Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1371: Đông hải gặp nạn (2)



Cái này coi như là biểu hiện của kẻ tài cao gan cũng lớn, dù sao Diệp Thiếu Dương tin tưởng mình có thể bắt nó bất cứ lúc nào, cũng không sợ nó tác quái.

Trở lại nhà ga, soát vé lên xe, mấy giờ sau, hai người tới Giao Đông.

Nguyên Bảo qua lại một lần, quen thuộc đối với lộ trình, trực tiếp dẫn Diệp Thiếu Dương đi đến nhà ga đường dài, ngồi xe chạy tới Bồng Lai, sau khi đến đại Bồng Lai, hai người đến thẳng bến tàu, theo đường ven biển đi không đến hai km, trong tầm nhìn phía trước xuất hiện một con thuyền. 

Nguyên Bảo chỉ vào chiếc thuyền này nói cho Diệp Thiếu Dương, chiếc thuyền này chính là Huyền Không quan đặt ở đây, dùng để đón pháp sư tham dự Long Hoa hội lên đảo.

Diệp Thiếu Dương phóng mắt nhìn lại, thuyền không lớn không nhỏ, nhìn qua như là một con thuyền đánh cá, một người đội nón ngồi đầu thuyền, cúi đầu ngồi ở trên thuyền câu cá.

Nguyên Bảo đi qua, đứng ở đầu thuyền, hai tay hướng người đội nón chắp chữ Thập nói: “Thiên sơn điểu phi tuyệt, trung dong bất kham học.” 

Người độn nón đem cái nón hướng lên trên nâng nâng, Diệp Thiếu Dương đánh giá, thấy là một người năm mươi mấy tuổi, để một dúm râu dê màu đen, ánh mắt cay độc, trên người mơ hồ có linh quang chớp động, tám phần là trên người chứa pháp khí trâu bò nào đó.

Người đội nón cũng đánh giá hai người một cái, đưa tay làm một cái thủ thế tiên nhân chỉ lộ.

Nguyên Bảo nhảy lên đầu thuyền, từ trong áo cà sa lấy ra một cái thẻ tre, đưa qua nói: “Tôi là từ trên đảo xuống, chính là vì đón vị Diệp thiên sư này, ngày đó khai thuyền là lão Trương.” Sau đó vẫy vẫy tay đối với Diệp Thiếu Dương. 

Diệp Thiếu Dương cũng nhảy lên, thuyền phu lập tức vươn tay.

“Cái gì, đòi tiền?”

“Pháp thiếp.” Nguyên Bảo nhắc nhở: “Anh là lần đầu tiên lên đảo, tôi từng nói cho anh.” 

“Ồ ồ, tôi cho rằng tìm tôi đòi tiền ngồi thuyền.” Diệp Thiếu Dương xấu hổ gãi gãi đầu, từ trong quần áo lấy ra pháp thiếp lúc trước thu được, đưa qua.

Thuyền phu tháo xuống cái nón, một mái tóc dài quấn lên đỉnh đầu, búi thành vân kế, dùng cây trâm xuyên vào, thắt ở sau đầu, kiểu tóc đạo sĩ phi thường tiêu chuẩn.

Đánh giá pháp thiếp của Diệp Thiếu Dương một cái, đạo sĩ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương nói: “Mao Sơn thiên sư Diệp Thiếu Dương?” 

Diệp Thiếu Dương chắp tay: “Là tôi.”

Đạo sĩ nói: “Cậu vì sao không đi cùng Thanh Vân tổ sư?”

“Tôi bởi vì xử lý một số sự tình bị chậm trễ.” Diệp Thiếu Dương tùy tiện lấy lệ cho xong. 

Đạo sĩ cũng không nói gì, tự mình vào khoang điều khiển, một lát sau truyền đến tiếng gầm rú của motor, thuyền bắt đầu chạy.

Diệp Thiếu Dương có chút tò mò, âm thầm hỏi Nguyên Bảo: “Người của Huyền Không quan, cũng biết dùng loại thuyền cơ động này?”

“Mới mẻ bao nhiêu chứ, trên trăm dặm hải vực, chẳng lẽ dựa vào chèo?” 

“Không phải, tôi là nói... Bồng Lai đảo không phải cô độc ở hải ngoại sao, đạo sĩ Huyền Không quan không phải nên ẩn cư mới đúng sao?”

Nguyên Bảo nói: “Tôi nghe một sư huynh nói: bọn họ không phải hoàn toàn ẩn cư, cách mỗi một thời gian, sẽ lái thuyền đến đại lục mua đồ dùng. Hơn nữa các đệ tử này cũng là từ bên này chọn, nếu thật là hoàn toàn ngăn cách, đã sớm tuyệt hậu.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ, quả thật cũng có chuyện như vậy. 

Thừa dịp đạo sĩ kia đi vào lái thuyền, tiếp tục hỏi thăm chuyện có liên quan Huyền Không quan.

Nguyên Bảo trước đây cũng chưa từng tới Huyền Không quan, chỉ là gần đây theo ngôi sao sáng của tông môn đến, pháp lực hắn không sâu, đến trên đảo cũng là làm việc chân chạy, có chút tiếp xúc với đạo sĩ Huyền Không quan, cho nên biết một ít.

