Mạo Bài Đại Anh Hùng

Quyển 8 - Chương 7: Chiếc robot hỏng hóc



Pháo kích đình chỉ, khói thuốc súng trên trận địa đang theo gió mà chậm rãi tản ra bốn phía.

Tất cả mọi người đã rút về chiến hào ẩn nấp phía sau trận địa.

Từ đường hầm nhìn qua, trước mắt đều là các chiến sĩ Trenock đang mệt mỏi rã rời, ngồi ở dưới nền đất bùn. Một số người đang nhắm mắt lại, tựa ở trên vách hầm. Một số người thì đang uống nước, từng ngụm từng ngụm một. Còn có một số người, thì lại đang băng bó vết thương dưới sự trợ giúp của hai nhân viên y tá Phỉ Quân. Y phục của bọn họ đã không còn nhìn rõ được màu sắc, đầy người là vết bùn.

Các chiến sĩ Phỉ Quân ngồi ở trong hào ẩn nấp sau trận địa, một bên loay hoay cầm lấy vũ khí vừa mới lấy được, một bên nói chuyện chém gió.

Ngoại trừ Markevitch và hai ba gã chiến sĩ Phỉ Quân ra, những người khác, vừa nhìn tư thế cầm súng thì liền biết được là mấy gã tay mơ, được tiếp nhận huấn luyện quân sự giản đơn, hoặc tốt hơn một chút thì thuộc về đơn vị chiến đấu. Đám kỹ sư máy móc và văn thư nghịch ngợm thiết bị điện tử kia, cầm lấy súng là liền hướng họng súng về phía mình, nhìn ngó mấy hồi. Hình như là khốn khổ chạy mãi được tới nơi đây, chính là để tìm một cái để bắn nổ đầu mình.

Bao quát cả mấy gã cơ sĩ nổi tiếng của Mars cũng đều là thuộc một dạng. Dáng vẻ cầm súng cùng lắm thì tốt hơn hai nữ nhân viên lái tàu đang cầm súng cong cong vẹo vẹo một tí.

Có điều, đám binh sĩ Phỉ Quân cởi mở ngược lại lại chẳng có mấy người cảm thấy xấu hổ vì chuyện không biết dùng súng của mình.

Nguyên bản, những người ở đây chẳng có mấy ai là được tiếp thu qua huấn luyện về thứ này, huống hồ, mập mạp bất kể thế nào cũng sẽ không để cho các Chiến thần robot liều thân xông pha nguy hiểm. Theo cách nói của hắn, mọi người tối đa lắm là bắn hai ba viên tại thời điểm mấu chốt, chỉ cần không nhắm vào người nhà là được. Theo thượng cấp mập mạp lâu như vậy rồi, cái khác không học được, cái khỉ gió này lại chẳng lẽ cũng không học xong?

Còn về phần nguy hiểm ấy... Con mẹ nó, thế giới này có chỗ quái nào mà không nguy hiểm? Lái tàu buôn vũ trang trực tiếp xông qua tuyến phong tỏa vũ trụ của Jaban, nếu không nguy hiểm, mọi người cũng chẳng cần phải đến đây rồi?

Có thượng cấp mập mạp ở đây, không có gì là không qua được!

Nhớ tới cuộc chiến vượt ải mấy giờ đồng hồ trước, đám tay mơ này liền líu ra líu ríu nước miếng tung bay.

Lúc đó, hạm đội Jaban gọi là đông như quân Nguyên. Lấy Thương Lãng tinh làm trung tâm, rậm rạp các chiến hạm tuần tra hầu như mở rộng tới ngoài năm hành lang quá độ! Đừng nói là một chiếc tàu buôn vũ trang nho nhỏ, cho dù kéo cả hạm đội Phỉ Quân đến thì cũng không xông qua được.

Phải biết rằng ba hạm đội siêu cấp Ánh Nhật, Lôi Đình và Phong Bạo dưới tay Mikami Yujin, quy mô của mỗi một cái ít nhất là bằng 8 hạm đội cấp A Phỉ Dương gộp lại. Luận về sức chiến đấu, có thể nói là vũ lực trấn quốc của Jaban.

Có người nói, trong số ba hạm đội này, ngay cả nhân viên tạp vụ cấp thấp nhất cũng đều là được tinh tuyển ra từ trong các đại hạm đội. Mà chiến hạm của bọn họ cũng được tập trung kỹ thuật quân sự đỉnh cao nhất trong nhiều năm qua của đế quốc Jaban. Người Jaban thậm chí còn công khai tuyên bố, ba hạm đội này đủ để tiêu diệt hạm đội Trenock lớn gấp đôi mình.

Mà lần này, ba đại hạm đội siêu cấp này đã tới đây hai cái. Lại thêm tám hạm đội cấp A của Sous, có thể nói, chỉ cần Mikami Yujin muốn, hắn thậm chí có thể khiến cho cả Thương Lãng tinh không nhìn thấy mặt trời.

May mắn là, phần lớn sự chú ý của hạm đội Mikami Yujin đều tập trung vào phòng ngự ở điểm Bước nhảy ở tinh hệ Trường Chinh và Lôi Phong tinh. Bố trí phòng ngự cũng là nhằm vào khả năng xuất hiện hạm đội Phỉ Minh với quy mô lớn. Không ai nghĩ đến, một chiếc tàu buôn vũ trang sẽ vì đám tàn lục quân gần như đã là cá trong chậu ở Thương Lãng tinh mà mạo hiểm vượt phong tỏa.

