Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1447: Diệp đại chưởng môn (1)



Thái Âm sơn cùng thi tộc hai kẻ mạnh liên hợp...

Quả thực làm người ta không dám tưởng tượng, Diệp Thiếu Dương hầu như là tự mình an ủi nói: “Hẳn là không thể nào, thi tộc nhiều năm như vậy cũng chưa kết minh với Quỷ Vương, sao có thể đột nhiên hạ mình.”

Đạo Phong nói: “Trước kia, chưa có Nữ Bạt. Hơn nữa thi tộc yên lặng quá lâu, Hậu Khanh có lẽ cũng có chút sốt ruột. Nhưng loại khả năng này quả thực không lớn, nhưng phải có điều đề phòng, một khi để bọn chúng công phá phòng tuyến nhân gian, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi.” 

“Mẹ kiếp, loại chuyện này sao lại để ta gặp phải.”

Diệp Thiếu Dương không khỏi có chút buồn bực, vừa là thiên kiếp vừa là cái gì, tất cả đều để mình dính vào, không cẩn thận phải tan xương nát thịt.

Nói đến đây, hắn nhìn ảnh chụp Thanh Vân Tử trên mộ bia, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Sư phụ nhắm mắt lại, đi hưởng thanh phúc rồi, chuyện gì cũng giao cho con, trong lòng đồ đệ khổ nha.” 

“Vậy, ngươi muốn ta làm như thế nào?” Phát biểu xong cảm khái, Diệp Thiếu Dương hỏi Đạo Phong.

“Chúng ta không có biện pháp truy tung tung tích Nữ Bạt, chỉ có thể cẩn thận đề phòng, chẳng may nơi nào đó xuất hiện sự kiện cương thi khác thường, ngươi phải chú ý nhiều hơn.”

“Sau đó nói cho ngươi đúng không?” 

“Nói cho ta biết làm gì?” Đạo Phong nói: “Ta cần bế quan tu luyện một đoạn thời gian, tạm thời sẽ không tìm đến ngươi.”

“Tu luyện Tam Thanh Quỷ Phù phải không?”

“Không sai.” 

Diệp Thiếu Dương nói: “Ta cũng rất chờ mong nhìn thấy ngươi sau khi tu thành, có thể mạnh lên bao nhiêu. Nhưng, ngươi cần bao lâu?”

“Không biết, ta phải đi đây.”

Đạo Phong nói đi là đi, Diệp Thiếu Dương vội vàng đuổi theo vài bước, kêu lên: “Chờ chút.” 

Đạo Phong dừng lại, chưa quay đầu.

“Đáp ứng ta một việc!” Diệp Thiếu Dương chạy đến trước mặt hắn, hai tay đè bờ vai của hắn, chăm chú nhìn vào đôi mắt màu lam đó của hắn, lặng lẽ nói: “Ta không muốn giết ngươi, ta cũng biết, ta không có cách nào ngăn ngươi trảm tam thi, nhưng ngươi ít nhất đáp ứng ta, tuyệt đối đừng tẩu hỏa nhập ma!”

Ánh mắt Đạo Phong lóe lên một cái nói: “Biết rồi.” 

“Không phải biết rồi, ta muốn ngươi đáp ứng ta! Mặc kệ ngươi làm như thế đến, nhất định phải đáp ứng ta!”

“Ta tận lực.”

Đạo Phong cong lên khóe miệng, lộ ra một nụ cười trào phúng: “Xem bộ dáng ngươi hiện tại, như đứa con nít.” 

“Không thể sao?” Diệp Thiếu Dương mỉm cười nhìn hắn.

“Ngươi ngày mai phải nhậm chức chưởng môn, sư phụ cũng không còn nữa, ngươi phải gánh vách trách nhiệm rồi.”

Diệp Thiếu Dương thở dài nói: “Ngươi biết ta căn bản không muốn làm chưởng môn cái gì.” 

Đạo Phong khẽ hừ một tiếng: “Ngươi cho rằng ta lại muốn làm cái gì cốc chủ sao, rất nhiều chuyện, không phải do ngươi có thích hay không.”

Đạo Phong vươn tay, xoa xoa đầu hắn, đột nhiên xoay người, hướng xa xa bay đi.

Ánh trăng chiếu vào trên người hắn, lại lộ ra một loại bóng tối không soi sáng được. 

“Đạo Phong, nhớ rõ chuyện ngươi đáp ứng ta!” Diệp Thiếu Dương khum hai tay ở bên miệng, hướng hắn hô to, nhìn theo bóng người hắn biến mất, cô đơn đứng ở trước mộ phần.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiếu Dương rời giường, tắm rửa dâng hương, sau đó mặc vào ngũ sắc tiên y long trọng nhất, đầu đội thất bảo linh lung pháp quan, chân xỏ giày lưu vân trục nguyệt, trên lưng đeo kỵ hành long tuyền bảo kiếm, ở trong tiếng lễ nhạc long trọng cùng tiếng chuông xa xưa, đi từng bước đến đỉnh núi, một lắc ba vái, tiến vào Cửu Tiêu Vạn Phúc Cung.

Toàn bộ Mao Sơn ngoại môn đệ tử phân biệt đứng ở hai bên cung điện, cũng đều mặc pháp hoa phục long trọng nhất, tay ai cũng cầm một thanh kiếm gỗ đào. 

Nhuế Lãnh Ngọc và lão Quách đứng ở ngoài thiên điện xem lễ, nhìn trang phục của Diệp Thiếu Dương, đều là mắt sáng ngời.

