Bên trên mái hình vòm của đại sảnh chỉ huy. Là bức bích họa cỡ lớn do hoạ sĩ nổi tiếng nhất Trenock ba trăm năm trước là Mike Tuo vẽ, bức bích họa này có tên là [Thánh Tích Chi Chiến Hậu Cuồng Hoan]. Phần đông nhân vật trong bức tranh, đang chúc mừng thắng lợi, vẻ mặt trông rất sống động.
Tranh vẽ trên tường là yên lặng, giờ phút này đại sảnh, cũng là yên lặng.
Thời gian dường như dừng lại, dường như lại quay trở về mấy trăm năm trước, quân nhân Trenock bên trên tranh vẽ trên tường cùng quân nhân Trenock trong hiện thực, cùng nhau tạo thành một bức tranh mới.
Chỉ có từng dãy số liệu cùng chữ viết bên trên màn hình Thiên Võng, còn đang lăn lộn không biết mệt mỏi. Chiếu rọi ở trên vách tường, trên thân người, giống như từng đàn cá chạy ngang qua.
Trần Phượng Tây nhìn Margaret đang nói chuyện với mình, bỗng nhiên có chút mê mang.
Có lẽ điều vui mừng tới quá nhiều, làm hắn có chút sững sờ. Giống như là uống một chén súp ngon sẽ cảm thấy thật sung sướng, nhưng nếu uống nguyên một nồi nước, thì trừ bỏ đầy bụng ra, chắc chắn sẽ không có cảm giác nào khác.
Thời điểm một tiểu nam hài ba tuổi, đem nguyên cả hệ thống Thiên Võng hoạt động trở lại, trong lòng vị Tổng tư lệnh cánh quân Lôi Phong tinh này, cũng chỉ còn lại có hai chữ.
---Yêu nghiệt!
Tất cả những người của Phỉ Quân, đều là một đám yêu nghiệt!
Cái ý nghĩ kỳ quái này, bỗng nhiên hiện ra trong đầu như vậy. Thế cho nên, giờ phút này, khi nhìn Margaret, Trần Phượng Tây còn có chút thẫn thờ, bộ dáng kia, giống như là thấy một nữ yêu đang với nói chuyện chính mình.
Có chuyện nhất định phải nói cho ta biết?
Giọng điệu như vậy, chắc là một sự việc vô cùng quan trọng. Thế nhưng, còn có chuyện gì, còn quan trọng hơn so với việc một tiểu thí hài ba tuổi chữa trị gần 50% chức năng của Thiên Võng?
"Chúng ta cần một lần thắng lợi." Margaret nghiêm túc nhìn Trần Phượng Tây.
Trần Phượng Tây gật gật đầu. Nếu như nói lúc trước, trong lòng hắn còn có nghi ngờ đối với việc tiêu diệt ba sư đoàn bọc thép Tây Ước ở trấn Lorenzo, thì hiện tại hắn đã hoàn toàn không có bất kỳ lo lắng gì. Mặc dù đối phương còn có một bọc thép liên Tài Quyết Giả, thế nhưng, Phỉ Quân cũng không phải ăn chay. Bọn họ có cơ giáp mười hai đại, các chiến thần trong truyền thuyết của bọn họ còn không có giao tranh với đối thủ đâu!
"Không phải là trấn Lorenzo," Margaret lắc lắc đầu, đón nhận ánh mắt hoang mang của Trần Phượng Tây, đưa ngón tay chỉ về phía bản đồ: "Tôi nói là chủ lực của Belliveau!".
"Chủ lực?!" Trần Phượng Tây cùng Pierre vừa mới đi tới đều cảm thấy hoảng sợ.
"Đúng, chủ lực!" Margaret nói tiếp, đánh nát ảo tưởng nói nhầm trong đầu hai vị tướng quân, nàng nói từng chữ một: "Tướng quân Trần Phượng Tây, tướng quân Pierre, nhiệm vụ của Phỉ Quân khi tới nơi này, là phải kiên trì ở chỗ này suốt một tháng, có lẽ dài hơn. Thẳng đến khi viện quân của chúng ta đến. Bởi vậy, chỉ ăn luôn ba sư đoàn bọc thép của địch nhân ở trấn Lorenzo, đối với toàn bộ chiến cuộc mà nói, là vẫn không đủ.".
Tay nàng đã rơi vào thành vệ tinh Tịch Dương Sơn trên bản đồ: "Chúng ta cần một lần thắng lợi thực sự. Chiến trường thắng lợi, không chỉ ủng hộ sĩ khí cho binh lính ở tiền tuyến, điều quan trọng hơn là, chúng ta cần cho kẻ địch một đòn nặng nề. Nặng nề đến mức trong vòng ít nhất là nửa tháng, bọn họ sẽ không thể tổ chức đợt tấn công mạnh hơn!".