Điều này đã cho tàu Hãn Phỉ 6 có kỹ thuật tàng hình một tia cơ hội. Thế nhưng, đây cũng không có nghĩa rằng Hãn Phỉ 6 có thể chạy ào vào Thương Lãng tinh mà không bị ngăn trở gì. Phải biết rằng, tuy rằng có kỹ thuật tàng hình, thế nhưng khi Hãn Phỉ 6 thực hiện Bước Nhảy, tất nhiên sẽ phải khởi động động cơ ion, cứ như vậy, kỹ thuật tàng hình sẽ mất đi hiệu lực.

Biện pháp duy nhất chính là, dùng trạng thái tàng hình này mà vượt qua khu vực chướng ngại, sau đó ngắt đầu bỏ đuôi, cố gắng rời xa điểm đầu của hành lang quá độ rồi tiến hành Bước Nhảy, sau đó tại vị trí cũng cách xa điểm cuối của hành lang để kết thúc Bước Nhảy, một lần nữa tiến vào trạng thái tàng hình, để né tránh chiến hạm tuần tra của Tây Ước lấy hai đầu hành lang quá độ làm khu vực giám sát trọng điểm.

Đi ra từ điểm Bước nhảy loại nhỏ tiến vào Reske, dọc theo đường đi, phi thuyền đã gặp phải tàu tuần tra Jaban không dưới năm mươi lần. Cái này còn chưa tính các vệ tinh trinh sát mà quân Jaban rải khắp khu vực chướng ngại.

Ba tuyến cảnh giới phía trước coi như thuận lợi. dù sao thì còn có thể đợi đến khi tàu tuần tra Jaban xuất hiện khe hở. Thế nhưng hai tuyến cảnh giới phía sau vậy mà lại hoàn toàn không thể xông qua được. Lúc đó không còn ai có thể lái thuyền được nữa rồi. Mọi người chỉ có thể toát mồ hôi mà nhìn phi thuyền tự động bay giống như bị hồn ma phụ thể, một mạch lợi dụng tốc độ mà bay loạn dưới sự truy đuổi chặn đường của kẻ địch.

Đó mới gọi là nguy hiểm. Tới tận bây giờ, mọi người cũng vẫn không hiểu ra được là thượng cấp mập mạp tới cùng là đã trang bị cho phi thuyền hệ thống gì mà có thể lợi hại đến như vậy. Mọi người chỉ là cảm thấy kính phục từ đáy lòng đối với sự ung dung của thượng cấp mập mạp. Phát hiện, khi phi thuyền vừa mới bị một chiếc tàu bảo vệ cao tốc Sous phát hiện ra, thượng cấp mập mạp cư nhiên còn có tâm tình đi đánh con.

Khói thuốc súng tản ra, làn khói màu đen xám bay lên trời, bị gió thổi qua, liền giống như một đám mây đen vừa mỏng vừa nhẹ. Trên trận địa, hai đoàn người không hề biết nhau đang tập trung lại cùng với nhau, rốt cục đã nhìn thấy nhau một cách rõ ràng.

Vừa mới kết thúc chiến đấu, ngay cả cấp trên cũng còn chưa kịp nói, đám lính tráng chỉ có thể tự đánh giá lẫn nhau. Đối với các chiến sĩ Trenock mà nói, đám quân tạp nham mặc quân phục màu xanh lan này , thoạt nhìn vô cùng quái dị.

Có thể nhìn ra được, không có mấy người trong bọn hắn là đã từng lên chiến trường. Ngoại trừ hai binh sĩ y tế đang luống cuống tay chân đi hỗ trợ cứu trị người bệnh cùng với một gã sĩ quan tóc vàng cũng dẫn vài người đi làm quen với trận địa ra, phần lớn những người khác đều đang ngồi một cách lười nhác, đồng thời cũng không hề có một sự khẩn trương khi đang ở trên chiến trường gì cả.

Các chiến sĩ Trenock đều cảm thấy có chút không thể tin được --- Đám gà ngay cả súng cũng không biết cầm này tưởng cái chiến trường này là thắng cảnh nghỉ phép của bọn hắn chắc?! Bọn hắn chẳng lẽ không biết được, sinh mạng của tất cả mọi người trên cái trận địa này, nói không chừng chỉ có thể duy trì đến đợt xung phong tiếp theo của quân Jaban. Hoặc là tiếp theo vài phút nữa, sẽ có đạn pháo rơi xuống trên đầu bọn họ.

Các chiến sĩ Trenock có chút khinh thường. Thân thể uể oải cũng khiến cho bọn họ bỏ qua ý nghĩ hàn huyên nhận thức trong đầu.

Việc này cứ để cho cấp trên đi. Mặc kệ đám tay mơ này là từ đâu tới đây, quan trong nhất chính là, đừng để cho bọn hắn quấy rối gây trở ngại ở trên chiến trường. Nếu không, mọi người đều phải chế trong uất ức mất.

