Mao Sơn Quỷ Thuật Sư

Chương 19: Hồn Quy Trần Thổ



Run rẩy cái gì? Âm hồn của nữ quỷ còn chưa tới, ông làm nhảm cái gì vậy? Tôi gắt lên.

Tôi.... đang động viên tôi để lấy can đảm! Bạch Nham Lang run rẩy nói.

Sau khi đã đặt xong người giấy vào trong phần bụng của thi thể người nữ, tôi cùng

Bạch Nham Lang rời khỏi quan tài và trèo lên khỏi miệng hố.

Tôi cầm kiếm gỗ đào chỉ vào hai chiếc đều lâu, để cho Bạch Nham Lang lên trước, tiếp theo tôi cũng trèo lên khỏi miệng hố.

Liền ngay sau đó, chúng tôi dòng dây thả nắp chiếc quan tài xuống.

Trước khi đóng nắp quan tài, tôi còn kịp quăng xuống đó hai đạo phù chú.

Thoát khỏi sự không chế của kiếm gỗ đào, hai chiếc đầu lâu đó bay vụt lên.

Mau đóng nắp quan tài lại! Tôi hét lên.

Cũng may mà đúng vào giờ phút quan trọng đó, Bạch Nham Lang kịp thời đậy ngay nắp quan tài lại, tôi nằm rạp xuống dè chặt lên nắp quan tài.

Bộp! Bộp! Quả nhiên hai chiếc đầu lâu đó va vào nắp chiếc quan tài.

Mau đóng đinh lại! Tôi kêu lên, người vẫn không ngừng đè chặt lên nắp quan tài, cốt không để cho hai chiếc đầu lâu đó thoát ra được.

Bạch Nham Lang lấy búa và đinh ra, những tiếng cạch cạch bắt đầu vang lên. Cuối cùng thì nắp chiếc quan tài cũng đã được đóng lại, cũng may là không ảnh hưởng gì đến những phù văn trên nắp của quan tài.

Mau lấp đất! tôi nhảy lên khỏi miệng hố rồi vội vàng hét lên. Chiếc xẻng trên tay Bạch Nham Lang bắt đầu múa như bay, những xẻng đất không ngừng lấp lên mặt nắp quan tài vẫn còn đang rung lên bần bật.

Khoảng mười phút sau, lớp đất trên nắp quan tài cũng đã tương đối dầy, tôi cùng Bạch Nham Lang khiêng tấm thiên kim bàn đặt lên trên rồi lấp đất. bên dưới quan tài vẫn không ngừng truyền lên những tiếng gầm ghê rợn, cuối cùng thì hai chiếc đầu lâu đó cũng đã bị thiên kim bàn trấn áp.

Cuối cùng cũng đã làm xong được phần việc nguy hiểm nhất, cả hai chúng tôi ngồi bệt trên mặt đất mà thở. Vừa rồi quả là quá nguy hiểm, chỉ cần nghĩ tới cái đầu lâu đanh ác ấy, cũng đã đủ khiến cho chúng tôi đái ra quần rồi.

Hai chúng tôi ngồi thở hồng hộc như trâu, một lát sau chúng tôi tiếp tục lấp đất. khoảng ba mươi phút sau thì nấm mộ cũng đã được đắp lại như cũ.

Tiểu Cương, xong rồi! Bậy giờ cậu gọi hồn phách của con nữ quỷ về đây! Tôi sẽ khấu đầu tạ lỗi với nó. Nếu như nó không chịu tha mạng cho tôi, chỉ cần vợ con tôi được an toàn, như vậy tôi cũng cam lòng!

Tiểu Cương, cho dù tính mạng của tôi có ra sao, cậu cần phải yên ổn rời khỏi nơi này mới được! Bạch Nham Lang nói với tôi.

Bạch Nham Lang chân thành nói với tôi, thực sự mà nói, những lời nói của ông ta đã khiến cho tôi cảm động.

Đừng phí lời nữa, tôi bắt đầu chiêu hồn đây! Tôi nói với ông ta.

Ngẩng mặt lên nhìn bầu trời, lúc này trời đã bắt đầu tối, tôi tỏ ra rất lo lắng.

Xung quanh tôi lúc này bắt đầu vang lên những tiếng ma khóc quỷ gào, cảnh tượng càng ngày càng khủng bố, chỉ khoảng một lúc nữa thôi, khi màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, khi đó sẽ có hàng trăm hàng nghìn con hung hồn lệ quỷ xuất hiện. cái thị trấn quỷ này thật không thể ở lại nữa rồi.

Tôi lấy ra mấy đạo phù chú làm mắt trận, bố trí lên một trận thế chiêu hồn, sau đó tôi bắt đầu đạp thiên cương bộ, miệng đọc chú chiêu hồn con nữ quỷ.

