Mao Sơn Quỷ Thuật Sư

Chương 47: Nhìn Xuống Hoang Thôn





Thông thường mà nói, đây đại biểu cho hai người bọn họ sẽ bị chết đầu tiên, có điều nghĩ đến chuyện hai người bọn họ đinh âm mưu sát hại Chu Tĩnh, cho nên không ai tỏ ra đồng cảm.Tôi không nghĩ đến chuyện này, việc trước mắt bây giờ là phải xử lý dứt điểm lúc quỷ nước áo đỏ này.Tất cả mọi người, đêm qua mọi người dã tỏ ra rất dũng cảm, mọi người nhìn xem, bên ngoài trời rất trong xanh, đây chính là một điềm báo tốt.

với thời tiết như thế này, dương khí sẽ rất thịnh, rất phù hợp để chúng ta đi làm một số việc.Chu Tĩnh nhìn tôi, sau đó lại quay sang nhìn Hiểu Lan và Dung Đình, trong ánh mắt của Chu Tĩnh vẫn còn bao hàm một tia thù hận, có điều nếu hiểu được thì giờ này không phải là lúc đi truy vấn về việc đó.Qua sự việc lần này, tình bạn của ba người đã bị sứt mẻ không thể hàn gắn được, thậm chí còn gây ra tác động đến việc làm ăn của ba gia tộc, thế nhưng tôi không cần quan tâm đến việc đó.Điều tôi quan tâm bây giờ là tôi đã nhận lời xử lý vụ này, tôi cần phải tận sức để hoàn thành.Chu Tĩnh quay sang nói với tôi: Học trưởng, anh nói đi, ngày hôm nay chúng ta sẽ phải làm gì mới có thể sử lý dứt điểm được việc này?Thân hình Chu Tĩnh vẫn còn có chút run rẩy, chắc cô ta đang nhớ lại những gì đã phải trải qua đêm hôm trước, cho nên mới tỏ ra run sợ như vậy.


Đây cũng là lẽ thường tình của mỗi con người.Tôi đưa mắt nhìn Chu Tĩnh, sau đó quan sát hết toàn bộ mọi người, tiếp theo tôi mới chầm chậm nói: Đêm hôm qua có chín mươi chín con quỷ nước áo đỏ đã tới đây, tính cả hai ba con nữa trong bệnh viện nơi hai nữ sinh đang điều trị, tính ra phải có hơn trăm con quỷ nước áo đỏ.Nhiều quỷ nước đến như vậy, nó đã không còn bị hạn chế ở trong nước, mà đã có thể kéo nhau tới đây, đồng thời vây chặt toàn bộ tầng ba ký túc xá, ở đây chỉ có một cách giải thích.Đó chính là tầng ba tòa nhà này đã bị bày bố thành nơi tập trung của quỷ nước, mà muốn bày lên một cục thế như vậy, tất cả mọi người có hừng thú cùng tôi đi lên đỉnh núi xem phong thủy một chuyến không?Vừa nói tôi vừa nhìn về phía dãy núi xa xa qua cửa sổ.Tất cả mọi người cũng nhìn về phía dãy núi đó, tuy họ đều không hiểu được tôi đang nói gì, nhưng tất cả đều đồng loạt gật đầu.Thế là tất cả chúng tôi kéo nhau một đoàn rời khỏi trường học, mặc cho ánh mắt dò xét của những người xung quanh, chúng tôi bắt đầu trèo lên núi.Cách không xa phía đông tòa nhà ký túc xá là một dãy núi, do không ảnh hưởng tới quang cảnh, cho nên cũng coi như là một dãy núi đẹp.Chúng tôi leo lên núi khoảng chừng được một tiếng thì tới được đỉnh một ngọn núi, tiếp theo tôi đưa mắt nhìn về toàn cảnh ký túc xá, nhất thời tim tôi như nhảy lên tận cổ.Các bạn nữ sinh thấy tôi biến sắc mặt, tất cả đều vội vàng nhìn theo, nhưng mà họ nhìn rất lâu cũng không nhận thấy được một điều gì, tất cả đều hoài nghi đưa ánh mắt nhìn tôi.Thấy mọi người đều ngơ ngác không hiểu, tôi ngồi xổm xuống đất, dùng một đoạn cành cây vẽ ra một đồ hình đơn giản.

