Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1341: Phật tám mặt



Qua Qua liên tục vỗ cánh, điều động tu vi, liều mạng ngăn cản.

Bên kia, Tiểu Bạch vốn định thừa dịp Qua Qua đánh lén mỗ mỗ, từ phía sau Đạo Phong lặng lẽ mò tới, đem đồ ném cho hắn, kết quả cũng gặp được tập kích, bị một mảng lớn cành cây từ trên cánh tay mỗ mỗ vươn tới gắt gao trói lại.

Nàng tốt xấu cũng là xà yêu ngàn năm trải qua thiên kiếp, nếu thực sự đánh nhau, cho dù không địch lại mỗ mỗ, cũng tuyệt đối có thể chống đỡ một lúc, Qua Qua cũng tương tự. 

Kết quả bởi vì một lòng muốn đánh lén, quá mức cẩn thận, ngược lại mắc bẫy mỗ mỗ, sau khi bị nhốt, một thân yêu lực đều bị áp chế, ngay cả hóa thân cũng không làm được.

Phân thân mỗ mỗ vây khốn hai người, cũng không thèm nhìn thêm lấy một cái, vừa ngăn cản Đạo Phong công kích, vừa kết ấn làm phép, đem thất sắc phật quang thu hồi, vờn quanh trước thân thể, tạo thành một đài sen, bên trên đó một Phật Đà kim quang lập lòe ngồi ngay ngắn.

Phật Đà tám mặt mười sáu cánh tay, không giống với La Hán Kim Thân cùng Tứ Bảo triệu hồi ra, toàn bộ Phật Đà này đều khép hai tay, nhắm mắt, một biểu cảm thương xót. 

Ở đỉnh chóp phật tượng, phật quang ngưng tụ, như mây lành gió mát hướng Đạo Phong cuốn đi.

Đạo Phong tà tính đại phát, không hề cố kỵ, tay cầm Phiên Thiên Ấn, hướng Phật Đà trực tiếp đập xuống.

‘Ầm’ một tiếng vang khổng lồ, khuếch tán ra, ngay cả Qua Qua và Tiểu Bạch cũng bị lan đến. 

Thanh âm này như một cái chày thật lớn nện lên đầu, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn một trận, bốn người hầu như ở trong cùng một lúc ói ra một ngụm máu.

Đạo Phong giơ lên Phiên Thiên Ấn, đập một phát nữa.

“Ông...” 

Bốn người lại lần nữa cùng nhau hộc máu.

“Đạo Phong đại... Không được rồi, đừng đập nữa!” Qua Qua bị tiếng vang kỳ quái này chấn động nổ đom đóm mắt.

Tiểu Bạch cũng cau mày, mặt trắng như tờ giấy. 

Mỗ mỗ mặt đầy cục hạt, nhìn không thấy sắc mặt, nhưng từ ánh mắt để phán đoán, ả hiện tại cũng không thoải mái.

“Đồ điên, đồ điên!” Mỗ mỗ lẩm bẩm, dưới yêu lực chấn động, rốt cuộc không vây được Qua Qua cùng Tiểu Bạch, hai người này lấy lại tự do, lập tức chạy ra xa mười mấy mét, lúc này mới dừng lại, quay đầu nhìn:

Đạo Phong thật sự điên rồi, cũng không để ý cắn trả, giơ lên Phiên Thiên Ấn, đập xuống từng phát một, hầu như đập mỗi một nhát, hắn cùng mỗ mỗ liền phun một ngụm máu, nhưng hai người vẫn liều mạng chống đỡ. 

Từng đợt khí tức khủng bố, giống như gợn sóng chấn động lan ra chung quanh.

Tuy né tránh ra xa mười mấy mét, Qua Qua và Tiểu Bạch vẫn cảm thấy không khoẻ, lại lần nữa lui về phía sau, mãi cho đến ngoài phạm vi, Qua Qua thất thanh nói: “Đây là cái quỷ gì!”

Tu vi của mình, nói như thế nào cũng bằng được với một yêu tiên ngàn năm, cách xa như vậy, vẫn cảm thấy khó chịu, thật sự không biết Đạo Phong và mỗ mỗ hai người, ở trung tâm lốc xoáy khí tức, là làm sao mà kiên trì được. 

“Đạo Phong đại đại... Hắn là điên rồi sao?” Tiểu Bạch vẻ mặt lo âu.

“Hắn không điên, hắn muốn đánh thắng trận này, chỉ có liều mạng!”

Quảng Tông thiên sư vừa kết thúc điều tức một cái chu thiên, thấy một màn trước mắt, mở miệng nói. 

Tiểu Bạch nhíu mày hỏi: “Liều mạng?”

“Đúng rồi, một chiêu này của mỗ mỗ, là sát chiêu của ả, già diệp bát diện phật, độ nhất khởi khổ ách, ả là muốn dùng phương pháp siêu độ, để mài đi tu vi của Đạo Phong.”

Ở trong lúc lão nói chuyện, Đạo Phong đột nhiên dừng điên cuồng công kích, mỗ mỗ cũng nhắm mắt lại, ngón tay của đôi tay, toàn bộ cành lá đều đã héo rũ. 

Hai người đều cúi đầu, cứ như vậy mặt đối mặt đứng, ở giữa cách một vị phật tám mặt, phật quang mờ mịt, lúc sáng lúc tối.

“Thời điểm cuối cùng rồi.”

