Mao Sơn Quỷ Thuật Sư

Chương 3: Quỷ Nhập Thân



Thực sự mà nói tấm lòng của người mẹ thật là vĩ đại, Một người nhát gan như bà chủ mà phải tỏ ra kiên cường dũng cảm, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, bà ta chỉ vào cái tủ đầu giường nói: Nó ở trong cái tủ đầu giường kia!

Tôi đưa mắt ra hiệu cho bà ta không cần phải sợ. Sau đó tôi bước về phía chiếc tủ ở đầu giường.

Trong suốt quá trình đó, con nữ quỷ chăm chăm nhìn theo tôi, phát hiện thấy không có gì khác thường, nó không thèm để ý đến tôi nữa.

Tôi kéo tay bà chủ đang run rẩy rời khỏi phòng ngủ, sau đó tôi nhè nhẹ đóng cánh cửa phòng ngủ lại.

Lúc này bà chủ hai tay ôm ngực, người ngợm mềm nhũn như những sợi mỳ mới luộc, khuôn mặt trắng bệch lộ đầy vẻ kinh sợ. Tôi dìu bà chủ đến ghế sofa để ngồi xuống, không thể khống chế được sợ hãi, bà chủ nằm vật ra ghế sofa, bà ta vẫn không quên đưa tay bịt lấy miệng để khỏi hét lên.

Tôi cũng rất hiểu, một người phụ nữ lần đầu tiên được trực tiếp trông thấy một con quỷ, họ sẽ phải hoảng sợ như thế nào. Nhưng mà sự việc đã xảy ra rồi, có sợ hãi cũng không có tác dụng, phải nhanh chóng nghĩ cách để giải quyết!

Tôi lặng yên ngồi ở một đầu ghế suy nghĩ.

Một lúc lâu sau, có lẽ bà chủ đã lấy lại được bình tĩnh, bà chủ lập tức ngồi dậy rồi quỳ thụp xuống dưới đất khấu đầu trước tôi mà nói: Tiểu Cương, tôi cầu xin cậu, xin cậu hãy cứu lấy Hiểu Kim, nó không thể xảy ra chuyện được,....nếu nó có mệnh hệ gì, chắc là tôi sẽ không sống nổi! Tiền! đúng rồi, tôi có tiền, tôi có hơn một triệu đồng tiền mặt, tất cả đưa hết cho cậu, chỉ mong cậu hãy cứu lấu Hiểu Kim......!

Bà ta đã thực sự hoảng hốt lắm rồi! tôi vội vàng đỡ bà chủ dậy nhẹ giọng nói: Bà đừng làm như vậy, tôi không nhận được đâu!

Tôi nhắm mắt lại suy nghĩ, một lát sau tôi nói với bà chủ: Thưa bà, sự thực là tôi chỉ giúp bà nhìn thấy quỷ, còn khu tà trừ quỷ thì tôi không thể làm được. Có điều theo như tôi biết, loại tình huống này cũng không cần phải để ý đến nó, có lẽ sang ngày mai nó sẽ rời đi, Hiểu Kim tự nhiên sẽ hồi phục lại bình thường, cùng lắm chỉ là ốm một trận, không có gì to tát cả!

Nhưng nếu như nó không chịu bỏ đi thì sao? Bà chủ ngước mặt nhìn tôi nói.

Như vậy.... nửa tháng sau, Hiểu Kim sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng! tôi trả lời thành thực.

Bà chủ bất lực ngồi dậy, thực sự tôi nhìn thấy bà ta mà cảm thấy rất đau lòng.

Xin bà chủ đừng rốt ruột, bà chủ có tiền, nếu như hai ba ngày sau nó không chịu rời đi, bà chủ đi mời cao nhân tới khu trừ nó đi là được rồi! tôi đưa ra cho bà ta một chủ ý.

Đúng rồi, Tiểu Cương, cậu nói rất có lý! Trong đôi mắt của bà ta lóe lên một hy vọng.

Tôi thấy bà chủ quá tội nghiệp, trong lòng thực rất bất nhẫn, bởi vì bà chủ là một người phụ nữ rất có khí chất, ai nhìn thấy cũng phải thấy cũng phải cảm thấy đau lòng.

Tôi bước tới đỡ bà ta dậy, đặt bà ta ngồi lên ghế, tôi nói nhỏ: Bà chủ.....!

Tiểu Cương, cậu đừng gọi tôi như vậy nữa, nếu cậu không chê thì cứ gọi tôi là chị Lam! bà ta rơi nước mắt mà quên cả lau đi. Tôi rất muốn nói mấy lời an ủi mà chẳng biết phải nói làm sao nữa.

Tôi thực sự cảm thấy rất mềm lòng, nhưng mà Hiểu Kim gọi tôi bằng anh, nếu tôi gọi mẹ cô ta là chị, như thế không hợp với luân lý lắm.

Nhưng mà bà ta vẫn kiên trì yêu cầu tôi gọi như vậy, chẳng biết làm sao tôi dành phải nhận lời. do vì bà ta họ Lam, cho nên tôi gọi là chị Lam.

