Ba ngày hai đêm, cảnh tượng trên trăm km vuông xung quanh thị trấn Song Khê Kiều đã như biến thành địa ngục.
Trong trận chiến đấu ba ngày hai đêm gần như không có một khoảnh khắc ngừng nghỉ này, hàng ngàn hàng vạn phát pháo năng lượng và tên lửa đã cày qua khắp vùng núi này một lần. Nhà cửa vốn ngay ngắn chỉnh tề trong thị trấn bây giờ chỉ còn là một đống gạch vỡ ngói vụn cao thấp nhấp nhô. Rừng núi vốn rậm rạp, hiện tại chỉ còn những đỉnh núi tả tơi lộ ra từng mảng đá xám trắng cùng với bùn đất nâu sẫm.
Mà thảm thiết nhất, hiển nhiên chính là trận địa phòng ngự ở phía nam thị trấn.
Trên trận địa nhìn không thấy điểm cuối kéo dài từ tây sang đông này, vô số mảnh vỡ robot cùng với thi thể đang rải rác trên khoảng đất trống trước trận địa. Mà ở bên trong chiến hào của trận địa, lại có càng nhiều thi thể nằm la liệt. Vô số hố bom chồng chéo lên nhau. Ngọn lửa hừng hực cùng với khói đen cuồn cuộn đang bao phủ toàn bộ vùng núi.
Đám người Jaban vừa điên cuồng lao lên bây giờ đã lui lại, dòng robot như thủy triều liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Bất thình lình, một tiếng hoan hô chợt vang vọng trời đất. Cả trận địa đều như sôi trào.
Các chiến sĩ với quần áo tả tơi và vết thương khắp người nhảy ra ngoài từ trong các chiến hào, pháo đài, robot. Hoàn toàn không hề cố kỵ mà vọt tới khoảng đất trống trước trận địa, vọt tới trên sườn núi, nhảy nhót hoan hô vang dội.
Mấy chục chiếc máy bay chiến đấu Trenock vút qua trên không trung, trên mặt đất đâu đâu cũng là ngập tràn sóng người hoan hô. Vô số lá quân kỳ rách tả tơi đang được vẫy lên mạnh mẽ, vô số người nhảy múa, kêu gào, ôm chầm lấy nhau.
Khi mười sáu sư đoàn thiết giáp Phỉ Minh tổ chức đan xen phạm vi lớn giữa vùng núi phía bắc, tiến hành chia cắt bao vây bộ đội Jaban vốn bị phân tán khắp núi đồi…. Khi nhóm bộ đội đổ bộ thứ hai của quân đồng minh đã đổ bộ thành công… Khi bộ đội tiếp nối ùn ùn không ngừng mà khởi hành từ Trenock… Khi chín sư đoàn thiết giáp dần dần tiếp cận thành phố Bắc Quan khiến cho thân vương Bobbert của Jaban phải từ bỏ phòng thủ đại bản doanh....
Như vậy thì, tràng chiến dịch này, rốt cuộc đã đi đến hồi kết.
Vô số binh sĩ Jaban trên khắp mảnh rừng núi phía bắc rộng lớn đã giơ cao hai tay trước bộ đội quân đồng minh. Vô số thành trấn đã nghênh đón lấy đội ngũ mênh mông cuồn cuộn của quân đồng minh. Từng cao điểm được cắm lên lá cờ quân đồng minh, từng mũi tên từ trên sa bàn điện tử lặng im kéo dài về phía trước, thế như chẻ tre nghiền nát hết thảy ở phía trước.
Từ đông sang tây, từ thành phố Đường Thai đến thành phố Bắc Quan, tất cả đều đã trở thành địa điểm đổ bộ của liên quân Phỉ Minh.
Trận chiến ngăn chặn ở thị trấn Song Khê Kiều đã kết thúc. Bốn sư đoàn thiết giáp và một sư đoàn bộ binh Jaban luân phiên công kích, cuối cùng vẫn không thể đột phá được trận địa Song Khê Kiều. Khi phía sau lưng của bọn hắn truyền đến tiếng hiệu lệnh cao vút của quân đồng minh mà mỗi chiến sĩ Trenock đều ngày đêm mong nhớ, bọn hắn chỉ có thể hốt hoảng mà chạy trốn. Trận chiến này đã có kết quả của nó rồi.
