Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1809: Tha Lỗi (3)



Lưu Quảng nghe Diệp Thiếu Dương nói như vậy, yên tâm mà gật gật đầu, đi về phía tòa nhà bên kia, tìm đám cấp dưới của mình.

Diệp Thiếu Dương chờ sau khi hắn đi, nhìn Vương Tiểu Vũ cùng Lý Hoành Giang nói: “Các ngươi đi đi.”

Hai người ngây ra tại chỗ, tuy đây là chuyện bọn hắn kiễng chân chờ mong nhất, nhưng cứ như vậy đột nhiên từ trong miệng Diệp Thiếu Dương nói ra, trong lúc nhất thời có chút ngây dại, kinh ngạc nhìn hắn.

Chanh Tử cũng rất kinh ngạc, nhưng nghĩ đến Diệp Thiếu Dương khẳng định là tự có tính toán, cũng không lắm miệng.

“Nhìn cái gì, các ngươi dù sao cũng là người, ta có thể làm gì được các ngươi?”

Hai người vừa nghe, lúc này mới tin tưởng Diệp Thiếu Dương là nghiêm túc, quỳ xuống dập đầu. Diệp Thiếu Dương vội vàng né tránh không nhận. Chanh Tử thấy một màn này, mơ hồ hiểu ra cái gì

“Diệp tiên sinh, tôi sau khi trở về, nhất định dâng đại lễ, ngài yên tâm…” Vương Tiểu Vĩ ra sức lặp lại mấy câu nói đó.

Diệp Thiếu Dương lạnh lùng nói: “Ngươi không cần sợ, ta đã để các ngươi đi, ta khẳng định sẽ không tìm các ngươi gây phiền toái nữa, các ngươi đừng tới tìm ta là được rồi, mau cút đi!”

Hai người lập tức bò dậy, bước chân tập tễnh bỏ chạy.

Trác Nhã và Trân Trân trơ mắt nhìn kẻ thù của mình chạy trốn, trong lòng cực độ không cam lòng, nhưng vì Diệp Thiếu Dương ở đây, không dám phát tác, chỉ là tuyệt vọng nhìn bóng người hai người biến mất.

Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhìn hai nữ quỷ, nói: “Tôi làm như vậy, các cô là không hài lòng phải không?”

Trác Nhã và Trân Trân do dự một phen, cùng nhau lắc lắc đầu. Trác Nhã thở dài: “Đại pháp sư anh có thể vì chúng tôi như vậy, chúng tôi đã vô cùng cảm kích, sao còn có thể có yêu cầu gì xa vời, để anh khó xử.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi là rất khó xử. Các cô là rất đáng thương, nhưng người bị các cô vô cớ giết chết, cũng đáng thương tương tự. Cho nên tôi không thể giúp các cô cầu tình, bằng không đối với bọn họ chính là rất không công bằng. Các cô đi âm ty, nên có trừng phạt thế nào, một thứ cũng sẽ không thiếu. Nhưng các cô giúp tôi bắt giết pháp sư tà tu, cũng có thể triệt tiêu một bộ phận nghiệp lực.”

Hai cô nương cúi đầu xuống, Trân Trân nói: “Chúng tôi lúc trước hại người, đã nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy, không oán không hối hận. Chỉ là…”

Diệp Thiếu Dương nói: “Chỉ là kết quả là công dã tràng, có chút không cam lòng phải không.”

Hai người không dám nói lời nào.

Diệp Thiếu Dương nói: “Các cô ở nhân gian còn có gì lưu luyến không, nếu không có, tôi liền siêu độ các cô?”

Hai người lắc đầu.

Diệp Thiếu Dương nói: “Thực không có?”

“Thực không có. Người thân là không muốn đi gặp nữa, bằng không lại lưu luyến. Cầu đại pháp sư siêu độ đi.” Trân Trân nói.

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Hỏi một lần nữa, thực không có?”

Hai người không hiểu, kinh ngạc nhìn hắn.

“Tôi lúc trước vì sao không nhận hai người đó quỳ lạy?” Thấy hai người vẫn không hiểu, Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, “Một đôi đầu gỗ mà… Giới pháp thuật có câu, không thu tiền người chết, không nhận người chết bái…”

Hai người ngây ra tại chỗ.

Diệp Thiếu Dương nói tiếp: “Cho nên, ta lại hỏi các ngươi một lần, ở nhân gian còn có cái gì không đáng giá lưu luyến?”

Trác Nhã dẫn đầu tỉnh táo lại, dập đầu nói: “Tôi ở nhân gian còn có một số việc chưa xử lý, xin đại pháp sư khai ân, cho tôi chút thời gian.”

Trân Trân cũng hiểu ý, năn nỉ theo.

Diệp Thiếu Dương nói: “Bao lâu?”

“Một ngày, một ngày là đủ rồi.”

“Ba ngày đi, nếu không quá trắng trợn, tôi không muốn trêu vào phiền toái.”

“Cảm ơn đại pháp sư!”

“Đừng cảm tạ tôi. Tôi cái gì cũng chưa làm, liên can nhân quả, tính không đến trên đầu tôi.”

