào trong gió đêm rét lạnh. Ở rặng núi phương xa, chỉ có thể nhìn thấy một khoảng tối đen như mực. Giới hạn trời đất trong cái bóng tối này như bị lu mờ. Rừng núi ở phía gần thì còn có thể mơ hồ phân biệt được vài cành cây tán cây, một trận gió thổi qua liền vang lên một hồi sàn sạt, âm thanh dập dờn như sóng nước.
Đây là một khe núi giao giới giữa vài ngọn núi lớn với nhau, bốn phía thoáng đạt. Sau khi tạm thời thoát khỏi sự truy kích của người Jaban, dựa vào lừa gạt điện tử của trung đội điện tử do Rắm Thối chỉ huy, mọi người rốt cuộc mới có được chút cơ hội để thở dốc.
Các chiến sĩ ngồi tứ tán ở cái sườn núi giữa rừng rậm này, lặng lẽ ăn gì đó, thoạt nhìn thì giống như từng bức điêu khắc. Không dám nổi lửa, robot cũng không dám bật động cơ, bất kỳ một chút âm thanh nào cũng có thể truyền đi rất xa trong màn đêm đen này. Tiểu đội trinh sát của bộ đội Jaban tỏa ra rất rộng, mặc dù có ưu thế điện tử, thế nhưng nhất định phải giữ một sự cẩn thận cho phù hợp.
Đêm đông lạnh lẽo, có điều đối với các chiến sĩ mặc trên mình bộ quân phục tác chiến nhiều chức năng mà nói, ngồi trong bụi cỏ đầy bùn đất, hô hấp một chút không khí mát lành chính là vẫn thoải mái hơn nhiều so với ngồi trong khoang lái robot.
Tắt đi hệ thống tuần hoàn môi trường, khoang lái kín mít quả thật chẳng khác gì một cái phòng tạm giam.
Có vài ánh mắt liếc qua đây, mập mạp vẫn duy trì tư thế ngưng mắt nhìn về phía phương xa, không hề nhúc nhích. Ánh mắt thâm thúy, dường như đang suy tư điều gì.
Bất quá, cái bộ dạng này của hắn cũng không qua mắt được các chiến sĩ mắt sáng như đuốc, chỉ chốc lát sau, bên cạnh hắn đã vây kín một vòng người.
Mập mạp cụp mí mắt oán hận quay đầu nhìn lại, Anthony, Lý Vệ Quốc, Bazz, Hargrove, Wagstaff,, toàn là mấy tên nghiện thuốc nặng nhất. Nụ cười trên khuôn mặt và sự mong chờ trong ánh mắt đang đủ để hòa tan người khác.
Mập mạp phải chịu thua trong cuộc ngưng mắt nhìn nhau "thâm tình" này. Bàn tay lật một cái, cuối cùng trước khi rút thuốc ra còn cố rít vào một hơi dài, mặt mày đau đớn mà giao điếu thuốc lá đã định sẵn một-đi-không-trở-về cho Hargrove đứng gần nhất, lại đau đớn rút ra hai điếu nữa ném cho đám chiến sĩ đang bị mấy gã cấp trên không biết xấu hổ dùng ánh mắt bất thiện để bức lui, làm vang lên một tràng hoan hô khe khẽ.
Hargrove rít vào một hơi thật sau, lại truyền điếu thuốc cho Anthony bên cạnh, Anthony cũng hút một hơi, lại lưu luyến truyền xuống tiếp. Một điếu thuốc lá chuyển một vòng giữa mấy gã hán tử lấm lem bùn đất. Rắm Thối len lén luồn đến chính giữa muốn chia một hơi, lại bị người ta chụp lấy ném đến bên cạnh mập mạp như ném gà.
Tất cả mọi người đều đã biết thừa về tên tiểu yêu nghiệt này, để nó làm một hơi, điếu thuốc này cho dù có dài gấp mười thì cũng hết sạch!
"Mấy vị đại ca này, hút hết điếu này là hết sạch đấy. 'Hạ miệng' đừng có ác như vậy." Mập mạp vò vò bao thuốc lá rỗng trong tay rồi ném đi, tròng mắt đảo quanh theo điếu thuốc đang xoay chuyển giữa đám người.
