Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1494: Đại án kinh thiên (2)



Lưu Minh gật gật đầu nói: “Bối cảnh các vị tôi là biết, cho nên phương diện này, tôi không có bất cứ sự lo lắng nào, nói thẳng, tôi lúc trước cho rằng sự kiện thần quái lần này không nghiêm trọng như vậy, muốn lừa dối qua ải, thật không ngờ... Ài, tôi là sai lầm rồi.”

Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bờ vai hắn nói: “Biết ông có nỗi khổ trong lòng, ông cũng đừng than thở nữa, đem sự tình nói từ đầu tới đuôi, bản thiên sư giúp ông thu phục, ông tin tưởng tôi không?”

“Thực lực Diệp tiên sinh tôi từng thấy, đương nhiên tin tưởng.” 

Lưu Minh hạ quyết tâm, mời bọn họ đến nhà của mình.

“Tôi một hai câu cũng nói không rõ, mời mọi người xem hồ sơ tuyệt mật của trường học trước, sau đó nói sau.”

Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình nhìn nhau, đều rất hài lòng kết quả này. 

Từ ký túc xá của công nhân viên chức đi ra, Lưu Minh hỏi Diệp Thiếu Dương, hôm qua bảo hắn tìm người, đến đào cống thoát nước, còn cần tiếp tục hay không.

“Đương nhiên cần tiếp tục.” Diệp Thiếu Dương bảo Lưu Minh liên hệ lão Quách, bảo hắn mang theo các công nhân đó làm việc, miễn cho xảy ra cái gì ngoài ý muốn.

Khi nói chuyện, Trương Tiểu Nhị đột nhiên chạy tới, một câu một cái “sư phụ”, dẫn tới rất nhiều sinh viên vây xem ghé mắt. 

Diệp Thiếu Dương nhất thời có chút thẹn thùng, chờ nàng tới đây, hỏi mới biết cô là vừa rời giường, đọc được tin của mình, lập tức chạy tới, cắm đầu hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì.

Diệp Thiếu Dương không có thời gian giải thích với cô, bảo cô đi theo là được.

Đoàn người tới dưới ký túc xá, ngồi vào trong xe a6 của Lưu Minh, tới trong nhà của hắn. 

Nhà của Lưu Minh ở tại một tiểu khu sa hoa, vườn hoa nhà lớn, trong nhà cực rộng, trang hoàng kiểu Tàu, cổ kính.

Khiến Diệp Thiếu Dương khổ đại cừu thâm nhất là, trong nhà hắn thế mà có một bảo mẫu rất xinh đẹp, tuy nhìn đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng phong vận vẫn còn.

Diệp Thiếu Dương hỏi thăm biết được, Lưu Minh đã ly hôn, ở một mình, trong nhà trừ hắn chỉ có một bảo mẫu. 

Diệp Thiếu Dương nhìn lén bảo mẫu dáng người rất khá, rất không đơn thuần sinh ra ý niệm tà ác nào đó, một nam nhân trung niên, cùng một bảo mẫu xinh đẹp sinh hoạt cùng một chỗ, nói không có vấn đề mình đánh chết cũng không tín.

“Con bê này, thật đúng là biết hưởng thụ.”

Thừa dịp Lưu Minh vào buồng vệ sinh, Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm. 

Tạ Vũ Tình nghe ra sự ghen tị trong giọng nói của Diệp Thiếu Dương, nhíu mày nói: “Cậu ghen tị à, bằng không ngày mai cậu cũng tìm người?”

“Thôi đi, tôi gặp được mỹ nữ là ngây ngất, đến lúc đó không biết ai hầu hạ ai đâu.”

“Có tiền đồ!” Tạ Vũ Tình tỏ vẻ khinh bỉ. 

“Mấy vị ngồi chơi một lát thế nào, chúng ta uống chén trà, nghỉ ngơi một chút lại đi vào?” Lưu Minh đề nghị.

“Đừng dài dòng nữa, mau làm chính sự đi.” Diệp Thiếu Dương thúc giục.

Lưu Minh đáp ứng, dẫn bọn họ lên đến lầu hai, tiến vào thư phòng của mình, sau đó vén bức màn, mở ra một cái ngăn tủ chỗ góc giá sách, sau đó mở ra khóa mật mã, lại từ bên trong lấy ra một cái rương gỗ, trực tiếp giao cho Diệp Thiếu Dương. 

Rương gỗ dùng một sợi dây thừng buộc, chỗ mở miệng giống như giấy niêm phong dán giao nhau hai tờ giấy, một cái viết: bất động như phong bồ đề vạn tự, một tấm khác là lục tự chân ngôn: ông ma ni bái mễ hồng.

Diệp Thiếu Dương sờ tay ở trên hai tờ giấy, vận chuyển cương khí, lập tức cảm nhận được một lực lượng phù ấn, liền hỏi: “Đây là phù văn ai dán?”

“Một lão hòa thượng, tôi không biết, đây là thứ cha tôi để lại cho tôi.” Lưu Minh nói, “Cha tôi nói, phù ấn này có thể cam đoan yêu ma quỷ quái tìm không thấy thứ này tồn tại.” 

“Rất có pháp lực.” Diệp Thiếu Dương khen, tuy không biết tên của phật môn phù chú này, nhưng thông qua quỹ tích linh lực lưu động, Diệp Thiếu Dương có thể phán đoán ra đây là phù chú công năng cùng loại với ẩn khí phù của đạo môn, nếu quỷ yêu không đủ tu vi, cho dù mặt đối mặt, cũng hoàn toàn không nhìn thấy cái rương tồn tại.

Cái gọi là một chiếc lá che mắt, quỷ thuật cường đại, có thể khiến người thậm chí là pháp sư không nhìn thấy tà vật tồn tại, pháp thuật cường đại, cũng có thể che dấu vật phẩm nhân gian.

Diệp Thiếu Dương bảo Lưu Minh đem bức màn kéo xuống, đem cửa đóng kỹ, sau đó đem rương gỗ đặt ở trên giường, xé phù văn, ở dưới cái nhìn chăm chú tò mò của mấy người, mở ra rương gỗ. 

Không có thứ gì thần kỳ, chỉ là một tập giấy.

Diệp Thiếu Dương rút ra, thấy phía dưới còn có một cái hộp kim loại nhỏ, xem tính chất màu sắc là dùng đồng đỏ làm ra, bên trên có khắc rất nhiều phù văn.

Diệp Thiếu Dương tỉ mỉ xem xét. 

Lưu Minh ở một bên nói: “Cha tôi nói, cái này là vị đại sư kia lưu lại, nói là chỉ có pháp sư có thể mở ra, thứ bên trong chứng minh lai lịch tà vật kia, Diệp thiên sư biết mở ra thế nào không?”

Thứ chứng minh lai lịch tà vật?

Trong lòng Diệp Thiếu Dương nghi hoặc, vuốt ve phù văn bên trên nói: “Cái này rất dễ phân biệt, đây là văn tự hình tượng bắc đẩu thất tinh, xem vị trí trên đây là loạn, tôi nhắm chừng chỉ cần dựa theo vị trí bắc đẩu thất tinh lần lượt kích hoạt, là có thể mở ra phong ấn của cái hộp.” 

Tạ Vũ Tình có chút lo lắng nói: “Cậu xác định?”

“Xác định. Mặc kệ là ngũ hành bát quái hay là phật môn lục thức, đều có trình tự tương ứng, thường xuyên được dùng ở trên phong ấn, đây là thủ đoạn giới pháp thuật thường dùng. Hòa thượng này nhắm chừng là không biết người tương lai có cơ hội mở ra cái hộp là môn phái nào, cho nên dứt khoát dùng bắc đẩu thất tinh, chỉ cần là pháp sư, mặc kệ tông phái nào, đều lấy bắc đẩu vi tôn, quy luật trình tự không có ai không biết.”

“Vậy cậu mau mở ra.” Tạ Vũ Tình nôn nóng khó dằn nổi thúc giục. 

“Đợi lát nữa, xem tư liệu trước một chút.”

Đem mấy tờ giấy nâng ở trong tay, Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua, phát hiện chữ là dùng bút máy viết, thể chữ viết ngoáy, nhưng cũng phi thường có khí khái, đối với thư pháp của Diệp Thiếu Dương thì có chút trình độ yên lặng cho nút like, hơn nữa xuyên qua chữ viết, liếc một cái nhận ra bài này là nam nhân viết.

Hơn nữa nét chữ mơ hồ, trang giấy cũng ngả vàng uốn khúc, nhìn là biết đã có không ít năm rồi. Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi Lưu Minh: “Cái này là ai viết, hòa thượng kia?” 

Lưu Minh nói: “Không phải, đây là sau trận hỏa hoạn lớn, cha tôi từ trong di vật của một nhân vật mấu chốt tìm được, chỉ có mấy tờ này, còn lại đều bị hủy, mấy tờ này ghi lại mấu chốt của sự kiện.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Phụ thân ông đã biết, vì sao không trực tiếp ghi lại, dùng di vật của tiền nhân làm cái gì, hay là không trọn vẹn.”

Lưu Minh cho ra một nụ cười có chút bất đắc dĩ nói: “Việc đã tới nước này, tôi nói thẳng đi, phần tư liệu này, là chủ tịch hội sinh viên thời điểm đó lưu lại, ở trước khi sự việc xảy ra, sinh viên này tìm tới cha tôi, nói trường học sắp xảy ra sự kiện thần quái quy mô lớn, lúc ấy là kỳ nghỉ, nhưng vẫn có rất nhiều sinh viên ở lại trường học. Hắn hy vọng cha tôi có thể ra mặt đuổi bọn họ, đem trường học phong tỏa lại. 

Nhưng thứ nhất, cha tôi không tin ý kiến của hắn ta, thứ hai ông cũng không có quyền lực làm như vậy - sinh viên có quyền ở lại trường học, trừ phi chính phủ yêu cầu, bằng không trường học không có lý do đuổi người. Cho nên ông từ chối.

Lúc ấy cán bộ hội sinh viên đó cũng không nhiều lời, liền đi trở về. Cha tôi cảm thấy sự tình kỳ quái, tra xét hồ sơ sinh viên, phẩm học tốt, không giống như người ăn nói lung tung, vì thế lại đi tìm hắn, nhưng đã tìm không thấy nữa”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.