Chị Lam, chị đừng sợ hãi, chị hãy lắng nghe tôi nói, bởi việc này có liên quan đến tính mạng của tiểu Kim! Tôi nhấn mạnh.

Quả nhiên, nghe thấy có liên quan đến tính mạng của con gái, chị Lam đã lấy lại được thái độ bình tĩnh lắng nghe.

Xem ra tôi đã hiểu ra được một phần nào, chị Lam này có vẻ không có mấy tình cảm đối với ông chủ, nhưng đối với đứa con gái thì lại nâng niu như bảo ngọc, nếu có phải hy sinh đi tính mạng để cứu lấy con gái, chắc chị ta sẽ không hề do dự.

Tiểu Cương! Cậu nói đi, tôi đang nghe! Tuy trên khuôn mặt của chị ta vẫn còn mang theo nét sợ hãi, nhưng lúc này chị ta cũng đã ngồi thẳng lên chờ nghe tôi nói.

Bất chợt chị ta chăm chú nhìn tôi, khiến cho tôi cảm thấy rất mất tự nhiên.

Đột nhiên chị Lam nói: Tiểu Cương, tôi biết cậu không phải là người bình thường! nếu không làm sao cậu lại có thể nhìn thấy được ma quỷ.....? Nói xong chị ta quay đầu nhìn về phía phòng ngủ.

Phải thừa nhận, đối với những người nụ nữ có tuổi tác hơi cao một chút, giác quan thứ sáu của họ rất nhanh nhạy, đồng thời cũng rất chuẩn. Tôi giả bộ nói: Chị Lam, chị đừng suy nghĩ linh tinh. Thuở nhỏ tôi được cao nhân họ Phương nuôi nấng dạy dỗ, nhưng tôi không hề học được pháp thuật gì cả, chẳng qua là tôi có thể nhận ra được ma quỷ mà thôi, còn khu tà diệt quỷ thì tôi không làm được!

Tôi đành phải nói vậy chứ còn biết nói gì nữa đây? Bao nhiêu năm nay tôi chưa từng trừ ma diệt quỷ cả.

Vậy cậu có quen biết cao nhân nào về phương diện này không? Chị Lam cắn môi hỏi tôi.

Tôi không biết phải trả lời thế nào cả. Bởi vì cao nhân chân chính mà tôi biết, đó cũng là sư phụ tôi, nhưng mà sư phụ tôi đã quy tiên rồi.

Chúng tôi ngồi suốt cả một đêm. Toi thực sự đã rất mệt mỏi, không biết từ lúc nào tôi đã thiếp đi.

Sang sáng ngày hôm sau, vừa mở mắt ra tôi đã không nhìn thấy chị Lam đâu nữa, tôi vội vàng ngồi dậy, tôi phát hiện ra chị Lam đang đứng trước cửa phòng ngủ của con gái suy nghĩ rất đăm chiêu.

Nghe thấy tiếng động, chị ta quay đầu lại, thấy tôi đã dậy, chị Lam vội vàng bước đến bên tôi nói, ban nãy tôi đi vào trong giường Hiểu Kim, tôi thấy con nữ quỷ đã không còn ở đấy nữa rồi, cậu thử nói xem liệu nó đã bỏ đi chưa?

Để tôi vào trong phòng xem thế nào? Tôi trầm ngâm đáp.

Tôi cùng chị Lam đi vào trong phòng ngủ của Hiểu Kim, tôi thấy Hiểu Kim vẫn còn đang ngủ.

Cô bé này thật là, say đến mức đã một đêm rồi vẫn còn chưa dậy được!

Tôi quan sát một chút, quả thật là không thấy Bạch y nữ quỷ đó đâu, nhưng mà tôi cảm thấy ở trong phóng có oán khí rất nặng, bất giác tôi cau mày.

Tôi bước sát tới giường vạch mi mắt của Hiểu Kim tra, bất chợt tôi phát hiện ra đồngtử của cô ta đã thu nhỏ lại chỉ bằng đầu cái kim, đây chính là biểu hiện của một người đang trong trạng thái thôi miên.

Không xong rồi! Tôi kêu lên thất thanh.

Là sao vậy? Chị Lam hốt hoảng hỏi tôi.

Con nữ quỷ còn chưa đi, hiện tại chúng ta không nhìn thấy con nữ quỷ, đó chẳng qua là ban ngày dương khí nặng, nó sẽ không hiện thân. Có thể cho là nó đã đi ngủ, buổi tối mặt trời lặn, khi đó nó mới xuất hiện. Ở trong gian phòng này quỷ khí và oán khí rất nặng,...... tôi.... trời sinh ra đã có thể cảm nhận được âm khí và oán khí!

Chị Lam, chị mau gọi điện bảo ông chủ quay về ngay, phải mời ngay cao nhân đến khu tà đuổi quỷ.

Phán đoán của tôi không hề sai, oán khí ở đây quá nặng nề, không cần đến nửa tháng, chỉ cần Hiểu Kim mê man bảy ngày không tỉnh, nguyên khí trên người Hiểu Kim sẽ bị hút hết mà chết.