Lão Quách tay chống cằm nói: “Cái khác không nói, tiểu sư đệ mặc thành như vậy, thật sự có chút chó học đòi người.”

Gò má bên trái đột nhiên truyền đến một tia lạnh lẽo, quay đầu nhìn lại, Nhuế Lãnh Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn mình, đành phải cười làm lành hai tiếng, giải thích: “Ta đây là đang khen hắn đẹp trai mà.” 

Diệp Thiếu Dương sau khi tiến vào đại điện, trong lúc nhất thời chuông trống cùng vang, hai bên ngoại môn pháp sư cầm kiếm gỗ đào cùng nhau tràn lên, vây Diệp Thiếu Dương bắt đầu tiến công. Diệp Thiếu Dương rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, hai tay bắt lưỡi kiếm, lại dùng cán kiếm tới đón địch, đánh vài hiệp, lui về phía sau tới cửa, sau đó phản kích, đem mọi người tránh đi, tiếp theo lại lui ra ngoài...

Tình huống tương tự liên tục lập lại ba lượt, Nhuế Lãnh Ngọc ở ngoài điện nhìn, nhíu mày nói: “Đây là ý tứ gì?”

“Đây là tam thối tam nhượng chi lễ, một bộ phận của nghi thức.” 

Khi nói chuyện, mọi người lui ra, đứng ở một bên như cũ.

Tiếp theo Tô Khâm Chương đi ra, tay cầm ba nén hương, hướng toàn thân cao thấp Diệp Thiếu Dương hun một lần, sau đó hòa một bát nước bùa, dùng cành cây tùng chấm, rắc ở toàn thân cao thấp Diệp Thiếu Dương một lần, tiếp theo hai tay khoanh trước ngực, chân trái dậm một cái, cao giọng nói:

“Thượng đảo Thái thượng tu hành, Nghiễm Thành tổ sư, tứ đế bát tiên, hai mươi bốn phương tinh tú linh tiên, kính báo khai phái tổ sư Tam Mao chân quân, kính báo Linh Thượng thái phó Đào chân tiên, kính báo Linh Bảo thái phó Diệp chân tiên cùng các vị tiên trưởng tổ sư, nay Mao Sơn nội môn đệ tử Diệp Thiếu Dương kế thừa đại thống, vinh đăng tam bảo chưởng giáo chi vị, vi chính nhất giáo chưởng môn Mao Sơn tông đời ba mươi chín...” 

Lời còn chưa dứt, lập tức vang lên tiếng chuông lễ nhạc, Tô Khâm Chương đạp tiếng chuông, đọc diễn cảm《 Thông Linh Thiên 》trong《 Thái Thượng Cảm Ứng Thiên 》, niệm xong, mọi người cùng nhau phát ra tiếng: “Đại thiện!”

“Lễ xong, kính hương!”

Diệp Thiếu Dương tay cầm ba nén hương, trước dâng cho Thái Thượng Tam Thanh, sau đó là tứ phương đại đế, tiếp theo là Mao Sơn tông khai phái thượng tiên, vị số một trong mười hai kim tiên Nghiễm Thành Tử, sau đó là tông môn tổ sư Đào Hoằng Cảnh, nam bắc nhị tông tổng tông chủ Tam Mao chân quân, đại thành chi sư Diệp Pháp Thiện, cuối cùng là sư phụ mình Thanh Vân Tử... 

Lễ kế vị tiến hành gần hai giờ, mới coi như hoàn thành, sau đó dựa theo lưu trình, là trở lại Tử Vân Bảo Điện, phát biểu đối với các đệ tử.

Ngồi ở ghế thái sư chưởng môn nhân ngồi, nhìn đệ tử phía dưới quỳ thành một mảng, Diệp Thiếu Dương cảm giác như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cuối cùng hiểu vì sao sư phụ mấy năm nay chưa bao giờ ngồi ở nơi này.

Có lẽ có người thích loại cảm giác quyền lực tập trung này, nhưng rất hiển nhiên, thầy trò bọn họ đều không phải loại người này. 

Qua loa phân phó nói mấy câu, tuyên bố công việc trong môn phái sẽ do Tô Khâm Chương quản lý thay - Từ sau khi về núi, Diệp Thiếu Dương cũng âm thầm quan sát Tô Khâm Chương, vấn đề lớn nhất của người này, là quá mức câu nệ cấp bậc lễ nghĩa, nhưng vừa lúc thích hợp làm quản gia, mặc kệ là lễ tang sư phụ, hay là đại điển mình nhậm chức, đều an bài cực thỏa đáng, làm hắn cũng yên tâm đem công việc lớn nhỏ đều giao cho gã.

Dặn xong, Diệp Thiếu Dương bỏ trốn mất dạng đi thiên sư trủng phía sau núi, nhậm chức chưởng môn, tự nhiên phải đi trước mộ phần sư phụ dâng một nén nhang.

Diệp Thiếu Dương một mình tới, ở trước mộ phần nghỉ chân hồi lâu, thẳng đến khi Nhuế Lãnh Ngọc xuống núi đi tới. 

“Diệp đại chưởng môn.”

Diệp Thiếu Dương chưa quay đầu.

Nhuế Lãnh Ngọc đi đến cái bàn trước mặt hắn, mới phát hiện hai mắt hắn ướt, vẻ mặt hiển lộ hết sự đau thương. 

“Anh... Làm sao vậy?”

Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, hít sâu một hơi nói: “Sư phụ không còn nữa, Đạo Phong cũng đi rồi, đột nhiên cảm thấy mình có chút cô độc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.