Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1491: Tư Tư (1)



“Thôi Linh, tôi...”

“Cô trực tiếp nhìn trong chậu là được nha.”

Trương Hỉ lúc này mới nhớ tới, mình một mực chưa chú ý cô ấy đang giặt cái gì, vì thế quay đầu nhìn thoáng qua… 

Là một thứ mềm, còn có chứa lông, phía dưới là tứ chi.

Vốn tưởng là một món quần áo đính lông, nhìn kỹ lại không giống, đang buồn bực, một tay Thôi Linh đem “cổ áo lông” lật lại, lộ ra một khuôn mặt nhăn nhúm, hai mắt cùng miệng đều là lỗ thủng.

Dòng nước giội vào bên trên, kéo ra một dòng máu. 

“Tôi muốn đem nó giặt sạch, nhưng như thế nào cũng không giặt sạch được, cô nói... làm sao bây giờ?”

Thôi Linh đột nhiên đem quần áo này từ trong chậu nước kéo ra, mở ra ở trước mặt Trương Hỉ, Trương Hỉ lúc này mới nhìn rõ, đây là một tấm da người! Cái “cổ áo lông” kia, là da tóc người.

Trương Hỉ chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất, hai tay đặt ở trên sàn, đột nhiên cảm thấy ẩm ướt, cúi đầu nhìn lại, là một bãi máu dinh dính, còn có máu đang không ngừng nhỏ xuống, theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua: 

Một cái thân thể dính sát vào trên đỉnh phòng, đầu treo ngược xuống, không có tóc, toàn thân cũng không có làn da, mà là cơ thịt đỏ bừng căng lên, kinh mạch bên trên cuộn lại, không có mí mắt bao trùm, hai con mắt bại lộ ở bên ngoài, tròn xoe, bên trên phủ kín tơ máu, nhìn qua như là đang trợn mắt nhìn mình.

Trương Hỉ nháy mắt đã hiểu, đây là thân thể của Thôi Linh, bị lột da, mà bị giặt trong chậu nước chính là da của cô!

Một loại sợ hãi không biết tới từ đâu, nháy mắt cướp lấy thần trí của cô, cô ngồi bệt xuống đất, miệng mở ra, muốn thét chói tai, lại không phát ra được một chút thanh âm. 

“Cô, không phải muốn nhìn mặt của tôi sao?”

Nữ nhân đang giặt da người kia, hai tay từ trong chậu nước rút ra, sải bước đến trước mặt Trương Hỉ, ngồi xổm xuống, hai tay vén lên tóc che ở trước mặt.

“Tách!” Đèn ống đột nhiên phát nổ, lâm vào bóng tối. 

Một đôi mắt che kín tơ máu xuất hiện ở trước mặt, trong đó đồng tử mắt trái đột nhiên phân thành hai, không đợi cô thấy rõ, một thứ thò vào miệng của cô, chui mãi vào, bắt đầu quấy trong lục phủ ngũ tạng...

Không có khả năng, không có khả năng là cô ta.

Bác gái Ngô kinh ngạc ngồi ở trên giường, ra sức an ủi bản thân, tuyệt đối không có khả năng là cô ta, không có khả năng, hơn ba mươi năm rồi... 

Tư Tư...

Thời điểm từ trong miệng Thôi Linh nghe được cái tên này, toàn bộ chuyện cũ đã bị quấy động lên, hơn ba mươi năm rồi, mọi thứ ngày xưa vẫn rõ ràng ở trong mắt.

Bà ngồi ở trên mép giường, kinh ngạc ngẩn người, nhớ lại chuyện cũ, trường hợp hết hy vọng đó... 

Một tiếng bước chân từ xa tới gần cắt ngang suy nghĩ của bà.

Bác gái Ngô hít sâu một hơi, một lần nữa nằm xuống, xoay người vào vách tường, nghe tiếng bước chân tiến vào nói: “Đi ngủ sớm một chút đi, đừng chơi di động nữa.”

Tiếng bước chân đi mãi tới trước giường, dừng lại, một lúc lâu không có động tĩnh. 

Bác gái Ngô phát hiện được cái gì, xoay người lại, đèn đột nhiên tắt.

Bà nhìn thấy một đôi mắt phát sáng, mắt trái có hai đồng tử.

Trong lòng run mạnh lên một cái, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại. 

Đúng rồi, nên đến vẫn đã đến.

Bác gái Ngô run rẩy ngồi dậy, mò đến tủ đầu giường, từ bên trong lấy ra một ngọn nến, đốt lên, đặt ở trên tủ đầu giường.

Ánh sáng mỏng manh chiếu ở trên mặt người nọ đối diện. 

Đó là một khuôn mặt hoàn toàn héo rút, tựa như từng bị lửa thiêu, trên mặt lồi ra gân xanh, xoắn xít cùng một chỗ, giống như những con giun màu đen, răng lợi lộn ra ngoài, tăng thêm một tia dữ tợn cho khuôn mặt xấu xí này.

Bác gái Ngô ngửa đầu nhìn, trên mặt không mang theo một tia sợ hãi, thản nhiên nói: “Tư Tư, cô đã trở lại.”