Trong sự im lặng ngắn ngủi, các chiến sĩ đã nhìn thấy đại đội trưởng Nash đang kích động mà nói cái gì đó với Tôn Bình. Mà phó trung đội trưởng, trung sĩ Jonathan vậy mà lại xám đen mặt mày, đi về phía gã mập mạp mặc quân phục thiếu tướng.

Mập mạp đứng lên từ trên nền đất bùn của chiến hào, chuẩn bị tìm một khẩu súng tiện tay cho mình.

Khẩu Mauser áo choàng của Mễ Lan, uy lực tuy rằng lớn, thế nhưng năng lượng mang theo thực sự quá nhỏ rồi. Khi gặp phải kẻ địch có số lượng ít, dùng để phòng thân thì có thể, thế nhưng trong chiến đấu kiểu này, lại không cótác dụng gì. Nhớ tới dáng vẻ khi xông về phía mình của đám binh sĩ Jaban, mập mạp vẫn còn thấy sợ hãi ở trong lòng.

Con mẹ nó dám đánh ông mày, là đố kị thân thể đẹp đẽ của ông mày sao?!

Mập mạp hung hăng nhổ ra một ngụm nước bọt xuống nền đất, cả người run run hết nhìn đông tới nhìn tây, giống như một con nai nhỏ bé trong mưa lạnh.

Lại nói tiếp, hắn coi như là thân kinh bách chiến rồi. Tại Millok, tại Gatralan, tại Mars, số lần gặp phải nguy hiểm nhiều không đếm xuể, thậm chí còn bị buộc phải nhảy xuống vực. Thế nhưng, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, có mài dũa trải nghiệm như thế nào, cái tật xấu gặp phải nguy hiểm là liền run rẩy cả người này của hắn vẫn như cũ bám riết không tha.

Đây là đặc thù sinh lý của hắn, sinh ra từ trong xương tủy tế bào.

Khi gặp phải nguy hiểm, bất kể là sự sợ hãi về tâm lý hay là sự phân bố lượng lớn adrenalin về sinh lý, đều sẽ khiến cho thân thể hắn sinh ra hiện tượng run rẩy, muốn khống chế cũng không khống chế được. Mà một khi bởi vì nguy hiểm quá độ mà rơi vào hiện tượng cuồng hóa bất chấp tất cả, tần suất run rẩy của hắn đơn giản là có thể so với máy rung (*).
("máy rung" hay xuất hiện trong phim Nhật ấy - nd)

Mỗi lần đến thời điểm này, mập mạp đều có một suy nghĩ, nếu như dưới tình huống đang xxoo, mình mà lại run rẩy như thế, khéo còn ngang với cả máy khoan bê tông! Mấy giây đã khoan choáng một người, cả đêm cao trào thi nhau nổi lên, uy phong cường hãn tới mức nào kia chứ? Hắn tính toán, dù sao cũng phải tìm cơ hội, lúc nào hành sự thì hung hăng dọa cho mình một phát!

Mấy khẩu súng trường kiểu Trenock đã bị mập mạp ném sang một bên. Hắn muốn tìm một cái có tầm bắn xa xa một chút, độ chính xác cũng cao hơn một chút. Tốt nhất là cái khẩu bắn tỉa na ná như của gã Phùng lão tứ kia. Phải biết rằng, khi chiến đấu trận địa, áp lực tâm lý và khủng hoảng do một gã bắn tỉa ưu tú tạo ra, đủ để so với mười khẩu súng máy năng lượng hoặc pháo năng lượng cầm tay.

Chuyện nhà mình thì nhà mình biết, đám thành viên phi chiến đấu suốt ngày bay lượn trong vũ trụ của Phỉ Quân chính là không đáng tin cậy. Thực sự hữu dụng khi phòng thủ trận địa, tính cả mình nữa thì cũng chỉ có năm sáu người.

Năm sáu người, đối với một trận địa như thế này mà nói, thật sự là như muối bỏ biển. Mình nếu không xuất ra bản lĩnh, chơi một cú thật hung ác, sợ rằng ngay cả đợt tấn công tiếp theo cũng không qua được.

CÓ điều, với trình độ hiểu biết về vũ khí của hắn, đám súng ống trước mặt này hiển nhiên là không phù hợp với yêu cầu của hắn.

Mập mạp vừa đi vừa xem xét lựa chọn.

Thời gian đang là giữa trưa, mặt trời ở trên cao giống như một quả cầu lửa, trực tiếp thiêu đốt trận địa nằm trên sườn núi. Cây cối xung quanh trận địa bị bom nổ cho tan tành. Bên ngoài dãy đường hào quanh co khúc khuỷu là một mảng cháy đen. Các hố bom to to nhỏ nhỏ, hết hố này tới hố khác. Mấy khối xác robot bị đốt rụi, vô sô linh kiện bị nghiền nát và vũ khí bị méo mó văng rải rác bốn phía.

Toàn bộ trận địa rõ ràng là đã bị lửa đạn lột bỏ mất một tầng. Tường kim loại chống đạn vốn hẳn là đã được dựng ngầm dưới lòng đất, giờ đã lộ ra 10 cm phần rìa. Vài dãy hào gia thông đã bị nổ sập. Hố chịu lực đào dưới trận địa cũng đã sập xuống không ít.