Bồng Lai đảo ở hải nhãn, quanh đảo có một kết giới lợi dụng phù ấn tạo thành, hội tụ lực lượng hải nhãn, chắc chắn vô cùng, bốn phía có mây lành khí tím, đem toàn bộ hòn đảo bao bọc, từ đó, căn bản không có pháp sư hoặc tà vật nào có thể xông vào Bồng Lai đảo, đồng thời cũng tránh cho khả năng thuyền bình thường phát hiện vị trí hòn đảo. 

Huyền Không quan ở nhân gian, có một số đạo quan không bắt mắt, thu nạp đạo sĩ xuất gia, từ trong đó lựa chọn kẻ thiên phú tốt chịu được tịch mịch, đưa đến trên đảo tu hành, những đạo sĩ này thay phiên đi đại lục mua đồ, độ hóa vân vân, bởi vậy cũng không có gì khác với người thường.

Diệp Thiếu Dương nói: “Bọn họ pháp lực không kém nhỉ?”

“Mấy người tiếp xúc với tôi, hai ba mươi tuổi, ít nhất đều là bài vị Chân nhân.” 

Diệp Thiếu Dương hít ngược một hơi, hai ba mươi tuổi đã là bài vị Chân nhân, vậy thì không tệ đâu. Đợi tới bốn năm mươi tuổi, thuận lợi, vậy còn không mỗi người đều là thiên sư?

Nhìn thoáng qua đạo sĩ cầm lái ở trong khoang thuyền, Diệp Thiếu Dương đoán, người này nhắm chừng ít nhất cũng là Chân nhân, nói không chừng còn là thiên sư.

Tuy đã sớm nghe nói thực lực Huyền Không quan có một không hai thiên hạ, nhưng Diệp Thiếu Dương cũng thật sự không ngờ, thực lực chỉnh thể bọn họ mạnh đến mức này, hầu như có thể so sánh hơn phân nửa giới pháp thuật... 

Không hổ là môn phái ẩn tu phong ấn vạn yêu.

“Đúng rồi, cậu ngay từ đầu nói lề sách, là có ý tứ gì?” Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến chi tiết này.

Nguyên Bảo nói: “Đó là thời điểm tôi rời đảo, bọn họ dặn tôi lề sách. Thiên sơn điểu phi tuyệt, không phải là chữ ‘Đảo’ sao?” 

Diệp Thiếu Dương nghĩ thoáng qua, trên núi thêm điểu, quả thật là chữ ‘Đảo’, lại hỏi: “Trung dung cái gì đó, lại là có ý tứ gì?”

“Trung dong bất kham học, giống với một câu trên, cũng chỉ hai chữ hữu dụng, trung dung, đại ý chính là bày ở giữa, cũng chính là ý tứ ‘lơ lửng’ nha.”

Diệp Thiếu Dương giật mình. 

Diệp Thiếu Dương vẫn là lần đầu tiên ngồi thuyền ra biển, rất hưng phấn, một mực bám ở trên lan can đầu thuyền, nhìn đường ven biển càng lúc càng xa, thẳng đến khi xung quanh một mảng trắng xoá, cái gì cũng không nhìn thấy.

Lại qua không biết bao lâu, Diệp Thiếu Dương cũng có chút mệt nhọc, Nguyên Bảo đột nhiên chỉ vào xa xa nói: “Đó là Bồng Lai đảo!”

Diệp Thiếu Dương theo phương hướng hắn chỉ tay nhìn lại, ở xa xôi trên mặt biển xuất hiện một mảng mây mù hình dạng giống cái nấm. Con thuyền càng chạy càng gần, thời điểm cách còn có mấy ngàn mét, mặt biển vốn coi như bình lặng đột nhiên sóng to cuồn cuộn, nước biển màu đen nhấc lên sóng to cao hai ba mét, hướng tới con thuyền đánh tới. 

Diệp Thiếu Dương nào từng gặp loại tình huống này, bị dọa dại ra tại chỗ, hai tay vịn mép thuyền, không dám có lấy một cử động nhỏ.

Đạo sĩ lái thuyền từ khoang điều khiển đi ra, trong tay xách một cái bao tải, sau khi mở ra, đem một túi vật gì trắng xóa đổ hết vào trong nước biển, đồng thời trong miệng phát ra thanh âm kỳ quái, tựa như đang triệu hồi cái gì.

Sóng biển chậm rãi bình ổn, hai cái bóng thật lớn xuất hiện ở hai mép thuyền, một đen một trắng, há to mồm, cắn nuốt vật màu trắng đạo sĩ rắc, từ trên mặt nước nhìn xuống, như là hai con cá lớn. 

“Đây là cái gì!” Diệp Thiếu Dương cả kinh nói.

“Hộ đảo ngư long, người thủ hộ hòn đảo.” Đạo sĩ giải thích đơn giản.

Diệp Thiếu Dương đi qua, nhìn một đen một trắng hai con “Ngư long” này, đỉnh đầu hiện ra yêu quang, xem ra tu vi cũng không yếu. 

“Thứ ông cho nó ăn là gì?”

“Bã đậu trộn dầu vừng, trong đó còn có một chút pháp dược điều phối.” Đạo sĩ giải thích, “Chỉ có cho ăn thứ này mới có thể khiến chúng nó an tĩnh lại.”

Diệp Thiếu Dương nhất thời giật mình: phối phương điều phối loại thực vật này, tự nhiên là nắm giữ ở trong tay Huyền Không quan, người khác cũng không biết, nói cách khác, trừ người của chính bọn họ, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ vượt qua hai thủy yêu này phòng thủ. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.