Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2001: Đông Hoàng Chung (1)



Cũng chính là nói, hành vi việc làm của Tiểu Cửu bây giờ, đã hoàn toàn hủy diệt một thân tu vi của cô, mấu chốt nhất là, trên người cô bị thương hai nơi đều là trí mạng, nếu không có nội đan hộ thể, cô nhất định phải chết không thể nghi ngờ…

“Cô ta làm sao dám như vậy!” Lê Sơn Lão Mẫu kêu to lên, “Vì Diệp Thiếu Dương, đáng giá sao!!”

Diệu Quang Tiên Tử nhìn Tiểu Cửu, đột nhiên hiểu cảm giác trong lòng cô, lẩm bẩm: “Có lẽ, là đáng giá.”

Nội đan vỡ vụn, nháy mắt bùng nổ ra linh lực cường đại, chặn một kiếm này của Lý Hạo Nhiên.

Lý Hạo Nhiên luôn luôn không quan tâm hơn thua cũng bị chấn kinh, ngây ngốc nhìn Tiểu Cửu, nói: “Vì sao như thế?”

“Không có vì sao cả. Ta thích hắn.” Tiểu Cửu suy yếu nói.

Bốn chữ “ta thích hắn (ngã hỉ hoan tha)”, giống như một cú giáng búa mạnh, gõ ở trong lòng Diệp Thiếu Dương. Nhưng hắn bị Tiểu Cửu xách theo, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể yên lặng rơi lệ, giờ khắc này, hắn thân thiết cảm thấy, mình là vô năng như vậy…

“Chuyển thể quỷ đồng, không phải người trong lòng hắn sao?” Lý Hạo Nhiên tự nhiên cũng biết

quan hệ của Diệp Thiếu Dương cùng Nhuế Lãnh Ngọc. “Vậy thì làm sao, ta thích hắn, chỉ là thích hắn.”

Ta thích hắn, cùng hắn có gì quan hệ, cùng hắn thích người nào có gì quan hệ?

Lý Hạo Nhiên bất động kinh ngạc nhìn cô, “Ta vì chúng đạo, luân hồi mười kiếp, ba kiếp làm sư, bảy kiếp là đạo, mọi sự vạn vật hiểu rõ trong lòng, cũng sinh một con gái, lại không hiểu nhiều lắm đối với việc nam nữ, đơn giản là nghiệp chướng trên đường tu đạo. Người nghiệp chướng che mắt, cũng trách không được người khác.”

“Cho dù là nghiệp chướng, ta cũng nhận.”

“Vậy thì tốt, ta thành toàn người.”

Ánh mắt Lý Hạo Nhiên trở nên lạnh như băng, kiếm trong tay không ngừng tạo áp lực, hướng kết giới nội đan Tiểu Cửu biến thành hình thành đè ép qua.

Tiểu Cửu cố gắng duy trì kết giới, máu trong cơ thể càng thêm nhanh chóng từ vết thương chảy ra, theo mặt ngoài tháp sắt trượt xuống, đã thấm ướt mang phong trần ngàn năm.

“Thiếu Dương, tôi đi đây…”

Tiểu Cửu nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, đem Diệp Thiếu Dương ném trên mặt đất.

Tình đáo thâm xử nhân cô độc, duyên lai duyên khứ tổng linh đình, hồn phi phách tán vô xử khứ, thiên niên đẳng đãi nhất tràng không…

Trong đầu Tiểu Cửu hiện ra Trí Thâm pháp sư đưa ra bốn câu châm ngôn này.

Thì ra… Là ứng ở lúc này trước mắt.

Chung quy là đã làm ra lựa chọn nhỉ.

Trong lòng Tiểu Cửu không có khó chịu, không có giãy dụa, ngược lại chỉ có thoải mái. Ở sau khi Trí Thâm thiền sư nói cho cô bốn câu châm ngôn đó, cô vẫn luôn lo sợ bất an, không biết lựa chọn khi nào đến.

Cô dự cảm được, tất cả sẽ xảy ra ở trong lần hành động này trước mắt, nhưng không ngờ, tất cả đến nhanh như vậy.

“Tiểu Cửu!”

Diệp Thiếu Dương vừa muốn đứng dậy đi cứu cô, kiếm Lý Hạo Nhiên phá kết giới do nội đan hình thành, đâm vào ngực Tiểu Cửu, nhẹ nhàng một cái, sau đó liền rút ra.

Kiếm đã đâm thủng trái tim, yêu quái và con người giống nhau, trái tim vỡ, thân thể nhất định phải chết. Hắn chỉ là cảm thấy Tiểu Cửu quá chấp nhất cũng quá bị tình, hắn muốn thành toàn cô, nhưng không muốn để cô cứ như vậy nguyên thần câu diệt, nói đến cùng, vẫn là thực không có thù hận liên quan gì với hắn.

Sau khi rút kiếm ra, Phốc một tiếng, lại phun ra một dòng máu.

Thân thể Tiểu Cửu nhoáng lên hai lần, thiếu chút nữa rơi xuống, cúi đầu nhìn Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương phi thân lên, leo lên đỉnh bảo tháp, đem cô ôm lấy, ôm vào trong lòng, ngây ngốc chăm chú nhìn cô, nước mắt rơi ở trên mặt cô, lại theo gò má của cô chảy xuống.