Thi thể máu thịt phía trước trận địa chồng chất như núi, chân đứt tay cụt đầy đất. Máu loãng đang xuổi theo địa thế mà chảy xuống hào, mùi máu tươi hỗn tạp với mùi thuốc súng, gay mũi khó chịu. Bùn đất dưới đáy chiến hào lúc nào cũng sũng nước. Bùn đất lẫn với lá cây bị nghiền nát, dẫm xuống một bước thì sẽ phát ra một tiếng bẹp. Nhấc chân lên là có thể kéo theo một đống sình.

Tùy tiện lật xem hai ba cái vẫn không tìm ra được khẩu súng mình cần, mập mạp ngẩng đầu quyết định đi tìm Tôn Bình trước, bảo hắn nhanh chóng tìm chỉ huy tối cao của cái trận địa này, mọi người thương lượng một chút.

Tuy rằng, nếu nói thực ra, làm sao để tiếp tục chống đỡ với một cái trận địa không có robot như thế này, trong lòng hắn một chút phương án cũng không có. Có điều, bất kể thế nào, hai nhóm người không biết nhau thì nhất định phải đồng tâm hiệp lực, phải có chung nhận thức nhất định.

Bò lên sát rìa chiến hào, cẩn thận ngó về phía dưới chân núi. Trên trận địa Jaban dưới chân núi, mơ hồ có thể thấy được một chiếc robot {Toyama} đời thứ tám của Jaban.

Khuôn mặt mập mạp âm tình bất định.

Kẻ địch tấn công cái trận địa này hẳn là một tiểu đoàn. Robot nằm lại trên trận địa đại khái có hơn hai mươi chiếc. Điều này tức là, trong tay địch nhân kẻ địch ít nhất còn có bốn năm chiếc robot nữa.

Một khi những chiếc robot này tham gia tấn công, cho dù chỉ là một chiếc thôi, đối với cái trận địa này mà nói, đều là một uy hiếp nghiêm trọng. Dạo qua tuyến đầu trận địa một vòng, mập mạp không chỉ không phát hiện ra robot, mà ngay cả tên lửa cầm tay và pháo năng lượng cũng bị vứt bỏ ở một xó vì không có đạn. Điểm này, bên địch tuy rằng nhìn không thấy, thế nhưng có thể suy đoán ra được từ cường độ hỏa lực gặp được từ đợt công kích trước.

Sĩ quan chỉ huy quân địch với kinh nghiệm phong phú hiển nhiên là đã chuẩn bị phái một hai chiếc robot trong đợt tấn công tiếp theo. Đây vừa là để tạo ra sự uy hiếp đối với trận địa, vừa là một lần thăm dò trắng trợn. Nếu như trận địa chỉ có thể dựa vào lựu đạn nhiệt hạch để tự sát ngăn cản, như vậy, sĩ quan chỉ huy quân địch sẽ không chút do dự mà phái ra tất cả các robot của hắn.

Chó chết! Mập mạp cắn răng nhìn chằm chằm vào chiếc robot, thầm tính toán ở trong lòng, hồn nhiên không biết một gã trung sĩ Trenock với vẻ mặt xám xịt đã bước tới bên cạnh mình.

"Vị tướng quân này!" Jonathan hung dữ nhìn chằm chằm vào gã mập mạp suýt chút nữa đã bắn mình trở thành cái sàng, cắn răng nói: "Tôi nghĩ, ngài thiếu tôi một lời giải thích!"

" Giải thích?" Mập mạp mờ mịt quay đầu lại, chỉ vào cái mũi của mình: "Ngươi là đang nói ta?"

"Vài phút trước..." Jonathan nắm chặt tay, cố gắng khống chế xung động muốn vung nắm đấm của mình lên cho cái mặt béo ú này một cú nở hoa, cả giận nói: "Ngươi đã dùng súng của ngươi bắn loạn xạ về phía ta. Nếu như không phải ta may mắn, ta đã là một cỗ thi thể lỗ chỗ rồi! Thế nào, ngươi định không giải thích về việc này hả?"

"Vài phút trước?" Mập mạp nhớ lại một chút, bừng tỉnh đại ngộ nói: "À, ta nhớ ra rồi! Lúc đó, lưỡi lê của tên kia đã đâm vào được đùi của ngươi đúng không?"

"Vào đùi vẫn không mất mạng!" Ánh mắt Jonathan càng ngày càng lạnh lẽo.

" Có máy cầm máu thì không mất mạng." Mập mạp cười nói: "Có điều, ta đúng là đã giải quyết hộ ngươi một cái phiền phức, không phải sao?"

" Biện pháp giải quyết của ngươi, chính là muốn đánh chết cả ta sao?!" Jonathan nhìn vẻ mặt coi như không có việc gì của mập mạp, phẫn nộ tới cực điểm. Là một gã chiến sĩ liều mạng trên chiến trường, hắn hận nhất chính là loại này cấp trên coi sinh mệnh của binh sĩ như cỏ rác này. Lửa giận trong lòng cũng không thể kiềm chế được, hắn vung nắm đấm tới khuôn mặt của mập mạp.

Soạt, các chiến sĩ Phỉ Quân và Trenock vẫn luôn chút ý tới động tĩnh bên này, tất cả đều soàn soạt đứng dậy, vẻ mặt kinh hãi. Một số người gấp gáp còn chạy nhanh về phía này.

