Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1698: Quang Minh Chi Thần (1)



“Những giáo đồ này cũng lên mặt đất đi săn dê vàng, cách mỗi một đoạn thời gian, đi trên trấn La Bố Bạc bán ra, mua về quần áo cùng một ít nhu yếu phẩm sinh hoạt, bởi vậy bộ phận giáo đồ biết nói Duy ngữ.”

Nói một phen dài như vậy, Thiên Bảo đạo nhân giỏi hiểu lòng người tạm thời dừng, cố ý để bọn họ tiêu hóa một hồi, ở một bên mặt mỉm cười nhìn bọn họ.

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lát, nói: “Những giáo đồ này nói, cổ mộ chúng ta muốn đào, là mộ thần của bọn họ?”.

Thiên Bảo đạo nhân gật đầu khen: “Diệp chưởng giáo có thể không biết, bọn họ tín ngưỡng, là một loại thần trong Phật giáo, tôi đối với Phật giáo cũng không quá hiểu biết, không biết đó là cái gì, dùng ngôn ngữ bọn họ phiên dịch lại, tên là A Bà Đao, được bọn họ coi như Quang Minh Chi Thần, chúng ta cứ gọi là Quang Minh Chi Thần đi.”

Diệp Thiếu Dương biết hắn nói là Đế Thích Thiện, nhưng cố ý chưa chỉ rõ.

“Những giáo đồ này, tin tưởng vững chắc mình là đời sau của Quang Minh Chi Thần này, tự xưng là Quang Minh giáo, bởi vậy, thủ hộ thân mộ, là trách nhiệm cùng nghĩa vụ của họ, tuyệt đối không cho phép thần mộ bị người ngoài phá hư… Chúng Các phái chúng tôi, lúc ban đầu cũng từng xảy ra tranh cãi với bọn họ, về sau bần đạo dùng gần một năm thời gian, đến quan hệ tốt với bọn họ. Diệp chưởng giáo, nếu không có bọn họ cho phép, muốn xuống mộ, đó là tương đối phiền toái.”

Diệp Thiếu Dương hiểu hắn đang tranh công đối với mình, nhưng cũng thừa nhận đây là sự thật, lấy mình mà nói, cho dù các giáo đồ “Quang Minh giáo” đánh không lại mình, hoàn toàn có thể chờ sau khi đoàn người mình xuống mộ, ở bên ngoài chơi xấu, thậm chí phong tỏa cửa vào, làm bọn họ trở thành cá trong chậu.

Lập tức cố ý hướng Thiên Bảo đạo nhân chân thành” cười cười, “Đa tạ Thiên Bảo sự thúc, để chúng tôi tránh dẫm vào vết xe đổ của đội khảo sát khoa học nọ trước kia.”

Bởi vì Chúng Các phái thời cổ đã thoát ly đạo môn, mất đi truyền thừa chung, bởi vậy không có cách nào luận bối phận, Diệp Thiếu Dương dứt khoát dựa theo tuổi gọi hắn sư thúc, đây cũng là cách làm nhất quán của giới pháp thuật, gọi thân một chút dù sao không chịu thiệt.

“Nhưng, tôi muốn biết, những giáo đồ này hẳn là rất có tính bài ngoại chứ, sư thúc là làm sao trà trộn vào bên trong bọn họ?”

“Cái này ư, dùng một chút thủ đoạn, không lên được mặt bàn, không đề cập tới, không đề cập tới.” Thiên Bảo đạo nhân cười ha ha, dùng sức xua tay.

Đây rõ ràng chính là thoái thác, Diệp Thiếu Dương tuy rất muốn biết, nhưng cũng không tiện hỏi nữa. Đặc biệt là thái độ của đối phương… Diệp Thiếu Dương cuối cùng đã hiểu sự đáng sợ của loại khẩu Phật tâm xà này.

Tục ngữ nói nâng tay không đánh người mặt cười, nếu đối phương thái độ lạnh lùng, hai bên không có tình cảm gì, thuần túy là hợp tác, như vậy cái gì cũng1có thể hỏi, kết quả Thiên Bảo đạo nhân vừa lên đã nhận thân, thái độ vừa nhiệt tình vừa thành khẩn, tuy đều là công phu mặt ngoài, nhưng cũng khiến Diệp Thiếu Dương có chút vấn đề không tiện hỏi quá sâu, thầm nghĩ mình vẫn là quá non, giả như lão Quách loại người từng trải kia ở đây, giao tiếp với tên khẩu Phật tâm xà trước mặt này hẳn là sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Ngô Gia Vĩ lúc này hỏi một câu: “Các người bây giờ cũng ở trong nham động này?”

“Trước kia không ở, gần đây chúng tôi tính xuống mộ, còn có… Hắc hắc, nói tới là hiểu lầm, chúng tôi biết được các cậu đến thăm dò mộ, bởi vậy cũng chuyển tới đây ở, cách gần, đối phó các cậu dễ dàng hơn một chút. Ha ha ha, không ngờ thành người một nhà, vẫn là câu nói kia, không đánh không quen biết.”

Diệp Thiếu Dương cố ý bày ra một bộ dáng cợt nhả, hai tay gối lên sau đầu, sau đó tựa vào trên tường, nói: “Sư thúc là người trong đạo5môn, hẳn là biết tổ huấn không vào cửa quan, nếu không phải vì thứ trong mộ, tôi sao có thể hợp tác với chính phủ, hơn nữa lặn lội đường xa, tới trong cái sa mạc ban ngày nóng chết người buổi tối lạnh chết người này để chịu tội?”

