Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1973: Viện Quân (2)



Tiên Tử là một vị tuổi tác ít nhất trong Xiển giáo Kim Tiên, nhưng làm người cực kỳ kiêu căng ngang ngược cậy mạnh, trừ lời sư tỷ Lê Sơn Lão Mẫu nói còn có thể hơi nghe một chút, còn lại bất luận kẻ nào cô cũng sẽ không nể mặt. Nhưng cái này không có nghĩa cô là kẻ ngốc, chuyện của mọi người, để một mình cô gánh vác hậu quả, cô nhất định là không làm.

Lê Sơn Lão Mẫu nghe cô nói, trầm ngâm nói: “Chúng ta là vì tiêu diệt chuyển thể quý đồng mà đến, vì đại nghĩa tam giới ta, không phải là chuyện của riêng môn phái nào, nếu cần gánh vác hậu quả gì, tự nhiên là mọi người cùng nhau, ai cũng không thể chỉ lo thân mình.”

Mọi người chậm rãi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Lê Sơn Lão Mẫu chỉ Đạo Phong, nói với Chung Quỳ: “Chung thiên sư có biết, người này chính là chuyển thể quý đồng hay không?”

“Từng nghe lời đồn.” Chung Quỳ cũng không bất ngờ, cũng không nhìn Đạo Phong lấy một cái.

Lê Sơn Lão Mẫu nói: “Đã là như thế, âm ty vì sao không bắt giết hắn, không chỉ có dung túng hắn, ngược lại muốn làm ra chuyện có lợi cho hắn?

Chung Quỳ nói: “Cái này, ngươi có thể đi hỏi Phong Đô đại đế, cũng có thể đi tìm lão Thôi… Nếu âm ty bảo ta bắt hắn, ta tự nhiên không chút khách khí, nhưng bây giờ âm ty không để cho ta động thủ, ta không đi quản những cái này.”

Lê Sơn Lão Mẫu hừ một tiếng nói: “Chung thiên sư luôn luôn không phải tự xưng là nghe điều không nghe phong, sao lúc này lại đem âm ty kéo ra?”

“Đó là nhằm vào việc của Quỷ Vực, nếu người Thái m sơn ở đây, ta tự nhiên không chút do dự ra tay, Đạo Phong đến từ nhân gian, âm ty đối với hắn còn có thể nhẫn nhịn, tự có đạo lý, việc này không tới lượt ta đi quan tâm.”

Nói đến đây, vung tay áo lên, “Ta lần này đến, cái gì cũng không quan tâm, chỉ là tới cứu Chanh Tử cô nương, các vị cũng đừng nói thứ vô dụng nữa, nói thẳng đi, các ngươi thả người hay không?”

Đám người Lê Sơn Lão Mẫu cùng Diệu Quang Tiên Tử nhìn nhau một cái, Lê Sơn Lão Mẫu nói: “Các vị, chúng ta đã đến tận đây, hôm nay không thể lùi bước, nếu không tất nhiên bị coi là trò cười.”

Diệu Quang Tiên Tử nói: “Sư tỷ nói không sai, hậu quả hôm nay, chúng ta cùng nhau gánh vác! Ngày khác cho dù Thôi phủ quân truy cứu, ngọc đá cùng vỡ mà thôi! Mời các vị hộ pháp cho ta!”

Thu Minh Tử, Phổ Pháp Thiên Tôn, Nhất Trần pháp sư, mấy người đều là ngôi sao sáng của đạo phật hai tông Thanh Minh Giới, cái gọi là thất bại trong gang tấc, đối với bọn họ thật ra không phải quá để ý, dù sao thiên kiếp buông xuống, là chuyện của toàn bộ mọi người, trời sập đè mọi người. Bọn họ sở dĩ tham dự hành động, mặc dù có ý thức trách nhiệm ở trong, nhưng cũng là bởi vì sự tình không có gì tổn thất, thành có thể kiếm một cái thanh danh tốt, thất bại cũng không gì quan hệ.

Bọn họ càng thêm để ý là thể diện. Lê Sơn Lão Mẫu nói chuyện đã nói đến trong lòng bọn họ: tuy đắc tội Chung Quỳ và Thôi phủ quân trả giá rất lớn, nhưng nếu ngoan ngoãn nghe lời, cứ như vậy bỏ dở nửa chừng mà nói, không khỏi sẽ cho người ta một loại ấn tượng e ngại âm ty, ở trước mặt các thế lực dựa vào tông môn của mỗi người sẽ mất hết danh dự, mất đi uy tín, đây mới là thứ bọn họ để ý nhất, lập tức nhìn nhìn nhau, cùng nhau đứng ở phía trước Diệu Quang Tiên Tử, Tiểu Quang Tiên Tử buông lỏng ra bàn tay bao trùm ở trên song ngư đồ, song ngư đồ vốn thong thả vận chuyển lập tức lại khôi phục sức sống.

Linh quang treo ở phía trên thung lũng tạo thành Bắc Đẩu Thất Tinh Trận lại lần nữa toả sáng sức sống, hấp thụ linh lực bảy đỉnh núi, hóa thành Thiết Cát Phù, duy trì trận pháp vận chuyển.