" Dừng tay! Jonathan!" Nash chạy vội đến đang hô lên một cách giận dữ.

Nắm tay Jonathan đã ngừng lại ở vị trí cách khuôn mặt mập mạp hai mươi cm. Khiến cho hắn dừng lại, không phải là tiếng hô của Nash, mà là một khẩu Mauser đang nhắm thẳng vào đầu.

" Thiếu tướng Điền Hành Kiện phải không?" Thấy khẩu súng của mập mạp đang chĩa vào đầu Jonathan. Nash đơn giản là nổi trận lôi đình. Hắn tạm thời bỏ xuống sự khiển trách đối với Jonathan, quay sang mập mạp lúc này đang run rẩy cả người, xem thường nói: "Là một vị tướng quân, tôi nghĩ, ngài không nên dùng súng nhắm vào đầu của chiến sĩ!"

Trận địa đang yên lặng như tờ.

Đám binh lính Trenock giận dữ, thấy gã mập mạp đang run rẩy cả người, mặt cắt không còn chút máu, nhìn qua là biết chỉ biết cầm súng ra vẻ uy phong, liền tỏ vẻ khinh thường.

Vừa rồi, tiếng súng truyền đến từ hướng phi thuyền rơi, tất cả mọi người đều nghe thấy.

Khi đám tay mơ ngay cả súng cũng không có này đi theo phía sau đám người Tôn Bình mà đi tới trận địa, tất cả các chiến sĩ đều không hề nghi ngờ rằng, là nhóm Tôn Bình đã cứu những người này. Không ai cho rằng, tiếng súng kia là để chơi đùa dưới tình huống không có quân Jaban. Cũng không ai cho rằng, đám tay mơ này mới là người chiến đấu chính.

Có ý nghĩ chủ đạo này, có thể tưởng tượng ra được, khi các chiến sĩ thấy phần lớn đám người được cứu về này núp ở trong hào ẩn nấp phía sau, giống như đàn chim cút đến du ngoạn, còn các chiến sĩ của bọn hắn thì lại càng khốn nạn hơn, không chỉ nổ súng loạn xạ với người một nhà, bây giờ lại còn lấy súng nhắm vào đầu Jonathan, họ sẽ có sự phẫn nộ đến mức nào!

Mấy gã còn sợ Trenock còn vô thức mà cầm lấy súng. Vốn đang ở trong tuyệt cảnh, bọn họ sớm đã không thèm để ý tới sinh tử. Ngay cả chết còn không sợ, còn sợ một gã thiếu tướng không biết từ nơi nào nhảy ra này?!

Chỉ cần Nash ra lệnh một tiếng, đám hán tử lăn lộn trong máu lửa này sẽ không hề do dự mà pằng pằng toàn bộ đám khốn mặc quân phục xanh lam này. Bọn họ mặc kệ bốn ba một hai gì!

"Ta lấy súng, không phải là muốn bắn hắn." Mập mạp có chút phiền muộn. Hắn không ngờ tới thuật rút súng từ áo choàng xuất thần nhập hóa này lại không có ai bị làm cho kinh ngạc, cư nhiên còn bị chất vấn, điều này khiến cho Béo gia ham hư vinh thích náo động này vô cùng khó chịu. Hắn thuận miệng nhổ ra một ngụm nước bọt xuống đất, hung hăng nói: "Ông đây bất quá chỉ là không có thời gian giải thích với các ngươi."

Nói xong, mập mạp thu tay cầm súng, sau đó vung lên, hơn mười phát đạn năng lượng liền xẹt về phía lớp bùn đất bên cạnh một cỗ thi thể binh sĩ Jaban cạnh đường hầm.

Các chiến sĩ Trenock khác đứng ở xa nên còn không nhìn rõ, thế nhưng Nash và Jonathan đứng gần đó, vừa nhìn thấy vị trí đạn súng của mập mạp bắn tới, nhất thời khóe mắt nhảy mạnh lên! Chỉ thấy trên vách hố, các viên đạn làm một vòng trên thi thể ngã lăn của gã binh sĩ Jaban, vẽ ra một cái hình người, vậy mà lại không chạm vào thi thể một chút nào.

Nash quay vụt lại, nhìn về phía Tôn Bình. Tôn Bình cụp mắt cười khổ mà ghé vào lỗ tai của hắn, nhỏ giọng nói mấy câu.

Theo lời kể của Tôn Bình, con mắt Nash càng trợn to hơn, cuối cùng, đã không thể che giấu nổi sự kinh hãi của hắn rồi. Khi Tôn Bình kể xong, phản ứng đầu tiên của Nash chính là hung hăng đạp cho Jonathan một cước rồi mắng: "Cút đi!"

Jonathan không hề động đậy, con mắt vẫn còn đang trợn thẳng nhìn vào thi thể ở góc tường kia.

Nash xoay người nghiêm trang cúi chào với mập mạp, nói: "Tướng quân, đội trưởng đại đội 2 tiểu đoàn 1 trung đoàn 1792 sư đoàn bộ binh cơ giới hóa sô 51 đội đổ bộ đường không Trenock, Nash xin cho chỉ thị."