Cửa khoang nặng nề của bộ chỉ huy bí mật đã được mở ra, Lý Tồn Tín, Bùi Lập Đồng và Balmer liền dùng một tốc độ hoàn toàn không hề tương xứng với thân phận và tuổi tác của họ mà lao lên đỉnh núi, dõi mắt nhìn về phía nam. Nhìn trận địa đang hoan hô ở phía xa, nhìn viện quân đang hùng dũng lao tới từ trên sườn núi xa xa, nghe tiếng hiệu lệnh thật to thật rõ đó, tất cả mọi người đã không biết phải dùng từ ngữ gì để diễn tả cảm giác trong lòng mình lúc này.
Đây chỉ là một tràng chiến dịch, thế nhưng tràng chiến dịch này đã mở ra một khởi đầu tốt đẹp cho trận đại quyết chiến Reske sắp đến!
Tô Phỉ và Feric nâng máy quay, không ngừng quay chụp lại hình ảnh trước mắt, hận không thể chia màn ảnh đã phân thành mười phần, biến trở thành một trăm phần, một nghìn phần, một vạn phần. Lưu giữ lại hình ảnh của mỗi một vị chiến sĩ tại đây trong cái giây phút thắng lợi này. Lưu giữ lại khoảnh khắc lịch sử thuộc về Phỉ Minh, thuộc về Trenock, cũng thuộc về mỗi cá nhân này.
Thời khắc này, ánh nắng tươi sáng, bầu trời trong xanh như gương.
"Nối máy cho ta tới bộ chỉ huy tiền tuyến." Lý Tồn Tín chợt quay đầu lại nói với viên tham mưu bên cạnh.
"Rõ!" Viên tham mưu mang theo thiết bị thông tấn liền lập tức kết nối tới bộ chỉ huy trận địa, rồi bộ chỉ huy trận địa sẽ gửi tín hiệu cho bộ chỉ huy tiền tuyến quân đồng minh đang ở trong vũ trụ.
Chỉ mất vài phút, tín hiệu đã được kết nối.
Tiếng hoan hô đã ngừng lại, tất cả mọi người khẩn trương nhìn Lý Tồn Tín. Bọn họ biết, ở cái mảnh đất này, tại nơi sâu trong một khoảng rừng núi nào đó, vẫn còn một nhánh bộ đội đã có cống hiến và hy sinh khổng lồ cho trận chiến này vẫn đang bị kẻ địch truy kích, đang đau khổ giãy dụa giữa lằn ranh sinh tử.
"Tình hình phía bên Điền thiếu tướng hiện tại thế nào?" Hình ảnh thượng tướng Lý Hồng Vũ vừa xuất hiện trên màn hình, vị lão nhân liền vội vàng hỏi.
"Bọn họ đã không còn đường nào để đi." Thượng tướng Lý Hồng Vũ không hề có bất kỳ do dự hay giấu diếm gì, hắn nhìn thẳng vào cha mình, ánh mắt bình tĩnh mà tỉnh táo: "Tôi đã ra lệnh cho tất cả các máy bay chiến đấu xuất động, trước tiên thả dù vật tư và mở ra hành lang không trung. Tàu vận tải cũng đã chuẩn bị xong, không tiếc bất cứ giá nào phải cưỡng chế tiến hành robot nhảy dù. Nhất định phải cứu được bọn họ!"
Robot nhảy dù! Các sĩ quan bên cạnh đã bị quyết định của thượng tướng Lý Hồng Vũ dọa cho ngơ ngẩn.
Đó là vùng núi, là chiến trường ưu thế thiên nhiên của robot. Có robot điện tử hộ vệ, máy bay chiến đấu gần như không thể phát hiện ra robot trong rừng rậm. Đối với các robot có thể không ngừng ẩn nấp lẩn tránh giữa núi đồi và khe sâu, các máy bay chiến đấu không có bất kỳ ưu thế nào. Một sư đoàn robot, đủ để khiến cho mười đại đội máy bay chiến đấu tối tăm mặt mày mà quay về.
