Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1195: Lão quách bố trí



Thanh Vân Tử hừ một tiếng, vẻ mặt rất đắc ý.

Đỉnh kho hàng, chỗ tới gần tường bốn phía, giống như buộc bao cát, treo tám tấm gương thủy tinh, một góc hai tấm, từng đôi đối mặt, ở giữa dùng dây thừng xâu vào nhau.

Lão Quách mang theo đoàn người, theo thang tay vịn đi đến lầu hai, bắt lấy dây thừng, dùng sức kéo, hai tấm gương lập tức chuyển đổi phương hướng. 

“Làm cái gì vậy?”

Tạ Vũ Tình vừa phát biểu nghi vấn, vừa đem gương bẻ lại, coi như gương trang điểm vuốt vuốt tóc.

“Mọi người nhìn bên trên!” 

Lão Quách chỉ chỉ đỉnh đầu, chỉ thấy ở đỉnh chóp kho hàng vòng vèo treo vài cái đèn pha, Diệp Thiếu Dương đếm một chút tổng cộng tám cái.

“Chú ý mắt.”

Lão Quách nói xong, lấy ra một cái điều khiển từ xa, ấn chốt mở, tám ngọn đèn cùng nhau sáng lên, chính là tám loại màu sắc. 

Mọi người lúc này mới chú ý tới, tám ngọn đèn góc độ không giống nhau, hai cái là một tổ, phân biệt chiếu đến bốn góc phòng.

Lão Quách kéo dây thừng gương thủy tinh, chuyển động góc độ, hai tấm gương đều tự tiếp được một ngọn đèn, đối lập với nhau, sau khi chiết xạ, một chùm ánh sáng mạnh chiếu về phía bức tường đối diện.

“Đây là dùng để soi quỷ?” Đám người Tạ Vũ Tình lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, lên tiếng hỏi. 

Lão Quách gật gật đầu:

“Tám ngọn đèn này, mô phỏng là "Bát cảnh cung đăng" trong cổ đạo thuật, đèn chiếu xạ này so với đèn cung đình thì sáng hơn nhiều, đến lúc đó mời sư phụ ở trên tám tấm gương thủy tinh này vẽ xuống bát quái ấn, lại có thể tăng mạnh linh lực. Dây kéo là vì có thể điều chỉnh góc độ mặt gương, mặc kệ đối phương bay tới phương hướng nào, đều có thể chiếu đến.”

Lúc trước Diệp Thiếu Dương và Lão Quách thương lượng cấu tứ kế hoạch, chỉ là đưa ra đề nghị, thực thi cụ thể, tất cả đều là một mình Lão Quách làm ra. 

Lúc này nhìn thấy Lão Quách bố trí, Diệp Thiếu Dương cũng chậc chậc lấy làm kỳ, cười nói:

“Không hổ là nhà phát minh số một giới pháp thuật, nhìn thấy bộ trang bị này, đệ ít nhiều có chút yên tâm rồi.”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: 

“Tán tu bọn em bình thường là dùng đèn ba màu soi quỷ, đối phó lệ quỷ bình thường đã không có vấn đề, nơi này có tám ngọn đèn, còn có gương bát quái phản xạ thêm vào, đối phó Ngư Huyền Cơ...”

Nói xong quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương:

“Anh cảm giác thế nào?” 

Diệp Thiếu Dương nói:

“Ngư Huyền Cơ là tuần du thiên thần, lại ở dưới trướng đại đế tu luyện quỷ thuật hơn trăm năm, anh nhắm chừng, dù thế nào cũng có tu vi tiếp cận quỷ khấu. Đèn chiếu này nhiều nhất cũng chỉ có thể suy yếu tu vi của cô ta.”

“Vậy là đủ rồi. Pháp khí dù sao cũng là dùng để phụ trợ, mấu chốt vẫn xem con người.” 

Nhuế Lãnh Ngọc nói:

“Có anh cùng sư phụ, lại thêm những pháp khí này, em cảm thấy có hi vọng đánh bại Ngư Huyền Cơ.”

Trương Tiểu Nhụy lượn lờ vòng quanh, không cẩn thận đá đổ một cái chai thủy tinh, mùi xăng nhất thời tràn ngập ra. 

“Cẩn thận!” Lão Quách vội bước lên phía trước, lôi Trương Tiểu Nhụy qua, đem chai thủy tinh nhặt lên, dùng một miếng vải nhung nhét chặt nắp chai.

Đoàn người xoay người nhìn, lúc này mới phát hiện một mặt tới gần hành lang dựng vài chai thủy tinh.

“Đây là cái gì?” Tứ Bảo đi lên nhấc một cái chai thủy tinh, chỉ thấy bên trong non nửa bình chất lỏng màu vàng, hiển nhiên là xăng. 

“Đây là ta tự mình làm ra.”

Lão Quách giải thích:

“Trước kia chúng ta lúc còn nhỏ ở trong sông nổ cá, dùng chính là loại đồ vật này, ta lại cải tiến thêm, uy lực không tệ. Ta ở trong xăng còn bỏ thêm hùng hoàng, thất tử hồng, bột bồ đề… các loại pháp dược. 

Tiểu sư đệ không phải nói trong Tuần Du ti kia lại không thiếu yêu tinh sao, đến lúc đó có thể cho bọn chúng nếm thử mùi vị của đạn lửa này!”

Sau đó, hắn lại triển lãm cho đoàn người một loại “vũ khí bí mật” cuối cùng, là một tấm huyết ngư võng.

