Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1391: Kiên trì (2)



Tứ Bảo bất đắc dĩ nhún vai: “Đại huynh đệ tôi nói với cậu, gã ngu ngốc này thật ra rất dễ nói chuyện, nhưng một sự kiện nếu bị hắn xác định, căn bản không ai có thể khuyên được, cho dù biết rõ sau chuyện tan xương nát thịt, hắn làm cũng vẫn sẽ làm!”

Trương Vân bị nghẹn, lau mồ hôi lạnh nói: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Cậu có thể khuyên Ngọc Cơ Tử đừng ôm tâm lý may mắn gì, nên phối hợp thì phối hợp, không phải không có việc gì nữa sao.” 

Trương Vân vừa nghe, đành phải lại đi khuyên Ngọc Cơ Tử.

“Thôi thôi.” Ngọc Cơ Tử nhắm mắt, thở dài một tiếng: “Trong phòng ta... Đá chắn cửa buồng vệ sinh, thật ra là một khối Nhiễm Linh Thạch, Trần Lộ quỷ hồn phong ấn bên trong, ngươi cầm tới cho ta, ta giải trừ phong ấn...”

“Cái gì, ngươi đem Nhiễm Linh Thạch ở trên đất chắn cửa!” 

Diệp Thiếu Dương vốn định nói đánh mất làm sao bây giờ, nghĩ lại, như vậy vừa vặn là an toàn nhất: cho dù mình lẻn vào trong phòng lão làm cuộc điều tra lớn, chỉ sợ cũng sẽ không chú ý tới một tảng đá dùng để chặn cửa.

“Hồn phách Trần Lộ, ở ngay bên trong...” Ngọc Cơ Tử nhìn Diệp Thiếu Dương, hầu như cũng có chút ý tứ khẩn cầu rồi.

Diệp Thiếu Dương xa xa nói với Tứ Bảo: “Cậu đi cầm đến!” 

“Số phòng bao nhiêu!” Tứ Bảo hỏi.

“Tôi biết, tôi dẫn anh đi!” Trương Vân kéo Tứ Bảo chạy vội về phía nhà khách bên kia.

“Có thể... Thả ta trước chứ.” 

Ngọc Cơ Tử gần như có chút cầu xin nhìn Diệp Thiếu Dương.

Khí trong phao bơi đã xì ra hơn phân nửa, Ngọc Cơ Tử tiến một bước chìm xuống, tùy tiện một đám bọt sóng đánh tới, sẽ bao phủ qua miệng của lão.

Nhưng từ đáy mắt Ngọc Cơ Tử, Diệp Thiếu Dương cũng thấy được một tia oán độc và thù hận. 

“Ngươi khẩn cầu bọn họ đến mau một chút đi, bằng không ngươi sẽ chết đuối, ta sẽ không đi cứu ngươi.” Diệp Thiếu Dương nói xong không nhìn lão nữa.

Câu này, đem tới cho Ngọc Cơ Tử một loại sợ hãi tử vong, bắt đầu ra sức giãy dụa, như vậy cái phao vốn đã không còn hơi xì hơi càng nhanh hơn. Tuy Ngọc Cơ Tử tóm chặt không nhả, cuối cùng vẫn tính cả phao bơi cùng nhau chìm xuống nước...

“Cứu mạng, cứu mạng!” 

Ngọc Cơ Tử ra sức giãy dụa, ở trong nước chìm nổi lên xuống, nhìn qua nào còn có một chút bộ dáng tông sư.

“Ta đối với ngươi, vốn không có thù hận.” Diệp Thiếu Dương nhìn lão, thản nhiên nói: “Đối đãi ngươi như vậy, cũng không phải bởi vì ta thiếu chút nữa chết ở trong tay ngươi, mà là vì môn nhân của ta, nó chỉ là người giấy bình thường thông linh, vì cứu ta, bản tôn bị nước ngâm nát, một chút chân linh cũng thiếu chút tan đi.

Ngọc Cơ Tử, ta để ngươi thể nghiệm một phen, cảm giác cận kề cái chết thế nào, thế nào hả!” 

Ngọc Cơ Tử ngạc nhiên nhìn bộ dáng lãnh khốc của hắn.

Đến lúc này lão mới rốt cuộc hiểu, Thiếu Dương trước mặt này không giống với toàn bộ pháp sư mình từng có qua lại, cũng không giống với Thanh Vân Tử sư phụ hắn.

“Ngươi không phải thiên sư, ngươi là... ác ma!” 

Còn chưa dứt lời, một bọt sóng đánh vào trên mặt lão. Người cũng ở trong bọt sóng bắt đầu chìm nổi, dần dần chìm xuống.

“Ngươi cho rằng, có người Huyền Không quan nhúng tay, ta liền không dám giết ngươi, ngươi cho rằng sau khi giết ngươi, sẽ bị công hội pháp thuật truy nã, ta liền không dám giết ngươi!” Diệp Thiếu Dương lớn tiếng nói: “Diệp Thiếu Dương ta làm việc, từng khi nào quản hậu quả! Ta muốn giết ngươi, thì giết ngươi! Ta từng nói với người giấy, ta muốn khiến người tổn thương nó trả giá đắt!!”

Diệp Thiếu Dương nhìn một vòng tóc đen đỉnh đầu bị chìm của lão, cảm nhận được một loại khoái cảm trả thù. 