Quảng Tông thiên sư hít ngược một hơi, lẩm bẩm, “Các ngươi cho rằng Đạo Phong điên rồi, hắn không điên, hắn là đang dùng phương thức liều mạng để phản kháng. ‘Bát diện phật xuất, cách tân đoạt chủ’. Các ngươi biết là có ý tứ gì không?” 

Tiểu Bạch trừng mắt nói: “Cũng lúc này rồi, ngài cũng đừng thừa nước đục thả câu được không.”

“Phật tám mặt, tượng trưng sinh, tử, tụ, ly, hỉ, nộ, ai, cụ, trăm vẻ cuộc đời, đều ở trong đó... Thật không ngờ, Cửu Diệp Bồ Đề này thế mà lại biết cổ pháp này! Đạo Phong hiện tại đã muốn ở hoàn cảnh bên trong, chịu phật quang lễ rửa tội.

Cái gọi là cách tân đoạt chủ, ý tứ chính là mặc kệ trước đó ngươi tín ngưỡng cái gì, đều sẽ bị phật quang tước đoạt, một khi thần thức thất thủ, cho dù chỉ là một khe hở, cũng sẽ bị phật quang rút cạn tất cả lệ khí tu vi, đáng sợ nha...” 

Trên mặt Quảng Tông thiên sư hiện ra biểu cảm cực lo lắng.

Tiểu Bạch giật mình nói: “Vậy đại sư ngươi đi cứu hắn đi!”

“Bất luận kẻ nào hiện tại đi qua, đều sẽ bị phật quang vây khốn, tiến vào trong ảo cảnh, tương đương chịu chết. Đạo Phong đã lâm vào ảo cảnh do Phật tám mặt chế tạo, chỉ có mình có thể cứu chính mình, bất quá... hy vọng rất nhỏ mà thôi.” Quảng Tông thiên sư thở dài: “Cho dù tín ngưỡng kiên định nữa, ở dưới loại ảo giác này cũng không nhất định chịu đựng được.” 

Qua Qua vội hỏi: “Lấy tu vi của Đạo Phong, cũng không chống đỡ được sao?”

“Không quan hệ với tu vi, hiện tại khảo nghiệm là tín ngưỡng lực, nói trắng ra chính là định lực.”

Qua Qua như có chút đăm chiêu hỏi: “Nếu là đại sư ngươi tiến vào ảo cảnh này, có thể chịu đựng được không?” 

“Ta...” Trên mặt Quảng Tông thiên sư nổi lên một tia cười khổ bất đắc dĩ: “Ta không có lòng tin.”

“Vậy ngươi đã thua rồi.”

Quảng Tông thiên sư ngẩn ra, lập tức giật mình, gật đầu nói: “Đúng rồi.” 

Chính mình cũng không có lòng tin, đầu tiên đã thua.

Tiểu Bạch căm giận nói: “Phật tổ không nên là bi thiên mẫn nhân sao, vì sao sẽ có pháp thuật đáng sợ như vậy?”

Quảng Tông thiên sư nói: “Pháp thuật này vốn cũng không phải vì sát sinh, chỉ là hấp thụ tu vi tà vật, không hủy linh căn, coi như là một loại siêu độ, chẳng qua mấu chốt còn xem là ai đến dùng, nếu Đạo Phong mất hết tu vi, mỗ mỗ có thể tha cho hắn sao, chỉ sợ nháy mắt sẽ lấy hồn phách hắn, chúng ta ngay cả thi cứu cũng không kịp.” 

Qua Qua giật mình nói: “Trách không được lão đại từng nói: bản thân pháp thuật không có thiện ác, chỉ xem người thi triển là chính hay tà.”

Quảng Tông thiên sư nói: “Chính là đạo lý này.”

Ở thời điểm ba người nói chuyện, Đạo Phong và mỗ mỗ vẫn không hề động đậy một chút nào, nhưng trên mặt Đạo Phong đã là mồ hôi chảy đầy mặt, thân thể run lên. 

“Làm sao bây giờ?” Tiểu Bạch khẩn trương hỏi.

“Chờ, chờ Đạo Phong là sống sót, hoặc là...” Quảng Tông thiên sư nhắm mắt: “Ta tiếp tục điều tức, các ngươi cũng chuẩn bị sẵn sàng, chẳng may Đạo Phong... Đánh không lại, chúng ta cũng có thể đi liều mạng.”

Tiểu Bạch dùng sức lắc đầu: “Sẽ không, Đạo Phong không có khả năng có chuyện gì!” 

Quảng Tông thiên sư không để ý tới nàng, bắt đầu điều tức.

Qua Qua âm thầm hít một hơi, trong lòng không tự chủ được cũng nghĩ: nhỡ đâu Đạo Phong có cái gì ngoài ý muốn, chờ Diệp Thiếu Dương trở về biết được, hắn tan nát cõi lòng bao nhiêu?

Diệp Thiếu Dương cũng không biết mọi thứ xảy ra ở đỉnh núi, không biết Đạo Phong đang đối mặt nguy cơ. 

Trong lòng hắn luôn luôn suy tư tình huống trong mộng cảnh:

Thì ra tất cả cái đó đều là mưu lược của Cửu Vĩ Thiên Hồ, ả đã sớm hiểu rồi, muốn nhanh chóng rời khỏi mộng cảnh, trừ tiến vào luân nhãn, chính là cắn nát đầu lưỡi mình... Cho nên ả mới sẽ câu dẫn các loại, khi hôn môi, cắn nát đầu lưỡi của mình...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.