"Thành vệ tinh Tịch Dương Sơn!" Trần Phượng Tây cùng Pierre hoang mang liếc nhì nhau, bỗng nhiên khiếp sợ.
Thành vệ tinh Tịch Dương Sơn, cách trấn Lorenzo chỉ hai trăm hai mươi km, Tây Bắc giáp núi Socrate, Đông Nam nối liền núi Charlotte Fox. Hai tòa núi non uốn lượn, đem nơi này vờn quanh thành bồn địa hình elip. Bởi vì là đường giao thông quan trọng từ vùng núi Tây Bộ đi thông tới bình nguyên thành Phượng Hoàng, quốc lộ tài nguyên thứ sáu thứ tám của Lôi Phong tinh, đều đi qua thành vệ tinh Tịch Dương Sơn. Cho nên, vị trí địa lý hết sức quan trọng.
Từ khi khai chiến tới nay, thành vệ tinh Tịch Dương Sơn chính là trọng điểm tranh đoạt của hai bên. Ở tám khu nông nghiệp cùng thành trấn xung quanh thành vệ tinh Tịch Dương Sơn, liên quân Phỉ Minh đã liên tiếp ác chiến cùng tập đoàn quân Phương Bắc của Belliveau hơn mười trận.
Ở trong những chiến dịch có lớn có nhỏ này, cánh quân Reske của Phỉ Minh, tổng cộng đưa vào binh lực gần hai mươi sư đoàn, tỉ lệ thương vong cao tới sáu mươi lăm phần trăm. Có mười sư đoàn, hoàn toàn nằm lại ở trận địa Tịch Dương Sơn. Mà bên phíaTây Ước tổn thất, cũng tương đương với Phỉ Minh. Làm bên phòng ngự mà nói, ở trong này thì Phỉ Minh đã bị thua thiệt.
Chẳng qua, bởi vì cố gắng hết sức đưa vào binh lực, cùng với đường hậu cần từ Tịch Dương Sơn tới thành Phượng Hoàng coi như bằng phẳng thẳng, có thể kịp thời tăng viện quân cùng bổ sung vật tư, bởi vậy, phòng tuyến Tịch Dương Sơn coi như vững chắc. Hiện tại. cánh quân Reske của Phỉ Minh, ở phòng tuyến Tịch Dương Sơn, đồn trú bốn sư đoàn bộ binh cùng sáu sư đoàn bọc thép, trạng thái chiến cuộc tổng thể tương đối vững vàng.
Nghe Margaret bỗng nhiên nhắc tới Tịch Dương Sơn, Trần Phượng Tây cùng Pierre đồng thời ý thức được sự bất thường. Một cảm giác nguy hiểm tự nhiên sinh ra.
"Ngươi nói là, chủ lực Tây Ước, sẽ tấn công hướng vào Tịch Dương Sơn?" Trần Phượng Tây hỏi.
"Theo thế cục trước mắt, chúng ta có thể phán đoán phương hướng tấn công của Tây Ước, thì có ba chỗ," ngón tay Margaret dọc theo hướng nam Tịch Dương Sơn chỉ qua: " Phòng đoạn 72 phía bắc trấn Lorenzo, cầu lớn Long Tu Môn phía nam, cùng trấn Lorenzo.".
Ngón tay Margaret, di động một chút, thì các tham mưu chung quanh liền gật đầu một cái.
"Ở bên trong ba khu vực này, bản thân trấn Lorenzo thì đừng nói rồi, hai khu vực khác, là chỗ phòng tuyến yếu kém nhất của chúng ta, cũng dễ dàng phối hợp với đợt tấn công ở trấn Lorenzo nhất. Nói thật, theo bên trong chúng ta mà nói, chúng ta cũng đều đồng nhất ý kiến về ba phương hướng tấn công này." Margaret nhìn về phía Bố Lạp Đặc cùng các sĩ quan Phỉ Quân. Khi ánh mắt của Trần Phượng Tây cùng Pierre hướng qua, thì các sĩ quan đều gật gật đầu.
"Nhưng mà, ý kiến của Điền Tướng quân khác với chúng ta, hắn kiên trì cho rằng, kẻ địch sẽ đưa vào Tịch Dương Sơn binh lực không thua kém hai mươi sư đoàn bọc thép, một lần phát động tấn công siêu cấp, hoàn toàn đánh thông Tây tuyến của thành Phượng Hoàng." Margaret khẽ khẽ vuốt sợi tóc phủ ở bên tai rồi nói: "Lúc trước ta cũng không đồng với ý kiến của hắn, nhưng mà, hiện tại ta cho rằng. Hắn đã đúng.".