Thiên Bảo đạo nhân liên tục gật đầu, “Đúng đúng đúng, chúng tôi cũng tương tự, nếu không phải vì bảo vật tông môn, ai muốn đến nơi này.”

Diệp Thiếu Dương thẳng lưng lên, trong mắt lóe ra ánh sáng, nói: “Ngư Tràng Kiếm thật sự ở trong tòa thần mộ này?”

“Thiên chân vạn xác!” Thiên Bảo đạo nhân thay đổi một vẻ mặt chính nghĩa lẫm liệt, nói: “Ngư Tràng Kiếm chính là thánh vật Chúng Các phái tôi, thất truyền đã lâu, làm truyền nhân tông môn, cho dù là rơi đầu đổ máu, chịu nhục chịu khổ, bần đạo cũng nhất định phải cầm về, bằng không tương lai dưới chín suối làm sao mà ăn nói với tổ tông?”

Đoạn lời này khiến Diệp Thiếu Dương nghe mà buồn nôn, ở mặt ngoài còn phải phối hợp, nặn ra vài3câu khích lệ, bản thân nghe xong cũng muốn nôn. Nhưng Ngô Gia Đạo đừng nhìn trẻ tuổi, phương diện này thế mà lại rất có thiên phú, tiếp nhận đề tài của Diệp Thiếu Dương, cười nói ha ha với Thiên Bảo đạo nhân.

Thiên Bảo đạo nhân lập tức cười phá lên, lại một lần nữa cầm tay Diệp Thiếu Dương, nhẹ nhàng vuốt ve, Diệp Thiếu Dương cả người cứng ngắc, trong lòng sinh ra một cảm giác sợ hãi dựng tóc gáy: mặt hàng này không phải giới tính có vấn đề chứ, sao cứ chiếm tiện nghi của mình mãi?

Thiên Bảo đạo nhân vuốt tay hắn, vẻ mặt phi thường chân thành nói: “Tôi nói này sư điệt, tôi con người này nói chuyện giữ lời, chúng ta hợp tác với nhau, sau khi xong việc, thứ đào ra, tôi chỉ lấy một, còn lại do sư điệt cầm đi, nếu đồ quá ít, tôi chỉ cần Ngư Tràng Kiếm, còn lại tất cả đều là của sư điệt. Chung quy không thể để sư điệt bận rộn một chuyến vô công, cậu nói đúng không?”

Diệp Thiếu Dương nói:3“Cứ nói thế, chờ lấy được đồ, chúng ta lại chậm rãi nghiên cứu chia như thế nào, bây giờ quan trọng là… Chúng ta đi xuống như thế nào, đối với thần mộ này, các ông hiểu biết được bao nhiêu?”

Thiên Bảo đạo nhân vung tay lên: “Nói thẳng, một chút cũng không biết. Cái này nói là thần mộ, nghe nói phía dưới có khá nhiều cơ quan và tà vật, đội khảo sát các cậu lúc trước ở trong mộ đã chết một nửa mà rời khỏi, chỉ nói từ một điểm này, chúng tôi cũng không dám tùy tiện đi xuống.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Các Quang Minh giáo đồ kia, đối với thần mộ chẳng lẽ không nắm giữ tư liệu gì?”

Thiên Bảo đạo nhân lắc đầu, “Bọn họ trách nhiệm là thủ hộ thần mộ, không phải đào móc, giống với chúng ta, trăm ngàn năm qua ai cũng chưa từng đi xuống, đối với tình huống trong mộ cũng là hoàn toàn không biết gì cả, cho dù năm đó có gì truyền thừa, cậu ngẫm xem lúc này cũng truyền bao nhiêu đời rồi, sao còn5có thể lưu lại cái gì?”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, tuy hắn tuyệt không tín nhiệm đối với tên mập chết tiệt khẩu Phật tâm xà này, nhưng không thể không thừa nhận, hắn nói rất có đạo lý, hậu sơn Mao Sơn mình cũng chôn rất nhiều tổ sư, nghe nói bên trong cũng cất giấu không ít thứ tốt, nhưng mình làm đích hệ truyền nhân, đối với tình huống trong mộ cũng là hoàn toàn không biết.

“Nhưng có hai manh mối, cần chúng ta chú ý, dựa theo cách nói bọn họ truyền miệng xuống, trong mộ này mai táng là ‘Quang Minh Chi Thần’ của bọn họ, chôn cùng còn có bốn đại hộ vệ của thần: một chim một thú một lam một lục, phàm là dám tiến vào thần mộ, đều sẽ lọt vào mấy đại hộ vệ này tập kích.”

“Một chim một thú một lam một lục?” Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một phen, một chim một thú còn dễ giải thích chút, một lam một lục là quỷ gì? Lập tức biểu đạt ra nghi vấn.

Thiên Bảo đạo nhân cười khổ nói: “Cái4này thì không biết, tổ tiên bọn họ chính là truyền xuống như vậy, không có giải thích cụ thể. Bần đạo đoán, có thể là một số tà vật đặc thù nào đó đi. Nói là trừ bốn đại hộ vệ này, phàm là tiến vào cổ mộ, còn phải thừa nhận thần nguyền rủa, không một ai có thể sống sót đi ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.