Mao Sơn Quỷ Thuật Sư

Chương 8: Mao Sơn Quỷ Môn



Hóa ra sư phụ là truyền nhân của phái Mao Sơn, nói như vậy, sau khi tôi gia nhập, tôi đã trở thành đệ tử chân truyền của phái Mao Sơn rồi!

Trong lòng tôi vô cùng vui mừng, trên bức thư được viết một dòng chữ của sư phụ: Gửi đồ đệ Phương Cương. Tôi điều chỉnh lại cảm xúc đang dâng trào trong lòng, kiểm tra thấy bức thư chưa hề được mở ra, lúc này tôi mới bóc lá thư ra xem.

Lá thư vừa mở ra, những dòng chữ quen thuộc của sư phụ hiện lên trước mắt tôi.

Đồ đệ Phương Cương, khi con xem những dòng chữ này, nhất định là con đã lựa chọn quyết định nhập môn, khi đã quyết định nhập môn, đương nhiên ngũ biệt tam khuyết sẽ vận vào thân con, có điều cụ thể là gì thì còn tùy từng người, việc này còn phải dựa vào tạo hóa của con.

Sư phụ cũng đã nói cho con hiểu rõ ràng sự khủng bố của ngũ biệt tam khuyết đối với đạo gia chúng ta, sư phụ tin rằng, nếu không phải con gặp phải tình thế bắt buộc, nhất định con sẽ không xem đến lá thư này.

Nay con đã xem rồi, sư phụ cũng đành phải ủng hộ và phù trì cho sự lựa chọn của con.

Sư phụ nghĩ khi con nhìn thấy cuốn bí kíp này con sẽ rất vui mừng. Mao Sơn là một đạo phái chính thống, trong thiên hạ có rất nhiều cao thủ của môn phái, đa phần là những đạo sỹ chân chính, chuyên tế nhân độ thế, lưu lại trên thế gian rất nhiều truyền thuyết, cùng ấn tượng tốt đẹp, cho nên con nghĩ làm đệ tử của phái Mao Sơn là con sẽ rất vui mừng và vinh dự phải không?

Con đã nghĩ sai rồi!

Đạo phái Mao Sơn được truyền thừa đến ngày nay, được những đạo phái chính thống thừa nhận chỉ có ba môn, bao gồm: Mao Sơn phù môn, Mao Sơn trận môn, Mao Sơn pháp môn. Ba môn này thực sự có đạo hạnh vô cùng lợi hại, có thể hàng ma, giết quỷ, khu tà trừ sát, cứu giúp thế gian. Nhưng mà giới đạo gia còn không biết được rằng, trong đạo phái Mao Sơn còn có một môn thứ tư được lưu truyền trên thế gian, đó chính là ‘Mao Sơn quỷ môn’.

Sư phụ của con là một truyền nhân của Mao Sơn quỷ môn, còn con, khi con mở lá thư này ra, con đã trở thành truyền nhân, kế thừa y bát của Mao Sơn quỷ môn.

Đạo thuật của Mao Sơn quỷ môn bao gồm tập hợp các môn thuật về phù triện, trận pháp, đạo pháp, dưỡng quỷ, hành thi. Đây chính là một môn thuật có tính công kích mạnh nhất trong bốn môn, nhưng ba trăm năm trước, Mao Sơn quỷ môn bị đuổi khỏi sơn môn, kể từ đó không được công nhận là Mao Sơn chính thống.

Tại sao lại gặp phải cảnh tượng như vậy, nguyên nhân chính là khi đó trong Mao Sơn quỷ môn xuất hiện một đại ma đầu.

Tên đại ma đầu này chuyên nghiên cứu nhưng môn tà thuật dưỡng quỷ hành thi để làm hại mọi người, tạo ra một sát kiếp trong thiên hạ. Khi đó đã có rất nhiều đệ tử các môn phái chính thống bị tử thương, chính vì vậy mà phái Mao Sơn quỷ môn phải chịu tội, bị đuổi khỏi sơn môn, không được công nhận là môn phái chính thống nữa.

Về sau, Mao Sơn quỷ môn chia thành hai nhánh, tên đại ma đầu kia lập lên một tông phái riêng, một tông phái mà thiên hạ nghe tên phải biến sắc mặt khi nghe đến tên ‘Âm dương dưỡng quỷ tông’.

Chi phái còn lại chính là Mao Sơn quỷ môn, chính là môn phái của sư phụ.

Chắc con sẽ rất kinh ngạc phải không? Nhưng đó chính là sự thực, biết làm sao được?

Tiểu Cương, con cần phải ghi nhớ, pháp thuật không phân biệt thiện ác, nhưng người sử dụng với mục đích khác nhau, cho nên mới phân thành thiện ác. Mao Sơn quỷ môn tuy có dưỡng thi, hành thi, nhưng không vi phạm tới thiên đạo, không làm tổn hại đến nhân tính.