“Nói cho tôi biết, thế nào mới có thể cứu cô, phải thế nào?

Tiểu Cửu lắc đầu, bắt lấy một tay Diệp Thiếu Dương, thở hồng hộc nói: “Anh đi mau.”

“Tôi mang cô đi cùng!” Diệp Thiếu Dương muốn ôm cô lên, đột nhiên phát hiện một tia dị thường, cúi đầu nhìn lại, nhất thời bị một màn trước mắt làm chấn động kinh ngạc:

Tháp sắt đang hòa tan!

Máu Tiểu Cửu chảy ở trên tháp sắt, giống như là axit mạnh nào đó, từng chút một đem tháp sắt hòa tan, đầu tiên là tầng ngoài, sau đó từng chút một hòa tan xuống.

Toàn bộ mọi người một lần nữa chấn động kinh ngạc, từng người mở to mắt nhìn một màn không thể tưởng tượng này.

Sau khi tháp sắt hòa tan đến trình độ nhất định, các phù văn kỳ quái khắc vào trên bốn mặt bắt đầu sáng ngời lên, sau đó, bởi vì hòa tan quá nhiều, toàn bộ tháp sắt cuối cùng không chịu nổi gánh nặng, sụp đổ xuống. Diệp Thiếu Dương ôm Tiểu Cửu, cũng rơi ở trên mặt đất, cũng may Diệp Thiếu Dương có chuẩn bị, dụng pháp lực chậm lại áp lực rơi xuống, hai người bình an đáp xuống.

Diệp Thiếu Dương xem xét trước thường thế của Tiểu Cửu, phát hiện đã không đổ máu nữa, trong lòng cảm thấy một tia trấn an, theo Tiểu Cửu cùng nhau ngẩng đầu nhìn:

Tháp sắt sau khi hòa tan, để lại một cái căn cơ, so với tháp sắt ban đầu nhỏ hơn mấy cỡ, cao khoảng hai người, hình dạng vẫn giống một tòa tháp, toàn thân tôi đen, ở một vòng trên cùng, lóe ra một ít ký hiệu màu vàng. Chính là văn tự lúc trước trên tháp này không ai có thể xem hiểu.

“Văn tự yêu tộc.” Tiểu Cửu nhìn những ký hiệu này, lẩm bẩm.

“Cái gì?”

“Đây là văn tự thất lạc của yêu tộc..”

Diệp Thiếu Dương giật mình, hỏi: “Không thể nào, không phải toàn bộ mọi người đều đã xem, cũng không biết đây là cái gì, sao cô liếc một cái đã nhìn ra?”

“Đây là thứ khắc vào trong trí nhớ ta… Chỉ có truyền thừa yêu vương mới có thể biết, ta vừa sinh ra, đã biết loại văn tự này, trừ ta, không có ai biết được.”

Thì ra là thế. Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến, Tiểu Cửu lúc trước vẫn luôn bị nhốt ở nhân gian, hơn một ngàn năm, tòa bảo tháp này thời điểm bị phát hiện, cô cũng chưa từng đến xem, Thanh Khâu sơn còn bởi vì chưa có cô vị chủ nhân này, mất đi bảo tháp kỳ quái có liên quan với Đông Hoàng Chung này.

Trên đời chỉ có một mình cô có thể xem hiểu, nhưng cô chưa từng tới…

“Trên này viết cái gì?”

“Anh ôm tôi lên, tôi đi xem vài cái ký hiệu khác.”

Diệp Thiếu Dương nghe cô nói như vậy, cảm giác cô đối với thứ này còn có tò mò, tựa như cũng không có việc gì, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, đem cô từ trên mặt đất ốm dậy, nhìn thoáng qua Nhuế Lãnh Ngọc, Nhuế Lãnh Ngọc đã được Tiểu Bạch và Tuyết Kỳ ôm lên, bởi vì dán ba tấm Định Hồn Phù, nằm thẳng tắp ở trong lòng hai người, không nhúc nhích, Diệp Thiếu Dương lúc này mới yên tâm.

Trong lúc nhất thời toàn bộ chiến đấu đều dừng lại, toàn bộ mọi người đều đang nhìn thứ kỳ quái này, không có ai đến quản Diệp Thiếu Dương làm gì, thậm chí còn mang theo chờ mong.

Mọi người đều muốn biết đây là cái gì.

Ngay cả Lý Hạo Nhiên cũng tạm thời từ bỏ tính toán tiến công Diệp Thiếu Dương, lẳng lặng đứng ở một bên chờ đợi.

Diệp Thiếu Dương ôm Tiểu Cửu, vòng quanh thứ kỳ quái này đi một vòng, đem văn tự yêu tộc bốn phía nhìn hết, thấy Tiểu Cửu kinh ngạc ngây người, Diệp Thiếu Dương cũng đánh giá cao thấp thứ kỳ quái này, hít vào một hơi nói: “Sao tôi cảm thấy thứ này tạo hình giống một cái chuông vậy?”

“Đông Hoàng Chung.”

“Cái gì?” Diệp Thiếu Dương chưa nghe tiếng.

“Đông Hoàng Chung” Vẻ mặt Tiểu Cửu cũng rất kích động, khuôn mặt bởi vì mất máu quá nhiều mà trắng bệch trở nên hồng nhuận hẳn lên, “Tôi cũng không ngờ tới, Đông Hoàng Chung lại ở nơi này…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.