"Đợi một chút....." Pierre khoát tay chặn lại, hình như có chút khó có thể hiểu nổi. Hắn khó có thể tin mà nhìn Margaret: "Không nói tới chuyện các ngươi có phán đoán chuẩn xác hay không, căn cứ vào cái gì, ta chỉ muốn hỏi một chút, nếu kẻ địch thật sự tấn công Tịch Dương Sơn, dựa theo những gì ngươi mới vừa nói..... Chẳng lẽ các ngươi chuẩn bị ăn luôn chủ lực của Belliveau?!".
"Nói đúng." Margaret gật gật đầu, trên khuôn mặt đẹp làm điên đảo chúng sinh kia xuất hiện nụ cười, làm cho đáy lòng Trần Phượng Tây cùng Pierre phát lạnh.
"Điều đó không có khả năng!" Pierre cố gắng hạ thấp giọng, làm cho mình có vẻ càng thêm bình tĩnh: "Margaret, ta hi vọng ngươi suy nghĩ kĩ một chút, phải biết rằng, mặc dù là Nguyên soái Hastings, cũng không có khả năng tại thời điểm này làm ra quyết định như vậy. Chúng ta cần thắng lợi, thế nhưng, chúng ta không thể mạo hiểm quá mức....".
"Không," Margaret lắc đầu, chém đinh chặt sắt mà nói: "Chúng ta không có lựa chọn nào khác.".
Nàng đi đến đại sảnh, ở trước màn ảnh chính Thiên Võng, hướng tiểu thí hài gật gật đầu.
Mặc dù cảm thấy được bản thân có thể trực tiếp giao tiếp với máy tính lại phải sử dụng bàn phím để ngụy trang bộ dáng thiên tài nhi đồng rất ngu, nhưng ngón tay tiểu thí hài vẫn cực kỳ nhanh chóng nhảy múa ở trên bàn phím. Nó phải dùng phương thức này, để khống chế máy tính, đồng thời cũng khống chế được đám công trình sư Thiên Võng. Làm cho cả hệ thống rơi vào trong lòng bàn tay nó.
Một phần hoạt động suy diễn, xuất hiện ở bên trên màn ảnh chính.
"Đây là hoạt động suy diễn của Điền Tướng quân," Hai tay Margaret khoanh ở trước ngực. Thản nhiên nói: "Mọi người có thể nhìn xem.".
Nữ sĩ quan xinh đẹp đến làm cho người hoa mắt, mặc sắc phục màu lam vừa người. Quân phục kiên cường cùng đường cong mềm mại, ở trên thân thể mềm mại của cô gái, có một loại cảm giác kết hợp cương nhu. Tóc dài màu vàng nhạt thắt thành đuôi ngựa, quân mạo rộng lớn che mái tóc, khuôn mặt xinh đẹp đến mức tận cùng này làm cho người ta thần hồn điên đảo.
Ở thời điểm biểu hiện hoạt động suy diễn, vẻ mặt cô gái rất lạnh nhạt. Thế nhưng, mặc cho ai đều có thể nghe ra trong giọng nói của vị thiên chi kiều nữ này, là sự kiêu ngạo không che dấu chút nào.
Các tham mưu nhìn về phía màn hình. Rất nhanh, bọn họ đã bị hoạt động suy diễn trên màn ảnh hấp dẫn lấy.
Suy diễn chia làm ba bộ phận. Tình báo phân tích, kế hoạch giảng giải cùng kết quả suy diễn. Mỗi một phần, đều vô cùng đầy đủ. Đầy đủ đến mức khó tin tưởng đây là do một người làm ra trong mấy giờ ngắn ngủn.
Thậm chí mọi người hoài nghi rằng, từ lúc trước khi tiến vào Lôi Phong tinh, mập mạp cũng đã thu được tình báo càng thêm toàn diện so với bộ chỉ huy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, theo mọi người phân giải hoạt động suy diễn càng lúc càng sâu, phòng chỉ huy chìm vào một loại im lặng làm cho người ta hít thở không thông.
Trần Phượng Tây đốt điếu thuốc, ngồi xuống ở trên ghế, nhìn về phía màn hình không nói được một lời.
Hoạt động suy diễn trước mặt, tựa như đang khuyếch đại một suy đoán về chuyện giật gân nào đó.
