Mao Sơn Quỷ Thuật Sư

Chương 25: Vong Chiếu Trên Tường





Trong quá trình xuống tầng dưới tôi mới chú ý tới, nhiệt độ của mỗi tầng đều không giống nhau, trên tầng ba nhiệt độ tương đối bình thường, tầng hai lạnh hơn một chút, tầng một thì lạnh nhất, nói thế nào nhỉ.....?Tiểu Tiên, thử xem có xuyên xuống dưới nền đất của tầng một không? Nếu như dưới tầng một có mật thất, hoặc có tầng ngầm cũng chưa biết chừng! Tôi đề nghị với Tiểu Tiên.Để Tiểu Tiên thử xem! tiểu nữ quỷ đáp.Tiếp theo, Tiểu Tiên nằm rạp xuống đất, bóng hình của nó đột nhiên lọt xuống một khoảng trống, chỉ trong nháy mắt, Tiểu Tiên đã chui xuống một độ sâu chừng mấy mét, sau đó......A....! Tiểu Tiên kêu lên một tiếng thảm thiết, thân hình của nó phóng vọt từ dưới đất lên, trên người của nó không ngừng bốc ra khói đen.Đau quá, chú ơi, đau.....quá! Tiểu Tiên đưa tay xoa lên những chỗ đang bốc lên khói đen trên thân hình nó, cái miệng của nó đang sắp mếu.Tiểu Tiên, ngoan đừng khóc! Tôi an ủi Tiểu Tiên, trong lòng tôi vô cùng trấn kinh, bởi vì tôi đã cảm nhận được, bởi vì vừa rồi Tiểu Tiên đã chạm phải một bức tường có thiết đặt kỳ môn trận pháp, trận pháp đã tự động phát ra sức mạnh, suýt nữa thì đã đốt cháy Tiểu Tiên rồi.

nếu không phải là Tiểu Tiên phản ứng nhanh nhẹn, nó trực tiếp bay vọt lên, hậu quả sẽ không biết sẽ như thế nào nữa.Quả nhiên là không bình thường! Mạc Văn Thành, rốt cuộc ngươi đang làm cái trò gì đây? Tại sao ngươi lại chú ý đến sư muội Phương Nhu của ta?Một ngọn lửa tức giận đang bùng cháy lên trong đầu tôi.Ngày trước sư phụ đã kể cho tôi nghe về rất nhiều môn phái, dựa vào trí nhớ trong đầu, tôi cố gắng đoán thân phận thực của Mạc Văn Thành.Tôi có thể xác định, Mạc Văn Thành nhất định là môn đồ của một môn phái, có điều chưa có chứng cớ xác thực, nên tôi không thể võ đoán, đành chỉ biết vừa an ủi Tiểu Tiên, vừa tìm kế sách.Tiểu Tiên, tuy rằng ta đã phong kín quỷ khí trên người Tiểu Tiên, nhưng mà trận pháp này đã không thể khóa Tiểu Tiên lại được, nó cũng không thể trực tiếp sát hại Tiểu Tiên.


Nhưng mà trận pháp này rất tà môn, cháu vẫn cần phải cẩn thận hơn mới được!Tôi đoán bên dưới lòng đất nhất định có mật thất, loại mật thất rất sâu.

Mạc Văn Thành nhất định sẽ phải đi lên, đợi khi anh ta lên, chúng tôi sẽ đi theo anh ta, khi đó chúng tôi nhất định sẽ thâm nhập vào trong mật thất để dò xem rồi.Hoặc cũng có thể đợi khi anh ta mở cửa, chúng tôi sẽ tìm cơ hội lẻ vào.

Bởi thông thường mà nói, nơi cửa thường hay ra vào của trận pháp, nếu xâm nhập từ đó, nhất định sẽ không bị công kích.Nhưng mà cần phải chú ý, cự lý cách anh ta không được gần quá ba mét, nếu không anh ta mà phát giác ra được, nếu tôi đoán không nhầm, có lẽ anh ta là đệ tử của một giáng đầu sư.Tôi còn chưa kịp nói xong thì phải dừng lại, bởi vì có tiếng mở cửa vang lên, một chiếc tủ đứng ở một góc phòng tự động di chuyển, để lộ ra một lối vào.