Lưới đánh cá bện từ sợi vàng, dùng máu chó bốn mắt, máu gà Nộ Tình, ngâm qua máu lừa đen, cả vật thể màu máu, cho nên gọi là huyết ngư võng, mặc kệ là đối phó quỷ yêu hay là cương thi tà linh, đều có hiệu quả. 

“Tôi nhớ thứ này.” Tạ Vũ Tình nhìn Diệp Thiếu Dương một cái nói:

“Lúc trước cậu từng dùng thứ này bắt Mỹ Hoa, về sau cô ấy thành quỷ phó của cậu.”

Lão Quách gật gật đầu nói: “Không sai, đây là tấm lưới đó, nhưng ta tối hôm qua lại cải tiến một phen, mọi người xem gai ngược không đếm xuể trên đây, đây là “Xích nhị tích??”, có thể móc vào da thịt quỷ yêu, mặt khác cũng thêm vài loại thuốc phép trân quý, ngâm vài canh giờ. 

Hiện tại cái này, là phiên bản nâng cao của cái kia lúc trước. Hơn nữa... Trong tên Ngư Huyền Cơ có cá, lưới đánh cá này vừa lúc khắc tục danh của cô ta, nói không chừng có thể khắc cô ta.”

Đoàn người nghe xong lời này, đều cảm thấy có đạo lý, đều gật đầu.

Sau đó Lão Quách lại lấy ra mấy khẩu súng diệt hồn, chia cho Mã Thừa và Trương Tiểu Nhụy, đến lúc đó dùng để phòng thân. 

Trương Tiểu Nhụy lấy được súng diệt hồn thì vô cùng hưng phấn, nháy mắt cảm thấy mình trở thành một pháp sư đủ tư cách, hận không thể lập tức đối phó Ngư Huyền Cơ.

Sau đó ở dưới Lão Quách chỉ huy, Tạ Vũ Tình, Mã Thừa, Trương Tiểu Nhụy, còn có đồ đệ hắn Lâm Tiểu Hiền, phân biệt đứng ở bốn góc phòng, bắt đầu diễn tập bảo vệ chiến.

Dù sao như thế nào khống chế bát quái kính, như thế nào phối hợp, cần diễn luyện trước một phen. 

Diệp Thiếu Dương chưa tham dự, mà là tới dưới lầu, tìm một gian phòng kho hàng cách đó, đem tảng đá sát khí hội tụ kia chuyển vào, sau đó bố trí pháp đàn, hòa nước bùa dùng để cùng đất quan âm, sau khi cầu khẩn một phen, đem móng tay, tóc cùng răng sữa Tiểu Ngư do Nhuế Lãnh Ngọc lấy được bọc ở trong đất quan âm, tạo thành hình dạng người tí hon, dùng hương ba màu và nến linh bắt đầu hun nướng.

Đợi hơi nước mất đi, lại dùng chỉ đỏ bắt đầu quấn quanh lên cổ người tí hon, vòng mỗi một vòng, trong miệng sẽ niệm một lần chú ngữ.

Đợi sau khi hơi nước cạn, lại dùng chỉ đỏ quấn quanh cổ người tí hon, bọc chặt từng tầng một, bọc mỗi một vòng, trong miệng niệm một lần chú ngữ. 

Sau đó lấy ra một bình dầu chè, đổ vào bên trên, đợi thẩm thấu, lại ở trên một tấm linh phù viết xuống tên họ cùng ngày sinh tháng đẻ của Tiểu Ngư, dán trên lưng người tí hon.

Cuối cùng dùng bút chu sa ở trên tảng đá kia vẽ ra một ngôi sao năm cánh, đem người tí hon dựng ở giữa ngôi sao năm cánh, sau đó dùng vải đỏ phủ lên, tiền Ngũ Đế đè bốn góc...

Toàn bộ quá trình cực kỳ rườm rà, nhưng Diệp Thiếu Dương tiến hành đâu vào đấy, cuối cùng đại công cáo thành. 

Diệp Thiếu Dương phủi phủi tay, khi đứng dậy phát hiện Tạ Vũ Tình và Trương Tiểu Nhụy đứng phía sau mình, tò mò nhìn mình.

Tạ Vũ Tình hỏi:

“Như vậy là được rồi?” 

“Đúng vậy, mười hai canh giờ sau, cái người tí hon này có thể biến thành tà linh, đến lúc đó để nó chết thay là được.”

Tạ Vũ Tình và Trương Tiểu Nhị nghe xong lời này, lại cảm thấy ngạc nhiên, cùng lên tiếng hỏi hắn đây là nguyên lý gì.

“Cái này...” Diệp Thiếu Dương nghĩ đến nói kỹ sợ các cô không hiểu, vì thế giải thích đơn giản: 

“Cái gọi là hoán mệnh thuật, chính là chế tác một khôi lỗi tiểu nhân, bởi vì dùng là vài thứ trên người bản tôn, lại phối hợp tên họ cùng ngày sinh tháng đẻ, khôi lỗi tiểu nhân này sau khi sống, trở thành một tà linh mệnh cách giống nhau lại tương thông với bản tôn, đem nó giết chết, là có thể dùng nó để chắn tai.”

Tạ Vũ Tình và Trương Tiểu Nhị nhìn nhau một cái, lộ ra vẻ mặt chưa hiểu rõ hết.

“Dựa theo nói như vậy, chỉ cần người ta trước khi chết dùng hoán mệnh thuật này, người ta sẽ không cần chết nữa?” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.