Mấy người Tiểu Cửu bên kia cũng chấn động không thôi.
“Đệch, Tiểu Diệp Tử cũng quá không lý trí rồi!” Tiểu Mã giẫm chân mắng, “Trách không được cứ bắt chúng ta xuống núi, chúng ta nếu lưu lại, lão mẫu kia khẳng định lấy chúng ta khai đao! Tôi nói này, cậu ấy trước kia không phải bộ dạng này mà.”
Tứ Bảo thở dài nói: “Vậy cũng phải xem đối phương mắng là ai.” Liếc Tiểu Cửu một cái, Tiểu Cửu sắc mặt tái nhợt, giống như bức tượng đá nhìn Diệp Thiếu Dương.
Cô đương nhiên hiểu, Diệp Thiếu Dương làm như vậy, là vì bọn họ khinh nhìn mình, thì ra… Hắn đối với mình xem trọng như vậy.
Bề ngoài ra vẻ trấn định, ở sâu trong nội tâm cô gợn sóng mãnh liệt, làm cả người cô run run, hầu như đứng không vững.
Lê sơn lão mẫu không nói nữa, từ trên một cây hoa ven đường tùy tiện bẻ xuống một cành, trong miệng thầm đọc chú ngữ, hướng Diệp Thiếu Dương ném tới.
Đây là pháp thuật gì?
Trong lòng Diệp Thiếu Dương chấn động kinh ngạc, lại nhìn cành cây, ban đầu là một cây, ở trong quá trình bay xuống đột nhiên hóa thành vô số, trùm đầu trùm mặt quật xuống, mỗi một cành đều mang theo linh lực cường đại.
“Đóng son môn, nếu có kẻ nào xông lên núi, giết không cần hỏi!”
Lê sơn lão mẫu ra lệnh một tiếng, các đệ tử lập tức có trật tự đi hướng sơn môn, quan sát đám người Tiểu Cửu, như hổ rình mồi.
Tiểu Cửu trầm giọng quát: “Thánh Mẫu hôm nay nếu giết chủ ta, ta nhất định dốc hết quân Thanh Khâu sơn, đạp phá Lê sơn, cá chết lưới rách mới thôi!!”
Tiểu Cửu rất muốn mạnh mẽ xông vào son môn, nhưng như vậy sẽ chỉ làm sự kiện thăng cấp, không chỉ không cứu ra được Diệp Thiếu Dương, ngược lại hại hắn, bởi vậy ném chuột sợ vỡ đồ, không dám động thủ.
Lê sơn lão mẫu trầm mặt, không đáp lời, động tác trên tay không ngừng.
Đối mặt cường công, Diệp Thiếu Dương rút ra Câu Hồn Tác, vừa vung lên vừa niệm chú:
“Bát môn đầu chuyển, thương ngũ hạ tam, dạ quỷ để khốc, hóa vi khô cốt!”
Đây là Tử môn quẻ tượng trong Đâu Suất Bát Quái Tiên, người đứng Tử vị mà vào Tử môn, lấy ý tìm được đường sống trong chỗ chết, trong lúc nhất thời Câu Hồn Tác như linh và múa lên, muỗi cũng không bay lọt, chăn thế công của cành cây.
Nhưng một mặt phòng thủ như thế này không phải biện pháp, Diệp Thiếu Dương ngắm khe hở, lấy ra một tấm linh phù, đánh ra, linh phù chia ra làm sáu, giống như đèn kéo quân quỷ hỏa, đẩy ra cành cây, ngược hướng hướng tới Lê sơn lão mẫu đánh tới.
Lê sơn lão mẫu chỉ lo làm phép, cũng không di động, mắt thấy đã sắp bị phù hỏa đánh trúng, lúc này mới nâng lên một tay, búng mười ngón, nhìn qua rất thoải mái mà đem phù hỏa lần lượt búng rơi. Ngẩng đầu nhìn, trong tay Diệp Thiếu Dương một cái Câu Hồn Tác vùng không ngừng, hoa cả mắt, Lê sơn lão mẫu lại từ trong đó nhìn ra kết cấu nhất định, lông mày nhíu lại, hỏi: “Đâu Suất Bát Quái Tiên, người là từ nơi nào học được?”
