Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1781: Con Rể Mới Tới Cửa (3)



“Vì sao?” Diệp Thiếu Dương ngây ngốc hỏi.

Nhất Cốc đại sư hừ một tiếng, “Người trẻ tuổi các con loại chuyện nhất kiến chung tình này, ta làm sao biết, dù sao nó nhận định con, ta thậm chí nhốt nó vài ngày, ài, nó khóc một trận lớn, khóc tới mức mềm lòng ta, ta cũng không có biện pháp.”

Diệp Thiếu Dương giật mình không biết nói gì, thì ra Nhuế Lãnh Ngọc vì ở bên mình, còn từng đấu tranh với Nhất Cốc đại sư… Trong lòng nhất thời cảm xúc phức tạp.

Nhất Cốc đại sư thở dài, nói: “Diệp Thiếu Dương, con kỳ tài ngút trời, thiếu niên thành danh, thiên cổ hiếm thấy. Hôm nay thiên kiếp buông xuống, con tương lai tất có sứ mệnh… Con có biết như thế nào là kiếp số hay không?”

chưa đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, lão tự nói: “Kiếp số thuộc1về con, con vĩnh viễn cũng không tránh được, con và Tiểu Ngọc quen biết mến nhau, là duyên phận cũng là kiếp số… Số trời mờ mịt không thể trốn, nhưng chưa chắc không có cơ hội, cửu tử nhất sinh, không phải là thập tử vô sinh. Ta chỉ có thể tính ra mở đầu, lại tính không ra kết cục, kết cục… Là phải dựa vào các con tự mình đi soạn nhạc.”

Nói đến đây, Nhất Cốc đại sư đột nhiên kích động hẳn lên, tóm chặt cổ tay Diệp Thiếu Dương, nói: “Con hoa đào trong tướng mạo quá nặng, cả đời có lẽ phong lưu, ba vợ bốn nàng hầu cũng có khả năng, cái này bản thân con nắm chắc, ta không yêu cầu con.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, lập tức xua tay, ngập ngừng nói: “Sư phụ yên tâm, ba vợ bốn nàng hầu tuyệt đối5là sẽ không. Lãnh Ngọc nhà ngài cũng sẽ không đồng ý.”

Nhất Cốc đại sư lắc đầu nói: “Loại việc riêng này ta không quản, ta chỉ nói với ngươi một câu: vô luận như thế nào, ngươi phải bảo vệ tốt nó, ta già rồi, người già mưu cầu chính là đoàn viên, ta không muốn người đầu bạc tiễn người đầu xanh.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương chấn động mạnh, chăm chú nhìn Nhất Cốc đại sư, dùng sức gật gật đầu. “Sư phụ yên tâm, con nhất định dùng sinh mệnh đi bảo hộ cô ấy!”

Câu này tuy được dùng rất nát, nhưng lúc này từ trong miệng Diệp Thiếu Dương nói ra, lại là chân tình biểu lộ.

Buổi chiều, Nhất Cốc đại sư muốn Nhuế Lãnh Ngọc mang Diệp Thiếu Dương ra ngoài đi dạo, Diệp Thiếu Dương không yên tâm bản thân lão nhân ở nhà, hỏi mới biết,3nơi này còn ở một bảo mẫu, bởi vì hôm nay mình tới đây, Nhất Cốc đại sư sợ cùng nhau nói chuyện không tiện, cho nên đuổi về nhà.

Nhuế Lãnh Ngọc gọi điện thoại đem bảo mẫu gọi tới, sau đó mang theo Diệp Thiếu Dương ra ngoài.

“Hai người buổi chiều tán gẫu cái gì, hàn huyên cả buổi.” Lúc ngồi ở trong xe, Nhuế Lãnh Ngọc hỏi.

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Sư phụ em nói, ông ấy sốt ruột đem em đuổi ra ngoài, bảo anh mau chóng đặt sính lễ đem em cưới về, sau đó sớm một chút sinh đứa nhỏ, lão nhân gia muốn ôm cháu.”

Nhuế Lãnh Ngọc đạp phanh một phát, thiếu chút nữa đem xe lái lên rào phòng hộ.

Một buổi chiều, hai người đi dạo Cổ Lãng Tự (hay đảo Cổ Lãng, một hòn đảo nhỏ chỉ dành cho người đi bộ nằm ngoài khơi3bờ biển Hạ Môn-Phúc Kiến). Diệp Thiếu Dương lần đầu tiên đến loại địa phương này, cảm giác như tới một thế giới khác, buổi tối, Nhuế Lãnh Ngọc gọi điện thoại cho bảo mẫu, dặn chiếu cố tốt sư phụ, sau đó tìm khách sạn ở lại, Khách sạn đẹp như vườn hoa, trang hoàng cũng rất tươi mát, Diệp Thiếu Dương vẫn là lần đầu tiên ở loại địa phương này, cảm giác rất mới lạ, duy nhất thất vọng chính là, Nhuế Lãnh Ngọc đặt hai gian phòng…

Ngày hôm sau, hai người lại đi dạo đại học Hạ Môn…

Diệp Thiếu Dương ở lại Hạ Môn tổng cộng ba ngày, trong ba ngày này, hai người trên cơ bản như hình với bóng, Diệp Thiếu Dương cũng cảm nhận được niềm vui của tình yêu, quan trọng nhất là, mình hoàn toàn trầm tĩnh lại, không cần tróc quỷ hàng yêu,5cuộc sống như vậy thật sự khó được, bởi vậy khi lão Quách gọi điện thoại tới, bảo hắn trở về, hắn căn bản không muốn trở về.