Gọi là dưỡng thi, nhưng đều là dưỡng cô hồn dã quỷ, những cô hồn dã quỷ phiêu bạt trên nhân gian, không thể xuống địa phù báo danh để được đầu thai chuyển thế, chúng đã mất đi ý thức và bản tính, lang bạt trên nhân gian không có mục đích, thật quá đáng thương.

Dưỡng quỷ trong bản môn chính là nuôi dưỡng những loại cô hồn dã quỷ này, giúp cho chúng hồi phục tâm trí, để giúp cho chúng tìm thấy đường xuống địa phủ. Đây là việc thiện để tích công đức, trong môn phái nghiêm cấm dưỡng quỷ hại người, con nên ghi nhớ lấy điều này, nếu vi phạm, thiên đạo sẽ không hề dung tha.

Trong cuốn ‘Mao Sơn âm dương quỷ thi bí thuật’ chủ yếu ghi chép các bí thuật về phương diện dưỡng quỷ và ngự thi. Các môn thuật khác như phù triện, thủ quyết, trận pháp, bộ pháp và các trận pháp của các môn phái khác, bình thường sư phụ đã truyền lại hết cho hai con, con chỉ cần xem thêm những bí kíp đặc thù được ghi chép trong đó, tùy con vận dụng sẽ đạt được uy năng cao nhất. Nhưng để đạt được đến trình độ đó thì con phải rèn luyện thêm, hiện tại pháp lực của con còn rất thấp, khi gặp sự phải suy xét cẩn thận rồi mới hành động.

Cần phải ghi nhớ: Ở trên núi không lo thiếu củi đốt! Bất cứ lúc nào cũng phải giữ lấy tính mạng làm trọng, đây mới là đạo làm vua.

Sư phụ để lại cho con và Phương Nhu rất nhiều pháp khí, sư phụ chôn ở.....

Sau khi đọc đi đọc lại mấy lần, tôi lắc đầu cười khổ. Hóa ra tuy là Mao Sơn đệ tử, nhưng lại không phải là truyền nhân của phái Mao Sơn chính thống. Đến bây giờ thì tôi đã hiểu, bình thường hay thấy sư phụ than ngắn thở dài, có tông môn mà không được về, điều đó thật sự là đáng tiếc, việc nhận tổ quy tông đối với người học đạo vô cùng quan trọng.

Xem ra chúng tôi và sư phụ đều là như vậy, có nhà mà không được về, chỉ nghĩ tới đây cũng đã thấy bi lương lắm rồi!

Tôi cẩn thận cất lá thư đi, rồi bắt đầu lật giở cuốn bí kíp, phần đầu cuốn sách là vô số các loại phù triện, trận pháp và bộ pháp, các phương thức phối hợp phù chú với trận pháp, tính sơ qua cũng phải có đến vài nghìn loại.

Có những trận pháp và bộ pháp rất huyền diệu, nhưng mà hiện tại tôi chưa thể nắm được, tôi tiếp tục lần giở phần sau của cuốn bí kíp. Ở phần sau này đều là thuật dưỡng quỷ, luyện thi, độ hóa. Đúng như lời mà sư phụ đã nói, pháp môn này sử dụng vào chính nghĩa thì nó là chính đạo, nếu đem hại người thì nó trở thành tà đạo.

Đối với việc dưỡng quỷ, đương nhiên tôi chưa hề được học, cũng không có hứng thú với pháp môn này. Nhưng những cô hồn dã quỷ cũng rất là đáng thương, nếu có thể độ hóa, giúp cho chúng được luân hồi chuyển thế, đây cũng là một việc làm công đức lớn. nhưng có lẽ đó là việc của ngày sau.

Gấp cuốn bí kíp lại đặt vào trong tráp, tôi đem đặt vào trong ngăn kéo bí mật. cuốn bí kíp này ngày sau tôi sẽ từ từ nghiên cứu. Sau đó tôi đi lấy một chiếc cuốc chim rồi đi ra một góc vườn, tôi tìm tới nơi sư phụ đã chôn giấu đồ pháp khí mà sư phụ đã chỉ dẫn trong thư.

Sau gần một tiếng đồng hồ đào bới, cuối cùng tôi đã tìm thấy một chiếc hòm rất to. Phải mất bao nhiêu công sức, tôi mới đem được chiếc hòm gỗ vào trong nhà. Chiếc hòm bên ngoài có một chiếc khóa rất to, nhớ lại sư phụ thường bảo tôi cất giữ một chiếc chìa khóa kỳ lạ, tôi chạy vào mở ngăn kéo lấy chiếc chìa khóa đó ra, tra vào ổ khóa thì vừa như in.

