Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1851: Kịch Chiến (1)



Diệp Thiếu Dương vẽ một tấm linh phù, đốt lên sau đó ném tới trên thân địa, địa lập tức co duỗi, trong lỗ khí phun ra một dòng máu, bị linh phù đốt thành tro.

Diệp Thiếu Dương nhớ lại lời Diêu Mộng Khiết vừa nói, nhíu mày nói: “Thật không thể tưởng tượng, tà vật này dán ở trên người tôi, đi xa như vậy, tôi thế mà cũng không biết!

Diêu Mộng Khiết nói: “Cái này căn bản là không tính là tà vật, chỉ là địa bình thường, bị quỷ hút máu hút máu, lợi dụng chỉ là đặc tính địa có thể hút ở trên bất cứ vật thể nào, trên thực tế quỷ hút máu truy tung là máu của mình hoặc là đồng loại, bởi vì ở trong cơ thể địa, anh đương nhiên không cảm giác được.”

Còn mang như vậy!

Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm đa đốt thành tro trong một mảng tro giấy kia, trong lòng chục chậc lấy làm kỳ, đám quỷ hút máu này vậy mà có thể nghĩ đến dùng loại biện pháp này để truy tung đối thủ, chỉ số thông minh này, coi như là khó được.

“Cô làm sao mà biết được chi tiết như vậy?” Diệp Thiếu Dương bất động thanh sắc hỏi.

Trên mặt biểu Mộng Khiết hiện ra một tia cười khổ, thở dài, “Tôi và quỷ hút máu có qua lại lâu như vậy, đối với thủ đoạn của bọn hắn đã quá hiểu biết, anh cũng không cần lo bọn hắn lại đi giết người, anh nói không sai, những kẻ này là tới tìm tôi… Quỷ hút máu, người sói, còn có một số tà vật khác.”

Diệp Thiếu Dương lẳng lặng nghe cô nói. “Bọn hắn… Là một gia tộc quỷ hút máu, có thể cũng là gia tộc quỷ hút máu cổ xưa nhất châu u, ít nhất có hai công tước trở lên, hầu tước có gần mười tên, về phần cấp bậc thấp hơn, không biết có bao nhiêu.”

Diệp Thiếu Dương chợt nghĩ đến, lúc trước từng nghe Nhuế Lãnh Ngọc nói, thực lực một con quỷ hút máu hầu tước, đại khái tương đương với một nhất đẳng quỷ thủ, công tước tự nhiên càng thêm lợi hại. Ít nhất hai tên trở lên… Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, cảm giác sự tình so với mình nghĩ phức tạp hơn nhiều.

“Cô sao có thể chọc tới bọn họ?” Diệp Thiếu Dương cảm thấy rất ngạc nhiên.

Diêu Mộng Khiết cúi đầu, cắn cắn môi, nhìn qua là có chút tính toán mở miệng, lúc này quản gia Kim tiên sinh từ trong một phòng đi ra, nói: “Công chúa, hôm nay Orleans tiên sinh gọi điện thoại tới, muốn liên hệ với cô một lần, xác định một phen vấn đề hòa ước.”

Diêu Mộng Khiết suy nghĩ một chút, thở dài: “Dù sao đã bị phát hiện, bảo hắn định thời gian cùng địa điểm đi. Đợi chút… Tôi vẫn là tự mình gọi lại đi.”

Diêu Mộng Khiết đứng lên, quay đầu nói với Diệp Thiếu Dương: “Thiếu Dương ca, chuyện này tôi sẽ nói rõ ràng với anh, xin cho tôi chút thời gian đi.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, hắn cũng không muốn ép quá gắt, Diêu Mộng Khiết cũng đã có thể tỏ thái độ như vậy, đơn giản cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Về phòng, Lâm Tam Sinh vẫn ở đó, Diệp Thiếu Dương đem chuyện xảy ra buổi chiều nói một lần, Lâm Tam Sinh nghe xong, cũng cảm thấy thân phận Diệu Mộng Khiết rất kỳ quái, quan hệ thế nào với đám quỷ hút máu muốn đối phó cô, cũng là vi diệu nói không nên lời, nhưng bản thân cô đã chuẩn bị muốn nói, cũng không cần thiết đi đoán mò nữa.

“Đạo Phong sao còn chưa đến?” Lâm Tam Sinh nói.

“Ta nào biết, mặc kệ, dù sao hắn có thể tìm được ta bất cứ lúc nào.”

Diệp Thiếu Dương ngáp một cái, hôm nay lúc cơm chiều uống chút rượu, say thật ra không say, nhưng có chút mệt rã rời, nghĩ dù sao Đạo Phong nếu tới khẳng định đánh thức mình, dứt khoát ngủ một giấc nói sau, hắn nếu không đến, mình cũng không nên chờ hắn mãi.

Diệp Thiếu Dương nằm xuống ngủ không lâu, đột nhiên nghe thấy một tiếng thét chói tai, ngồi bật dậy, cách của nghe thấy có tiếng người hô to “Thiếu Dương ca”.

Diêu Mộng Khiết!

