“… Tuy ba mẹ tôi cũng không mấy tin tưởng, nhưng trong tình cảnh tuyệt vọng thì cũng chỉ có thể thử hết mọi cách có thể mà thôi. Họ đi Tương Tây tìm kiếm hỏi thăm, chẳng mấy chốc đã tìm được lão.
Lão nói rằng chỉ cần đưa tôi đến Tương Tây thì sẽ có thể cứu sống được tôi, ba mẹ tôi cũng chỉ đành nghe theo.
Vợ của lão súc sinh lúc bấy giờ đã chết, lão đón tôi về nhà rồi cho tôi uống một viên thuốc, sau đó sức khỏe tôi liền tốt lên thấy rõ.
Lão nói với bố mẹ tôi rằng tôi phải ở lại nhà lão điều dưỡng một khoảng thời gian, bảo bọn họ quay về nhà trước. Sau khi ba mẹ tôi đi khỏi, không biết lão đã làm gì mà khiến cho cả người tôi đều như rơi vào trạng thái mê man…”
Nói đến đây, Ôn Hoa Kiều đã không thể đè nén cảm xúc thêm được nữa mà bật khóc.
“Đợi đến khi tôi hoàn toàn tỉnh lại thì tôi đã trở thành vợ của lão, hơn nữa lại còn đang mang thai đứa con của lão…”
Diệp Thiếu Dương cảm nhận được một luồng gió lạnh lướt qua sống lưng, hai tay hắn không tự chủ được mà siết chặt lại.
“Cầm thú, súc sinh!”
Qua Qua mắng: “Heo chó cũng không bằng!”
“Hu hu…” Ôn Hoa Kiều ngồi xổm trên mặt đất khóc rống lên.
Diệp Thiếu Dương chưa từng trông thấy ai khóc lóc thảm thương như thế, nhất thời cũng không biết nên an ủi cô như thế nào, chỉ đành đứng bên cạnh im lặng chờ đợi.
Một lúc lâu sau, Ôn Hoa Kiều mới bình tĩnh lại, sau đó lại nói tiếp:
“Sau này tôi mới biết lão đã bỏ cổ vào trong chén trà nhận lỗi ngày đó, chỉ là phải ba năm sau nó mới phá kén chui ra, chỉ có mình lão có thể giải được thôi.
Sau khi cứu được tôi, lão lại đưa Đồng Tâm Cổ vào người tôi. Đó là một loại cổ vô cùng tà ác, người trúng phải nó sẽ dần dần thích người bỏ cổ, thích ở đây là vì con cổ trùng trong cơ thể người đó đang giở trò chứ hoàn toàn không phải là ý muốn của người đó.
Dù là ngay ở Miêu Cương này thì loài cổ này cũng chỉ là một truyền thuyết mà thôi, những vu sư bình thường đều sẽ không biết đến nó.
Lão súc sinh là một thầy tế, nhà lão có rất nhiều vu thuật gia truyền thế nên lão mới nắm được cách thức luyện chế loại vu thuật này.
Bởi vì tôi đang mang thai, có sao tử vi hộ thể nên mới tạm thời ngăn chặn được cổ trùng phát tác và tỉnh lại. Nhớ đến chuyện sau khi trúng cổ: lúc đó lão đã đề nghị kết thông gia với ba mẹ tôi, ba mẹ tôi làm sao có thể đồng ý được. Thế nhưng bởi vì tôi lúc bấy giờ đã trúng cổ, một lòng chỉ muốn được ở bên lão, trong cơn tức giận, ba mẹ tôi đã cắt đứt quan hệ với tôi, từ đó không còn qua lại gì với nhau nữa.”
Ôn Hoa Kiều nghẹn ngào nói:
“Thương cho ba mẹ tôi, trước nay vẫn luôn lấy tôi làm niềm tự hào, yêu cầu kén chọn con rể cũng chẳng thấp, vậy thì làm sao có thể chấp nhận một gã đàn ông lớn hơn tôi những hai mươi tuổi, hơn nữa lại còn phải gả đến nơi đất khách quê người, đến sinh sống ở cái nơi dân tộc thiểu số đầy xa lạ này được chứ…
Ba tôi về nhà chẳng được bao lâu thì đã tức đến ngã bệnh, chuyện sau đó nữa thì tôi cũng không rõ lắm, nhưng phỏng chừng là bây giờ ông đã không còn tại nhân thế nữa rồi.
