Bởi vì Tô Mạn Thanh không có nhiều thời gian, làn da toàn thân của cô đã đỏ như máu, tất nhiên đã bị trúng huyết độc giáng, chỉ một lát nữa vết máu trên da cô sẽ nhạt đi, đó chính là lúc Tô Mạn Thanh sẽ chết.
Bây giờ Cát Vũ phải đối phó với năm con độc trùng cực độc này với tốc độ cực nhanh, sau đó qua hoá giải cho Tô Mạn Thanh.
Tốc độ phải cực nhanh, không được chậm dù chỉ một giây nào.
Chỉ trong nháy mắt, Cát Vũ đã phân tích được mối quan hệ giữa lợi và hại, lúc này, hắn kết pháp quyết, thi triển thủ đoạn súc địa thành thốn, có thể khiến cho cơ thể của hắn hoạt động trong khoảng cách hơn mười mét.
Gần đây Cát Vũ đã khôi phục nguyên khí, trên cơ bản sức khoẻ đã khỏi hẳn, hơn nữa trước đó một thời gian, hắn đã luyện hoá tinh hoa của thành tinh thi, luyện thành một viên thi đan nên tu vi đã tăng lên rất nhanh.
Dạo này mỗi ngày Cát Vũ đều luyện hoá hàng chục con lệ quỷ thành quỷ đan, mỗi ngày đều ăn một viên, tu vi đã sắp tiếp cận đến chân nhân chi cảnh, nên đã có thể sử dụng thủ đoạn súc địa thành thốn. Cát Vũ có thể sử dụng nhưng chưa thành thạo lắm.
Mặc dù không thể di chuyển ngay lập tức ở khoảng cách một trăm mét, nhưng Cát Vũ vẫn rất có thể thoải mái di chuyển ở khoảng cách hơn chục mét.
Bóng dáng của Cát Vũ đã xuất hiện ở nơi vừa đứng cách đó hơn mười mét, khi Cát Vũ vừa mới rời đi, thì đã nhìn thấy những độc vật đó lao vào chỗ Cát Vũ đang đứng lúc nãy.
Tốc độ phản ứng của chúng vẫn chậm hơn một phần mười giây. Khi chúng vừa nhảy lên, Cát Vũ đã né được, đồng thời tránh ra và nắm lấy bùa ly hoả, chọc thủng rồi quăng tới chỗ đám độc vật.
Bùa ly hỏa lập tức bay nhanh tới chỗ đám quỷ vật, một tiếng nổ bùm vang lên, nó đột nhiên biến thành một ngọn lửa lớn màu xanh, bùng cháy ầm ầm.
Ngay lập tức, ba trong số những con độc vật đã bị đốt cháy với âm thanh tanh tách.
Con rắn độc màu đỏ và con cóc đỏ được bao phủ bởi các túi độc phản ứng nhanh hơn, khi bùa ly hỏa đánh tới, chúng đã nhanh chóng rời khỏi phạm vi bị bùa ly hỏa bao phủ và tiếp tục lao về phía Cát Vũ.
Tốc độ của hai độc vật này rất nhanh, chỉ còn cách Cát Vũ ba bốn thước, Cát Vũ sợ hãi, vội vàng lấy ra năm sáu đồng tiền đánh về phía chúng.
Hai con độc vật vội vàng nhảy sang một bên, nhưng tốc độ phản ứng của con rắn độc chậm hơn một chút, bị hai đồng tiền đánh trúng, thân thể bị cắt thành nhiều mảnh.
Mặc dù vậy, con rắn độc vẫn chưa chết hẳn, nó vẫn tiếp tục bò về phía Cát Vũ bằng nửa thân kia.
Con cóc thì nhảy lên lao thẳng tới Cát Vũ.
Má nó!
Cát Vũ thầm mắng, lập tức chạm vào Mao Sơn Thất Tinh Kiếm ở thắt lưng, hắn vung ngang, linh lực lập tức kích hoạt, bảy thanh kiếm nhỏ tách ra khỏi kiếm chủ, đồng loạt đánh về phía con cóc đang nhảy tới.
Bảy thanh kiếm nhỏ đều tập trung vào con cóc, lần này con cóc độc trốn không kịp, lập tức bị hai thanh kiếm nhỏ đâm thủng, đóng đinh trên mặt đất.