Tôi có thể lờ mờ nhận thấy một cái cầu thang bằng sắt chạy xuống phía dưới.Anh ta đi ra rồi, cẩn thận đấy Tiểu Tiên!Tôi nhỏ giọng dặn dò Tiểu Tiên, lúc này trên người của Tiểu Tiên đã không còn bốc khói đen nữa, nhưng mà Tiểu Tiên có vẻ yếu đi, nhưng mà không trở ngại đến tính hiếu kỳ muốn thám thính bí mật của cô bé.

Tiểu Tiên lập tức bay tới, cô bé giữ một khoảng cách trên ba mét với Mạc Văn Thành.Một bóng người từ phía dưới đi lên, đây chẳng phải là Mạc Văn Thành thì còn là ai nữa?Trên khuôn mặt của Mạc Văn Thành đang nở một nụ cười rất quỷ dị, trên tay anh ta cầm mấy chiếc bình nhỏ, không biết bên trong đựng thứ gì đó.Sau khi Mạc Văn Thành đi lên, đột nhiên anh ta ngừng bước hoài nghi nhìn về phía tôi và Tiểu Tiên.Tiểu Tiên, mau lùi lại....! tôi vội nhắc Tiểu Tiên.Tiểu Tiên kinh sợ vội bay lùi lại, cách Mạc Văn Thành chừng bảy tám mét.Chỉ thấy Mạc Văn Thành chau mày, anh ta đưa mắt nhìn vào chỗ Tiểu Tiên ban nãy đứng, sau đó anh ta lắc đầu, miệng lẩm nhẩm: Chẳng lẽ cảm giác của mình là sai, không phải là thứ tà vật nào ư? Mà làm gì có thứ tà vật nào dám tới địa bàn của mình? Có mà tìm cái chết!Chắc là mình nhìn nhầm, bởi mình đã khai mở âm dương nhãn rồi cơ mà, nếu như có thứ tà vật nào đó, chắc chắn mình phải nhìn thấy....!Mạc Văn Thành nghi hoặc lắc đầu, sau đó anh ta cầm mấy chiếc bình nhỏ đi về phía phòng ngủ, chắc anh ta đi lấy một thứ gì đó.Nguy hiểm quá...!Tôi và Tiểu Tiên thở phào nhẹ nhõm, tôi kinh sợ cho cảm giác mẫn cảm của Mạc Văn Thành, độ mẫn cảm này có thể sánh ngang với sư muội Phương Nhu của tôi rồi.Nghe anh ta lẩm nhẩm những lời như vậy, tôi càng có thể khẳng định, dưới mật thất nhất định có những thứ rất bí mật.Chỉ cần xuống được phía dưới, chúng tôi sẽ có thể nhìn thấy những bí mật được ẩn dấu, chỉ cần nhìn thấy sẽ chứng minh được những suy đoán của tôi.Tiểu Tiên, ta đánh giá sai rồi, người này cảm ứng rất linh mẫn, Tiểu Tiên phải cách người đó sáu bảy mét, người này đã khai mở thiên nhãn, nhưng mà âm khí của Tiểu Tiên đã bị che đi rồi, anh ta không thể nhìn thấy được, đi! Tranh thủ lúc anh ta còn chưa quay trở lại, chúng ta đi thám thính!Chú, người đó rất đáng sợ.....!cháu sợ anh ta! Tiếng nói sợ hãi của Tiểu Tiên truyền tới tai tôi.Tiểu Tiên, dũng cảm lên, cháu là quỷ cơ mà! Tôi động viên Tiểu Tiên.Nhưng mà cháu rất sợ.....! Tiểu Tiên xem ra có vẻ rất sợ hãi Mạc Văn Thành, cô bé không dám tiến lên.Tiểu Tiên, chú cần Tiểu Tiên giúp đỡ, Tiểu Tiên dũng cảm lên nhé! Tôi động viên cô bé.Vâng ...cháu...! Tiểu Tiên lấy lại can đảm, tiếp theo nó bay vào bên trong cửa hầm.Mắt tôi lại cảm thấy tối sầm, trong bóng tối Tiểu Tiên như cảm thấy có thêm năng lượng, nó đã lấy lại được can đảm, men theo cầu thang, tôi cùng Tiểu Tiên đi xuống chừng khoảng năm phút, trước mặt tôi xuất hiện một cái cửa sắt rát vững chắc, có điều cánh cửa đang khép hờ.Đương nhiên cánh cửa này không thể làm khó được Tiểu Tiên, thân hình nó biến thành mỏng như tờ giấy lách qua khe cửa mà vào, thực sự nó sợ không dám động vào cánh cửa nữa.Bởi vì trên cánh cửa sứt đó có họa rất nhiều những loại phù văn rất cổ quái, tôi biết, đó chính là những loại phù triện có tính công kích.


