Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1193: Đại chiến sắp tới (1)



Diệp Thiếu Dương vốn đang lo lắng tình huống khôi phục của cô, nhìn thấy bộ dáng này, nhất thời không có gì phải lo lắng.

Mã Thừa và Trương Tiểu Nhụy mời khách, ăn tự nhiên đều là thứ tốt, Diệp Thiếu Dương với Tứ Bảo đều không nhàn rỗi, ra sức hốc.

Ở dưới Mã Thừa và Trương Tiểu Nhụy thúc giục dò hỏi, Diệp Thiếu Dương đem tình huống của mình ở Tương Tây nói một lần, Trương Tiểu Nhị nghe xong, cực kỳ tiếc nuối, vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương nói: 

“Thật đáng tiếc, chuyện kích thích như vậy, đáng tiếc em bị thương nằm viện không theo được, em thật đau lòng!”

Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn cô một cái, chậm rãi nói:

“Kính nhờ, cô phải làm rõ, nếu không phải cô bị thương nằm viện, anh cần đi Tương Tây sao?” 

Trương Tiểu Nhụy sửng sốt, sau đó cười lên, khoác vai Diệp Thiếu Dương nói:

“Anh là sư phụ em mà, ra mặt thay em là cần thiết, lại nói người ta hành tẩu ở giang hồ, bị thương trúng độc, cũng là không thể tránh được.”

Diệp Thiếu Dương cạn lời. 

“Đúng rồi sư phụ, em gái được anh cứu về tên là Tiểu Tuệ đâu?”

“Tiểu Tuệ được Tiểu Như đón đi ở cùng rồi, gần đây cùng đi nước ngoài.” Diệp Thiếu Dương trả lời.

Hắn lần này từ Nga Mi sơn trở về, lập tức liên hệ Chu Tĩnh Như, hỏi cô về tình huống Tiểu Tuệ. 

Nghiêm khắc mà nói, Tiểu Tuệ hiện tại là một khối quỷ thi, nhưng các phương diện không khác với con người, cũng có chứng minh thư, cho nên xuất ngoại linh tinh không có vấn đề.

Về phần an toàn của nàng, Diệp Thiếu Dương không chút lo lắng, Chu Tĩnh Như so với mình cẩn thận hơn nhiều, hơn nữa cũng có điều kiện có thể đem Tiểu Tuệ trông coi tốt.

“Sư phụ, gần đây anh còn bắt quỷ không?” Trương Tiểu Nhụy ôm cánh tay Diệp Thiếu Dương, đầy lòng chờ mong nói. 

Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn cô một cái nói:

“Làm gì anh cũng không mang em theo, lần trước nếu không phải em không nghe chỉ huy, sao có thể trúng cổ!”

“Lần này nhất định nghe lời, nhất định nghe lời!” Trương Tiểu Nhị cam đoan các loại: 

“Hơn nữa anh lần trước cho em Đạo thư, em đã học được khá nhiều rồi, biết vẽ bùa rồi.”

Diệp Thiếu Dương trở nên do dự, ngược lại không phải hoài nghi lời Trương Tiểu Nhụy nói cho dù cô biết vẽ bùa, chút pháp thuật mèo ba chân đó, lúc đối phó Ngư Huyền Cơ cũng không phát huy được bất cứ công dụng gì, nhưng ngày mai chiến một trận, mình quả thật cần vài người để khống chế đạo cụ.

Trương Tiểu Nhụy ở trên chuyện này ưu điểm duy nhất là cô không sợ quỷ, nếu từ bên ngoài tùy tiện tìm người, nhắm chừng đến lúc đó nhìn thấy quỷ, trực tiếp hôn mê, chậm trễ đại sự. 

Trương Tiểu Nhụy thấy Diệp Thiếu Dương do dự, lập tức biết khẳng định là có tình huống, nhất thời dây dưa các kiểu, thậm chí bò đến trên người hắn phi lễ hắn, còn không đáp ứng lời của cô nữa, trinh tiết nhắm chừng cũng khó giữ được, Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ đành phải đáp ứng.

Lập tức đem tình huống nói đại khái một lần, hỏi Mã Thừa:

“Anh có đi hay không?” 

“Tôi?” Mã Thừa nhìn thoáng qua Trương Tiểu Nhụy, do dự một chút nói:

“Tôi vẫn là thôi đi, không phải sợ, là tuyệt không muốn cùng nhau làm việc với bà cô này, một lần trước thật đúng là làm tôi sợ rồi, chẳng may lại xuất hiện tình huống gì, tôi lại không thoát được can hệ.”

Trương Tiểu Nhụy cũng mặc kệ những cái này, lại đi lên uy hiếp hắn. 

“Nhiều người náo nhiệt, tất cả chúng ta cùng nhau bắt quỷ, kích thích bao nhiêu chứ."

Lý do này của cô, khiến ba người bọn Diệp Thiếu Dương đều say.

Diệp Thiếu Dương hẹn sẵn với bọn họ, chờ trận pháp bố trí xong rồi, lập tức liên hệ bọn họ, cùng đi hiện trường, an bài nhiệm vụ. Sau đó cùng nhau trở về với Tứ Bảo. 

Bản thân Mã Thừa cũng uống rượu, vì thế an bài nữ trợ lý chân dài kia ngoài cửa lái xe đưa bọn họ.

Chân dài tin phật, dọc theo đường đi không ngừng thỉnh giáo Tứ Bảo phật pháp. Tứ Bảo bày ra tư thái, lừa dối các loại, chân dài thực coi hắn là cao tăng đại đức, sùng bái không chịu được.