Nói xong, hắn như có ma thuật mà dâng lên một điếu thuốc dúm dó, thản nhiên nói: "Tướng quân, ngài đừng chấp nhặt với con dễ trũi này. Nói thật, đừng nói là hắn chưa bao giờ thấy qua thuật bắn súng như vậy, ngay cả tôi lúc đó cũng giật hết cả mình. Hà hà, chúng tôi đều là thẳng tính, có chỗ nào có lỗi, ngài đại nhân đại lượng, xin thông cảm cho."

Mập mạp không tốn thời gian nhiều lời, từng ở trong sư đoàn 16, hắn sớm đã được biết đến bản lĩnh trở mặt của mấy gã như thế này. Đối với đám binh sĩ suốt ngày lăn lộn bên bờ sinh tử này mà nói, bất kể quyền uy gì thì đều là chó má. Bọn họ chỉ bái phục đối với thực lực tuyệt đối. Từ bản chất mà nói, bản thân mập mạp cũng giống như bọn họ, sự nhận thức đồng cảm từ trong xương cốt này cũng không bởi vì quân hàm trên vai mà giảm xuống.

" Hiểu lầm mà thôi." Mập mạp quay đầu nhìn qua Jonathan một chút.

" Xin lỗi ngài!" Jonathan phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt phức tạp nhìn mập mạp, rốt cục ưỡn ngực thẳng thắn nói: "Tôi thiếu ngài một cái mạng!"

Mập mạp cười ha ha, cảm thấy trong lòng rất thoải mái.

" Tướng quân." Thấy mập mạp bỏ qua, Nash cũng buông lỏng. Gã hán tử gần ba mươi tuổi này nhe răng cười, trên khuôn mặt bẩn thỉu lộ ra một hàm răng trắng như tuyết: "Ngài tốt nhất là nên cởi bộ quân phục này của ngài... Ha ha."

Mập mạp nhìn lại bộ quân phục của mình, nhất thời nhảy dựng lên, vội vàng cởi bỏ.

Nghĩ thầm, khó trách mình vừa xuất hiện thì đám binh sĩ Jaban liền giống như có thù hằn gì với mình. Hóa ra đều là bởi vì bộ quân phục này. Đần mặt ở trong robot trong chiến hạm, cư nhiên lại phạm phải một sai lầm thấp kém như thế này. Nếu không nhờ Nash chỉ ra, đợt chiến đấu tiếp theo, mình vẫn còn như con công xòe đuôi, ngây ngốc chờ kẻ khác tới tranh quân công đi!

Đều nhận được ý tốt, mập mạp với Nash khi nhìn nhau đều có chút thân thiện rồi. Đặt mông ngồi xuống trên một hòm đạn dược, mập mạp châm điếu thuốc mà Nash vừa đưa cho, hỏi: "Trung úy Nash phải không? Theo kinh nghiệm của ngươi, đám tạp chủng Jaban kia tiếp theo sẽ phát động tiến công vào lúc nào?"

Nash ngồi xổm ở trước mặt mập mạp, đôi bàn tay to chà xát trên ống quần đầy vết máu và bùn đất, bộ dạng trung hậu thành thật.

Hắn nhìn qua thời gian trên máy ghi chép chiến đấu ở cổ tay một chút, nói: "Không chắc lắm, khi bắt đầu đánh mạnh, vài phút là có thể xông lên. Có điều, cái tiểu đoàn đối diện kia đã đánh chúng tôi được 8 giờ rồi, thương vong ít nhất là gấp đôi chúng tôi. Khoảng thời gian gần đây đều thành thật một chút, nửa giờ mới đến một lần. Tôi đoán rằng, thấy các ngài tới, bọn hắn còn phải chuẩn bị kỹ hơn một chút."

" Bọn hắn không có viện quân sao?" Mập mạp tiện tay nhặt lên một khẩu súng trường m23 Trenock, nhìn qua một chút liền buông xuống.

"Trước đó không có. Vẫn là bọn hắn phân cao thấp với chúng tôi."

Nash mở bản đồ địa hình trên máy ghi chép chiến trường, đặt lên một khối tường chống đạn tương đối bằng phẳng, liếc sang mập mạp nói: "Nơi này là cánh trái của cả tuyến ngăn chặn của quân ta, là một eo núi. Tiếp qua chính là một cái hẻm núi lớn. Muốn xuyên qua trận địa thì phải đi vòng qua hơn một nghìn km. Với tính cách của người Jaban, ban đầu một tiểu đoàn đánh một đại đội, cho dù có nằm chết ở chỗ này thì bọn hắn cũng không muốn gọi viện quân. Có điều, phi thuyền của các ngài lại rơi ở chỗ này, về sau thế nào thì khó có thể nói được nữa rồi."

" Con mẹ nó." Mập mạp nhìn qua bản đồ địa hình một chút, cảm thấy có chút nhức đầu: "Tôn Bình nói, các ngươi đã mất liên hệ với bộ chỉ huy sư đoàn rồi hả?"

"Đúng vậy." Nash gật đầu.

Hắn vô thức nhìn qua các chiến sĩ đã mệt mỏi đến cực điểm ở trong hào một chút, đôi tay nắm chặt lại, vẻ tươi cười trên mặt đã biến mất hoàn toàn. Cả một đại đội hơn một trăm sáu mươi người, đến bây giờ chỉ còn lại có mấy người như thế này. Sự đau đớn tan nát cõi lòng khi mất đi bằng hữu huynh đệ sinh tử tương giao chính là thứ mà người thường khó có thể tưởng tượng được.