Vì thế nên tôi dặn Tiểu Tiên không được chạm vào, chỉ cần không chạm vào nó, nó sẽ không hề công kích.Bước vào bên trong, tôi đưa mắt nhìn về phía trước, tôi bỗng giật nảy mình.

Bởi trong đây không hề óc đèn điện, khắp nơi la liệt toàn là những cây nến đang thắp, một mùi vị cổ quái xộc vào mũi tôi, nó như có một sức lực mê hoặc tâm thần.Bên trong rất rộng, quả nhiên là một gian mật thất, có một điều làm cho tôi vô cùng kinh sợ, đó là bên trong một góc gian mật thất có một chiếc quan tài chưa đậy nắp.Trong ánh sang của những ngọn nến, hình ảnh kỳ quái của chiếc quan tài hoang động trên bức tường, nó thực sự khiến cho tôi không rét mà run.Tiểu Tiên bay tới chỗ chiếc quan tài, liền ngay sau đó tôi nhìn thấy một cảnh tượng, một cảnh tượng vô cùng kinh sợ.Bên trong chiếc quan tài là một mỹ nữ đang ngủ.Mỹ nữ nhắm nghiền mắt, tướng mạo rất xinh đẹp, ngũ quan rất tinh tế, mái tóc dài buông dọc theo thân người, mỹ nữ mặc một chiếc váy màu đỏ thêu hình hoa mẫu đơn, khuôn ngực vẫn đang phập phồng, chứng tỏ đây là người còn sống.Nhưng mà cô ta nằm ngủ không tỉnh dậy, chẳng lẽ đây lại là người thực vật?Nhưng nếu như là người thực vật, thông thường phải để tại bệnh viện để cho các bác sỹ chăm sóc, dùng các thiết bị máy móc y tế để duy trì cuộc sống chứ.

Đây hiển nhiên Mạc Văn Thành không phải là người bình thường, anh ta thông qua biện pháp khác để duy trì sự sống cho mỹ nhân này.Chị này đẹp quá! Tiểu thiên thán phục kêu lên.Bất giác tôi ngạc nhiên, trong lòng nghĩ, quả nhiên nữ nhân hay chú ý đến dung mạo, Tiểu Tiên dù đã thành quỷ rồi, vậy mà nó còn chú ý đánh giá sắc đẹp của mỹ nhân đang ngủ.Mỹ nữ này nhất định rất quan trọng đối với Mạc Văn Thành! Đây là cảm nhận đầu tiên của tôi.Tiểu Tiên hãy đi chỗ khác xem đi! Tôi nhắc nhở Tiểu Tiên phải nhanh chóng hành động, không nên cứ chăm chăm ngắm một người con gái đẹp đó làm gì, bởi Tiểu Tiên bây giờ đã là quỷ, cho dù nó có lớn lên nữa thì cũng không bao giờ đẹp bằng mỹ nữ đó được.Tôi không tin làMạc Văn Thành lại yêu Phương Nhu, vậy thìMạc Văn Thành theo đuổi Phương Nhu là nhằm mục đích gì? Tại sao lại phải lừa dối một cô gái non nớt như Phương Nhu, hay là hắn ta còn có tà tâm gì khác?Tiểu Tiên rất biết nghe lời, cô bé lại tiếp tục bay sang các hướng khác.Phía một góc khác có một hành lang hẹp, Tiểu Tiên liền bay vào bên trong, đến lúc này thì tôi chấn kinh rồi!Nếu như lúc này đứng ở đó là tôi chứ không phải là Tiểu Tiên, chắc chắn đôi mắt tôi đã phải lồi ra rồi.Có rất nhiều những bức ảnh chụp! Đều là những bức ảnh đen trắng cỡ 30 x 20 cm.

