Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1817: Gả Cho Anh



Diệp Thiếu Dương theo bản năng thuật lại: “Vì sao?”

“Bởi vì em thích anh. Tựa như quạ đen bề ngoài giống bàn làm việc, không có lý do.”

Bởi vì em thích anh. Không có lý do.

Câu này khiến trong lòng Diệp Thiếu Dương rất xúc động, hơn nữa ở đây gió biển thổi, không khí thật sự lãng mạn, một tay Diệp Thiếu Dương đem Nhuế Lãnh Ngọc ôm vào trong lòng, hôn rất lâu.

Sau khi buông ra, Nhuế Lãnh Ngọc hít thật sâu một ngụm gió biển, cũng rất động tình, nói với Diệp Thiếu Dương: “Sư phụ em, còn có sự phụ anh, bọn họ đều tiên đoán chúng ta không thể ở bên nhau, hiện tại hạnh phúc ngay tại trước mắt, em ngược lại có chút sợ.”

Cô dùng sức bắt lấy tay Diệp Thiếu Dương, ngón tay hầu như cắm vào trong thịt, “Em rất lo lắng chúng ta không thể thật sự ở bên nhau, em lo lắng một ngày nào sẽ không nhìn thấy anh nữa…”

Diệp Thiếu Dương cũng nắm chặt tay cô, nói năng có khí phách: “Sẽ không, chỉ cần em không rời khỏi anh, cái gì cũng không chia rẽ được chúng ta.”

“Thật là… Cái gì cũng không chia rẽ được?” Nhuế Lãnh Ngọc buông hắn ra, xoay người nhìn sóng biển, lặng lẽ nói: “Lời tiên đoán sẽ không là giả, luôn có một số lực lượng, không phải chúng ta có thể đối kháng.”

Diệp Thiếu Dương nắm chặt tay cô, chậm rãi nói: “Chỉ cần anh không buông em ra, thì không có lực lượng nào có thể tách ra chúng ta.”

“Thử đi, không thử chút làm sao biết.” Nhuế Lãnh Ngọc quay đầu nhìn hắn, “Đây là câu cửa miệng của anh.”

Hai người nhìn nhau cười.

Lẳng lặng đưbgs ở bờ biển, gió thổi, nhìn sóng biển, nghe tiếng thủy triều, hồi lâu không nói gì.

“Đúng rồi.”Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Em lúc ấy ở trong lòng bàn tay anh viết ba chữ, nói là đoán được, em liền nghe theo… Hiện tại anh còn chưa đoán được, sao em đã theo rồi?”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Đúng vậy, anh còn chưa đoán được, em thiếu chút nữa đã quên chi tiết này, vậy em không thể gả cho anh.”

Diệp Thiếu Dương kéo đôi tay của cô, đi về phía trước một bước, dán sát mặt của cô nói: “Thật ra, anh đã đoán được, ba chữ đó chính là: ‘Gả cho anh’, đúng hay không?”

Nhuế Lãnh Ngọc mím miệng cười lên.

Chung quy kiếp trải hết, trần thế cũng thành không. Trần thế không rồi, lại có gì quan hệ, chỉ cần trái tim hai người cùng một chỗ, trải qua kiếp số, trăm chuyển ngàn hồi, chung quy không hối hận.

Gió biển rất lạnh, tuy Diệp Thiếu Dương đem áo cởi ra cho Nhuế Lãnh Ngọc khoác, nhưng vẫn cảm thấy lạnh. Hai người vì thế rời khỏi.

Nhuế Lãnh Ngọc lái xe đưa Diệp Thiếu Dương đi khách sạn, bản thân cô là phải về, nhìn Diệp Thiếu Dương xuống xe, đột nhiên hỏi: “Anh có biết mình ở gian phòng nào không?”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút trả lời, “Đương nhiên biết, trên thẻ phòng viết.”

“Vậy thì tốt, anh cũng đừng đi nhầm phòng.”

Diệp Thiếu Dương lúc này mới lĩnh hội ý tứ của cô, vừa muốn thanh minh, Nhuế Lãnh Ngọc hướng hắn cười lạnh một cái, lái xe đi.

Diệp Thiếu Dương nhìn mãi theo đèn đuôi xe biến mất, lúc này mới lên lầu.

Sau khi vào phòng, Diệp Thiếu Dương ở trên mạng hỏi Diêu Mộng Khiết, biết được cô đã ở phòng, lúc này mới yên tâm, bản thân đi tắm rửa một cái, sau đó liền bắt đầu bố trí pháp đàn, tính mời Thanh Vân Tử đi lên, đem chuyện đính hôn nói với lão một tiếng.

Tuy nói hôm qua mới chiêu hồn mời lão, hơn nữa bị cảnh cáo về sau không được tìm lão nữa, cho dù mình có thể đem sư phụ mời lên, nhắm chừng cũng phải bị lão đánh tơi bời một trận, nhưng sự tình liên quan hôn nhân đại sự của mình, Diệp Thiếu Dương căn bản là chờ không nổi, bị đánh cũng chỉ có nhịn.

Vừa đem pháp đàn bố trí xong, còn chưa đợi chiêu hồn, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, trong lòng Diệp Thiếu Dương cả kinh, duy nhất nghĩ đến chính là Diêu Mộng Khiết.

Nửa đêm nửa hôm cô ấy đến gõ cửa mình làm gì?

Diệp Thiếu Dương vừa đi qua vừa hỏi: “Là ai?”