" Máy liên lạc không có, chúng ta không phái người đi liên hệ nữa sao?" Mập mạp thấu hiểu mà im lặng một hồi, lúc này mới nhỏ giọng hỏi.

"Đã phái rồi." Nash cắn răng nói: "Phái ba lần, đều không có ai trở về."

" Ngươi nói..." Sắc máu trên mặt mập mạp thoáng cái đã biến mất sạch sẽ: "Ba lần... Đều không có người trở về?!"

Nash không ngẩng mặt lên, chỉ im lặng gật đầu.

Trái tim mập mạp lập tức chìm xuống tận đáy. Hắn ngơ ngác nhìn bản đồ điện tử chiếu ra từ máy ghi chép của Nash, đầu óc trống rỗng.

Theo như lời Nash, đây là tuyến đầu cánh trái của cả tuyến phòng ngự quanh co khúc khuỷu.

Sở dĩ đặt một trận địa tại góc eo núi này, chính là vì cao điểm nơi trận địa này là toàn bộ cánh của sư đoàn 1792. Nếu như kẻ địch vu hồi từ vùng núi hình chữ bát (八) ở trước mặt về phía bên này, chiếm lĩnh được cao điểm là có thể thuận thế mà vào, cắt cả phòng tuyến chằng chịt của sư đoàn 1792 thành hai nửa.

Bởi vậy, cái đại đội này đã được đặt ở đây, lệnh phải phòng thủ nghiêm ngặt bám chặt tử thủ.

Đến bây giờ, vấn đề lại chính là ở vị trí của cái trận địa này.

Đây là một cái eo núi hình chữ U, ngọn núi hùng vĩ đã ngăn cách cái trận địa này, cũng ngăn cách luôn thông tin ở các trận địa khác. Nếu như dưới tình huống hệ thống liên lạc còn đầy đủ, điều này tự nhiên không thành vấn đề. Thế nhưng hết lần này tới lần khác máy liên lạc của trận địa lại bị bom nổ cho tan tành. Nói cách khác, từ đó trở đi, cái trận địa này liền giống như một hòn đảo cô độc trong đại dương, bị ngăn cách hoàn toàn!

Từ vẻ mặt của Nash mà xem, chắc hẳn hắn cũng đã hiểu ra việc liên tục phái ra ba gã binh sĩ đi liên lạc mà không thấy trở về thì tức là gì. Thế nhưng, kẻ địch vẫn tấn công liên miên không dứt như trước, khiến cho hắn không còn sức mà đi lo lắng đến việc khác.

Trước nhận được mệnh lệnh của bộ chỉ huy sư đoàn, hắn chỉ có thể tiếp tục kiên trì thủ vững ở chỗ này. Nếu như trận địa bên kia eo núi không bị mất, việc hắn bỏ lại trận địa chính là phạm tội. Còn nếu như đã đánh mất rồi... Hắn cũng trông cậy vào việc có thể mang theo hai ba chục chiến sĩ mệt mỏi tới cực điểm ở trước mắt này xuyên qua lớp kẻ địch đông gấp mấy lần mình, sống sót đi ra ngoài!

Không biết người Jaban đã chiếm được trận địa chính hay chưa. Có thể là bọn hắn cảm thấy không cần thiết, có thể là không có thời gian, có thể là căn bản vẫn chưa phát hiện ra cái eo núi hình chữ U bên cạnh trận địa chính này. Dù sao thì vẫn không có quân địch bò lên trên trăm mét từ bên trái trận địa chính đến tấn công cái trận địa này. Ở trước mặt Nash cũng chỉ có cái tiểu đoàn bộ binh Jaban ngay từ đầu đã đánh nhau với hắn này.

"Có còn robot không?" Giọng nói mập mạp đang có chút run rẩy. Tuy rằng biết rõ khả năng có robot đã có khuynh hướng vô hạn về tới 0, thế nhưng hắn vẫn còn ôm hi vọng vạn nhất. Hắn hầu như có thể xác định rằng, trận địa chính phía bên kia đã bị quân địch chiếm lĩnh rồi. Muốn sống sót để ra khỏi nơi này, không có robot, ngay cả một chút hi vọng cũng không có!

"Robot..." Tiếng cười khổ của Nash khiến cho trái tim mập mạp lạnh lẽo. Có điều, câu sau lại khiến cho con mắt của hắn sáng lên.

Nash đắng chát nói: "Tiểu đội robot trong đại đội đã đi sạch cả rồi. Mười một chiếc robot chỉ còn lại một chiếc bị hỏng nghiêm trọng, không khởi động được. Còn những cái khác thì đều bị hủy hết rồi."

"Không khởi động được?" Mập mạp sửng sốt, lập tức cười rộ lên ha ha như một thằng ngu.

Nash không hiểu rõ vì sao, vừa mới nâng mí mắt lên thì đã bị mập mạp kéo lên.

"Mang ta đi!"