Cạch! Ổ khóa đã được mở ra.

Chiếc hòm vừa được mở ra, dưới ánh sáng choang của đèn điện, tôi vui mừng reo lên một tiếng: Cảm ơn sư phụ!

Ở một góc hòm có vô số phù triện với đủ loại màu sắc, được phân biệt là vàng, đỏ, tím, kim, đen. Về vấn đề này thì tôi hiểu, bốn loại còn lại có uy lực mạnh hơn phù triện màu vàng rất nhiều. Sư phụ đã họa chế được cả phù triện màu đen? Điều này khiến cho tôi vô cùng kinh ngạc, như vậy có thể nhận ra, đạo hạnh của sư phụ quả là đã đạt đến mức độ tuyệt luân rồi!

tôi không dám tiếp tục tưởng tượng nữa, bởi vì ngày trước phu phụ đã từng dạy chúng tôi nhưng kiến thức về phù chú. Phù triện được chia làm tám loại, được phân biệt bằng màu sắc giấy, loại màu đen đã là đạt đến cấp độ thứ năm, nghe nói, hiện tại các đệ tử Mao Sơn mới chỉ nắm vững được đên cấp độ này!

Nếu tính như vậy, so với các trưởng môn của Mao Sơn đâu có khác biệt, vậy mà không được nhận tổ quy tông, thật sự là đáng buồn.

Bên cạnh chỗ phù triện là năm chiếc đạo bào, năm chiếc này có màu sắc khác nhau, bên trên đều được họa phù triện. đây chính là loại đạo bào bảo vệ linh hồn của bản thân vô cùng hiệu quả.

Nhưng điều khiến cho tôi mừng nhất chính là hai thanh kiếm gỗ đào nằm ở bên cạnh. Một thanh tương đối dài, khoảng tầm một mét rưỡi, bên trên khắc đầy phù văn. Một thanh khác ngắn hơn, dài khoảng một mét, cách tạo hình của hai thanh đều giống hệt nhau, chí dài ngắn khác nhau mà thôi.

Thanh kiếm ngắn này chắc chắn sư phụ để dành cho sư muội, đương nhiên thanh dài là của tôi rồi.

Tôi cầm thanh kiếm lên, cảm thấy nó vô cùng nặng, tôi nghĩ đây chắc chắn được làm bằng loại gỗ đào già hàng nghìn năm tuổi rồi! Quả thực là nó rất nặng.

Ngày trước, sư phụ đã nhắc đến hai thanh kiếm này, sư phụ nói ông ta có một đôi bảo kiếm làm bằng gỗ đào, nó được làm bằng lõi của cây thiết đào nghìn năm tuổi, nó có giá trị liên thành, cho dù là sấm sét, nước lửa cũng không thể làm tổn hại được đến nó, ngay cả khi va chạm với những loại bình khí kim loại khác cũng không để lại dấu vết, đây đúng là một thứ bảo kiếm quý giá dùng để trảm tà hàng ma.

Tôi vui mừng cầm thanh kiếm đi ra ngoài sân, thanh kiếm trên tay tôi vung lên một đường.

Chỉ nghe một tiếng xoẹt! vang lên, một đạo kim quang từ thanh kiếm rạch một đường lên trên mặt đất.

Tôi giật mình kinh ngạc, không tin ở mắt mình nữa! Đây chỉ là một thanh kiếm gỗ, vậy mà nó có sức mạnh đáng sợ đến như vậy, có thanh kiếm này trên tay, tôi sẽ rất tự tin. Bởi kiếm gỗ chỉ là một thứ đồ chơi mỹ nghệ, cho dù có mang đi đâu cũng không bị coi là hàng cấm, thực sự rất thích hợp đối với tôi.

Cầm thanh kiếm quay trở vào trong nhà, tôi tiếp tuch lấy ra hai chiếc la bàn màu đồng đen, xem ra nó đã có tuổi tác rất lâu rồi. đây chính là một loại pháp bảo không thể thiếu được đối với những người hành nghề như chúng tôi, cũng là thứ mà sư phụ đã lưu lại cho chúng tôi.

Tôi lấy ra hai chiếc đạo bào cho vào trong ba lô, phù triện tôi chỉ dùng loại màu vàng, nhưng loại khác tôi chưa đủ pháp lực để thúc động chúng.

Sư phụ để lại cho chúng tôi có đến mấy nghìn đạo phù triện bằng giấy vàng, tôi chỉ cầm đi mấy chục đạo phù triện, bao gồm rất nhiều loại.

Tôi cũng cầm theo một chiếc la bàn, dù sao thì hai cái cũng giống nhau, chiếc còn lại là để dành cho sư muội Phương Nhu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.