Khốn nạn hơn nữa là người bạn trai của tôi, lúc đó chúng tôi chỉ mới quen nhau được hai tháng mà thôi, tôi rất thích anh ấy, thế nhưng kết quả là chuyện tình của chúng tôi chỉ mới vừa bắt đầu thì đã vội vàng kết thúc mất rồi. Tôi hận, tôi hận!”
Ôn Hoa Kiều lại không thể kìm nén được cảm xúc mà bật tiếng khóc thất thanh lần nữa.
Diệp Thiếu Dương thầm thở dài, trong lòng cũng thầm lôi mười tám đời tổ tông của lão súc sinh ngay cả tên cũng còn chưa biết kia ra mắng một lượt.
“Một lần sẩy chân ngàn năm tiếc hận, lúc quay đầu lại thì trăm năm đã trôi qua mất rồi.”
Ôn Hoa Kiều thì thào mấy câu:
“Có rất nhiều người thuở thiếu thời đã mắc sai lầm, sau này hối hận thì đã không thể quay đầu lại được nữa. Thế nhưng tôi đâu đã làm sai điều gì đâu chứ, vì sao? Vì sao tôi lại phải nhận lấy kết quả thế này?”
Cô bỗng nhiên quay mặt lại nhìn Diệp Thiếu Dương, một luồng khí tà ác bùng lên trong mắt cô, cô gào hét lên với Diệp Thiếu Dương:
“Cậu là pháp sư, cậu nói cho tôi biết đi, vì sao lại như vậy hả? Lẽ nào cái được gọi là vận mệnh và đạo trời chính là để cho một cô gái yếu đuối như tôi phải nhận lấy những điều này sao?”
Diệp Thiếu Dương nhìn cô, không có cách nào trả lời câu hỏi này. Hắn thầm nghĩ: một người như cô ấy, nếu như không bị lão súc sinh kia hãm hại thì bây giờ cô ấy sẽ có một cuộc sống như thế nào nhỉ?
Có lẽ cũng chưa chắc gì đã mỹ mãn, hạnh phúc, thế nhưng suy cho cùng cũng là lựa chọn của chính bản thân cô ấy. Nhưng hiện tại… tất cả mọi bi kịch… cô ấy không làm gì sai cả nhưng cũng chỉ đành bất lực.
Vẻ ngoài quá xinh đẹp có lẽ chính là sai lầm duy nhất của cô ấy.
Ôn Hoa Kiều trút hết nỗi lòng hồi lâu rồi cũng dần bình tĩnh lại, cô bắt đầu kể lại những gì mình đã trải qua sau đó: Sau khi cô tỉnh lại, cũng đã từng thử bỏ trốn, cũng may nhờ lúc đó cô đang có thai nên lão súc sinh đó cũng sợ ảnh hưởng đến thai nhi, không dám bỏ cổ cô mà chỉ giam cô lại.
Mang thai mười tháng, Ôn Hoa Kiều chuyển dạ sinh ra một cô con gái, chính là Mộ Thanh Vũ.
Trong thời kỳ cho con bú, cô đã thử bỏ trốn mấy lần.
Thế nhưng Thập Bát trại của thời điểm đó còn khép kín hơn bây giờ nhiều, một số người Miêu không lấy được vợ cũng sẽ ra ngoài mua đàn bà con gái về. Thôn dân thay phiên nhau canh gác, một khi có cô gái nào bị phát hiện bỏ trốn thì chờ đợi họ không phải đòn roi tàn nhẫn thì cũng là xiềng xích giam cầm.
Ôn Hoa Kiều cũng từng chịu mấy trận đòn vô cùng dã man, cô cũng từng thử tự sát thế nhưng đều bị lão súc sinh đó cứu trở về.
Trong một lần tình cờ, cô đã phát hiện ra bản viết tay gia truyền của thầy tế, trong đó có ghi chép lại đủ thứ pháp môn vu thuật.
Tộc người Miêu không có chữ viết, chữ họ dùng là Hán tự thế nên Ôn Hoa Kiều cũng có thể đọc hiểu được.