"Bớt xạo đê!" Hargrove dẫn đầu ném sang một ánh mắt khinh bỉ. Mấy gã thổ phỉ hiểu rõ nhất về lão phỉ trùm của mình khác cũng hừ lạnh liên tục, vẻ mặt đầy xem thường.
Ở chung với nhau một thời gian dài, mọi người cũng đã sớm quen thuộc với nhau.
Anthony và Lý Vệ Quốc biết, mấy gã cơ sĩ Phỉ Quân này lúc bình thường gọi mập mạp tướng quân, thế nhưng khi nói đùa thì lại cứ ông ổng kêu loạn mập mạp mập mạp. Từ trước đến nay chẳng phân biệt tôn ti gì.
Chuyện này dưới cái nhìn của đám quân nhân chính thống như bọn hẳn thì thật có chút không thể tưởng tượng nổi. Có điều với một đám bộ đội có thể tự xưng mình là Phỉ Quân, nếu như giống với bộ đội bình thường thì đó mới thật là chuyện lạ.
Sự tùy tiện giữa mập mạp và bộ hạ cũng không ảnh hưởng đến sức ngưng tụ của cái đoàn thể này.
Anthony và Lý Vệ Quốc không biết được cái đội Phỉ Quân này được thành lập như thế nào và đã trải qua những chuyện gì. Thế nhưng bọn họ có thể nhìn ra được, sự tùy tiện này chính là sự tín nhiệm có thể chia sẻ sinh tử. Chín vị cơ sĩ tuy rằng bề ngoài hay cười đùa ba lăng nhăng với mập mạp, thế nhưng một khi đánh trận thì bọn họ đều không màng sống chết mà xông về phía trước, đối với mệnh lệnh của mập mạp cũng phục tùng vô điều kiện.
Nghe nói cái đội Phỉ Quân này sở hữu một hạm đội khổng lồ, đồng thời cũng có ngàn vạn cơ sĩ cao cấp.
Đôi khi nghĩ lại, thật sự là một đoàn thể khiến cho người ta hâm mộ. Ở trong một đoàn thể như vậy, có một vị cấp trên giống như mập mạp, đối với những quân nhân trong thời đại chiến tranh loạn lạc này mà nói, đó là một sự may mắn tới mức nào.
Trong ba ngày chạy trốn này, chính là mập mạp đã dẫn theo đội ngũ lần lượt tìm được đường sống trong chỗ chết. Nếu không phải nhờ hắn, cái nhánh bộ đội nho nhỏ này đã sớm bị diệt toàn quân rồi. Tại thời khắc mấu chốt, hắn ở phía sau đoạn hậu. Khi cần phá vòng vây, hắn lại xông lên trước nhất. Dọc theo đường đi, những đợt bẫy rập, đánh lén và phục kích nhiều vô kể mà hắn bày ra đều khiến cho người ta được mở rộng tầm mắt, cũng khiến cho người Jaban sau lưng ăn phải không biết bao nhiêu trái đắng.
Mỗi khi nhớ tới những bẫy rập làm từ tên lửa robot và pháo năng lượng kia, mặc dù đang ở cùng trong một phe, Anthony và Lý Vệ Quốc cũng muốn tê cả da đầu.
Ba ngày, có tối thiểu một tiểu đoàn robot Jaban bị mập mạp chôn sống. Những khối đá lớn trên vách núi, ao đầm, thân núi lỏng lẻo... vậy nên hiện tại các chiến sĩ đều gọi mảnh núi rừng này là quê hương của đất đá rơi. Mà đám người Jaban xui xẻo kia, hễ nhìn thấy chỗ nào có vẻ hơi nguy hiểm thì đều sẽ phái bộ đội công trình đi trước để thăm dò.
Có một vị cấp trên như vậy, cho dù mọi người đã sớm mệt mỏi cùng cực trong lúc chạy trốn, thế nhưng sĩ khí vẫn rất phấn chấn.