Tác dụng của máy bay chiến đấu đã chuyển từ trong tầng khí quyển ra ngoài vũ trụ. Ở trong vùng núi mà mang máy bay chiến đấu đi đánh nhau với một sư đoàn thiết giáp, trên phương diện chỉ huy quân sự mà nói thì đây tuyệt đối là một sai lầm! Giá cả đắt đỏ của máy bay chiến đấu cùng với hoàn cảnh xấu khi đối đầu với robot, có thể khiến cho bất kỳ một vị quan chỉ huy nào đưa ra quyết định như vậy bị tống ra tòa án quân sự!
"Đó là vùng núi! Là thiên đường của robot." Lý Tồn Tín nhìn chăm chăm vào ánh mắt của thượng tướng Lý Hồng Vũ: "Ngươi biết khi ngươi quyết định như vậy thì sẽ tạo thành hậu quả như thế nào không?!"
"Tôi biết." Lý Hồng Vũ không chút do dự đáp: "Thế nhưng tôi cũng biết, chúng ta tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn tiểu đoàn cảm tử rơi vào tuyệt cảnh rồi bỏ mặc bọn họ. Đối với tôi, đây có lẽ là một quyết định sai lầm. Thế nhưng tôi tin tưởng, đối với toàn bộ Trenock mà nói, đây lại là một quyết định chính xác. Phi công của chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng, bọn họ cũng ủng hộ cho quyết định của tôi."
"Tàu vận tải thì sao?" Lý Tồn Tín nhìn Lý Hồng Vũ, ánh mắt lấp lóe: "Trên bầu trời vùng núi, tàu vận tải hành động chậm chạp chính là một cái bia ngắm sống. Chỉ cần nó vừa xuất hiện, hỏa lực phòng không của quân địch có thể biến nó thành một quả cầu lửa trong nháy mắt. Tất cả chiến sĩ các trên tàu vận tải đều sẽ chết! Hơn một trăm chiến sĩ, đáng giá để ngươi làm vậy hay sao?!"
Lý Hồng Vũ cười cười, gật đầu đáp: "Tiến hành nhảy dù dưới hỏa lực phòng không của quân địch trong vùng núi, đích thực là một hành vi rất nguy hiểm. Có điều, lần này tôi đã huy động ba mươi chiếc tàu vận tải cỡ trung. Một nửa trong số đó là tàu trống. Đây là sức vận chuyển lớn nhất mà hiện tại tôi có thể tập trung. Cũng là biện pháp duy nhất mà tôi có thể nghĩ tới."
Nói rồi, Lý Hồng Vũ chỉ vào một bản hồ sơ đổ bộ phía sau lưng: "Đây là sơ đồ đổ bộ đường không của chúng ta. Máy bay chiến đấu đại khái đã thăm dò ra tình hình bố trí binh lực của kẻ địch, chúng ta sẽ tiến hành nhảy dù đồng thời ở sáu tọa độ này, ba trong số đó là điểm đổ bộ chân chính. Qua tính toán đối với cường độ lồng năng lượng của tàu vận tải cùng với hỏa lực phòng không của địch, chúng tôi ước tính, tàu vận tải từ lúc tiến vào khu vực phòng không đến lúc thực hiện nhảy dù cần thời gian là mười lăm phút, lồng năng lượng với sự hộ vệ toàn lực của máy bay chiến đấu có thể chống đỡ được mười phút, năm phút còn lại cần... sự hy sinh, và một chút may mắn. Nếu như thành công, chúng ta có thể có sáu tàu vận tải hoàn thành đổ bộ."
"Vậy nếu thất bại thì sao?!" Lý Tồn Tín vẫn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Lý Hồng Vũ.
"Tính bại trước, tính thắng sau, đạo lý này ngươi hẳn đã hiểu từ lúc tám tuổi." Lý Tồn Tín mặt không đổi sắc nói.
"Những chiến dịch khác tôi sẽ suy tính." Lý Hồng Vũ ung dung trả lời: "Thế nhưng với trận chiến này, tôi không hề tính qua. Bắt đầu từ lúc tôi đưa ra quyết định, tôi sẽ không cân nhắc đến hậu quả nếu như thất bại. Có những trận chiến, chúng ta nhất định phải đánh."