Ở bên trong phần hoạt động suy diễn này, đầu tiên mập mạp làm phân tích đối với mấy chục lần chiến dịch lớn nhỏ giai đoạn trước đó ở Tây tuyến của thành Phượng Hoàng. Hắn cho rằng, Belliveau, từ hai tuần lễ trước hoặc là càng sớm hơn, cũng đã đào móc ra một cái bẫy.
Đây là một cái bẫy rập bao hàm âm mưu cùng dương mưu.
Belliveau chưa từng tính toán giấu diếm binh lực của hắn. Trên thực tế, ở dưới tình huống hệ thống Thiên Võng đánh đến mức gần như cùng nhau huỷ diệt, cho dù hắn không giấu diếm, thì liên quân Phỉ Minh cũng không có khả năng hoàn toàn nắm trong tay tình báo bố trí binh lực của hắn.
Hai tuần lễ tới nay, Belliveau ở các khu vực phòng thủ Tây tuyến tổng cộng phát động sáu lần công kích cỡ lớn cùng mấy chục lần chiến đấu loại nhỏ, không ngừng đánh thẳng vào phòng tuyến cánh quân Reske. Mà cùng lúc đó, ở dưới sự che dấu của loại công kích tần suất cao này, hơn hai mươi sư đoàn bọc thép, đã muốn công khai di chuyển tới phụ cận Tịch Dương Sơn cùng trấn Lorenzo.
Đám bộ đội này phân tán ở trong bộ đội thuộc các phòng đoạn tấn công. Bọn họ hoặc là đi theo một đám mũi tên màu xanh trên bản đồ đi phát động công kích phòng tuyến của Phỉ Minh, hoặc có ý định từ phòng đoạn vòng quanh, hoặc là trú đóng ở thành trấn nào đó nghĩ ngơi và hồi phục, hoặc gióng trống khua chiêng chuyển động về phía nào đó.
Vì che dấu ý đồ tấn công chủ lực, Belliveau đem xé nhỏ binh lực ra. Sau hai tuần lễ, tới thời điểm hiện tại, khi bộ đội của hắn bắt đầu phát động tấn công trấn Lorenzo, thì ít nhất hai mươi sư đoàn này, đã được tụ tập lại một cây kiếm ở Tây tuyến của thành Phượng Hoàng.
Nếu như diễn ngược lại, theo kết quả này đi tìm kiếm chứng cớ lúc trước, mọi người nhanh chóng nghĩ tới hành tung quỷ dị, giống như từ trong hư không hiện ra của ba sư đoàn bọc thép Tây Ước ở trấn Lorenzo, cùng với cùng loại với sư đoàn bọc thép Jaban 1912 ở phòng đoạn 130 vậy, sau khi giao chiến một tháng thì phát triển trái ngược, càng lúc càng thêm khổng lồ so với lúc trước.
Hình như toàn bộ Tây tuyến của thành Phượng Hoàng, đều là như thế này.
Thế nhưng, tất cả những điều này bị tần suất tấn công cao của Tây Ước che dấu mất. Cánh quân Lôi Phong tinh phòng ngự mệt mỏi biết Tây Ước đang liều mạng công kích xen kẽ, lại không thể nắm trong tay hành tung của đám bộ đội này. Mọi người biết rõ đối thủ đang bổ sung binh lực, nhưng không biết bộ đội Tây Ước ở Tây tuyến của thành Phượng Hoàng. Đến tột cùng có bao nhiêu sư đoàn giống như sư đoàn Jaban 1912, không yếu đi mà còn mạnh thêm.
Mọi người chỉ biết là, Tây Ước luôn luôn phát động công kích tần suất cao, mà phòng tuyến Phỉ Minh, vẫn luôn có vẻ vững chắc mà giàu tính đàn hồi, không hề bị địch nhân đột phá. Sự phát hiện này, ở trong suy diễn của mập mạp thì bị coi là không bình thường, thế nhưng, trước đó, đây cũng là trạng thái phòng ngự mà mọi người có gắng đạt được rồi duy trì tới hiện tại!
Nước ấm nấu ếch, nấu suốt hai tuần lễ, thì Belliveau ở trấn Lorenzo, bỏ thêm một mồi lửa.
Vị danh tướng Sous này có ý nghĩ chiến lược cực kỳ rõ ràng. Hắn biết hiện tại binh lực của hắn đang chiếm ưu thế. Bởi vậy, hắn vẫn đánh kéo dài với Phỉ Minh. Lúc trước, trong mỗi một trận chiến dịch, thì hắn cũng chưa vội vả đột phá phòng tuyến. Hắn chỉ là bám lấy Phỉ Minh, tiêu hao sinh lực Phỉ Minh, làm cho Phỉ Minh phải phòng ngự rồi rơi vào thế đâm lao phải theo lao.