Trong ánh mắt hoang mang của các chiến sĩ, hai người cong lưng vượt qua nước bùn, mau chóng chạy về phía chiến hào robot ở phía sau chếch về phía bên phải trận địa. Cho đến khi được tận mắt nhìn thấy robot, mập mạp đang hứng phấn mới hiểu ra được cái "bị hỏng nghiêm trọng" trong lời nói của Nash, tới cùng là đã nghiêm trọng tới tình trạng như thế nào.

Xuất hiện tại trước mắt một chiếc robot một người lái đời thứ 8 [Thái Hành] Trenock. Vừa nhìn thấy nó, một chuỗi các các số liệu liền xuất hiện trong đầu mập mạp.

[Thái Hành] có chiều cao 720 cm, cân nặng 56 tấn, cả thân hình đều là màu đen, kết cấu hình người, mang trên dưới hai động cơ ion tuần hoàn mạch đơn
gh2058 của công ty Marlow. Hệ thống thăng bằng điện tử, truyền lực qua lại với hai trục liền, được trang bị hai quả tên lửa đối không và bốn quả tên lửa đối đất, hai khẩu p súng máy năng lượng 56 mm và một khẩu pháo năng lượng đường kính 210 mm.

Đặc điểm của loại robot này là tính năng ổn định, kết cấu đơn giản sửa chữa thuận tiện, các chỉ tiêu kỹ thuật vô cùng cân bằng. Bởi vì kết cấu và hệ thống giảm xóc của nó đều là thiết kế cận chiến đời mới. bởi vậy, chiếc robot này khác hẳn với phiên bản cận chiến đầu tiên đời thứ 7 của Trenock. Từ khi phục dịch từ năm 2059 đến nay, đã sản xuất ra được sáu dòng máy, đây là loại robot chủ lực của bộ đội thiết giáp Trenock.

Nhìn từ ngoại hình, [Thái Hành] có vẻ hơi vụng về. Có điều mập mạp biết, kỳ thực loại robot này không chỉ rắn chắc, sức mạnh lớn, đồng thời cũng vô cùng linh hoạt. Chỉ cần điều khiển thích hợp, nó tuyệt đối là một sát thủ cận chiến. ÍT nhất thì còn ưu tú hơn chiếc [Toyama] của quân Jaban ở phía đối diện nhiều lắm.

Thế nhưng, ưu tú thì ưu tú, chiếc robot ở trước mắt này thật sự là quá thảm rồi.

Cả robot có thể nói là đã hoàn toàn biến hình. Áo giáp ngoài của robot thủng lỗ chỗ, vỏ ngoài ở bên trái ngực và bên phải bụng dưới đều đã vỡ tan, lộ ra mạch điều khiển và linh kiện ở bên trong. Đầu cũng thiếu mất một cái sừng, hệ thống thị giác chỉ còn lại có một con mắt và một màn hình quan sát ở vị trí ngực. Về phần rada và hệ thống điều khiển hỏa lực, nhìn thì biết, có nghĩ cũng vô dụng. Còn pháo năng lượng của robot thì một cái cũng chẳng còn, ngay cả tên lửa cũng trống không.

Nếu như nói, những điều này vẫn còn có thể tiếp thu được mà nói, như vậy, chuyện tay phải gãy cả khuỷu tay và chân trái gãy cả đầu gối, thì lại khiến cho mọi mơ mộng ảo tưởng về cả chiếc robot đều hóa thành bọt nước.

"Mẹ nó!" Mập mạp vẫn chưa từ bỏ ý định, mau chóng bò lên trên khoang lái của robot.

"Thối Thối! Qua đây!"

"Tới liền!" Rắm Thối chạy như điên tới trước robot, theo cánh tay buông xuống của robot mà bò vào khoang lái.

Gã mập mạp kêu đứa bé này đến để làm gì, định cho nó trốn ở trong đấy chắc?

Các chiến sĩ Trenock hai mặt nhìn nhau. Nhất cử nhất động của Nash và mập mạp, hiện tại đều là tiêu điểm quan tâm của cả trận địa. Nghỉ ngơi một hồi, các chiến sĩ Trenock đã hồi sức lại, ngoại trừ cảnh giới ở tuyến đầu trận địa ra, phần lớn đều chạy tới chiến hào robot xem chuyện quái lạ. Cùng với bọn họ, đám tay mơ Phỉ Quân cũng thấy mùi ngon mà tới xem.

Máy thông tấn đã hỏng, hệ thống phụ trợ máy tính cũng không phản ứng.

"Nhìn máy liên lạc xem, xem có cách nào liên hệ được với Thiên Võng hay không." Mập mạp dặn dò Rắm Thối.

"Đơn giản." Thối Thối mở điện lực dự bị, khởi động động cơ, lập tức vui mừng nói: " Mập mạp, động cơ còn tốt!"

"Lão tử biết rồi!" Mập mạp nhìn chằm chằm vào đài điều khiển, con mắt âm tình bất định: "Lần này phải dựa vào nó rồi!" Nói xong, hắn chui ra khỏi khoang lái: "Có cánh tay sửa chữa không?"

Xung quanh robot, các chiến sĩ Trenock ngơ ngác nhìn mập mạp.

Nash nhìn qua đồng hồ một chút, lại nhìn về phía chiếc robot đồng nát sắt vụn, trên mặt giật giật. Hắn tin chắc, cái gã mập mạp này con mẹ là một tên điên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.