Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1009: Oan Khuất Của Băng Tằm (1)



Diệp Thiếu Dương nhìn ba chữ “Đàm Tiểu Tuệ” trên mộ bia, mộ bia bên cạnh cũng là Đàm Tiểu Tuệ thì thầm nghĩ, có lẽ bất kể ai đi ngang qua nơi này cũng đều sẽ cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Trước tiên đặt một bó hoa lên mộ của Đàm Tiểu Tuệ thật sự, sau đó Diệp Thiếu Dương mới tới trước mộ của băng tằm, chậm rãi đốt vàng tiền.

“Vẫn luôn muốn tới thăm em, thế nhưng… có quá nhiều việc không dứt ra được. Thật ra anh vẫn luôn nhớ đến em đó.”

Diệp Thiếu Dương lặng lẽ đốt hết xấp tiền rồi ngẩn người trước mộ hồi lâu. Thấy gạch lát trên mộ phủ một tầng bụi, hắn bèn lấy hai lá bùa từ trong túi ra rồi dùng sức chà lau bụi bẩn, sau đó muốn vứt sang một bên.

Đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay có chút gì đó không đúng, Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn, chân mày lập tức cau lại.

Lá bùa màu tím đang dần chuyển thành màu trắng.

Diệp Thiếu Dương vội vàng mở lá bùa ra, xem xét tỉ mỉ. Hai lá bùa mà hắn cầm trong tay là hai lá bùa Thử Oan, ấn ký viết bằng chu sa bên trên đang dần chuyển thành màu trắng rồi tan biến mất.

Có oán khí?

Diệp Thiếu Dương ngây người.

Bùa Thử Oan tuyệt đối sẽ không có sai sót gì, hơn nữa bùa Thử Oan của mình còn hiệu nghiệm hơn bùa của các pháp sư bình thường khác rất nhiều. Bùa Thử Oan của các pháp sư thông thường chỉ tra ra được vài tiếng đồng hồ. Bùa của Diệp Thiếu Dương hắn ít nhất cũng có thể tra được hai mươi giờ trước đó.

Nói cách khác, trong vòng hai mươi tư tiếng đồng hồ trước đã có quỷ hồn đi qua mộ phần của Tiểu Tuệ.

Nơi này là nghĩa trang công cộng, theo lý mà nói thì có quỷ hồn đi ngang qua cũng là chuyện rất bình thường.

Thế nhưng trực giác của Diệp Thiếu Dương lại cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn lập tức rắc một ít gạo nếp lên trên gạch lát mộ. Gạo nếp này đã được ngâm bằng dầu vừng, có thể hút bất kỳ âm khí nào còn vương lại xung quanh.

Đợi vài phút sau, Diệp Thiếu Dương nhặt gạo nếp lên, dùng một tấm linh phù bao bọc rồi đốt. Làn khói phát ra không phải mang màu đen mà là màu đỏ thẫm.

Diệp Thiếu Dương vừa thấy đã thầm kinh hãi trong lòng.

Loại màu đỏ này đại biểu cho oán khí, hơn nữa màu sắc càng đậm cho thấy tu vi càng cao.

Cũng có nghĩa một ngày trước đã có một lệ quỷ tu vi thâm hậu đi qua đây.

Nơi này rõ ràng là nghĩa trang công cộng, có quỷ đi qua cũng là điều bình thường. Thế nhưng lệ quỷ từ đâu mà đến?

Dạo gần đây tuy Diệp Thiếu Dương vẫn luôn tiếp xúc với một vài lệ quỷ đại yêu. Thế nhưng trong thành phố trên trần gian này, lệ qủy thật sự rất ít khi xuất đầu lộ diện.

Hơn nữa… con lệ quỷ này vì sao cứ nhất định phải đi ngang qua mộ phần của Tiểu Tuệ.

