Người này đi thẳng đến chỗ cách Cát Vũ chừng mười bước thì dừng lại, khi đi không phát ra tiếng động, Cát Vũ nhìn về phía ông ta, phát hiện người này không mang giày, chỉ đi chân tr4n.
Đây là một hoà thượng nước ngoài, trên mặt đều là kinh chú, ngoài hai tròng mắt thì tất cả các nơi còn lại đều đầy kinh chú.
Cát Vũ cũng có hiểu biết nhất định đối với giáng đầu sư Đông Nam Á này, và tất cả những hiểu biết đó đều dựa trên những gì sư phụ của hắn đã nói. Sở dĩ những tên giáng đầu sư chuyển kinh chú văn lên mặt và trên cơ thể, là vì muốn trong lúc đấu pháp với người ta hay quỷ vật, có thể lược bớt thời gian niệm chú mà trực tiếp sử dụng thuật pháp để đối phó với kẻ địch trong thời gian nhanh nhất có thể.
Giáng đầu sư Đông Nam Á, toàn thân toát ra một cỗ tà khí, đương nhiên thuật pháp mà ông ta tu hành chính là âm tà chi cực.
Khi tên giáng đầu sư kia vừa bước ra, Cát Vũ đã cảm thấy hãi hùng. Mặc dù tên giáng đầu sư này dán đầy kinh chú lên người, nhưng đôi mắt lại sáng quắc, rõ ràng là tu vi rất cao.
Cát Vũ không đáp lại những lời của Thần gia, hắn chỉ cảnh giác nhìn về phía tên giáng đầu sư kia.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Cát Vũ bất chợt hỏi: “Ngươi chính là tên giáng đầu sư Thái Lan đã hạ huyết độc giáng lên Tô Mạn Thanh phải không?”
“Là ta.” Tên giáng đầu sư rất thẳng thắn thừa nhận, ông ta nói tiếng Trung lơ lớ nhưng Cát Vũ vẫn hiểu được.
“Ở Thái Lan các ngươi không có quy tắc gặp họa không liên lụy người nhà hay sao? Làm việc đều không từ thủ đoạn như thế này à?” Cát Vũ lạnh lùng hỏi.
“Ha ha… ngươi đã giết đồ đệ của ta, ta sẽ giết nữ nhân của ngươi, rất công bằng! Thật đáng tiếc, nữ nhân của ngươi may mắn thoát chết, vậy sau khi ta giết ngươi, ta sẽ đi tìm ả nữ nhân đó để gi3t ch3t ngay, như thế này mới gọi là công bằng.” Tên giáng đầu sư thản nhiên nói.
“Đồ đệ của ngươi là ai?” Cát Vũ hỏi.
“Hoa kiều Thái tịch Vương Đại Phú, hắn là đệ tử của ta. Nếu ngươi đã giết đệ tử của ta, ta nhất định sẽ tìm cách báo thù. Ở Thái Lan của bọn ta, đây là tử cừu. Trong chúng ta, nhất định phải có một người chết.” Tên giáng đầu sư nói.
“Có phải ngươi là Nùng Lam, đồ đệ của đệ nhất giáng đầu sư Lạp Ông không?” Cát Vũ hỏi lại.
Giáng đầu sư nhướng mày, đột nhiên giọng điệu trở nên dè dặt, trầm giọng hỏi: “Sao ngươi biết sư phụ ta là đệ nhất giáng đầu sư Thái Lan Lạp Ông?”
“Là một người bạn đã nói cho ta biết, hắn là Bạch Triển trong Cửu Dương Hoa Lý Bạch, không biết ngươi có quen không?” Cát Vũ lập tức mang Cửu Dương Hoa Lý Bạch ra, hắn biết chắc chắn Nùng Lam sẽ biết họ, bởi vì đệ nhất giáng đầu sư của Thái Lan Lạp Ông đã gián tiếp chết trong tay mấy người họ.
“Ngươi… ngươi biết Cửu Dương Hoa Lý Bạch ư?” Trong lòng Nùng Lam run lên, sợ hãi nhìn quanh như thể Cửu Dương Hoa Lý Bạch đang ở ngay bên cạnh vậy.
Sự hoảng sợ kia của Nùng Lam không thể thoát khỏi ánh mắt của Cát Vũ, hắn biết chắc ông ta sẽ sợ Cửu Dương Hoa Lý Bạch.