“Cô thay đổi rồi.” Tư Tư cũng nhìn chằm chằm khuôn mặt của bà, từ từ nói. 

Khóe miệng bác gái Ngô lộ ra một tia cười khổ nói: “Ba mươi năm rồi, cái gì cũng đã thay đổi.”

“Có vài thứ có thể thay đổi theo thời gian, nhưng cũng có số thứ... vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.”

Bác gái Ngô nói: “Ví dụ như, thù hận?” 

Tư Tư vươn ra một ngón tay khô héo, nhẹ nhàng vuốt ve mặt mình nói: “Ví dụ như khuôn mặt này của ta, cùng với thống khổ khắc vào trong xương tủy.”

Ngừng một chút nói: “Nhưng khiến tôi không thể quên nhất, là cô phản bội.”

Bác gái Ngô thở dài nói: “Nếu để tôi lựa chọn một lần nữa, tôi vẫn sẽ làm như vậy.” 

“Ba mươi mấy năm qua đi, tôi sống một ngày bằng một năm, mỗi một khắc đều nghĩ về, giống như vậy đứng ở trước mặt cô, hỏi cô một câu, cô vì sao phải phản bội tôi, cô sau khi phản bội tôi, lại chiếm được cái gì?”

“Tôi thủ tại chỗ này hơn ba mươi năm, làm quản lý ký túc xá, chính là vì chuộc tội.” Bác gái Ngô đứng lên, nhìn khuôn mặt Tư Tư ở khoảng cách gần, giống như lại thấy được cô nương dung mạo tuyệt trần của năm đó, lắc đầu nói: “Tất cả đều đã qua, cô năm đó giết nhiều người như vậy, có oán hận gì, cũng nên tiêu tan rồi.”

“Nhưng tôi cũng đã biến thành cái dạng này.” 

Tư Tư nhẹ nhàng cười hai tiếng: “Tôi nói rồi, có một số việc, sẽ không thay đổi theo thời gian. Cô còn nhớ rõ, tôi từng nói tôi sẽ trở về, tôi sẽ báo thù, để trường học này trở thành nhạc viên của thi tộc, hiện tại...”

Thân thể cô nghiêng về phía trước, một khuôn mặt xấu xí hầu như dán trên mặt bác gái Ngô, thấp giọng nói: “Tang Tang, hiện tại, ta đã trở về. Ngươi còn muốn ngăn cản ta sao?”

Hai con ngươi chợt lóe, miệng đột nhiên mở ra, phun ra một cái đầu lưỡi màu đỏ đen, hướng mặt bác gái Ngô đâm tới. 

“Linh động cửu thiên, hộ ngã chân hồn!”

Bác gái Ngô sớm có đề phòng giờ khắc này, hai tay kết ấn, niệm ra chú ngữ, dây đeo hình trái tim trên cổ thường xuyên bị người trẻ tuổi diễn xưng là “trái tim của biển” trong giây lát lóe ra.

Đầu lưỡi đâm vào trong miệng bác gái Ngô, đem miệng bà lấp đầy toàn bộ, sau đó theo cổ họng thò vào trong bụng. 

Trong giây lát, đầu lưỡi rút ra, cuốn theo một bầu nhiệt huyết cùng nội tạng bị vặn nát, cùng nhau hút vào trong miệng.

Tư Tư nâng tay, hướng thiên linh cái của bác gái Ngô vỗ xuống, ‘rắc’ một tiếng, thân thể sụp đổ toàn bộ, bởi vì máu bị rút cạn, mặt cắt đỏ bừng nhìn qua giống như là thịt đông trong tủ lạnh, nhìn thấy ghê người.

Một hư ảnh đứng ở vị trí thân thể bác gái Ngô ban đầu, bộ dạng giống bà như đúc, bóng người bán trong suốt nói rõ bà là một quỷ hồn, chỉ là ánh mắt dại ra, đứng ở nơi đó không nhúc nhích. 

“Sắp chết cũng muốn dùng phân hồn thuật, đem hai hồn sáu vía lưu cho ta, ngươi cũng không có cơ hội luân hồi, tội gì phải vậy?”

Ánh mắt Tư Tư ở trên đất tìm tòi, tìm được dây chuyền hình trái tim kia, đưa tay chộp tới, trên dây chuyền lập tức phát ra một ánh sáng âm u, đánh vào trên tay cô, toát ra một làn khói, thi huyết màu đen chảy xuống.

Tư Tư vội vàng buông tay, lỗ mũi hừ một tiếng nói: “Ta hiểu rồi, ngươi là muốn dùng biện pháp này, đem manh mối để lại cho người khác, là Mao Sơn thiên sư kia? Ngươi cho rằng dựa vào một nhân gian pháp sư như hắn, là có thể phá hư kế hoạch của ta?” 

Tư Tư cười phá lên, ngữ khí lạnh đi từng chút một: “Ta từng nói với ngươi, thi tộc vĩnh viễn không làm nô lệ, ai cản ở phía trước chúng ta, đều chỉ còn đường chết, huống chi tỷ tỷ của ta đã trở lại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.