Diệp Thiếu Dương cau mày, nhìn chăm chú vào những viên gạch lát mộ đang che lấp hài cốt, nghĩ đến con băng tằm nằm trong hộp tro cốt giả làm chân thân của Tiểu Tuệ kia. Hơn nữa cô ấy cũng đã hồn phi phách tán, theo lý mà nói cũng sẽ không xuất hiện điều khác thường nào.

Có thể chỉ là trùng hợp mà thôi.

Diệp Thiếu Dương kích hoạt hồn ấn của Qua Qua, một lúc sau Qua Qua đã chạy đến.

Diệp Thiếu Dương kể với cậu sự việc vừa rồi, bảo cậu đi quanh khu vực này một chút để tìm kiếm lệ quỷ kia. Nếu nó đã từng xuất hiện ở nơi này thì chắc cũng vẫn ở gần đây thôi.

Thân là một pháp sư, một khi phát hiện được dấu vết của lệ quỷ thì nhất định không thể bỏ mặc không quan tâm.

Qua Qua nhận lệnh rời khỏi.

“Anh đi đây, một thời gian nữa lại tới thăm em.”

Diệp Thiếu Dương đứng lên, đứng lặng lẽ trước mộ bia thêm một lúc rồi mới xoay người rời đi.

Một trận gió thổi qua cuốn theo tro tiền, chậm rãi quay vòng trong không trung không chịu tản đi.

Nửa đêm, trên sân thượng của một căn nhà lầu cũ kỹ, Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc ngồi trên rìa mái ngắm nhìn quang cảnh đường phố.

Diệp Thiếu Dương nghe Nhuế Lãnh Ngọc kể những sự việc xảy ra sau khi lệ khí trên người mình bạo phát lúc ở trong Quỷ Vực, nghe đến đoạn bản thân vung Thất Tinh Long Tuyền kiếm điên cuồng chém giết như bị ma nhập trong doanh trại quân Nhật thì trong lòng không ngừng kinh hãi.

“Tôi… sao tôi chẳng có chút ấn tượng nào hết vậy?”

Được Nhuế Lãnh Ngọc gợi ý, Diệp Thiếu Dương thử lưu chuyển cương khí trong người mình một chút, cảm thấy bên trong cương khí dường như có một loại khí tức khác. Cái loại cảm giác này rất kỳ diệu, khó mà diễn đạt thành lời.

“Có cảm giác gì khác không?”

“Không có gì khác, chỉ là… hình như bản thân đã trở nên mạnh hơn trước.”

Nhuế Lãnh Ngọc ngây người một lúc, hỏi: “Mạnh hơn bao nhiêu?”

“Điều này… chưa trải qua thực chiến nên tôi cũng không rõ lắm.” Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, trong lòng lại thầm so sánh mình với Trương Quả một phen. Dù sao hắn cũng là đạo sĩ, hơn nữa hai người đã từng giao chiến hai lần, thực lực cũng tương đương nhau.

“Trước đây tôi còn kém hơn hắn một bậc, hiện giờ có lẽ cũng gần như tương đương rồi. Hơn nữa pháp khí của tôi nhiều hơn, nếu thật sự giao chiến thì có khi còn có thể vượt qua hắn nữa.”

Nhuế Lãnh Ngọc kinh ngạc đến không nói được thành lời.

“Vậy anh khỏi cần quan tâm đến lệ khí nữa. Dù sao hiện tại anh cũng bình thường lại rồi.”

Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, hơi lo lắng mà nói: “Tôi chỉ sợ lần sau nhỡ may lại gặp phải điều gì kích thích nó sẽ lại bạo phát ra, lục thân bất nhận. Đến lúc ấy làm bị thương chính người phe mình thì không hay.”

Nhuế Lãnh Ngọc cười cười:

“Đến lúc đó anh lục thân bất nhận. Thế nhưng anh nhận ra tôi, tôi bảo anh dừng tay thì anh dừng tay là được rồi.”

Diệp Thiếu Dương không nhớ được cảnh tượng đó, bèn hỏi: “Vì sao?”