Sau khi vẽ xong, tôi để cho mọi người bước tới gần để xem.Chu Tĩnh cúi xuống nhìn đồ hình, tiếp theo lại nhìn xuống phía dưới núi, ngay lập tức cô ta reo lên: Tôi đã hiểu được rồi! Tất cả những nữ sinh còn lại đều đưa mắt ngạc nhiên nhìn Chu Tĩnh.Mọi người nhìn mà xem, xung quanh đồ hình có năm góc, chính giữa có một đồ án hình tròn, mọi người lại nhìn xuống chân núi hình thể kiến trúc của tòa nhà ký túc xá của chúng ta, phải chăng là phù hợp với đồ hình?Ba tòa nhà nằm đúng ở ba góc nhọn, thư viện thì nằm ở góc đằng này, nhà ăn nằm ở góc còn lại, thậm chí mỗi một con đường đều phù hợp với đồ hình, mà toàn nhà ký túc xá nữ lại nằm ở chính giữa.Sự lĩnh ngộ của Chu Tĩnh vượt xa số nữ sinh có mặt tại nơi đây, tôi còn chưa kịp nói ra thì Chu Tĩnh đã nói ra hết rồi.Đúng vậy, Chu Tĩnh nói rất đúng!Mọi người nhìn xem! ký túc xá nam nằm ở đúng góc phía nam, ồ lạ quá!Tất cả mọi người đều bàn tán như một cái chợ vỡ, sau đó tất cả đều liếc mắt nhìn tôi.Khải Vi bước lên phía trước kéo vạt áo của tôi rồi hỏi: Học trưởng, thế là như thế nào, anh nói cho em biết đi!Tôi nhìn mọi người rồi đáp: mọi người đều đã nhìn thấy, như vậy thì dễ rồi! Tôi nói cho mọi người biết, thứ mà tôi đã vẽ cho mọi người thấy, đó chính là đồ thị của một loại trận pháp! Loại trận pháp này, trong nghề của chúng tôi gọi là ‘Dẫn quỷ trận’.

Đúng như tên gọi của nó, đó là một loại trận pháp chuyên dùng để dẫn âm hồn, nó còn lợi hại hơn chiêu hồn trận rất nhiều!Bởi vì, nó sẽ dẫn tới toàn bộ quỷ hồn trong một khu vực, có người đã lợi dụng địa thế dưới chân núi để bày bố lên một cục thế dẫn hồn trận, theo như hình thế bày bố của cục trận, bị chiêu dụ đến nhất định là những quỷ hồn ở con sông phía đông bắc khu vực này!Tôi đưa tay chỉ vào dòng sông uốn lượn phía trước.Tất cả mọi người đều kinh sợ nhìn về hướng đó, sau đó mọi người đều nhìn chăm chăm về cái thôn nhỏ bên cạnh dòng sông.Đó chính là một cái thôn hoang phế, những ngôi nhà đã đổ sụp, những mảng tường đã bị sụp xuống, những hình ảnh này cho thấy, đó chính là một cái thôn đã bị bỏ hoang, cái thôn đó nằm cách trương khoảng bảy tám cây số, nó đã nằm ngoài phạm vi của khu vực trường học.