Chỉ hai phút sau, tiếng u u của quỷ hồn bắt đầu vang lên, một con nữ quỷ xõa tóc từ phía xa xa bay lại, nó bay thẳng vào chính giữa chiêu hồn trận.

Tôi lùi ra một phía, để lại Bạch Nham Lang lúc này đang run rẩy, ông ta đang dùng tay gỡ sợi dây chuyền có hình phật bà quan âm cùng đạo phù chú hộ thân trên người ra.

Theo lời dặn dò của tôi, Bạch Nham Lang quỳ thụp xuống đất, ngay trước mặt con nữ quỷ, vừa khấu đầu ông ta vừa nói: Tôi xin lỗi! tôi xin lỗi! đồng thời ông ta cũng vái mấy cái về phía ngôi mộ chúng tôi vừa mới đắp lại.

Là tôi đã có lỗi với mẹ con cô, cũng chỉ vì khi đó tôi đã bị tiền làm che mờ đi tâm trí, là tôi đã sai rồi, xin cô hãy thương tình tha cho vợ con tôi! Hai người đó vô tội, con của cô tôi đã trả lại rồi, tôi đã đặt lại trong nấm mộ! Bạch Nham Lang lẩm nhẩm khấn.

Bạch Nham Lang đã khấu đầu đến nỗi chảy cả máu trán, ông ta ngước mặt lên nhìn con nữ quỷ, ông ta đang tỏ ý chấp nhận cái chết, nếu nữ quỷ quyết tâm không tha mạng cho ông ta.

Tôi nắm chắc thanh kiếm gỗ đào, trong tình cảnh này, tôi sẽ không để cho nữ quỷ lấy đi tính mạng của ông ta.

Đủ rồi! tôi nghiêm giọng nói với nữ quỷ: Ông ta đã biết ăn năn cho hành vi của mình ngày trước, hơn nữa ông ta cũng đã đem trả lại đứa con cho cô rồi! cô cũng nên buông bỏ oán thù mà tha mạng cho ông ta!

Một tay tôi nắm chặt cán thanh kiếm gỗ đào, tay kia cầm một tập phù chú.

Ngươi thật đáng chết.......! con nữ quỷ gào lên.

Tiếng u u đã bắt đầu vang lên, con nữ quỷ cuối cùng đã mở miệng.

Vâng, tôi thực tình rất dáng chết, nếu như cô chưa thể nguôi đi uất hận ở trong lòng, cô cứ việc lấy mạng tôi đi, chỉ xin cô hãy tha cho vợ con tôi! Bạch Nham Lang đầm đìa nước mắt nói. Lúc này biểu hiện của ông ta rất cương quyết.

Con nữ quỷ bay là là đến trước mặt Bạch Nham Lang, một bàn tay đầy những móng vuốt sắc nhọn đen sì của nó giơ lên, có vẻ như những móng vuốt sắc nhọn của nó sắp đâm xuyên qua cổ họng của ông ta.

Bạch Nham Lang vẫn quỳ nguyên tại chỗ, ông ta nhắm mắt lại chuẩn bị đón nhận cái chết.

Đã đến lúc tôi phải hành động rồi!

Năm ngón tay đầy những móng vuốt sắc nhọn dừng lại cách cổ họng của Bạch Nham Lang chừng 20cm, nữ quỷ cúi đầu nhìn chằm chằm vào Bạch Nham Lang.

Oán khí trên người con nữ quỷ dần dần tiêu tan, bàn tay đầy những móng vuốt sắc nhọn của nó từ từ thu lại, những sợi tóc xõa trên khuôn mặt nữ quỷ cũng thôi không bay tứ tán nữa, lúc này khuôn mặt của nữ quỷ đã biến thành một khuôn mặt hiền từ khả ái.

Oan oan tương báo biết bao giờ mới kết thúc? Thôi bỏ đi, ta thấy ngươi đã thành khẩn nhận lỗi, ngươi đã không sợ chết, đem đứa con trả lại cho ta, ta sẽ tha cho ngươi lần này!

Nói xong những lời này, con nữ quỷ bay lùi lại cách Bạch Nham Lang chừng ba bốn mét, nó đứng bất động tại đó.

Bạch Nham Lang ngước đôi mắt kinh ngạc nhìn nữ quỷ, thấy được khuôn mặt thánh thiện của nữ quỷ, bất giác ông ta ôm mặt bật khóc òa lên.

Cám ơn cô.....! Bạch Nham Lang cúi đầu lễ tạ.

Nhưng nữ quỷ không thèm để ý ông ta, nó từ từ quay sang nhìn tôi, sau đó nó chậm rãi cất tiếng nói: Tiểu thần tiên!