“Nhất định muốn tôi phải nói ra hả?”

“Cái này…” Diệp Thiếu Dương đã hiểu ra. Cách giải thích duy nhất cho loại chuyện này chính là: Địa vị của cô ấy trong lòng mình không giống những người khác.

Thở dài một hơi, Diệp Thiếu Dương nói: “Chỉ tiếc là không cứu được Tiểu Mã.”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Đó là chuyện bất khả kháng. Anh là người, không phải thần.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, nói: “Bây giờ tôi nhớ lại mới thấy, thật ra lúc đó ít nhất cũng có một người có cơ hội cứu được Tiểu Mã.”

“Đạo Phong?” Nhuế Lãnh Ngọc rất tự nhiên mà nghĩ đến kẻ mạnh nhất này, suy nghĩ kỹ càng rồi nói: “Không thể. Lúc đó hắn ta bị hai quỷ thủ cấp ba kìm chân, không thể thoát thân được.”

Diệp Thiếu Dương nói:

“Thế nhưng vì sao khi Tiểu Mã vừa mới chết, hắn đã lập tức giết chết một con quỷ thủ rồi xông tới? Vì sao trước đó không xông đến được mà lúc ấy lại làm được? Hơn nữa, những thuộc hạ kia của hắn đâu? Nếu hắn thật sự muốn cứu người, vì sao chỉ mang theo Nhạc Hằng và hồ tinh kia?”

Nhuế Lãnh Ngọc ngẩn ra, bắt đầu rơi vào trầm tư. Sau đó con mắt đột nhiên mở lớn, nói:

“Anh nói vậy, quả thật… còn có một điểm nghi vấn nữa. Về sau hắn có dùng một lá cờ để thu hồn, pháp khí đó dường như rất lợi hại, thế nhưng khi hắn đấu với hai quỷ thủ kia lại không hề sử dụng đến…

Thế nhưng khi hồn phách của anh bị Trương Quả lôi đi, ngàn cân treo sợi tóc hắn cũng vẫn không chịu ra tay. Nếu anh muốn nói hắn không quan tâm đến sự an toàn của anh thì có đánh chết tôi cũng không tin.”

“Không phải còn có Dương Cung Tử hay sao? Hắn biết Dương Cung Tử không ra tay, có lẽ… hai người bọn họ đã thương lượng trước rồi. Chưa đến thời khắc mấu chốt hắn sẽ không ra tay?”

Diệp Thiếu Dương nghĩ đến Dương Cung Tử cũng cảm thấy trùng hợp. Đúng vào lúc ấy Dương Cung Tử lại muốn tu luyện cái gì mà Hỗn Độn Thiên Thể. Hơn nữa hết lần này đến lần khác phải đúng lúc bản thân mình sắp không xong rồi mới ra tay cứu giúp.

Nếu như xâu chuỗi hết những sự việc này lại thì mới phát hiện ra có rất nhiều nghi vấn.

“Ta không thương lượng gì với Đạo Phong cả.”

Giọng nói của Dương Cung Tử đột nhiên vang lên từ đằng sau. Hai người vội vàng quay đầu lại thì thấy Dương Cung Tử đang từ đằng xa bước đến.

Diệp Thiếu Dương lập tức cảm thấy hơi ngại ngùng, nói:

“Tôi cũng chỉ đoán mò thôi.”

“Đạo Phong bên kia thì ta không biết. Thế nhưng ta tuyệt đối không thể mạo hiểm kéo dài thời gian đến phút chót.”

Dương Cung Tử lạnh lùng nói:

“Bởi vì đối tượng chính là anh.”

Nhuế Lãnh Ngọc cụp mắt xuống. Xuất phát từ sự mẫn cảm của con gái, cô có thể ẩn ẩn phát hiện ra một sự thật nào đó từ trong câu nói này của Dương Cung Tử.

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói:

“Tôi tin tưởng cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.