Nhưng lão Quách tìm hắn là vì kiếm tiền, nói đơn giản chính là một sự kiện linh dị, con trai một phú hào bị quỷ bám, tìm mấy pháp sư xem cũng vô dụng, muốn mời Diệp Thiếu Dương đi hỗ trợ đuổi quỷ.

“Loại việc nhỏ này, huynh thế mà lại tìm đệ?” Diệp Thiếu Dương nghe cũng có chút không dám tin.

“Sự tình không lớn, mấu chốt là có tiền để kiếm nha, hơn nữa pháp sư bình thường không xử lý được, dù sao chỉ là đi một chuyến thôi, có tiền đệ không kiếm à?”

“Như vậy mất thân phận, không đi.” Ở trong mắt Diệp Thiếu Dương, loại sự tình này đơn giản chính là gặp ma trúng tà, kẻ có tiền4làm gì cũng thích mời người trâu bò ra màn, điều này hắn biết, nếu ở lúc bình thường mình cũng muốn đi, mấu chốt hiện tại mình sướng như hưởng tuần trăng mật, nơi nào cũng không muốn đi.

“Đệ là Mao Sơn chưởng giáo, tên tuổi lớn, phí ra sân cũng nhiều…” Lão Quách hướng dẫn từng bước.

“Huynh biết đệ là Mao Sơn chưởng giáo, trị gặp ma, với đệ mà nói quả thực chính là vũ nhục, không đi!” Diệp Thiếu Dương tiếp tục tìm cớ, thuận miệng hỏi,: “Nói người ta cho bao nhiêu tiền?”

Lão Quách nói: “Năm mươi vạn. Đệ không đến thì thôi, ta tự mình đi.”

“Năm mươi… Huynh xác định không thừa một số 0?”

“Nói lời thừa, năm vạn tệ ta đến nỗi tìm đệ sao?”

Diệp Thiếu Dương ngây ra một phen, nói: “Cái kia… Năm mươi vạn phải không, được rồi đệ chịu đựng vũ nhục, bây giờ đệ đi đặt vé máy bay.”

Diệp Thiếu Dương vốn định mang theo Nhuế Lãnh Ngọc cùng nhau trở về, nhưng Nhuế Lãnh Ngọc cần chiếu cố lão gia tử, tạm thời không đi được.

“Sư phụ em cổ độc áp chế rồi, bây giờ là dưỡng bệnh thời kỳ, anh tự mình trở về trước, chờ sư phụ em không có việc gì, em liền đi tìm anh.”

Cũng chỉ đành như vậy.

Nhuế Lãnh Ngọc giúp hắn đặt vé máy bay, chuyến bay đêm. Vì thế hai người đi mua một ít nguyên liệu nấu ăn, buổi tối về nhà, thầy trò ba người ăn nhiều một chút, sau đó Nhuế Lãnh Ngọc lái xe đưa hắn đi sân bay.

Ở trên xe, Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới một sự kiện, nói: “Đúng rồi, lúc trước anh tới gọi điện thoại cho em, em lúc ấy cảm xúc không tốt, anh cho rằng lão gia tử có phải tình huống không đúng hay không, kết quả bây giờ không có việc gì nha?”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Em không phải tâm tình không tốt vì sư phụ, là vì sư huynh em.”

“Sư huynh em làm sao?” Vốn ngày đầu tiên ăn cơm, thái độ của lão gia tử đối với Hồ Vượng, làm Diệp Thiếu Dương cảm thấy tất có chuyện xưa, vốn định sau chuyện hỏi Nhuế Lãnh Ngọc một chút, kết quả mấy ngày nay chơi quá high, quên chi tiết này, mới vừa rồi Nhuế Lãnh Ngọc nhắc tới cái này, lập tức dẫn lên hứng thú của Diệp Thiếu Dương.

“Em có từng nói cho anh, Hồ Vượng có bạn gái rồi hay không?”

“Hình như từng nghe em nói, éc, em không vui vì người ta có bạn gái?”

Nhuế Lãnh Ngọc lườm hắn một cái, nói: “Bạn gái của hắn là một pháp sư Hongkong, coi như là môn đăng hộ đối, nhưng sư phụ em biết một ít chuyện cũ của người nhà này, không thích cô ấy, cảm thấy cô ấy là lợi dụng Hồ Vượng, Hồ Vượng lại không tin, gần đây trong nhà bạn gái gặp cái gì phiền toái, sau đó hắn lon ton chạy tới, sắp nửa tháng không có tin tức, điện thoại cũng không có ai tiếp.”

“Ặc… Chỉ cái này à, vậy chuyện liên quan em gì chứ?”

“Em tìm được người nhà bạn gái hắn, nghe nói hai người bọn họ cùng đi Singapore, xử lý một sự kiện linh dị, đã đi rất lâu, mất đi liên hệ, em có chút lo lắng bọn họ gặp chuyện.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, Hồ Vượng nói như thế nào nữa cũng là sư huynh của cô, cùng nhau lớn lên, lo lắng an nguy của hắn cũng là bình thường.

“Vậy em tính làm sao bây giờ?”

“Em muốn chờ sư phụ hoàn toàn chuyển biến tốt, không cần em ở bên, em liền đi Singapore một chuyến, tìm kiếm Hồ Vượng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.