Chỉ là đối với âm thần chức vị cao của âm phủ mà nói, tác dụng của tiền cũng không phải lớn lắm.
“Làm phiền, xin nói cho Ngư đạo trưởng, chỉ cần đừng mang đi Tiểu Ngư, tôi bỏ tiền lập miếu cho Ngư đạo trưởng, đời đời hương khói cung phụng!”
Lâm Tam Sinh gật gật đầu, tiến vào trong ánh lửa, bóng người dần dần biến mất.
Lão Quách và Diệp Thiếu Dương đợi mãi tới khi tro giấy đốt hết, về trong nhà.
Quách đại tẩu bảo Lão Quách hỗ trợ làm vằn thắn, Lão Quách nào có rảnh, lấy cớ có việc gấp, cùng Diệp Thiếu Dương đi vào trong phòng chờ.
Ở trong sự bất an, chờ đợi nửa giờ, Kinh Hồn linh của Diệp Thiếu Dương vang lên.
Ngẩng đầu nhìn, hai bóng người từ dưới khe cửa chui vào.
Một người là Lâm Tam Sinh, một người khác Diệp Thiếu Dương cũng nhận ra, chính là một người chưởng quản khác của Nghiệt Kính Đài: Thập Nương.
Diệp Thiếu Dương một mực hoài nghi cô họ Đỗ.
Diệp Thiếu Dương vội vàng đứng dậy, hành lễ đối với Thập Nương. Lão Quách cũng làm theo.
Thập Nương nói vạn phúc với Diệp Thiếu Dương, xoay mặt nhìn Lão Quách, nói:
“Hồng trần lệ kia của Ngư tỷ tỷ, đó là con gái nhà ngươi sao?”
Lão Quách cuống quít gật đầu.
Thập Nương nói:
“Con gái nhà ngươi, chính là nước mắt Ngư tỷ tỷ, vốn là vật phụ thân, bởi thay chủ luân hồi, mà sinh ra linh căn, hóa thân làm người, cùng ngươi có duyên cha con một kiếp, nhưng gần đây Ngư tỷ tỷ khai ngộ, muốn dấn thân vào Tu La Đạo, thiếu hồng trần lệ này, hồn thân sẽ không thể viên mãn, cho nên đến thu hồi.
Việc này quan hệ đến Ngư tỷ tỷ tu hành, tuyệt đối không thương lượng, nể mặt Lâm lang cầu tình, cùng trước đó ngươi tặng đại lễ, đặc tới trả lời ngươi một tiếng, chấp thuận ngươi và con gái chia tay một phen.”
Nói xong, Thập Nương đem ánh mắt chuyển qua trên mặt Diệp Thiếu Dương nói:
“Diệp Thiên Sư, việc này là ngươi đáp ứng Ngư tỷ tỷ, ngươi hẳn sẽ không là muốn trái với lời hứa chứ.”
“Ngươi nếu cảm thấy khó xử, chúng ta tự sẽ tới lấy, mong rằng Diệp Thiên Sư đến lúc đó đừng ngăn trở.”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Ta nếu ngăn trở thì sao?”
Thập Nương cười cười nói:
“Diệp Thiên Sư nếu không sợ âm ty trách tội, có thể thử một lần, nhưng thân ở trong nước lũ, tất cả giãy dụa, chỉ là phí công...”
Nói xong bóng người hạ thấp, từ phía dưới khe cửa chui ra ngoài.
Ba người bọn Diệp Thiếu Dương nhìn nhau, lâm vào trầm mặc.
Lâm Tam Sinh nói:
“Ta con đường này là đi không thông, nghĩ thêm biện pháp khác đi.”
“Tìm người quen âm ty, hỗ trợ một chút?” Lão Quách nói.
“Vô dụng, chuyện này chúng ta đuối lý, Thôi phủ quân khẳng định sẽ không đi nói hộ, người ngoài càng không cần phải nói, địa vị cũng không cùng bậc. Ngư Huyền Cơ này tuy chỉ là tuần du thiên thần, nhưng trừ tam vương nhất phán, mặt mũi ai cũng không nể.”
Lâm Tam Sinh nghe Diệp Thiếu Dương nói xong, liền nói:
“Nói không sai, nếu nói hộ hữu dụng, không cần người khác, ta đi là được rồi. Nhưng Ấu Vi nói với ta, nếu hồng trần lệ không thu hồi, nàng đạo tâm không viên mãn, không vào được Tu La Đạo, cho nên nàng thề phải tới bắt Tiểu Ngư.”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Thật ra cái này cũng không có đạo lý, Tiểu Ngư tuy là nước mắt của cô ta, nhưng đã có linh căn, từ trên bản chất mà nói, con bé chỉ thuộc về chính nó, không thuộc về bất luận kẻ nào. Cái này giống như cha mẹ sinh con cái, sau khi nuôi lớn, không có quan hệ quá lớn với cha mẹ, nhất là phương diện sinh tử, dựa vào cái gì cha mẹ bảo con cái chết, con cái phải chết?”
Lâm Tam Sinh nói:
“Luật pháp âm ty, tiếp tục sử dụng luật pháp nhân gian cổ đại, trăm ngàn năm qua cũng chưa có gì biến hóa, ở cổ đại, phụ vi tử cương, phụ thân bảo mình đi chết, con cái phải đi chết, không trách được ai.”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Đúng vậy, nhưng đây là sai.”