Trác Nhã kích động nhìn Diệp Thiếu Dương, “Bái tạ đại pháp sư, tất cả chúng tôi tự gánh vác.”

Diệp Thiếu Dương hài lòng gật gật đầu, “Tôi tín nhiệm các cô, xử lý xong… Việc riêng của các cô, các cô tự mình đi âm ty đưa tin, không thể lưu lại.”

Hai người đáp tạ. Trân Trân kích động nói: “Đại pháp sư, kiếp sau ta làm trâu làm ngựa báo đáp anh!”

Diệp Thiếu Dương cười cười, “Nhất ẩm nhất trác, vốn là báo ứng, không có quan hệ với tôi.”

Nói xong khoát tay áo, xoay người rời đi.

Hai nữ quỷ quỳ ở trên đất, hướng về phía hắn đi, quỳ không dậy.

Chanh Tử đuổi theo Diệp Thiếu Dương, nói: “Lão đại, anh làm như vậy…”

“Anh cái gì cũng chưa làm.” Diệp Thiếu Dương ngắt lời cô.

Chanh Tử hiểu ý, lập tức ngậm miệng không nói. Cái gọi là ngẩng đầu ba thước có thần minh, âm ty có Đế Thính, giống như theo dõi ghi âm, chỉ cần là lời từng nói ở nhân gian, tương lai sau khi chết đi âm phủ xác minh nhân quả, đều sẽ trở thành chứng cớ, sự tình đã làm, nói cùng không nói là hai chuyện khác nhau, đặc biệt là pháp sư, đối với chuyện mình chưa bày mưu đặt kế qua tay, hoàn toàn có thể chống chế, giảm bớt xử phạt.

Vụ án linh dị này nhìn qua không lớn, cuối cùng là đã kết thúc, nhưng với Diệp Thiếu Dương mà nói, hắn cảm thấy rất nhiều chuyện vừa mới bắt đầu. Hồi tưởng sự tình, hắn thở dài, lẩm bẩm: “Anh có thể thật sự chọc phải phiền toái lớn rồi.”

Chanh Tử nhíu mày nói: “Vì sao thế, mấy người đều là em giết, chọc vào phiền toái là em, trở về thật ra không dễ báo cáo kết quả công tác.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Chuyện của em không lớn, trừ âm đức, lập công chuộc tội mà thôi. Anh nói không phải cái này, anh đã giết người của pháp thuật công hội, vậy phiền toái lớn rồi.”

“Pháp thuật công hội…” Chanh Tử không hiểu, hỏi hắn tình hình cụ thể, Diệp Thiếu Dương không có tâm tư giải thích, bảo cô mau về âm ty đưa tin, chủ động tìm thiên tử thừa nhận sai lầm. Chanh Tử biết bên này đã không có việc gì, bảo Diệp Thiếu Dương tự mình bảo trọng, bản thân đi âm ty.

Diệp Thiếu Dương đến bên cạnh xe cảnh sát, đợi hồi lâu, Lưu Quảng dẫn người từ trong tòa nhà đi ra, mang theo hắn cùng nhau trở về.

Ở trong bệnh viện, Diệp Thiếu Dương gặp được Tạ Vũ Tình, vết thương của cô đã xử lý xong, trên bụng quấn băng vải, đang truyền dịch, khí sắc tốt hơn rất nhiều.

Diệp Thiếu Dương ở bên giường một đêm.

Vết thương của Tạ Vũ Tình vốn không sâu, ngày hôm sau có thể xuống giường, lập tức theo Lưu Quảng chỉnh lý vụ án, đến tiếp sau Diệp Thiếu Dương cũng không biết, lại không muốn hỏi nhiều, chờ bên này làm xong, Lưu Quảng tự mình lái xe, đưa Tạ Vũ Tình và hắn cùng nhau chạy về Thạch Thành.

“Tôi nhớ rõ cậu lúc trước từng đề cập bốn chữ ‘Pháp thuật công hội’, đây rốt cuộc là tổ chức như thế nào?” Tạ Vũ Tình cũng rất tò mò vấn đề này, trên đường về Thạch Thành, hỏi Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Pháp thuật công hội, thật ra chính là một cái tổ chức tương tự liên hiệp quốc, chính là mấy môn phái lớn gom cùng một chỗ, khi gặp được một số sự tình trọng đại nào đó, mọi người cùng nhau thương lượng, giơ tay biểu quyết. Mấy người có tiếng nói của tổ chức này, đều là chưởng giáo của các môn phái lớn, nói tới tôi coi như là một trong số đó, nhưng hiện tại thái bình thịnh thế, cũng không có chuyện gì trọng đại cần mọi người cùng nhau quyết sách, cho nên tổ chức này đã sớm chỉ còn trên danh nghĩa.”

Tạ Vũ Tình nhíu mày lại, nói: “Đã như vậy, vậy Sở Vân gì đó, địa vị còn không bằng cậu, vì sao rắm thối như vậy, nói cậu không dám giết hắn?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Bởi vì pháp thuật công hội hắn nói, căn bản là chỉ không phải thế giới này của chúng ta, hắn không phải người của thế giới này…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.