Tất cả đều là ảnh của các cô gái chụp theo nhiều tư thế khác nhau, tất cả đều được lồng vào khung treo ở trên tường.Tôi bảo Tiểu Tiên tiến sát vào gần để quan sát kỹ từng bức ảnh.Bức ảnh thứ nhất là một cô gái chừng hai mươi lăm tuổi trông rất xinh đẹp, bên dưới tấm ảnh có một mảnh giấy ghi tên tuoir, ngày sinh bát tự, chức nghiệp và ngày giờ chết.

tôi nhận thấy cô gái này chết cách đây ba năm.Tấm ảnh thứ hai, thứ ba.....!thứ chín mươi.....Từng sinh mệnh như hoa như ngọc mất đi, thời gian tử vong càng ngày càng gần với hiện tại.


Tôi dừng lại ở bức ảnh thứ chín mươi tám, đây là một cố gái rất xinh đẹp, cũng mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, thời gian tử vong là một tuần trước.Tôi phát hiện ra một sự kiện, những cô gái này đều là có ngày sinh bát tự toàn âm, giống y chang như sư muội Phương Nhu của tôi.Sau đó tôi nhìn tới bức ảnh thứ chín mươi chín.....Không nằm ngoài dự liêu của tôi, đó chính là bức ảnh của sư muội, trong bức ảnh, sư muội đang lạnh lùng nhìn về phía trước, bên dưới bức ảnh có một mảnh giấy ghi ngày sinh bát tự của sư muội, cùng những tư liệu khác.Thực sự mà nói, ngay chính bản thân tôi cũng không biết chính xác ngày sinh bát tự của sư muội, thế nhưng Mạc Văn Thành lại biết được, anh ta có thể tính toán ra, còn dùng thủ đoạn nào thì tôi không thể nào biết được.Tôi di chuyển ánh mắt đến chiếc lư hương, trên lư hương đang cắm ba cây hương, dưới lư hương là một bức ảnh của Mạc Văn Thành.

Tôi đưa mắt nhìn những làn khói hương đang bay từ lư hương đến chỗ treo bức ảnh của sư muội, quả nhiên đây chính là một tà pháp của Mạc Văn Thành.Bức ảnh của Mạc Văn Thành đặt cạnh lư hương cùng với bức ảnh của sư muội được liên kết bằng một sợi chỉ đỏ.Theo như cách nói của dân gian, sợi chỉ đỏ dẫn động sao hồng loan, nếu nơi buộc của sợi dây trên bức ảnh càng thấp, vậy thì giữa hai người, lời nói của người đó có phân lượng hơn, càng khiến cho người khác phải mù quáng nghe theo hơn.Ánh mắt của tôi tiếp tục di chuyển xuống phía dưới, cái lư hương được đặt trên một chiếc bàn trải khăn màu đỏ, phía trước lư hương có đặt một chiếc đĩa sắt, trên đĩa sắt có rất nhiều những dấu vết loang lổ, có lẽ đâu chính là một chiếc đĩa cổ.

trên chiếc đĩa là hai hình nhân đang ôm chặt lấy nhau, là một hình nhân nam và một hình nhân nữ.Sau lưng của hai hình nhân này đều được ghi ngày sinh bát tự, một là của sư muội Phương Nhu, còn hình nhân kia đương nhiên là Mạc Văn Thành rồi!Hai chiếc đinh dài được xuyên qua vị trí ngực và đầu của hai hình nhân, kiến cho hai hình nhân được ghim chặt vào nhau.Trên thân hình hai hình nhân còn được dùng một loại màu họa đầy phù văn rất kỳ quái, nhìn vào màu sắc, tôi có thể nhận thấy loại mực này được luyện chế bằng một loại thi dầu, vậy là tôi đã rõ Mạc Văn Thành đang làm cái gì rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.