Tôi bước lên một bước, kiếm gỗ đào trong tay tôi đút trở lại vào trong ba lô, nhưng trong tay tôi vẫn nắm chặt một đạo phù chú, tôi cất giọng hỏi: Việc này đến đây là chấm dứt, ngươi đã đồng ý tha cho ông ta, còn có việc gì nữa hay sao?

Tiểu thần tiên, ta biết ông rất có bản lĩnh, xin ông hãy phát tâm từ bi, xin hãy cứu lấy mẹ con tôi, ở đây quá khổ rồi! con nữ quỷ liếc nhìn nấm mộ tỏ vẻ kinh hãi nói.

Thực sự ta rất xin lỗi, việc này ta không thể làm được, kẻ bố cục phong thủy trận này là một cao thủ, ta không đủ đạo hạnh để gây thù chuốc oán với kẻ đó! Cô hãy nói đi, tôi có thể giúp được việc gì? Tôi hỏi nữ quỷ.

Tiểu thần tiên!

Con nữ quỷ ở trên không trung, nó quỳ xuống bái tôi một bái.

Tôi vội vàng quay mặt đi chỗ khác, tôi không thể nhận một bái này.

Chúng tôi đã bị giam cầm ở đây suốt gần hai mươi năm, không chỉ hồn phách không được yên tĩnh, còn gây họa cho người sống, thực tình tôi không muốn làm những việc như vậy. Tiểu thần tiên, tôi biết ông có những chỗ khó xử. Tôi không cầu ông phải giúp chúng tôi ngay bây giờ, chỉ cầu khi đạo hạnh của ông đã đủ cao thâm, khi đó xin ông hãy quay trở lại thị trấn Tất Đóa Thủy, giúp chúng tôi thoát ly vòng khổ hải, tôi cầu xin ông!

Con nữ quỷ u oán cầu xin tôi, quỷ không có nước mắt, chứ nếu có chắc giờ này nó đã phải bật khóc rồi!

Trong lòng tôi mềm yếu hẳn đi khi nghe lời cầu xin của nữ quỷ.

Khi con nữ quỷ này không dọa người, nó trông rất là lương thiện, thực sự tôi không thể từ chối lời cầu xin của nó được.

Trong đầu tôi thầm nghĩ, nếu có sư phụ tôi ở đây, chắc chắn sư phụ cũng sẽ đồng ý, tôi không thể để cho sư phụ tôi phải mất mặt được!

Được! ta đồng ý, một ngày nào đó, khi ta đã có đủ đạo hạnh, ta nhất định quay trở lại nơi này để phá đi phong thủy đại cục! ta nhất định sẽ quay trở lại cứu những người ở đây, đồng thời làm lễ siêu độ để cho mọi vong hồn ở đây được xuống âm gian đầu thai chuyển thế, khi đó sẽ là công đức vô lượng! tôi nhận lời của con nữ quỷ.

Cảm ơn tiểu thần tiên! Con nữ quỷ từ trên không trung cúi đầu lạy tôi ba cái.

Lần này thì tôi không tránh nữa, tôi nhận ba khấu đầu của con nữ quỷ.

Hốt nhiên, một trận âm phong nổi lên, con nữ quỷ bay lên không trung rồi chui vào trong mộ huyệt. Nó đã quay trở về đoàn tụ với đứa con của nó.

Tôi còn chưa kịp hỏi tên tuổi của con nữ quỷ, cũng như lai lịch của nó, nhưng những điều này không hề quan trọng, điều quan trọng nhất là tôi đã hứa với nữ quỷ!

Nam nhi đại trượng phu, một lời đã nói nặng nghìn cân, trừ khi đạo hạnh của tôi không đạt cảnh giới đó, chỉ cần đạt được, tôi nhất định quay trở lại thị trấn Tất Đóa Thủy này, phá cục trận siêu độ cho những vong linh ở đây!

Tôi quay sang nói với Bạch Nham Lang: Mau lên, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi thị trấn trước khi đêm xuống, tính mạng của hai chúng ta sống hay chết, chính là quyết định vào thời khắc này!

Tôi cúi xuống nhìn đồng hồ, lúc này đã là hơn sáu giờ tối, trời đã sắp gần tối, chúng tôi không thể chậm trễ được nữa.

Bạch Nham Lang thoát được cái chết, ông ta vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần, nghe tôi giục như vậy, ông ta vội vàng đứng dậy.

Chúng tôi vừa đi xuống núi vừa ăn lương khô, và rời khỏi thị trấn.

Có người nói, đôi khi sự sống chết của con người còn dựa vào vận khí, câu nói này rất có đạo lý.

Khi chúng tôi xuống núi, sau đó chúng tôi cắm đầu cắm cổ chạy ra khỏi thị trấn, cũng khong biết tại làm sao, suốt trong quá trình này, chúng tôi chỉ gặp lấy có mấy con quỷ hồn, chỉ cần dùng mấy đạo phù chú, chúng tôi đã ra được bên ngoài thị trấn.