“Rất quan trọng sao?” Diệp Thiếu Dương thừa dịp bà ta phân thần, dùng sức đẩy ra những cành cây kia, thổi tóc một cái, nói: “Ta tự nghĩ ra.”
Lê sơn lão mẫu cười lạnh, “Vậy xem xem bộ pháp thuật người tự nghĩ ra này có thể kiên trì bao lâu.” Nói xong tay kẹp cành cây, lại lần nữa hướng Diệp Thiếu Dương bắt đầu quật. Quật mỗi một lần, đều biến ảo thành mấy chục hơn trăm cành, mấu chốt uy lực còn mạnh như vậy, Diệp Thiếu Dương trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp gì hay, chỉ có thể chạy nhảy tránh né, căn bản không có đường sống phản kích.
Đám đệ tử Lê sơn cũng đều ở một bên vây xem, Lê sơn lão mẫu đích thân động thú với người ta, tình huống như vậy, ở trong trí nhớ của đám đệ tử này đã rất lâu chưa xảy ra rồi.
Không lâu trước đó, bà ta với Đạo Phong từng đánh một trận, đó là bởi vì đệ tử khác đều không ngăn được Đạo Phong, Lê sơn lão mẫu chỉ có thể tự mình ra tay.
Mà đối thủ một lần này, Diệp Thiếu Dương thật ra là không đủ tư cách, chỉ là đem Lê sơn lão mẫu triệt để chọc giận, không tiếc hạ thấp thân phận đến đối phó hắn.
Toàn bộ mọi người đang chờ xem Diệp Thiếu Dương là chết như thế nào.
Tiểu Mã ở dưới núi nhìn cục diện bị động của Diệp Thiếu Dương, nhíu mày nói: “Tiểu Diệp Tử không phải đối thủ của lão mẫu.”
Tiểu Cửu nói: “Đương nhiên, Lê sơn lão mẫu thân là tông sư một phái, ở Thanh Minh giới cũng là tuyệt đỉnh cao thủ, bằng không sao có thể bất phân thắng bại với Đạo Phong, Thiếu Dương tuyệt đối không phải đối thủ của bà ta.”
Tiểu Mã nói: “Vậy bây giờ làm thế nào?”
Tứ Bảo nói: “Trước nhìn xem, nếu lão mẫu thật sự hạ sát thủ, chúng ta cũng liều mạng, tạm thời đừng làm gì, miễn cho chọc giận bà ta.”
Ở trên một thân cây đỉnh núi đối diện, một quầng sáng gần như trong suốt, đem hai bóng người một nam một nữ bao vây ở bên trong, hoàn toàn ngăn cách khí tức trong ngoài, cho dù là pháp khí đặt ở bên người bọn họ, cũng hoàn toàn không cảm thụ được thi khí trên người bọn họ.
Nhưng nơi này dù sao cũng là Không giới, bởi vậy hai người vẫn phi thường cẩn thận, kết bạn mà đến, nhỡ đâu thực có gì bất ngờ, cho dù đối mặt vài người mạnh nhất Thanh Minh giới, cũng có phần thắng toàn thân mà lui.
Ánh mắt một nam một nữ này, luôn đặt ở trên bóng người Diệp Thiếu Dương cùng Lê sơn lão mẫu đánh nhau.
Nam nói: “Nhiều ngày không gặp, Diệp Thiếu Dương thực lực tăng lên, tiến bộ rất nhanh.”
Nữ nói: “Vậy thì thế nào, hắn không phải đối thủ của Lê sơn lão mẫu.”
“Bây giờ không phải, không có nghĩa là tương lai không phải.”
“Nào có tương lai cái gì, không chừng hắn hôm nay sẽ chết ở đây thì sao?”
Nữ tử liếc hắn một cái, “Hậu Khanh, ta cảm thấy cơ hội của chúng ta sắp đến rồi.”
Một đôi nam nữ này, đó là Hậu Khanh cùng Nữ Bạt trong ba đại thủ lĩnh thị tộc.