Ngữ khí của tôi tỏ ra rất nghiêm trọng, đồng thời trong lòng tôi cũng rất nghi hoặc, xem ra tình hình này không phải là con Bạch y nữ quỷ kia tùy ý mà tới hãm hại Hiểu Kim.

Thông thường phải có một oán thù gì đó rất sâu nặng thì mới có thể xuất hiện oán khí. Đây nhất định là con Bạch y nữ quỷ kia muốn sách mệnh Hiểu Kim rồi! phải chăng gia đình chị Lam đã làm một điều gì đó trái với lương tâm....?

Nhưng mà câu hỏi này rất khó nói ra, tôi không phải là người trong nghề, nhắc nhở chị ta đến mức như vậy là hết mức rồi.

Hiểu Kim! Con mau tỉnh dậy!

Chị Lam nghe tôi nói như vậy thì sợ hết hồn, chị ta vội vàng lay con gái, vừa lay vừa gọi. nhưng Hiểu Kim vẫn cứ nằm bất động, thậm chí lấy cả nước lạnh vẩy vào mặt, nhưng Hiểu Kim vẫn bất tỉnh nhân sự, không hề có phản ứng gì.

Tối hôm qua chị Lam đã gọi điện cho chồng, lúc này chị ta như người phát điên phát dại chụp lấy điện thoại rồi bấm máy.

Điện thoại vừa được nối máy, được biết ông chồng đang trên đường trở về, chị Lam phát cáu cất tiếng mắng: Ông là đồ khốn, con gái đang gặp nguy hiểm lắm rồi, vậy mà vẫn không thấy bóng dáng của ông đâu? Mau về nhanh lên! Nếu con gái mà xảy ra vấn đề gì, ông đừng hòng sống yên ổn với tôi!

Công ty chuyển phát nhanh tạm thời ngừng hoạt động, chị Lam cũng chẳng còn đầu óc đâu để đi làm những việc khác.

Tôi an ủi chị Lam một hồi. Biết được ông chủ sắp về đến nơi rồi, nếu tôi ở đây sẽ không tiện, e rằng ông chủ sẽ hiểu nhầm. Thế nên tôi cáo biệt chị Lam để ra về.

Chị Lam kêu tôi đứng lại, sau đó chị nhét cho tôi mấy nghìn đồng, nói đó là tiền lương của tôi.

Số tiền này vượt quá xa với tiền lương của tôi, nhưng tôi cũng đã chỉ điểm cho chị Lam việc Hiểu Kim bị quỷ nhập, cho nên tôi nghĩ cũng không có vấn đề gì.

Nghĩ về điểm này, tôi cũng không khách khí mà nhận lấy số tiền. Sau khi nhận tiền, tôi dặn dò chị Lam phải mau chóng đi mời cao nhân đến tác pháp trừ quỷ, sau đó tôi mới rời đi.

Trở về cửa hàng bán quan tài, trong lòng tôi vẫn thấp thỏm không yên, không hiểu tại sao tôi cứ có một cảm giác rất bất an.

Cũng giống như mọi ngày, tiểu sư muội của tôi không thấy bóng dáng đâu, một tuần rồi không gặp Phương Nhu, tôi thật sự cảm thấy rất nhớ, không biết Phương Nhu có gầy đi không nhỉ?

Nghĩ đến nguyên nhân vấn đề kinh tế, một người con gái mới mười bảy mười tám tuổi đầu đã phải đi làm thêm vất vả, tôi thấy rất có lỗi với sư phụ, đồng thời cũng làm tổn thương lòng tự tôn của một người làm sư huynh như tôi.

Tôi muốn cho tiểu sư muội của tôi được sống những ngày vui vẻ, không phải bận tâm đến cơm áo gạo tiền, tôi không muốn cho tiểu sư muội phải tiếp xúc với xã hội quá sớm. Tiểu sư muội lớn lên xinh xắn đến như vậy, tránh sao khỏi những đôi mắt nhòn ngó của kẻ xấu. Nhưng mà tôi đã quyết tâm sẽ bảo vệ tiểu sư muội, nếu quả thật có loại người như thế, đừng trách tôi đây không khách khí....

Trong cửa hàng quan tài không có mua bán gì, cho nên tôi cũng không cần mở cửa. Tôi đi vào trong nhà vệ sinh đánh răng súc miệng, sau đó thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi ngồi khoanh chân để tĩnh tâm định thần.

Sau đó tôi lấy ra ba cái đĩa sạch đặt lên hương án, bên trên đĩa tôi xếp đầy hoa quả mà chính tay tôi đã rửa sạch sẽ.

Tôi thắp lên ba nén hương cắm vào trong lư hương, tôi khấu đầu ba cái, thành tâm cầu chúc một phen. Đến lúc này tôi mới giở một tập giấy vàng đã chuẩn bị sẵn, đồng thời bên một bát rượu cao lương có nồng độ cao rồi cho chu sa vào nghiền đều, đúng vậy, lần này tôi bắt đầu chuẩn bị họa phù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.