"Không tệ." Trên khuôn mặt Lý Tồn Tín lộ ra nét vui mừng. Ông ta nhìn Lý Hồng Vũ, do dự nửa ngày, cuối cùng trước khi xoay người rời đi liền cứng rắn bỏ lại một câu.
Trong đại sảnh bận rộn của tàu sân bay [Hermod], tiếng huyến náo bỗng chốc nhỏ đi rất nhiều.
Tiếng bước chân, tiếng nói chuyện của các tham mưu bất tri bất giác đều đã trầm xuống. Vào giờ phút này, bọn họ không muốn quấy rầy đến người đàn ông trung niên trên đài chỉ huy, người trong hốc mắt tuy đã ẩn hiện tia sáng lóng lánh, thế nhưng thân thể lại càng thêm thẳng tắp.
"Thưa Thượng tướng, bộ đội đã hoàn tất tập kết, hiện đang đợi mệnh lệnh!" Tham mưu trưởng đứng sau lưng Lý Hồng Vũ báo cáo: "Chúng ta đã bắt được liên lạc với Điền thiếu tướng, anh ta nói..."
Lý Hồng Vũ xoay người lại, nghe tham mưu trưởng nói tiếp: "... Năm phút đồng hồ kia, anh ta sẽ tìm biện pháp! Ngoài ra, đoạn phim di ngôn của tất cả các chiến sĩ đều đã truyền tới, phủ Tổng thống và bộ chỉ huy liên quân hy vọng có thể tiến hành truyền hình trực tiếp trận chiến này."
"Truyền hình trực tiếp?" Lý Hồng Vũ khẽ nhíu mày. Sư đoàn thiết giáp số 2 của Jaban bây giờ chỉ là một nhánh cô quân, ưu thế điện tử lại nằm trong tay quân đồng minh, tất nhiên không sợ vấn đề rò rỉ tình báo. Thế nhưng, một khi chiến dịch giải cứu lần này thất bại, như vậy thì sẽ tạo thành một lần đả kích nặng nề đối với tâm lý của toàn bộ dân chúng Trenock.
Phủ tổng thống và bộ chỉ huy liên quân vì sao lại đưa ra quyết định như vậy?!
"Đây là đề nghị của nguyên soái Hastings." Tựa như biết được Lý Hồng Vũ đang suy nghĩ điều gì, tham mưu trưởng liền giải thích: "Cộng hòa Phỉ Dương đã thông qua nghị quyết tăng binh cho Reske một lần nữa, có điều vẫn còn chưa công bố. Nếu như chúng ta giành chiến thắng trận này, đối với toàn bộ quân đồng minh mà nói sẽ là một sự cổ vũ to lớn, còn nếu như thua, chúng ta sẽ lập tức tuyên bố tin tức tăng binh báo thù. Đoàn kết tất cả dân chúng, cùng chung mối thù!"
"Hiểu rồi." Lý Hồng Vũ gật đầu nói: "Liên lạc với tổ chương trình đi, trực tiếp sẽ bắt đầu lúc tàu vận tải tiến vào khu vực phòng không."
Nói xong, Lý Hồng Vũ đi đến trước đài chỉ huy, nhấc máy truyền tin, trầm mặc nửa ngày, ngón tay khẽ ấn xuống.
"Hành động bắt đầu.... tên hiệu, ‘KHÔNG BAO GIỜ TỪ BỎ’!"
(NEVER GIVE UP)
Tên hiệu, không bao giờ từ bỏ!
Những lời này thông qua hệ thống truyền tin liền cấp tốc lan truyền khắp toàn bộ hạm đội, truyền khắp bầy máy bay khổng lồ đã tiến vào trong tầng khí quyển, truyền khắp tất cả bộ đội trên mặt đất, cũng truyền khắp toàn bộ Trenock.
Nhìn dòng chữ này bỗng chốc xuất hiện trên màn hình, tất cả dân chúng đều đồng loạt dừng bước trước máy thu hình.