Trong chiến đấu cần phải có dũng khí, chỉ khi trong lòng không hề sợ hãi mới có thể quyết chí tiến lên, nếu ngay từ đầu đã sợ sệt thì sĩ khí sẽ giảm sút, cứ như vậy thì Cát Vũ đã nắm chắc phần thắng.
Diệt tâm trước, giết người sau, đây cũng là một loại sách lược trong chiến đấu.
“Ta đâu chỉ biết Cửu Dương Hoa Lý Bạch, mà còn rất thân thiết nữa, giống như huynh đệ ruột thịt. Bọn họ nghe nói ta gặp nạn đã đi máy bay đến đây, lúc này đang ở gần trang viên này, trốn ở một nơi mà ngươi không nhìn thấy, đợi thời khắc mấu chốt mới hiện thân ra để lấy cái mạng chó của ngươi. Xem ra ngươi có đi không về rồi.” Cát Vũ cười nói.
Nghe vậy, Nùng Lam luống cuống, mặc dù tu vi của ông ta cao nhưng Cửu Dương Hoa Lý Bạch càng mạnh hơn, quả thật là thiên hạ vô địch. Ba vị đại lão của đệ nhất tà giáo Đông Nam Á- Hắc Thuỷ Thánh Linh đã bị mấy vị này gi3t ch3t hai người, sư phụ Lạp Ông của ông ta cũng bị mấy vị này gián tiếp gi3t ch3t, sao ông ta có thể là đối thủ của mấy vị này được chứ.
Nùng Lam ướt đẫm mồ hôi lạnh, ông ta lo lắng liếc nhìn xung quanh, sau đó ngẩng đầu nhìn Thần gia đang ngồi trên lầu ba.
Thần gia vứt điếu xì gà trong tay đi, lạnh lùng nói: “Thượng sư Nùng Lam, đừng nghe thằng nhóc này nói bậy, toàn bộ trang viên của ta đều được trang bị camera dày đặc, đừng nói là người sống, mà ngay cả ruồi bọ cũng có thể nhìn thấy rất rõ. Ngươi yên tâm, chắc chắn thằng nhóc này đang lừa ngươi.”
Mà trong lúc Thần gia đang nói chuyện với Nùng Lam, Cát Vũ lập tức vung Mao Sơn Thất Tinh Kiếm lên, thi triển súc địa thành thốn, lắc mình tới bên cạnh Nùng Lam mà chém ông ta.
Ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế, thừa dịp ông ta chưa kịp phòng bị, Cát Vũ sẽ chém một nhát để lấy mạng của đối phương.
Cát Vũ nhanh đến mức chỉ trong tích tắc đã chạy đến bên cạnh Nùng Lam.
Hiển nhiên Nùng Lam kia không hề đề phòng, bị chiêu thức bất thình lình của Cát Vũ làm cho hoảng sợ, nhưng dù sao đối phương cũng là giáng đầu sư vô cùng lợi hại, ngay khi kiếm của Cát Vũ sắp chém đến người ông ta, thì ông ta đã nhanh chóng nhón chân lùi ra sau, nhát kiếm kia lập tức chém sượt qua nguc của ông ta.
Nếu chậm một xíu nữa thôi là ông ta đã bị Cát Vũ chém thành đôi rồi.
Ngay sau đó, Nùng Lam lùi ra sau mấy bước tạo khoảng cách với Cát Vũ, tức giận mắng: “Đê tiện!”
Còn Cát Vũ không giết được Nùng Lam cũng rất tức tối, nghe ông ta mắng mình đê tiện thì cũng chẳng vui vẻ gì, còn khinh thường nói: “Nùng Lam, ngươi còn mặt dày mà mắng ta đê tiện ư, ông nội ngươi tức đến nỗi chửi thề luôn đây, ngươi dám lén hạ giáng đầu sau lưng một cô gái vô tội, lợi dụng cô ấy đến hại ta, tại sao không tự nói mình đê tiện đi?”
Lúc này Nùng Lam cũng hiểu được Cát Vũ chỉ đang lừa ông ta, làm sao nơi này lại có Cửu Dương Hoa Lý Bạch xuất hiện chứ, chỉ có một mình Cát Vũ mà thôi.
Sau khi sáng mắt ra, hắc khí trên người Nùng Lam lập tức tăng vọt, ông ta rút từ phía sau ra hai pháp khí màu đen trông giống như thiêu hoả côn, nhưng Cát Vũ biết rằng đây không phải là một cây gậy bình thường, chính xác thì đó chính là Tang Môn Côn, là pháp khí luyện chế từ gỗ của quan tài đựng người chết, cực kỳ âm tà.