Chiến tranh cũng không phải là dùng âm mưu là có thể chiến thắng, thời điểm hắn đang ẩn giấu ý đồ, cũng lấy thế đè người, là dùng dương mưu!
Nếu mở rộng ra trấn Lorenzo, Phỉ Minh tăng viện quân về phía bên này, như vậy, Belliveau sẽ đưa một phần nhỏ bộ đội vào trấn Lorenzo để tiến hành kiềm chế, sau đó tập trung chủ lực cường công yếu điểm khác. Nếu, Phỉ Minh không để ý tới trấn Lorenzo, Belliveau sẽ trực tiếp cường công Lorenzo. Dọc theo quốc lộ thành tế hướng phòng tuyến thọc sâu xen kẽ, sau đó hướng hai cánh vòng quanh.
Đây là chiến thuật thông thường nhất, thế nhưng, ở trong tay danh tướng như Belliveau sử dụng ra, nhưng lại có lực lượng thần kỳ.
Chiến thuật chỉ là điều rất nhỏ, chỉ là công cụ. Hắn lợi hại ở chỗ, hắn có thể nắm giữ trong tay toàn bộ chiều hướng chung của chiến cuộc! Hắn đã đem loại chiều hướng chung này, lợi dụng tới cực hạn.
Tất cả những điều này, đều là mập mạp thông qua phân tích chiến báo hơn mười tràng chiến dịch trong giai đoạn trước, cho ra kết luận.
Mà thông qua chiến báo, lộ tuyến chuyển động của bộ đội Sous cùng với phân tích động cơ sau lưng chiến dịch trấn Lorenzo, hắn cho ra một kết luận rất lớn mật, thì phải là phương hướng Belliveau lựa chọn tấn công, sẽ là Tịch Dương Sơn.
Đối với suy đoán Belliveau tập trung hai mươi sư đoàn, Trần Phượng Tây rất muốn nói đó là chuyện không thể, nhưng hắn lại nói không nên lời. Mà đối với chuyện phương hướng mũi tiến công chính của đối phương là Tịch Dương Sơn, hắn cũng rất muốn nghi ngờ, nhưng không có lý do để phản bác.
Hắn chưa từng gặp qua một phần suy diễn làm được cẩn thận như vậy.
Chỉ phải chăm chú nhìn xem đường bộ tác chiến của quân đoàn Tây Ước mà mập mạp vẽ lên tác chiến đồ, thì ngay cả kẻ ngu ngốc cũng biết, có thể trong thời gian ngắn nhất tụ tập, thích hợp nhất cho đội hình đột kích cũng có thể phối hợp chặt chẽ chiến trường ở trấn Lorenzo, trừ Tịch Dương Sơn ra không còn có thể có chỗ nào khác!
Belliveau lựa chọn nơi đó, là bởi vì hắn có đầy đủ binh lực để ỷ thế hiếp người. Hắn vừa phải đột phá, đồng thời phải ăn luôn mười sư đoàn đóng ở Tịch Dương Sơn. Bất kể có thể đột phá hay không, hoàn toàn tiêu diệt mười sư đoàn, cũng đã là tổn thất mà Phỉ Minh không thể thừa nhận. Đây là kế mượn gió bẻ măng!
Thứ hai, Tịch Dương Sơn cũng là địa điểm duy nhất có thể tiến hành cơ động tốc độ cao, đồng thời có đầy đủ không gian để phát huy ra sức chiến đấu của hai mươi sư đoàn trong phạm vi ba trăm km quanh trấn Lorenzo. Ở địa phương này, Tây Ước đã phát động vài lần chiến dịch, và bọn hắn đều chiếm được lợi. Đối với địa hình, đối với bố trí phòng tuyến đều vô cùng quen thuộc. Hơn nữa, nơi này cũng là chỗ binh lực Phỉ Minh cực mạnh.
Đây là đánh thắng bất ngờ.
Ít nhất, ở vài ngày phía trước, bất kể là Trần Phượng Tây vẫn là Pierre, đều không thể tưởng được Belliveau sẽ lấy nơi này khai đao. Nếu không là mập mạp cẩn thận thăm dò đem ý tưởng trong đầu hắn đưa ra ở trước mặt mọi người, thì thiếu chút nữa hắn đã thành công rồi.
Một điếu thuốc vừa cháy xong, Trần Phượng Tây đứng lên.
Hắn hướng Pierre hỏi: "Ngươi thấy thế nào?".
Ánh mắt Pierre, từ trên màn ảnh suy diễn thu trở về, thật lâu sau, thật dài ra một hơi, nghiêm túc nói: "Hắn đúng!"