"Được... Vậy xem ngươi có năng lực xử lý ta hay không..." Nữ quỷ kia cười một cách dữ tợn, mạch máu đỏ bừng trên mặt như sắp vỡ ra.
Lão đạo hét lớn một tiếng, cầm kiếm gỗ đào đâm về phía nữ quỷ Phượng Di. Chỉ nhìn thấy sợi tóc dài trên đầu của nữ quỷ Phượng Di đột nhiên phấp phới, hóa thành một con rắn, quấn về phía lão đạo, tức thì trói chặt tất cả tay chân của lão ta.
Một tiếng hét thê lương xuyên thủng bầu trời đêm yên bình. Lão đạo kia đã bị tóc của nữ quỷ Phượng Di xé thành từng mảnh, máu me đầm đìa trên đất, tay chân gãy nát, trong không khí nồng nặc mùi máu tươi đặc quánh.
Thị vệ cách đó không xa nghe được động tĩnh, tức thì mấy chục người cầm súng xông tới. Vừa chạy tới quan tài xem, chỉ thấy lão đạo kia đã bị chia năm xẻ bảy, khiến bọn họ kinh hãi giật mình không thôi.
Những vệ binh đều sững sờ, ánh mắt đột nhiên trở nên dữ tợn, trong mắt lập tức bị một tầng sương mù trắng bao phủ, nhất thời, những vệ binh này như phát điên, lao thẳng về phía đồng bọn, quật ngã trên mặt đất, ra sức chém giết.
Trong phút chốc, mấy chục tên vệ binh chém giết nhau loạn xạ. Bên cạnh quan tài, nữ quỷ Phượng Di lại hiện thân, khóe miệng nở nụ cười tàn nhẫn, chứng kiến thảm cảnh nhân gian này.
"Tất cả những ai có liên quan đến ta đều phải chết... Tất cả những ai đã giết ta cũng phải chết..."
Nữ quỷ Phượng Di nở nụ cười dữ tợn, mái tóc đen dài bay múa, bộ váy cưới đỏ như máu vô cùng chói mắt...
...
Bà vợ cả ngồi trong phòng với nỗi thấp thỏm bất an, trên tay cầm chuỗi hạt Phật, trong miệng không ngừng niệm A Di Đà Phật, run rẩy nói: "Tiểu Phượng à... Không phải ta muốn hại ngươi, là mấy bà khác đốc thúc ta hại ngươi... Ta biết ngươi chết rất oan uổng, ngươi cũng đừng tìm ta trả thù nha... Ta xin lỗi ngươi lắm Tiểu Phượng, van xin ngươi đừng tới tìm ta..."
"Việc mình làm thì mình phải gánh vác. Lúc trước đâm dùi cui lên người của ta cũng có ngươi, hình như ngươi đâm nhiều nhất thì phải..." Một giọng nói lạnh như băng truyền tới từ bên cạnh.
Bà vợ cả run rẩy cả người, sợ hãi ném chuỗi hạt Phật trên tay xuống đất, quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, tức thì nhìn thấy nữ quỷ Phượng Di không biết đã đứng ở bên cạnh mình từ khi nào, trên người mặc chiếc váy cưới dính đầy máu, trên mặt nổi lên những mạch máu đỏ. Bà vợ cả sợ hãi ngã quỵ xuống đất tại chỗ, không ngừng quỳ lạy trước mặt nữ quỷ Phượng Di xin tha.
"Tiểu Phượng à... Ta có lỗi với ngươi, là lỗi của ta. Van xin ngươi hãy buông tha cho ta đi... Ta rất sợ... Van xin ngươi mà..." Bà vợ cả khóc hết nước mắt, nhắm mắt lại, hoàn toàn không dám nhìn nữ quỷ Phượng Di.
"Ha ha... Lúc đầu ta cũng van xin các ngươi như vậy... Nhưng các ngươi có ai thương xót cho ta không? Chiếc dùi sắt lạnh lẽo đó từng nhát từng nhát đâm vào da thịt ta. Từ khoảnh khắc đó, ta đã hạ quyết tâm, muốn tất cả các ngươi đều phải chết!"
"Tiểu Phượng... Tiểu Phượng..." Bà vợ cả nói xong, hai tay đột nhiên không nghe theo sai khiến, lúc đầu nắm lấy cổ, sau đó duỗi tay ra liều mạng cào lên mặt và cổ mình.