Thật không ngờ, trận thế dược bày bố ở đây đã chiêu gọi những con quỷ hồn ở thôn trang bên cạnh dòng sông đó.Biết được nguyên do như vậy, mọi người đều kinh hoàng nhìn về phía cái thôn hoang phế đó.Sử dụng âm dương nhãn để quan sát tỷ mỷ, bọn họ đều phát hiện ra, ở nơi thôn hoang đó có rất nhiều những cột khói đen, ngay cả ánh mặt trời cũng không xuyên qua được những cột khói đen đó.Chu Tĩnh, tôi biết trong gia tộc nhà cô có rất nhiều thế lực, tôi muốn đưa cô tới đây quan sát, chính là muốn nhờ cô giúp đỡ, trong thời gian sớm nhất, tôi muốn nhờ gia đình cô điều tra rõ ràng về cái thôn hoang này!Ở cái thôn hoang đó đã từng xảy ra chết người chưa, nếu như đã từng chết người, vậy thì số lượng người bị chết là bao nhiêu, vì sao mà họ bị chết? những thứ này đều cần phải điều tra cho thật rõ ràng! Còn một điều nữa, tôi muốn biết trong số những lãnh đạo trong trường, ai là người xuất thân từ cái thôn hoang đó? Tôi quay đầu nhìn Chu Tĩnh mà nói.Học trưởng, không vấn đề gì, tôi sẽ nhờ chú tôi đi điều tra, chú tôi là một người rất có uy thế trong thành phố!Chu Tĩnh nghe tôi nói xong, cô ta vội lấy từ trong ba lô ra một chiếc Ipad, cô ta quay một đoạn hình ảnh về cái thôn hoang đó, sau đó gửi đoạn phim đó đi, đồng thời bắt đầu liên lạc với người nhà.Tôi không để ý những việc làm của Chu Tĩnh, tôi dắt tay Khải Vi đến một mỏm đá rồi ngồi xuống.Nhìn đám nữ sinh đang vây quanh Chu Tĩnh, tôi nhỏ giọng hỏi Khải Vi: Khải Vi, tôi biết cô là một cô gái tốt, nhưng tại sao cô phải luôn tỏ ra ngang ngạnh như vậy?Khải Vi đưa mắt nhìn tôi, khuôn mặt của cô ta bắt đầu đỏ bừng lên, nhưng cô ta không nói gì.Tôi đưa cho Khải Vi một chai nước rồi nhỏ giọng nói: Thôi đi, nếu khó nói thì không cần phải nói cũng được!Không phải, thực ra nguyên nhân cũng rất đơn giản, đây là trường đại học, có ai mà chưa từng có bạn trai chứ, bình thường họ luôn khoe khoang mình đã có bao nhiêu bạn trai, những bạn trai đã đã mua tặng cho họ biết bao nhiêu quà đắt tiền, đại loại là những lời như vậy! Khải Vi nhẹ nhàng đáp.Trong hoàn cảnh này, nếu như em nói rằng, cho đến bây giờ em vẫn chưa từng có người yêu, học trưởng cũng biết mà, họ sẽ rất coi thường em! Lâm Khải Vi quay đầu nhìn tôi, trong ánh mắt cô ta biểu lộ sự bất lực.Tôi vô cùng ngạc nhiên.Cũng đúng, một người bình thường rơi vào một đám người điên, muốn được yên ổn, người đó đành phải giả điên giống như bọn họ! chẳng còn cách nào khác, thậm chí còn tở ra mình là một người điên nhất, đây chính là một biện pháp tự bảo vệ bản thân tốt nhất!Mà hoàn cảnh của Lâm Khải Vi cũng tương tự như vậy!Không phải là Lâm Khải Vi bị thần kinh, mà xã hội này đã biến con người ta thành như vậy.


Lâm Khải Vi bắt buộc phải hòa mình vào dòng người đó, nhưng cô ta vẫn giữ cho mình một tấm thân thanh khiết, còn đóng giả làm loại người gì, điều đó không quan trọng, đó chẳng qua chỉ là một thủ đoạn để cô hòa đồng vào trong một tập thể mà thôi.Trong cuộc sống này, muốn sống theo đúng lương tâm của mình cũng rất khó, mỗi người đều có một cách sống riêng.

Tôi không có tư cách gì để phê phán cô ta, cho nên tôi chỉ biết vỗ nhè nhẹ vào tay Khải Vi, không tiếp tục vấn đề này nữa.Mặt trời đã ngày càng lên cao, các nữ sinh đã đứng nấp vào chỗ bóng râm của mấy cây to.Tôi đứng dây nói với mọi người: Mọi người, trên người mọi người âm khí đang rất nặng, hàng ngày lại không mấy khi ra khỏi cửa, như vậy rất dễ sinh bệnh, hãy ra phơi nắng một chút, như vậy sẽ tốt hơn!Các cô gái luôn sợ làn da mình bị đen, nghe tôi nói vậy thì lập tức hiểu ra ngay, họ lập tức đứng túm năm tụm ba ra phơi nắng.

tất cả đều đã được khai mở âm dương nhãn, cho nên họ có thể nhận ra, những làn khí đen trên đầu mọi người đã dần nhạt đi.Khải Vi vốn cũng muốn tránh đi ánh nắng chiếu thẳng vào người, nhưng nghe tôi nói như vậy, cô ta cũng đứng ra chỗ nắng để phơi nắng.Tôi đứng nhìn Khải Vi, thực tình mà nói, Khải Vi thuộc tuýp người càng nhìn lâu càng thấy đẹp.


Nếu thoạt nhìn chỉ có thể cảm nhận là Khải Vi là một cô gái cũng đẹp, nhưng nếu nhìn lần hai, lần ba thì Khải Vi đã trở thành một mỹ nhân rồi.

xem ra mỗi một cô gái đều có một sức hấp dẫn riêng của mình.Đại khái khoảng hơn một tiếng đồng hồ sau, tôi mới bảo mọi người thôi không tắm nắng nữa, bởi vì có tắm nắng nữa cũng không có tác dụng, đây chỉ là biện pháp trị ngọn chứ không phải là trị gốc.

các cô gái kêu lên vui mừng như vừa được đặc xá, họ vội vàng chạy vào chỗ bóng râm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.