“Là tôi.” Là thanh âm trầm thấp của một nam nhân.

Thanh âm có chút quen thuộc, nhưng Diệp Thiếu Dương trong lúc nhất thời không nhớ ra, nhưng mình một người nam nhân cũng không có gì phải đề phòng, Diệp Thiếu Dương quyết đoán mở ra cửa phòng.

Một nam tử đứng ở ngoài cửa, cúi đầu, trên đầu đội một cái mũ, toàn thân lộ ra một luồng thi khí.

Diệp Thiếu Dương lập tức cảnh giác hẳn lên, lui ra phía sau một bước, tay phải ấn đai lưng, trầm giọng nói: “Người nào!”

“Diệp Thiếu Dương, là tôi.” Nam tử cũng lui về phía sau một bước, ẩn thân ở trong bóng tối, đem mũ nâng hướng lên trên.

“Hồ Vượng?”

Diệp Thiếu Dương ngây ra tại chỗ. Hắn tuyệt đối không ngờ tới lại ở chỗ này đụng phải gã, giật mình nói: “Anh không phải ở Hongkong sao, Lãnh Ngọc nói muốn đi tìm anh, bởi vì cần trị thương cho sư phụ anh, cho nên tạm thời còn chưa đi, sao anh lại ở chỗ này?”

“Tôi chưa đi Hongkong, tôi vẫn luôn ở Phúc Kiến…” Hồ Vượng hạ giọng nói, “Diệp Thiếu Dương, cậu đem đèn tắt đi.”

Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ tới chuyện trên người hắn có chứa thi khí, vì thế vào nhà đem đèn tắt đi, chỉ để lại một cái đèn bàn chiếu sáng, thấy Hồ Vượng đi vào, tò mò nói: “Sao anh biết tôi ở đây?”

“Tôi theo dõi cậu nửa buổi tối.”

Diệp Thiếu Dương há mồm, lộ ra vẻ mặt cực kỳ hoang mang khó hiểu. “Anh theo dõi tôi? Vì sao không gặp mặt bọn tôi, thi khí trên người anh là chuyện gì xảy ra?”

“Tôi đã trúng thi độc, yên tâm, tôi đã bảo vệ tâm mạch, tạm thời sẽ không khuếch tán. Tôi tới tìm cậu, là muốn tìm cậu mượn một pháp khí, đi đối phó một tà vật.”

Diệp Thiếu Dương giật mình, nói: “Mượn pháp khí làm gì, tôi đi cùng anh là được. Không đúng… Anh đã trở lại, vì sao không tìm sư phụ anh cùng Lãnh Ngọc?”

Hồ Vượng trầm mặc một cái chớp mắt, nói: “Tôi không có mặt mũi nào đi gặp bọn họ, cho nên chỉ có thể tới tìm cậu. Tôi chỉ mượn một món pháp khí.”

“Pháp khí gì?” Diệp Thiếu Dương thuận miệng hỏi.

“Thất Tinh Long Tuyền Kiếm.”

Diệp Thiếu Dương ngây ra tại chỗ, sau đó nhún vai nói: “Anh xem như anh vợ của tôi, là người một nhà, tôi đối với anh khẳng định tín nhiệm, nhưng Long Tuyền Kiếm là chí bảo sư môn tôi, không có khả năng cho anh mượn, cho dù cho anh mượn, anh cũng hoàn toàn không dùng được.”

Thất Tinh Long Tuyền Kiếm là thần khí thông linh, không phải truyền nhân Mao Sơn tuyệt không thể dùng, nhân gian trừ bản thân Diệp Thiếu Dương, cũng chỉ có Đạo Phong miễn cưỡng có thể sử dụng.

Hồ Vượng cúi đầu suy nghĩ một phen, nói: “Vậy cậu cho tôi mượn một món pháp khí khác, bát đoạn quang trở lên.”

“Có thể cho anh mượn, nhưng không bằng tôi đi cùng với anh, anh cũng đã tới tìm tôi mượn pháp khí, cũng không để ý để tôi giúp anh một tay chứ.”

Hồ Vượng trầm ngâm thật lâu, nói: “Được, cậu đi theo tôi.”

Diệp Thiếu Dương bảo hắn chờ, lập tức đi thay quần áo, đem trang bị mang theo hết, sau đó theo hắn ra khỏi cửa.

Sau khi xuống lầu, Hồ Vượng lập tức hướng một phương hướng bước đi, Diệp Thiếu Dương theo sau, không ngừng nói chuyện với hắn, nhưng Hồ Vượng không nói một lời, Diệp Thiếu Dương cũng không có cách nào cả, đành phải một đường đi theo, đồng thời ở trong lòng phỏng đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn vụng trộm lôi điện thoại ra, để ở sau lưng, gọi số Nhuế Lãnh Ngọc.

Tuy làm như vậy trái với ý tứ Hồ Vượng, nhưng Diệp Thiếu Dương cảm thấy phải để Nhuế Lãnh Ngọc biết, bởi vì Hồ Vượng hiện tại thân trúng thi độc,

Đợi sau khi di động rung lên, biểu hiện điện thoại đã kết nối, Diệp Thiếu Dương cố ý lớn tiếng hỏi Hồ Vượng: “Hồ Vượng, anh rốt cuộc muốn mang tôi đi đâu, muốn tôi đem Lãnh Ngọc cùng nhau gọi tới hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.