Lão Quách cả giận nói:
“Muốn nói phụ vi tử cương, nói ra ta cũng là cha của nó, nuôi nó mười mấy năm, hiện tại một câu đã muốn đem nó từ bên người ta đoạt đi, có từng hỏi cảm thụ của ta không. Lui một vạn bước mà nói, cho dù Ngư Huyền Cơ có tư cách thu hồi hồn phách Tiểu Ngư, nhưng cũng phải chờ sau khi nó tự nhiên tử vong chứ.
Đến lúc đó ta cũng đã chết, nhân duyên đã hết, ta cũng không phản đối, nhưng hiện tại cứng rắn muốn đem nó từ bên người ta cướp đi, nào có đạo lý này!”
Lâm Tam Sinh vừa nghe, nhíu mày nói:
“Ngươi nói không sai, đạo lý này, có đường sống biện luận!”
Lão Quách giống bắt được một cọng cỏ, kích động nói:
“Âm luật có thể biện luận?”
Hắn tuy là pháp sư, đã mở âm dương nhãn, biết rất nhiều đối với chuyện âm ty, nhưng dù sao không phải quỷ, không biết nhiều như bọn họ.
Trên một điểm này, hắn không như Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương là nhân gian Thiên Sư, tinh thông luật pháp âm phủ, lập tức nói:
“Luật pháp là chết, sinh linh là sống, luôn có một số chuyện, ở trong luật pháp mâu thuẫn nhau, cho dù là nhân gian, án kiện tương tự, phán quyết cũng có thể không giống nhau, nhưng huynh phải biết rằng, Ngư Huyền Cơ là tuần du thiên thần, không có thực quyền gì, nhưng chức quan rất cao, người ta hiện tại căn bản không biện luận luật pháp với huynh, trực tiếp có thể đi Diêm La điện đệ trình, phái quỷ sai đến cướp người. Ai giảng đạo lý với huynh?”
Lão Quách bình tĩnh nhìn Diệp Thiếu Dương, lẩm bẩm:
“Chẳng lẽ, một chút biện pháp cũng không có?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu.
Lão Quách nhất thời kích động khó có thể tự kìm chế, rơi lệ nói:
“Vậy để bọn họ đến đây đi, muốn mang đi Tiểu Ngư, giết ta trước!”
Lâm Tam Sinh nói:
“Chưa tới một bước đó, Thiếu Dương, ngươi vì sao không tìm hạ quan hệ, nếu Tiểu Ngư dương thọ đã hết, thần tiên cũng không có biện pháp, nhưng nếu còn dương thọ, chúng ta có thể liều một phen!”
Quân sư vẫn là quân sư! Thời khắc mấu chốt luôn có thể khiến người ta thể hồ quán đỉnh.
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu nói:
“Ngươi nói rất đúng, nhưng sổ Sinh Tử này, lại là khó xem nhất.”
Lâm Tam Sinh nói:
“Ngươi có thể tìm Tiêu lang quân hỗ trợ.”
“Lần này tìm ai cũng vô dụng. Vốn sổ Sinh Tử đã không thể tùy tiện để người ta xem, lần trước lão nhân gia quyết đoán cho ta xem sinh tử của Vương Bình, lần này còn đi tìm hắn, ngươi thực cho rằng Thiên Tử điện là nhà ta mở?
Còn có một điểm quan trọng nhất, ngươi phải biết, đối thủ một lần này của chúng ta là Ngư Huyền Cơ, tuần du thiên thần, lại chiếm lý, Thôi phủ quân căn bản là khó mà nói chuyện, càng không thể đứng ở bên ta. Bằng không nhỡ đâu đến lúc đó Ngư Huyền Cơ đi đại đế nơi đó tấu hắn một quyển, mặt mũi hắn cũng chẳng dễ coi.”
“Không thể xem Sổ Sinh Tử, vậy làm sao bây giờ?” Lão Quách chần chờ nói.
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, phun ra hai chữ:
“Toán mệnh.”
Đại Diễn chi số, năm mươi trừ một. Cho dù là thầy tướng thiên tài nhất, cũng không có cách nào đem vận mệnh một người tính được chuẩn xác.
Nhưng Mao Sơn có thần thuật, quẻ thuật là một trong số đó, cho dù không thể hiểu rõ vận mệnh biến cách, tính sinh tử người ta vẫn là không có vấn đề.
Diệp Thiếu Dương học nghệ không tinh, cũng chưa từng xem tướng đoán quẻ cho người ta, nhưng so với đám giang hồ thuật sĩ, vẫn là có chút tài năng.
Lão Quách cũng đồng ý làm như vậy, chế định kế hoạch đơn giản, một mình Diệp Thiếu Dương tới phòng khách.
Tiểu Ngư đang dùng máy tính xem một vở mỹ kịch, trong mồm ngậm một cái kẹo que, cười đến mức run rẩy hết cả người.
Nhìn bộ dáng ngây thơ của cô, hoàn toàn không biết gì đối với vận mệnh bi thảm của mình, Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài.
Chuyển cái ghế dựa, ngồi tới bên cạnh cô.
“Xem cái gì?”
“Một vở hài kịch, buồn cười lắm, thúc cũng đến xem.” Tiểu Ngư hướng bên cạnh dịch ra chút.