“Lão đại...” Chanh Tử ở một bên hơi tỏ ra khẩn trương nhắc nhở, cô không để ý Ngọc Cơ Tử sinh tử, nhưng Ngọc Cơ Tử chết rồi, chỉ sợ không ai có thể mở ra phong ấn Nhiễm Linh Thạch, để cho Trần Lộ đi ra.

Diệp Thiếu Dương chưa lên tiếng.

Chanh Tử tự chủ trương, chỉ huy hai giao nhân lặn xuống nước, đem Ngọc Cơ Tử kéo lên, sau đó đem du thuyền lật đẩy trở về, để lão bám vào bên trên. 

Ngọc Cơ Tử hấp hối, như một con lợn chết, không nhúc nhích.

“Nếu không phải vì Trần Lộ, ngươi hiện tại đã chết!”

Tứ Bảo và Trương Vân cùng nhau nhanh chóng chạy tới, trong lòng Tứ Bảo ôm một tảng đá tròn vo, nhìn qua rất bình thường. 

Chanh Tử lập tức chỉ huy thủ hạ, lên bờ đi đem tảng đá chuyển tới, đặt ở trên sàn trước mặt Ngọc Cơ Tử.

Ngọc Cơ Tử ói ra rất nhiều nước, cuối cùng khôi phục lại một chút, ngẩng đầu nhìn nhìn Diệp Thiếu Dương, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn buông sự tôn nghiêm, ngập ngừng nói: “Ta thả Trần Lộ đi ra, ngươi có thể đừng giết ta hay không...”

Lão là thật sự sợ rồi. 

Diệp Thiếu Dương nhíu mày, không kiên nhẫn nhìn tới.

Toàn thân Ngọc Cơ Tử run lên, thở dài, một tay bao trùm ở trên tảng đá, nhắm mắt lại, bắt đầu niệm chú.

Tảng đá bắt đầu xuất hiện khe hở, một tia sáng từ khe hở trút ra, cuối cùng trải rộng toàn bộ tảng đá. 

Lớp vỏ đá loang lổ rơi xuống từng khối một, ở giữa là một hòn đá to bằng nắm tay màu da cam.

Quả nhiên là Nhiễm Linh Thạch.

Diệp Thiếu Dương cũng âm thầm thở phào một cái. 

Ngọc Cơ Tử tiếp tục làm phép, ánh sáng tầng ngoài Nhiễm Linh Thạch dần dần tụ tập ở trên một điểm, tiếp tục đột phá trói buộc, liền xông ra ngoài, hóa thành một bóng người, lơ lửng ở không trung.

Là một cô nương mặc quần áo học sinh kiểu cũ, để tóc ngắn ngang tai, nhìn qua rất giống nữ quỷ vườn trường trong phim kinh dị.

Nàng vốn cũng chính là nữ quỷ. 

“Này này, lão Bát! Trần Lộ!” Chanh Tử hưng phấn kêu lên, từ mặt nước nhảy dựng lên.

“Chanh Tử!” Trần Lộ vốn đang mê mang nhìn bốn phía, nghe thấy Chanh Tử gọi, quay đầu nhìn qua, mắt cũng trong tích tắc sáng ngời lên.

Lập tức nhích người tiến lên, ôm lấy Chanh Tử, tiếp theo lại thấy Diệp Thiếu Dương, cao hứng phấn chấn chào hỏi. 

“Là ngươi cứu ta ra? Đây là nơi nào?” Trần Lộ vẫn có chút mơ hồ.

Một tảng đá trong lòng Diệp Thiếu Dương hoàn toàn rơi xuống. May mắn không làm nhục mệnh... Tuy quá trình có chút gian khổ, nhưng ít ra ở trước Long Hoa hội cứu ra Trần Lộ, kết quả vẫn tốt.

“Tạm thời thế đã, quay về tán gẫu tiếp.” 

Ánh mắt Diệp Thiếu Dương chuyển tới trên mặt Ngọc Cơ Tử.

Ngọc Cơ Tử chật vật bám vào trên du thuyền, nơm nớp lo sợ nhìn qua.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên cười nói: “Nếu ta bảo ngươi gọi một tiếng đại gia, mới thả ngươi, ngươi gọi không?” 

“Cái gì! Diệp Thiếu Dương, sĩ khả sát!” Ngọc Cơ Tử tức giận đến mức nhảy lên, chân lại không giẫm chắc, ngã xuống nước, vội vàng xoay người bám vào trên du thuyền.

“Trêu ngươi đó, xem ngươi sợ kìa.” Diệp Thiếu Dương phất phất tay, mời mấy giao nhân hỗ trợ, đưa lão lên bờ, trong lòng không chút nghi ngờ, nếu mình thật sự kiên trì, lão khẳng định sẽ gọi mình đại gia.

Một kẻ nội tâm bị triệt để đánh sập, vì sống sót, chuyện gì cũng làm được. 

“Đừng có ý đồ với người bên cạnh ta nữa, trên Long Hoa hội, có bản lãnh gì, giáp mặt dùng ra đi, ta chờ ngươi!”

Diệp Thiếu Dương hướng lão lớn tiếng kêu.

Mấy giao nhân dùng sức một chút, đem Ngọc Cơ Tử ném đến trên bờ cát, ngã một cú chó gặm bùn. 

Lập tức có mấy đệ tử Côn Luân phái tiến lên đem lão đỡ dậy, lau đi cát trên mặt, nhìn qua vẫn rất chật vật.

Trương Vân cũng lên đón, mời Ngọc Cơ Tử đi về trước nghỉ ngơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.