"Thật sự hết rồi." Mập mạp ở bên cạnh vẫn đang phì phèo nước miếng thề thốt với Hargrove.
Anthony và Lý Vệ Quốc liếc nhìn nhau, không khỏi nở nụ cười.
Vị thiếu tướng Leray này thoạt nhìn thì giống một gã binh lính bình thường hơn, thực sự chẳng có một chút dáng vẻ của sĩ quan cao cấp gì cả. Thế nhưng, một người như vậy lại có mị lực lãnh đạo mà những tướng lĩnh khác không cách nào so sánh được. Tư duy như thiên mã hành không cùng với cá tính có chút vô sỉ của hắn, thật sự khiến cho người ta rất muốn theo bước đồng hành với hắn, cùng được chiến đấu với hắn, nhìn xem hắn sẽ làm ra những chuyện khiến cho người ta khoan khoái vô cùng nào.
"Ầm!" Một tiếng nổ mạnh vang lên từ một nơi rất xa trong rặng núi, trên bầu trời truyền đến tiếng máy bay chiến đấu gầm thét vút qua. Các chiến sĩ vừa nhảy dựng lên lại hi hi ha ha mà ngồi xuống, mấy viên sĩ quan cũng không khỏi nhìn về phía Rắm Thối bên người mập mạp. Trong bóng đêm lạnh như băng, đứa bé trai đáng yêu này đang bĩu môi đưa tay làm tư thế thắng lợi. Đổi lấy là một hồi đấm đá của mập mạp.
Tất cả mọi người đều biết, có thể trốn chạy đến được tận nơi này, người đóng vai trò mấu chốt nhất chính là đứa bé trai như yêu nghiệt này.
Không ai biết được về quan hệ giữa đứa bé với mập mạp. Không giống như cha con, cũng không giống anh em, bất kỳ lúc nào cũng có thể gặp cảnh đứa bé và mập mạp không ngừng châm chọc nhau. Mọi người không còn thấy lạ với cảnh một khắc trước đứa bé trai còn bò lên vai mập mạp, nắm lấy tóc hắn mà nói gì đó, rồi sau một khắc, hai tên này liền đánh nhau, chỉ trích lẫn nhau, cũng thường uy hiếp nhổ nước bọt vào đối phương.
Mỗi khi thấy một màn như vậy, mọi người đều cảm thấy đầu óc hai tên này quả thật là không người bình thường nào có thể sánh bằng. Có vài lần không đợi cho người Jaban đuổi tới thì toàn quân đã cười đến suýt tắt thở rồi.
Đây đúng là một cuộc chạy trốn buồn vui lẫn lộn.
Trên bầu trời, máy bay chiến đấu càng ngày càng nhiều, tiếng nổ từ nơi sâu trong rặng núi cũng ngày càng kịch liệt.
Đây gần như là tiết mục xuất hiện trong mỗi buổi tối ba ngày qua.
Dưới sự dẫn dắt của Rắm Thối, máy bay chiến đấu ẩn giấu trong bóng tối tựa như một đám dơi trong màn đêm. Tuy rằng không thể trực tiếp đánh tan sư đoàn thiết giáp Jaban từ không trung, thế nhưng quấy nhiễu như vậy sẽ khiến cho người Jaban vốn cũng đã rất mệt mỏi phải gặp rất nhiều phiền toái.
"Chương trình bắt đầu..." Hargrove cười nói: "Bây giờ tối nào mà không nghe được âm thanh này thì chắc ngủ không yên được mất."
Mấy vị ngồi xung quanh đều gật đầu. Dưới sự quyết tâm truy kích không ngừng không nghỉ của người Jaban, các chiến sĩ cũng chỉ đến thời điểm này mới có được chút sảng khoái phấn khởi trong lòng.
Trong vòng ba ngày, đội ngũ đã vờn nhau với quân địch trong vùng núi này. Vô số lần bị quân địch cắn lấy, lại có vô số lần liều mạng thoát đi.