Sức sống của độc vật này rất ngoan cường, cho dù bị đóng đinh trên mặt đất, thân thể vẫn có thể cử động, hai mắt đỏ như máu đảo quanh, nhưng miệng đã phun ra máu, chắc chắn sẽ không thể sống sót nổi.
Loại độc vật này, cho dù đã chết cũng vẫn để lại rắc rối ở ngay chỗ này. Cổ giáng bị luyện hoá, thân thể của độc vật lưu lại trên mặt đất vẫn còn, có thể khiến cho chỗ này không mọc nổi một cọng cỏ trong vòng mười năm.
Cát Vũ lấy hai lá bùa ly hỏa ném xuống cơ thể của hai con độc vật chưa chết hẳn, bao phủ lên thân chúng và nhanh chóng đốt thành tro.
Sau đó không quan tâm đến chúng nữa, thậm chí Cát Vũ còn không có thời gian thu lại bảy thanh kiếm nhỏ, hắn chạy vội đến chỗ Tô Mạn Thanh đang nằm trên mặt đất. Vừa nhìn xuống, đã thấy màu đỏ trên người Tô Mạn Thanh mờ dần, còn cổ đã bị cào đến nỗi máu thịt lẫn lộn.
Nhìn tình huống của Tô Mạn Thanh, cô đã cách cái chết không còn xa nữa.
Cát Vũ hít sâu một hơi, nhanh chóng lấy ngân châm trên người ra, dùng thủ pháp cực nhanh đâm vào mấy huyệt đạo trên cơ thể cô, phong bế huyết mạch, ngăn huyết độc khuếch tán vào cơ thể, như vậy sẽ kéo dài thời gian tử vong của Tô Mạn Thanh.
Việc tiếp theo cần làm là hoá giải huyết độc giáng trên người Tô Mạn Thanh.
Lúc này, Cát Vũ cực kỳ hoảng loạn, chưa bao giờ hắn lại bối rối đến như vậy, nhìn thấy tình cảnh của Tô Mạn Thanh, trong lòng hắn vô cùng lo lắng, nhưng Cát Vũ vẫn buộc mình phải bình tĩnh lại, nhất định phải tìm cách để cứu sống Tô Mạn Thanh.
Hít thở sâu hai lần liên tiếp, Cát Vũ không ngừng nhớ lại, khi hắn đi theo sư phụ đã được giảng giải những thứ về giáng đầu thuật của Đông Nam Á.
Ngũ độc cổ giáng đầu, kịch độc cực mạnh, kết hợp năm loại kịch độc của độc vật, có thể tinh luyện ra huyết độc giáng. Nếu độc này dính trên da, do pháp quyết thúc giục, chưa đầy một phút đồng hồ sẽ khuếch tán toàn thân, chất độc phát tác thì sẽ bỏ mạng, toàn thân thối rữa mà chết.
Có hai cách để hoá giải huyết độc giáng, thứ nhất là tìm đến kẻ đã hạ độc lấy thuốc giải thì sẽ được sống.
Thứ hai là gom xác của năm loại độc vật lại luyện thành thuốc giải độc, sau khi uống thì chất độc trong máu sẽ tự giải.
Nghĩ đến đây, Cát Vũ nhanh trí nghĩ đến năm loại độc vật vừa bị hắn gi3t ch3t, xác của chúng ở gần ngay đây.
Ngay sau đó, Cát Vũ chạy tới chỗ những độc vật đã bị gi3t ch3t, sau khi tìm kiếm cẩn thận, hắn phát hiện chúng đã bị thiêu thành tro bởi bùa ly hỏa. Hắn không nghĩ nhiều mà lập tức lấy ra lá bùa màu vàng, cẩn thận gom những đống tro vừa đốt lại vào trong lá bùa kia.
Với đôi tay run rẩy, Cát Vũ gom tất cả tro tàn với tốc độ rất nhanh, sau đó bước đến bên cạnh Tô Mạn Thanh.
Phương pháp hoá giải huyết độc giáng này đều do sư phụ chỉ bảo, nếu không phải hắn có trí nhớ tốt thì đã quên mất từ lâu rồi.
Về phương pháp hoá giải, Cát Vũ không rõ có khả thi hay không, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống như vậy.