Bàn tay kia cào cổ và mặt đến mức máu me be bét, vô cùng thê thảm, song vẫn không hề có ý dừng lại. Bà vợ cả cất tiếng hét cuồng loạn, cuối cùng đôi tay kia bấu vào hốc mắt của chính mình, cứng rắn móc hai nhãn cầu ra, sau đó rơi xuống vũng máu.
Cùng lúc ấy, tiếng la hét tiếp tục phát ra từ phòng của các bà vợ khác không ngừng.
Tất cả đều nhìn thấy nữ quỷ Phượng Di xuất hiện trước mặt. Khi bọn họ nhìn thấy Phượng Di thì đều hoảng sợ, quỳ xuống đất dập đầu xin tha, mong Phượng Di có thể tha mạng cho bọn họ.
Nhưng điều này có khả thi không?
Khi Phượng Di bị bọn họ chi tiền thuê người hãm hại, sau đó bị dùi sắt trong tay bọn họ đâm chọc trên người, Phượng Di đã quyết định nợ máu trả bằng máu. Mình đã từng nếm trải nỗi đau đớn ấy, các bà vợ cao cao tại thượng này cũng cần phải nếm thử một lần, khiến cho bọn họ cảm nhận được một cách rõ ràng nỗi thống khổ của mình ngay lúc đó.
Có một số cô vợ bé cầm cây trâm cài tóc trên đầu, hai tay không nghe theo sai bảo mà đâm lên người mình. Có một số cô vợ bé thì thiêu đầu mình bên trong lò lửa đang cháy rừng rực. Cũng có một số người, sau khi nhìn thấy Phượng Di thì tự ôm lấy cánh tay của mình rồi điên cuồng cắn, máu me be bét...
Tất cả những người này đều bất lực không làm gì được. Cả đám đều bị Phượng Di tra tấn đến chết bằng một cách vô cùng dã man.
Chẳng mấy chốc, cả sáu người đều bị nữ quỷ Phượng Di gi3t ch3t. Từ đó về sau, hồn phách của những cô vợ bé đã chết này cũng sẽ bị nữ quỷ Phượng Di giam cầm, trở thành con rối của mình, có thể giúp mình tiếp tục giết người.
Đại soái cũng đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài từ lâu, gào khóc thảm thiết một hồi. Gã đứng trong phòng, hoàn toàn không dám ra ngoài, cầm trên tay hai khẩu súng, hô hoán người bên ngoài vào nhưng không một người tuân theo lệnh của gã, càng không ai bước vào cửa phòng của gã.
Gã không biết bên ngoài có chuyện gì nên hốt hoảng đứng trong phòng, trên tay cầm hai khẩu súng, lo lắng nhìn xung quanh.
Đột nhiên, một cơn gió âm u lạnh lẽo thổi vào phòng. Sau lưng gã, một giọng nói nhẹ nhàng gọi gã: "Đại soái... Đại soái... quay đầu lại nhìn ta đi, ta là Tiểu Phượng đây..."
Đại soái bỗng giật mình, tay cầm súng cũng run lập cập.
Gã chậm rãi quay người lại, lập tức nhìn thấy Phượng Di trong bộ váy cưới đỏ như máu. Khoảnh khắc đó, sự hoảng sợ của gã lên đến cực điểm.
“Đại soái đang đợi ta sao?” Phượng Di nở nụ cười lành lạnh với đại soái, mạch máu đỏ bừng trên mặt sưng tấy lên khiến Phượng Di trở nên đặc biệt gớm ghiếc.
"Tiểu... Tiểu Phượng... Không phải là ta làm hại ngươi... Ta không có ý muốn giết ngươi, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng..." Đại soái run rẩy nói.
"Ha ha ha... Đại soái, ngươi phụ ta rồi... Ngươi có biết rằng những con điếm đó đã thuê người hầu trong nhà để hủy hoại sự trong trắng của ta, mà ngươi cũng không hỏi rõ trắng đen đã trực tiếp đánh ta đến mức thương tích đầy mình. Còn có, còn có con trai của chúng ta... cũng đã bị ngươi gi3t ch3t..."
"Ha ha ha... Đồ đàn ông bội bạc... phụ ta... còn tự tay gi3t ch3t đứa con trai duy nhất của ngươi. Ngươi nói xem ngươi có nên chết hay không!" Giọng nói của nữ quỷ Phượng Di càng trở nên tàn nhẫn.
"Ta... Ta là bị bọn họ che mờ mắt... Đừng tìm ta... Ngươi đi giết bọn họ đi..." Chân đại soái mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất.