Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1635: Linh Thân Tử (2)



Điên rồi… Trong lòng Dương Cung Tử vừa hiện lên ý niệm này.

Nam Cung Ảnh lại một lần nữa đánh ra bốn mươi miếng Huyết Tích Tử…

Một ngàn lẻ tám mươi mốt miếng Huyết Tích Tử.

“Phốc!” Nam Cung Ảnh rốt cuộc không khống chế được, đèn cạn dầu, hướng phía trước phun ra một ngụm máu tươi màu hoa hồng, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất.

Hầu như ở cùng lúc, Tam Thanh Quỷ Phù trên người Đạo Phong biến thành ba đám lửa quỷ, đột ngột tắt một đám.

Huyết Tích Tử một mực bị đè ép bên ngoài lập tức tìm được lỗ thủng, ùa lên, rất nhanh đã công phá phòng ngự của hai đạo Tam Thanh Quỷ Phù khác, quỷ hỏa vừa tắt, Đạo Phong không còn phòng ngự, thân thể lập tức bị vô số Huyết Tích Tử đánh trúng, chỉ dựa vào linh thần phòng ngự, ngay từ đầu còn có thể ngăn cản, Huyết Tích Tử đánh ở trên người, sẽ lập tức vỡ vụn.

Nhưng Huyết Tích Tử thật sự là quá nhiều, một ngàn lẻ tám mươi mốt miếng, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, cuối cùng đâm thủng quần áo cùng làn da Đạo Phong, đem linh thần hắn đánh như cái sàng, đợi biển máu gió lốc hoàn toàn qua đi, Huyết Tích Tử nổ tung, ở trên mặt đất hình thành một biển máu, thân thể Đạo Phong… Cũng thất linh bát toái, hòa tan ở trong biển máu.

Quá trình này nói ra chậm chạp, chân thật xảy ra lại là một lần là xong, Dương Cung Tử phản ứng. đã xem như rất nhanh, phi thân đến cứu Đạo Phong, nhưng vừa bay đến một nửa, tất cả cái này đã kết thúc.

Dương Cung Tử nhìn một vũng máu, ngây dại tại chỗ.

Đạo Phong là quỷ, sau khi trảm đi một thi, tu thành linh thân thực chất, linh thân hủy diệt, hồn phách cũng liền không còn nữa, đừng nói quỷ, ngay cả tinh phách cũng không làm được…

Đạo Phong… Đã chết?

Đó là một sự thực rõ ràng, nhưng Dương Cung Tử lại không dám tin tưởng, kinh ngạc nhìn vị trí linh thân Đạo Phong hủy hoại, qua hồi lâu, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, khàn giọng hô: “Đạo Phong!”

Nước mắt rơi như mưa.

Nam Cung Ảnh tuy cũng tận mắt thấy Đạo Phong chết ở trên tay mình, nhưng cũng không dám tin tưởng, tuy bởi vì sử dụng Huyết Tích Tử quá độ, bị cắn ngược thành trọng thương, vẫn gắng chống một hơi bò dậy, cùng Dương Cung Tử hướng cùng một cái phương hướng nhìn qua.

Sau một lúc, hắn mới ý thức được Đạo Phong là thật sự chết rồi, linh thân đã hủy, bất cứ sinh linh nào cũng không có khả năng sống sót.

Nam1Cung Ảnh thở hổn hển, nhìn phương hướng Đạo Phong biến mất, lẩm bẩm: “Đây là một trận chiến sảng khoái nhất ta cả đời trải qua, Đạo Phong, ta sẽ nhớ kỹ ngươi đối thủ này, từ nay về sau, ta chính là ngươi, việc ngươi chưa hoàn thành, ta giúp ngươi đi làm…”

“Ta lại không cần ngươi làm thay.”

Một thanh âm lành lạnh từ trên không truyền đến.

Nam Cung Ảnh và Dương Cung Tử đều hơi kinh, đột ngột ngẩng đầu, lại thấy được một bóng người quen thuộc, đứng ở trên một ngọn cây to nhất của Bồ Đề Thần Mộc, trong tay nắm ngọn lửa tối đen như mực, cúi người nhìn bọn họ.

Đạo Phong!

Trên người hắn vẫn mặc thanh sam, trên mặt không có một tia vết máu, tóc thật dài, dùng một sợi dây buộc tóc tết bừa ở sau đầu, tóc có chút hỗn loạn, lại càng có khí chất hơn.

Quanh thân hắn bao phủ một tầng hào quang màu xanh nhạt, gần như trong suốt, nhìn qua lại nhiều thêm cái gì đó so với5trước kia. Dương Cung Tử nhất thời không cảm giác ra, cô còn đắm chìm ở trong một loại vui sướng mất rồi mà có lại, một hơi lao tới dưới tàng cây, vong tình hô tên Đạo Phong.

Đạo Phong chậm rãi hạ xuống đất, hướng cô mỉm cười, chỉ nói ba chữ: “Ta không sao.”

Dương Cung Tử không yên tâm đánh giá cao thấp hắn, kinh ngạc nói: “Ngươi là lên trên cây khi nào, sao ta không phát hiện, vậy bị Huyết Tích Tử tiêu diệt, lại là cái gì?”

“Ta chưa đi trên cây, bị Huyết Tích Tử diệt, quả thật là linh thân của ta, ta cũng thật sự chết rồi.”

Dương Cung Tử vừa nghe có chút mơ hồ, lẩm bẩm: “Vậy sao ngươi chưa chết?”

“Không chết, sao có thể niết bàn trọng sinh?”

Đạo Phong nhẹ nhàng phun ra một hơi, nói: “Ta bỏ linh thân, nguyên thần xuất thể, lại lần nữa đắp nặn một cái linh thân, cho nên ta sống lại.”

Dương Cung Tử ngơ ngác nhìn hắn, “Ta nghe không hiểu, nguyên thần sao có thể đúc3lại linh thân? Đây là pháp thuật gì?”

“Cái này không phải pháp thuật.” Diệp Thiếu Dương nhìn cô, nhẹ nhàng phun ra bốn chữ giống như sét đánh: “Trảm thi chứng đạo!”

Trảm thi… Dương Cung Tử chợt hiểu ra, xưa nay không bị ngoại vật dao động cô cũng giật mình bưng kín miệng.

Đạo Phong đi đến trước mặt Nam Cung Ảnh, chăm chú nhìn hắn, từ từ nói: “Một ngàn lẻ tám mươi mốt miếng Huyết Tích Tử, quả thực rất khá, nếu không phải cơ duyên đúng dịp, lấy thực lực trước đó của ta, là không thể ứng phó.”

“Ta cũng là vượt qua gánh nặng thân thể. Mà ngươi chỉ lấy Tam Thanh Quỷ Phù ngăn cản, vẫn chưa dùng bất cứ pháp khí nào, còn có dư sức. Thua chính là thua, cũng không có gì để nói.”

Nam Cung Ảnh từ trên mặt đất bò dậy, ánh mắt có chút cô đơn, nhưng không có một tia không cam lòng, ở sau khi trải qua một hồi chiến đấu vui vẻ lâm li như vậy, thắng bại thật ra3đã không quan trọng thế nào nữa.

Đạo Phong lắc đầu nói: “Ngươi nếu phá Tam Thanh Quỷ Phù của ta, thủ đoạn khác đối với ngươi cũng không có sức chống cự gì, huống hồ ta biết ngươi lòng có vạn phật, một thủ đoạn này chưa dùng ra.”

Nam Cung Ảnh nói: “Vạn Phật Triều Tông, đúng là thủ đoạn chí cường, đáng tiếc ta tính tình cao ngạo, chưa thể hiểu thấu đáo phật pháp, đối với một phép thần diệu này chưa thể hoàn toàn nắm giữ, không dám tùy tiện dùng. Nhưng một thất bại hôm nay, ta lại là cần đi về bế quan, tìm hiểu phật pháp, chờ ta công thành, Đạo Phong, ta sẽ lại đến hướng ngươi khiêu chiến.”

Đạo Phong khẽ gật đầu, nói: “Tặng ngươi một câu, vạn pháp quy tông, một bộ pháp môn tu luyện đó của hòa thượng, chưa chắc đã thích hợp ngươi, ngươi còn cần tìm được đạo tâm của chính ngươi.”

Nam Cung Ảnh gật đầu, cũng không nói nhiều, xoay người rời khỏi.

Nhìn theo bóng người Nam Cung Ảnh5biến mất, Dương Cung Tử tuy không cần hít thở, cũng dùng sức thở ra một hơi, để phát tiết cảm xúc, nhìn Đạo Phong nói: “Ngươi có phải sớm đã nghĩ sẵn, dùng Huyết Tích Tử của hắn để trảm linh thân hay không?”

Đạo Phong lắc đầu: “Loại cơ duyên này, sao có thể nghĩ sẵn trước, ta vừa luyện hóa Tam Thanh Quỷ Phù, bổn ý là muốn lấy Huyết Tích Tử của hắn kiểm nghiệm uy lực quỷ phù, không ngờ lại cường đại như vậy, hầu như đã chết, ở một khắc cuối cùng, ta mới ngẫu nhiên hiện linh quang, thành tựu phen cơ duyên này.”

Dương Cung Tử như có điều hiểu ra, bật hơi nói: “Trước đó thật sự làm ta sợ muốn chết, ta cho rằng ngươi thật sự chết rồi…”

Đạo Phong cũng nhìn cô, trong mắt hiếm thấy mang một tia nhu tình, cười nhẹ, cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng không cần nói.

Lúc này, một lão giả áo lam từ ngoài bìa rừng đi vào, chính là Thanh Vân Tử, khép hai4tay, lưng còng, bộ dáng giống lão nông ở nông thôn, chính là Thanh Vân Tử đáng khinh.

Thanh Vân Tử đi đến chỗ cách Đạo Phong hơn mười mét thì đứng lại, nhìn hắn từ trên xuống dưới, nói: “Lại trảm một thi rồi?”

Đạo Phong gật đầu, “Đa tạ sư phụ những ngày qua thay con hộ pháp.”

Thanh Vân Tử nói: “Cảm giác thế nào?”

“Đúc lại linh thân, có máu có thịt, rất khác với trước kia.”

Thanh Vân Tử gật gật đầu, nói: “Ngươi cũng là khó được, lúc trước dùng nhân gian pháp thuật trảm một thi, lại ở trong tử đấu niết trọng sinh, trảm lại hai thi, ngươi hiện tại, tu vi cũng tăng lên một hội nguyên, ở toàn bộ Quỷ Vực, cũng là hiếm có đối thủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.