“Các ngươi!” Đám người Tiểu Cửu vẫn luôn ở cạnh xem Chung Quỳ đàm phán với liên minh mấy | thế lực lớn Không Giới, vốn đã nhìn thấy hy vọng, kiên nhẫn ở một bên chờ đợi, kết quả Diều

Quang Tiên Tử thế mà lại lần nữa khởi động Bắc Đẩu Thất Tinh Trận, ai cũng giận dữ không thôi,

lập tức lại lần nữa lao tới, ý đồ phá hư mắt trận, mấy đại tông sư gắt gao ngăn cản. Lê Sơn Lão Mẫu phát động Huyễn Linh Hoa Hải, chủ động triển khai công kích đối với Đạo Phong, đồng thời nói với Chung Quy: “Việc đã đến nước này, Chung thiên sư mời trở về đi, để tránh mất mặt.”

“Nào còn mặt mũi gì nữa. Chờ thừa nhận con giận của thiên tử đi. Đến lúc đó… Đừng trách ta chưa nói.”

Chung Quỳ đối với kết quả này cũng không tính là kinh ngạc, chỉ là trong lòng vẫn thịnh nộ không thôi, ngăn lại đám người Tiêu Dật Vân ý đồ tiến lên tiến công, cao giọng nói: “Đạo Phong các ngươi ngăn trở bọn họ, người còn lại, theo ta xuống núi cứu người.”

Nói xong, từ trên mặt đất rút ra cột cờ, người bay vào trong cờ xí, trực tiếp theo vách núi bay xuống.

Đạo Phong cản Lê Sơn Lão Mẫu, Tiểu Cửu vẫn như cũ đánh quấn lấy Diệu Quang Tiên Tử, Dương Cung Tử dẫn mấy người trong mười hai môn đồ, triển khai công kích với mấy đại quan chủ Tinh Tú hải, người còn lại cũng đều tự tìm đối thủ, từng đối chém giết. Đại chiến lúc trước chưa chấm dứt lại lần nữa kéo dài.

Đám người Tiêu Dật Vân thì theo Chung Quỳ cùng nhau bay xuống vách núi.

“Thiếu Dương, Thiếu Dương anh thế nào!”

Nhuế Lãnh Ngọc ở cửa thung lũng lớn tiếng gọi tên Diệp Thiếu Dương, đồng thời dùng Tùng Văn Cố Định Kiếm chém lưới linh lực phía trước. Cô lúc trước đã đi xuống vách núi, thử rất lâu cũng không có cách nào bài trừ lưới linh lực trước mắt.

Cô không biết ở đỉnh núi đã xảy ra cái gì, chỉ nhìn thấy Bắc Đẩu Thất Tinh Trận nháy mắt yếu bớt thể công, tựa như đang vận hành tốc độ chậm, hơi yên lòng, cùng lão Quách và Đầu Bẹp cùng nhau lắng lặng chờ đợi, kết quả trận pháp đột nhiên lại lần nữa khởi động, ba người kinh ngạc không thôi, kìm lòng không được đều tự vận dụng thủ đoạn, phá giải tầng tầng lớp lớp lưới linh lực che trước mặt.

Tùng Văn Cố Định Kiếm tuy có thể chặt đứt lưới linh lực, nhưng vừa chặt đứt một tầng, càng nhiều Thiết Cát Phù hơn lập tức lao tới như thủy triều, bịt lại chỗ hổng, lão Quách và Đầu Bệp đứng ở phía sau cô, Đầu Bẹp cũng thử phá trận, nhưng xúc tu đều cháy hết, cũng vô dụng.

Thật sự giống Diệp Thiếu Dương nói, Bắc Đẩu Thất Tinh Trận này mượn thế thân núi hình thành, căn bản không phải sức người có thể đối kháng.

Diệp Thiếu Dương đang ở chính giữa trận pháp, nghe được Nhuế Lãnh Ngọc la lên, nhưng không thể phân ra tinh lực đáp lại. Hắn và Chanh Tử dựa lưng vào nhau, đều tự làm phép, ngăn cản lưới linh lực co lại, hai người đều tinh lực mệt mỏi, nhưng làm tất cả, đối mặt lưới linh lực này năng lượng gần như vô cùng vô tận, cũng như muối bỏ biển.

“Lão đại, em không được rồi.” Chanh Tử hơi thở mong manh, tu vi cô so với Diệp Thiếu Dương kém hơn một đoạn, đối mặt áp lực càng thêm mãnh liệt, so với Diệp Thiếu Dương không chống đỡ được trước.

“Kiên trì! Tiêu lang quân nhà em không có khả năng không tới cứu em, phủ quân đại nhân cũng không có khả năng mặc kệ em!” Diệp Thiếu Dương dứt khoát đem cô kéo đến trong lòng mình, để cô nằm ở trên đầu gối mình, cúi đầu nhìn lại, Chanh Tử đã hiện ra chân thân nhân ngư, cả người run rẩy, nhìn qua tình huống không ổn.

“Không còn kịp rồi… Cho dù bọn họ đến đây, cũng không kịp.”

Chanh Tử lẳng lặng nhìn Diệp Thiếu Dương, buồn bã cười: “Lão đại, em có phải khiến anh rất thất vọng hay không, em trước sau không tu luyện hẳn hoi… Luôn để anh chiếu cố, chưa từng giúp được anh cái gì, đến bước này rồi, còn muốn liên lụy anh…”

“Nói cái gì thế, em biết anh thương em nhất.”

Diệp Thiếu Dương hướng cô miễn cưỡng cười cười, hai tay nâng Thiên Phong Lôi Hoa Kỳ, trên cờ xí dán vài tấm ám kim thần phù, thêm vào linh lực của Thiên Phong Lôi Hoa Kỳ, ngăn cản uy áp của lưới linh lực, xây dựng ra một cái không gian nho nhỏ, bảo hộ hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.