Diệp Thiếu Dương ở trong phòng nhìn lướt qua, không thấy Lâm Tam Sinh, vội vàng nắm lên đại lưng đi ra ngoài, vừa đi vừa đem đai lưng đeo ở trên người.

Thanh âm từ trong một gian phòng cuối hành lang truyền đến, Diệp Thiếu Dương lao tới, thấy cửa phòng đóng chặt, cũng không để ý tới quá nhiều, trực tiếp phá vỡ, lao vào, nhất thời trợn tròn mắt:

Ở trong một mảng hơi nước mờ mịt, một cô nương không mặc quần áo đang đứng, tự nhiên chính là Diêu Mộng Khiết, tuy hơi nước lượn lờ, thấy không rõ chi tiết trên người cô, nhưng đại khái hình dáng vẫn vẫn là có thể thấy.

Diệp Thiếu Dương thấy một màn này, lập tức xấu hổ.

Đây là… Đang tắm rửa? Diệp Thiếu Dương giật mình nhớ tới, một gian này quả thật là buồng vệ sinh của lầu hai.

Trong miệng Diệu Mộng Khiết gọi “Thiếu Dương cao, nhưng thật sự nhìn thấy Diệp Thiếu Dương xông tới, ngẩn ra trong nháy mắt, sau đó lớn tiếng hét lên, nhưng một lần này thét chói tai nhằm vào lại là Diệp Thiếu Dương.

Đồng thời đưa tay đi tấm khăn tắm, kết quả tìm một lúc chưa tìm được. Diệp Thiếu Dương ở trên mặt đất nhìn thấy khăn tắm, nhặt lên cho cô, ném tới, sau đó xoay người sang chỗ khác, trong lòng quả thực buồn bực không chịu được.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, đồng thời vang lên tiếng nói ngoại ngữ, Diệp Thiếu Dương nghe như là Eva.

Diệp Thiếu Dương vừa muốn mở miệng, Diêu Mộng Khiết chợt xông lên, bịt mồm Diệp Thiếu Dương, sau đó xoay người đem cửa đóng chặt, hướng bên ngoài nói một chuỗi tiếng Pháp, Eva cũng đáp lại, một lát sau, tiếng bước chân đi xa.

Diêu Mộng Khiết thở phào một cái, buông ra cái tay che miệng Diệp Thiếu Dương, há mồm thở dốc, nói: “Làm tôi sợ muốn chết, cô ấy nếu phát hiện hai chúng ta như vậy đứng ở chỗ này, vậy phiền toái to.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Không có gì chứ, tôi là nghe được cô kêu cứu, mới đi qua xem là chuyện gì, cái này không tính là thế nào chứ.”

Diêu Mộng Khiết lắc đầu nói: “Anh không hiểu, Eva phi thường cổ hủ, tôi bây giờ quần áo không chỉnh tề. Ở cùng một nam sinh, bị cô ấy nhìn thấy khẳng định tức phát nổ.”

“Vậy thì thế nào, cô ấy không phải là gia thần của cô sao, có thể nói như vậy sao?”

“Anh không hiểu, cô ấy là bạn của mẹ tôi, cũng là người hầu quan trọng nhất gia tộc chúng tôi, cô ấy ở trên tinh thần tuyệt đối trung thành với tôi, nhưng ở trên sinh hoạt là có thể đưa ra ý kiến đối với tôi, tôi là rất sợ cô ấy lại

nhải.”

“Lải nhải hai cậu cũng không có gì nhỉ?”

“Đối với tôi là lải nhải, đối với anh thì lại khác.” Diệu Mộng Khiết nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, nói, “Ở trong mắt cô ấy, làm công chúa, cho dù là một quý tộc xuống dốc, cũng tuyệt đối không thể bộ dạng này xuất hiện ở trước mặt nam nhân, cho dù là bất ngờ vân vân, cô ấy cũng tuyệt không cho phép.”

“Vậy thật sự xảy ra, cô ấy còn có thể làm gì tôi hay sao?” Diệp Thiếu Dương nhún vai, có chút không để trong lòng

“Cô ấy sẽ giết anh.” Diêu Mộng Khiết chậm rãi nói, “Tôi không nói giỡn với anh, cô ấy là loại người đem danh dự chủ nhân, nhìn so với pháp luật còn quan trọng hơn.”

Diệp Thiếu Dương méo méo miệng, sau đó lắc đầu nói: “Cô ấy giết không nổi tôi.”

“Ngoài sáng không được, thì trong tối, tóm lại nhất định sẽ đem anh coi là kẻ thù. Cho nên tôi vừa rồi lừa cô ấy nói là mình nhìn lầm, lúc này mới khiến cô ấy bỏ đi.”

Diệp Thiếu Dương hướng phía cửa lui lui, có chút khó xử nói: “À, cô có thể lui về một chút hay không.”

Diêu Mộng Khiết sửng sốt một phen, lúc này mới phát hiện tư thế hai người đứng chung một chỗ thật sự ái muội: cô vừa rồi vì đóng cửa, không nghĩ quá nhiều trực tiếp lao tới, vừa lúc Diệp Thiếu Dương là dựa vào cửa đứng, vì thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.