Tu luyện vu thuật trái ngược với pháp thuật của người Hán, nó thiên về coi trọng thủ pháp và vật liệu hơn, thế nhưng nó cũng đòi hỏi phải có vu lực để thực hiện vu thuật.
Ôn Hoa Kiều biết mình không thể nào luyện nổi những vu thuật cao cấp, thế là cô bèn chọn một môn cổ thuật tà ác nhất trong số đó rồi chuyên tâm tu luyện, đồng thời cũng tự nuôi một con cổ trùng bản mệnh cho mình.
Lúc đó, do đã có được cô nên lão súc sinh cũng không còn cảm giác mới mẻ gì nữa, thấy cô chịu yên phận cũng liền buông lỏng cảnh giác với cô.
Tiêu tốn mất năm năm, cô rốt cuộc cũng đã tu luyện thành công cổ trùng bản mệnh, sau đó cô liền đợi chờ thời cơ. Rốt cuộc thời cơ cũng đã đến. Có một lần lão súc sinh mắc phải bệnh cảm, cô liền nhân lúc đưa thuốc cho lão mà bỏ cổ lão.
Một khi cổ trùng đã vào trong cơ thể thì cho dù có là vu sư cũng chẳng thể nào giải được nữa.
Tối hôm đó, lão súc sinh đã gào thét suốt nửa đêm, chết vô cùng thê thảm…
Không một ai hay biết Ôn Hoa Kiều là người đã bỏ cổ.
Kể xong, Ôn Hoa Kiều liền cất tiếng cười lớn, trong giọng cười của cô tràn ngập sự thích chí khi báo được thù.
“Các cậu chưa nhìn thấy đó chứ, cái cảm giác đau đớn khi toàn thân đều thối rửa và bị hàng trăm con trùng nhai cắn tim mình sau khi trúng cổ đó của lão, tôi quả thật là vui chết đi được. Thật đáng tiếc, chỉ mới có một đêm thôi mà lão đã chết rồi… Đại pháp sư, hồn phách của lão sẽ xuống địa ngục chứ?”
“Loại người này mà không xuống địa ngục thì cái địa ngục đó cũng nên đóng cửa đi là vừa! Tội ác này của lão còn nghiêm trọng hơn giết người nhiều, ít nhất cũng phải nhận hình phạt ở luyện ngục suốt trăm kiếp!”
Thuở nhỏ, DIệp Thiếu Dương đã từng theo Thanh Vân Tử xuống âm phủ, từng được trông thấy những cực hình và nghe thấy tiếng kêu rên của bách quỷ. Lúc đó hắn còn cảm thấy không nỡ, thầm nghĩ những cực hình này quá nặng, nhưng nay nghĩ đến tội nghiệt của lão súc sinh nọ thì hắn liền cảm thấy sự tồn tại của địa ngục quả thật là quá mức cần thiết!
Thiên Sư Chung Quỳ bắt được ác quỷ sẽ ăn tươi nuốt sống chúng, nhìn thì có vẻ rất tàn nhẫn, thế nhưng nếu ác quỷ đó là một kẻ tội ác tày trời thế này thì cũng thật là đáng hả giận mà.
Ôn Hoa Kiều nghe hắn nói thế liền cười nói:
“Vậy thì tôi yên tâm rồi, xem ra địa phủ vẫn là một nơi rất công bằng.”
“Không có công bằng tuyệt đối, có rất nhiều cái nghiệt duyên mà chính âm ty cũng không thể nào phân rõ được.”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Thế nhưng ít nhất là vẫn công bằng hơn chốn dương gian này.”
Bỗng nhiên nhớ đến một vấn đề, hắn hỏi:
“Nếu cô đã giết chết được lão súc sinh đó rồi thì vì sao còn chưa rời khỏi Thập Bát trại?”
Ôn Hoa Kiều lắc lắc đầu, nói với vẻ mặt hiu quạnh:
“Tôi đi không được. Lão súc sinh chết rồi, con trai lão phải kế tục lão làm thầy tế, mà nghĩa vụ của tôi chính là phải nuôi nó trưởng thành. Để giữ tôi lại nơi này, tộc trưởng đã bỏ cổ tôi, một khi tôi rời khỏi Thập Bát trại thì sẽ chết ngay lập tức.
Tôi đã báo được thù, cũng không sợ chết. Thế nhưng nếu tôi chết thì con gái tôi sẽ thế nào đây?”