Cho đến khi màn đêm đã buông xuống, chúng tôi đã ra khỏi thị trấn, đi trên con đường công lộ ra chỗ để xe, cả hai chúng tôi đều không dám tin là chúng tôi lại thuận lợi đến thế.

Tiểu Cương, cậu nói xem, có phải khi nữ quỷ đó đã tha thứ cho tôi, vận khí của tôi sẽ trở lại bình thường? Cậu xem, khi chúng ta ra khỏi thị trấn, chúng ta chỉ gặp có vài con quỷ hồn!

Bạch Nham Lang nét mặt vẫn còn chút kinh sợ, ông ta đưa tay lau mồ hôi trán, ngoái đầu lại nhìn thị trấn lúc này đã tràn ngập sương mù đen, Bạch Nham Lang nghi hoặc hỏi tôi.

Ông vẫn còn cho là vận khí tốt nữa ư? Còn nhớ câu tôi nói với ông hôm trước hay không? Tuy nữ quỷ đã tha thứ cho ông, nhưng việc làm của ông đã bị giảm đi mười tám năm dương thọ. Ông Bạch, ông cần chuẩn bị sớm tâm lý, không chừng thời hạn đó cũng sắp đến rồi đó!

Tôi cười mắng ông ta, tuy nhiên trong lòng tôi cũng đã nhẹ nhàng đi rất nhiều. Trước lúc màn đêm buông xuống, chúng tôi đã thoát ra khỏi thị trấn. chỉ có thể nói là mạng chúng tôi còn lớn, mặc dù tôi cũng đã có sự chuẩn bị khi bị hàng nghìn hàng vạn con hung hồn ác quỷ bao vây rồi, âu đây cũng là ý trời.

Khà..khà! Tiểu Cương, ai nói với cậu là dương số của tôi đã sắp tận, cho dù có bị giảm đi mười tám năm, tôi vẫn còn sống thêm được mười tám năm nữa, như vậy đã là quá đủ với tôi rồi. chuyến đi lần này, chúng ta đã giữ lại được mạng sống cho cả ba người, cậu bảo tôi phải cảm ơn cậu như thế nào đây?

Trước tiên đừng nói gì hết, trong tay tôi hiện đang có mười vạn, tôi đưa cho cậu, vợ tôi chắc vẫn còn rất nhiều, vợ tôi nhất định sẽ cảm tạ cậu, gia đình chúng tôi vĩnh viễn không bao giờ quên đi ân đức của cậu! Bạch Nham Lang xúc động nói với tôi.

Tôi nhận lấy mười vạn mà không hề từ chối, bởi đây là số tiền tôi đáng được hưởng. tôi đã phải liều lĩnh mang tính mạng của mình để đánh đổi, cho nên nó hợp với thiên đạo.

Đường tam tạng đi tây phương lấy kinh, cuối cùng vẫn phải bỏ tiền ra mới thỉnh được kinh, huống hồ tôi là người phàm trần, nhận tiền thù lao là chuyện bình thường. Số tiền này là tôi đã phải mạo hiểm mới có được, sư muội Phương Nhu của tôi chắc đã đủ đóng tiền học phí rồi.

Tuy sư phụ đã dặn dò, không được sử dụng những loại tiền đã bị nhiễm vào nhân quả này, nhưng tôi chỉ cần dùng một số nhỏ, vừa đủ cho sư muội đóng tiền học, số còn lại tôi sẽ giúp đỡ những gia đình gặp khó khăn, chắc sẽ phù hợp với lời căn dặn của sư phụ.

Trong đầu tôi đang nghĩ ngợi miên man. Đột nhiên Bạch Nham Lang cất tiếng hỏi tôi.

Tiểu Cương, chúng ta đã ra khỏi thị trấn, ra khỏi đám sương mù đen rất lâu rồi, sao mãi vẫn chưa thấy xe của chúng ta đâu nhỉ? Phải chăng là.......

Tôi ngạc nhiên vội lấy la bàn ra xem, bất giác tôi kinh ngạc kêu lên: Ông Bạch, ông nói đúng! Chúng ta đã gặp phải quỷ đả tường, một loại quỷ đả tương lợi hại nhất!

Nếu là thực sự đã gặp phải quỷ đả tường, vậy thì chúng ta phải làm sao bây giờ? Hiện tại Bạch Nham Lang đã trấn tĩnh hơn khi mới bắt đầu bước vào trong thị trấn rất nhiều, tuy ông ta hỏi như vậy, nhưng không thấy ông ta sợ hãi. Cũng đúng thôi, vừa rồi đã trải qua quá nhiều những cảnh tượng khủng khiếp, một chút quỷ đả tường này không đủ làm cho ông ta phải sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.