“Ân di đà phật, bần tăng cũng thích cùng các cư sĩ ở nhà các ngươi đàm luận phật pháp, chỉ điểm giải thích nghi hoặc cho các ngươi, cô nương tương lai nếu có chỗ hoang mang, có thể liên hệ ta bất cứ lúc nào.” 

“Đa tạ đại sư!”

Chân dài lòng tràn đầy vui mừng hướng Tứ Bảo xin wechat, còn một bộ dáng được yêu mà sợ, liên thanh nói lời cảm tạ.

Diệp Thiếu Dương thấy, ghen tị muốn chết, đợi sau khi xuống xe, bóp cổ Tứ Bảo nói: 

“Cậu mặt hàng này, vừa rồi diễn như thánh tăng, xem cậu diễn đi!”

Tứ Bảo cười nhẹ:

“Tôi chỉ bởi có duyên với cô nương này, cố ý độ cô ấy một chút.” 

“Tôi thấy là muốn thượng cô ấy một chút nhỉ! Tôi không quen nhìn nhất loại người như cậu, hãm hại lừa gạt. Vậy... đem wechat cô ấy cho tôi!”

Tứ Bảo vừa nghe, giận không thể át, giận dữ nói:

“Cậu thì thôi đi, cậu là đạo sĩ, biết xem tướng xem bói cái gì, lừa nhiều em gái như vậy, tôi thật không dễ dàng gì gặp được người tin phật, tôi dễ dàng sao, cậu nếu dây dưa nữa, tôi sẽ đi nói cho Lãnh Ngọc!” 

Một câu cuối cùng trực tiếp khiến Diệp Thiếu Dương ủ rũ, đảo mắt trắng dã, không dám nói lung tung.

Ngoài cửa tiểu khu là một con phố ăn vặt, giờ này quả thực kín người hết chỗ. Diệp Thiếu Dương nhìn thấy có quán đồ nướng, muốn đi qua mua chút lạc rang cùng một ít rau trộn, trở về cho Thanh Vân Tử ăn khuya, vì thế đi qua mua.

“Đưa số điện thoại của Mã Thừa cho tôi.” Tứ Bảo nói, thấy Diệp Thiếu Dương kinh ngạc, cười hì hì nói: 

“Tôi đi hỏi thăm chút cách làm người của em gái vừa rồi.”

Diệp Thiếu Dương kinh hô:

“Cậu chơi thật à, cậu là hòa thượng đó!” 

“Hòa thượng thì không thể hoàn tục?”

Câu phản bác này, khiến Diệp Thiếu Dương cũng có không lời nào để nói, nghiêm túc hồi tưởng một phen về em gái kia, vóc dáng một mét bảy trở lên, cổ trở xuống tất cả đều là chân, bộ dạng cũng hoàn toàn không có gì để nói, rất có một loại khí chất người mẫu.

Đối với điều này Diệp Thiếu Dương cũng lý giải đã là trợ lý của Mã Thừa, lấy loại tính cách đó của hắn, hoặc là không tìm xinh đẹp, muốn tìm thì nhất định là xinh đẹp nhất, cho nên em gái kia phẩm tướng tuyệt đối là vạn dặm mới tìm được một, cũng không trách Tứ Bảo thích. 

“Tôi nói nghiêm túc với cậu, không nói giỡn, em gái đó cậu vẫn là đừng nghĩ nữa, cô ấy là làm quan hệ xã hội, tiếp xúc nam nhân khẳng định nhiều, lại xinh đẹp như vậy, nam nhân thấy đều động tâm, cho nên... Cậu biết đó, cho dù khách nhân chưa từng chạm, Mã Thừa háo sắc như vậy, tám phần cũng đã chạm vào rồi.”

Tứ Bảo nói:

“Cái này chưa chắc, tôi thấy Mã Thừa tuy háo sắc, nhưng tuyệt đối là người có nguyên tắc, hẳn là không đến mức như vậy, quan trọng nhất là, cô nương này tin phật nha, người tin phật, sinh hoạt cá nhân tuyệt đối sẽ không bừa bãi, đều là người chuyên nhất.” 

Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng:

“Tôi còn nói tin đạo đều là soái ca.”

Mua xong đồ nướng, hai người xuyên qua phố ăn vặt, đột nhiên Diệp Thiếu Dương cảm thấy phía sau truyền đến một trận âm phong, vội vàng quay đầu, trên phố ăn vặt người qua người lại, căn bản không phân biệt được nơi phát ra âm phong. 

Diệp Thiếu Dương quay đầu phát hiện Tứ Bảo cũng đang sắc mặt ngưng trọng tìm kiếm, càng thêm tin tưởng vững chắc trực giác của mình.

Đột nhiên, xa xa một tiểu thái muội bỏ qua hai nam tử đi cùng, xoay người lại, nhìn Diệp Thiếu Dương, lộ ra một nụ cười âm lãnh đến cực điểm:

“Diệp Thiếu Dương, nếu ngươi kiên trì trảm linh đổi mệnh, lúc đấu pháp, chính là tử kỳ của ngươi!!” 

Nói xong, cả người run lên, một bóng hình xinh đẹp từ đỉnh đầu đám người bay qua, là Thập Nương!

Nhưng bóng người của nàng chỉ có Diệp Thiếu Dương cùng Tứ Bảo thân là pháp sư thấy được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.