Chạy trốn! Chạy trốn! Không biết chạy qua bao nhiêu đỉnh núi, qua bao nhiêu rừng rậm, lội qua bao nhiêu sông suối ao đầm... Kỳ thực tới bây giờ, ai cũng biết được đội ngũ này đã tới hồi cạn lương kiệt đạn.
Thức ăn thì có thể còn có đôi chút, thế nhưng năng lượng của robot thì đã tiêu hao không còn bao nhiêu. Hộp năng lượng dự trữ đã hoàn toàn rỗng tuếch. Năng lượng trong hộp năng lượng chính cũng chỉ còn một phần ba. Hơn hai trăm chiến sĩ chỉ còn lại một trăm sáu mươi người, vả lại mỗi người đều đã sức cùng lực kiệt, mệt mỏi tới tận xương tủy. Ngay cả chín vị Chiến thần của Phỉ Quân, sức chiến đấu cũng giảm xuống trên diện rộng.
Mà điểm chết người chính là....
Tất cả mọi người đều biết, trải qua ba ngày chạy trốn, phía trước đã không còn đường rồi!
Trong một trận chiến mười mấy giờ trước, đội ngũ đã bị ép tiến vào cái khu núi non này. Độ cao so với mặt biển càng lúc càng lớn, thế núi cũng càng lúc càng hiểm trở, phía trước là tử lộ, là tuyệt lộ.
Mà từ lúc đội ngũ này tiến vào đây, truy kích của người Jaban rõ ràng đã chậm lại rất nhiều. Bởi vì sơn đạo khúc khuỷu thế núi hiểm trở, quãng đường truy kích này đã kéo dãn bộ đội Jaban ra một khoảng cách rất lớn, bọn hắn hiện đang tập trung bộ đội bị kéo dãn lại, bày ra tư thế muốn vững vàng tiến lên.
Có thể ngày mai, con đường này sẽ đi tới đầu cùng.
"Nghe tiếng, lần này máy bay của chúng ta tới không ít." Anthony nghiêng tai nói: "Nhóm bộ đội đổ bộ thứ hai đã đổ bộ xong, bộ đội Jaban tại vùng núi phía bắc đã bị tiêu diệt mười sáu sư đoàn. Toàn bộ khu đổ bộ đã thành hình. Dù cho lúc này người Jaban có triệu tập toàn bộ binh lực trên Thương Lãng tinh để vây công thì cũng không có cách nào rung chuyển được phòng tuyến của chúng ta."
Nói rồi, hắn quay đầu nói: "Các ngươi nói xem, chúng ta có thể đợi được đến lúc có viện quân không?"
Ở sâu trong dãy núi, hàng trăm tên lửa phòng không từ những vị trí khác nhau đang phóng lên bầu trời. Phần đuôi tên lửa trong màn trời đêm như những con nòng nọc phát sáng. Máy bay chiến đấu bị robot bắn trúng liền hóa thành một viên sao băng đột nhiên xuất hiện trong hư không, rơi rụng xuống mặt đất.
Tất cả mọi người đều trầm mặc.
Chỉ cần người Jaban còn hỏa lực phòng không, trong khoảng núi rừng này sẽ không thể nào xuất hiện loại tàu vận tải với hành động chậm chập chẳng khác nào bia ngắm kia.
Ngày mai sẽ là một trận tử chiến!
Lời tác giả: Vốn ngày hôm nay có 2 chương, có điều về nhà muộn, chỉ ra được có một chương, ngày mai phải đi tham gia cuộc họp tác giả thường niên, phải ngủ sớm chút. Nếu như gõ chương hai, đoán chừng phải gõ tới ba bốn giờ sáng hôm sau. Giờ ta gõ tiếp, dõ được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Thế nhưng chắc chắn không thể ra thêm một chương được, mọi người không cần chờ đâu. Phần Núi non hùng vĩ này sắp kết thúc, ta phải suy nghĩ cân nhắc cho thật kỹ. Lúc họp thường niên, ta sẽ tranh thủ không để bị ngừng chương.
Lời dịch giả, biên tập: Mình cũng bận việc nhiều lắm. Sẽ cố gắng tranh thủ để không bị ngừng quá lâu.